[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM

Chương 48. Mặt Dày Theo Đuổi Lại Vợ



Thời tiết Incheon càng ngày càng trở nên khắc nghiệt. Nhiệt độ mỗi buổi sáng có thể giảm xuống mức âm ba, bốn độ C.

Gió thổi qua chỉ còn mang theo lạnh lẽo và giá rét.

Irin có lịch hẹn với nha sĩ nên đã không đến cửa hàng. Một mình Becky loay hoay từ sớm, chạy qua chạy lại bở cả hơi tai. Cũng may là chưa đến giờ tan tầm, lượng thực khách cũng không đến mức quá nhiều. Một mình nàng vẫn đủ sức xoay sở.

"Chúc ngon miệng." Becky vừa nói vừa nhanh nhẹn đặt hai phần nước được order sau cùng cho một cặp đôi trông có vẻ là nhân viên văn phòng. Chàng trai vui vẻ gật đầu và đáp lời cảm ơn.

Becky mỉm cười, cất bước quay lại quầy pha chế. Nàng đảo mắt nhìn quanh, xác nhận đã không còn thiếu vị khách nào chưa được phục vụ thì mới nhẹ nhõm thở một hơi dài. Lúc này điện thoại đặt trên bàn vang lên thông báo có tin nhắn mới. Becky nghĩ bụng là Irin trong lúc nhàm chán chờ đợi đã nhắn tin cho nàng.

Sự hào hứng trong mắt Becky dần biến mất, tin nhắn được gửi đến từ một dãy số lạ. Becky chần chừ, sau đó chạm mở giao diện SMS trên màn hình. Mặc dù có hơi không tình nguyện nhưng nàng vẫn xem. Không lờ đi tin nhắn hay cuộc gọi đến từ liên lạc không xác định là một trong những nguyên tắc của Becky. Bởi vì nàng có thể sẽ bỏ lỡ tin tức quan trọng hoặc cần thiết từ ai đó nếu làm thế. Cứ đợi sau khi đã đọc hoặc nghe qua điều đối phương muốn nói rồi, nếu không thích thì nàng có thể từ chối cũng không muộn.

Nhưng thứ mà Becky nhận được đã lập tức khiến nàng phải cau mày.

Một bức ảnh chụp nàng và Irin đang cùng dạo bước trên đường Yeon-su. Bối cảnh, trang phục này nếu Becky nhớ không lầm chính là buổi chiều muộn của nửa tháng trước. Lúc này phố xá rất thưa thớt và trống trải, vậy nên hình ảnh một thanh niên mặc áo khoác màu đen dày, đầu đội mũ, đeo khẩu trang, lén lút từ sau hướng ống kính về phía các nàng bật lên rõ mồn một.

Trong đầu Becky vụt qua một loạt các câu hỏi. Rốt cuộc người áo đen là ai? Theo dõi các nàng từ bao giờ và để làm gì? Thậm chí người gửi bức ảnh này cho nàng cũng đang nhắm đến mục đích nào đây?

Becky hoài nghi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, trong đầu nàng đột nhiên lại nghĩ đến một cái tên.

Freen Sarocha, chị sẽ không nhàm chán đến mức cho người điều tra tôi chứ?

...

Buổi chiều, Irin trở lại R&U, ngoài ý muốn là còn có thêm hai vị khách không mời khác.

Becky nghe thấy tiếng chuông gió, vừa ngẩng đầu nhìn, mày đã nhíu càng chặt hơn.

Noey bình thản ngồi vào một bàn trống đối diện cửa sổ, Irin chậm rì rì đi về phía quầy pha chế, phía sau còn có cái đuôi to bự Freen Sarocha.

Irin cất túi xách vào tủ đựng đồ, đến giá treo lấy một chiếc tạp dề đồng phục, vừa đi vừa mặc vào và điểm cuối là dừng lại bên cạnh Becky. Hai người vô thức nhìn nhau, Irin dùng ánh mắt để trao đổi mấy chữ "bọn họ tự đi theo mình" cho nàng.

Becky hừ nhẹ, còn chưa kịp có phản ứng gì thêm thì một bó Tulip đỏ thắm đã xuất hiện trong tầm mắt, cùng với đó là giọng nói trầm ấm của Freen: "Tặng em."

Becky không nhận lấy, cũng không trả lời, chỉ lạnh lùng liếc cô một cái rồi quay trở lại với công việc. Nàng đang làm một phần Soda chanh muối cho cậu bé học sinh ngồi đằng xa kia. Freen bị nàng phớt lờ cũng không tỏ thái độ bực tức, vẫn cười cười đứng im đấy đợi nàng.

Becky làm xong, huýt vai Irin còn đang ngơ ngác, hấc cằm về phía cậu bé: "Cậu phụ một tay, đi đưa nước đi."

"Được được, cứ để cho mình."

Irin chộp lấy cốc nước chạy như bay ra khỏi quầy. Cứu mạng. Nhiệt độ xung quanh Becky còn thấp hơn cả nhiệt độ ở ngoài trời hiện tại. Cô đứng thêm vài phút chỉ sợ là sẽ thật sự đóng băng.

Freen thấy Becky đã rảnh tay, lại dâng bó hoa đến cho nàng. Lần này Becky không im lặng nữa, mà dùng giọng điệu thờ ơ nói với cô: "Cảm ơn. Tôi không cần."

"Em không thích màu này?"

"Không thích."

"Ừm. Chị biết rồi." Freen gật gù, nhẹ đảo mắt một vòng, dừng lại ở chiếc bình thuỷ tinh đặt trên góc tủ.

Cô tự nhiên đi đến, dùng một tay còn trống nhấc bổng chiếc bình ra khỏi vị trí vốn có. Lại hai ba bước đi về hướng Becky, chen chúc dùng chung vòi nước với nàng.

Đầu tiên là rửa sơ qua vỏ bình, rồi hứng lấy một phần ba nước vào thân bình. Lục lọi một lúc ở khay đựng dụng cụ thì tìm được một chiếc kéo bằng sắt. Freen hài lòng bắt đầu công cuộc cắm hoa ngoài dự tính. 

Cô cẩn thận cắt tỉa từng đóa từng đóa, cẩn thận cắm vào bình, ngắm nghía, chỉnh sửa rồi lại ngắm nghía.

Mấy phút trầm lặng qua đi, một bình Tulip được tạo hình chỉnh chu đã hoàn thành. Freen mím môi, đặt hoa ngay ngắn lên kệ tủ trưng bày. Không gian vốn êm đềm đột nhiên sáng bừng lên sắc đỏ rực rỡ, kéo theo bầu không khí cũng như ấm dần lên.

Làm xong tất cả mọi thứ, Freen mới xoay người đối diện với chú nhím đang xù lông Becky. Thấy nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để mắng người, Freen vội vàng đi trước một bước: "Dù gì thì cũng đã mua rồi. Em xem, vứt đi thì thật lãng phí."

Becky nghẹn lại.

Nàng vừa có ý định muốn chất vấn xem Freen đang làm cái trò mèo gì. Ở chỗ của nàng mà còn dám cả gan tác oai tác quái. Là nàng yêu cầu cô mua hoa đến cho nàng chắc? Sao cứ như kiểu nếu nàng đem hoa vứt đi thì nàng sẽ trở thành tội nhân không bằng.

Becky không thèm ngó xem có bao nhiêu người trong quán, đay nghiến nói: "Tôi không cần chị chạy đến đây làm chuyện vô bổ. Không có việc gì nữa thì chị có thể đi."

Freen tỉnh bơ đáp: "Chị muốn gọi nước."

"Không bán."

Freen đưa ra một lời đề nghị khác: "Tối nay chị muốn mời em cùng đi ăn tối."

"Không rảnh."

Freen không nản chí, tiếp tục kỳ kèo: "Vậy sáng mai chị lại đến..."

"Sarocha Chankimha." Becky tức giận gọi đầy đủ họ tên cô, mất kiên nhẫn hỏi: "Từ khi nào mà chị lại trở nên phiền phức như vậy?"

Cả căn phòng rộng lớn gần như chỉ còn duy lại tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường. Có một vài vị khách nhỏ tuổi đã bị dọa sợ, rục rịch thu dọn cặp sách để rời đi.

Irin mắt thấy tình hình có vẻ sắp mất kiểm soát, vội vàng lên tiếng giải vây: "Ôi chao, P'Freen khéo tay thật đấy. Có thể hướng dẫn cho em một khoá không. Em đặt biệt muốn học cắm hoa nhưng mà vẫn chưa có cơ hội...Haha."

Noey bên cạnh nghe Irin nói xong thì đã nhịn cười đến toàn thân run rẩy. Cô âm thầm ở dưới bàn giơ ngón cái cho Irin. 

Irin tặng lại cho Noey một cái trợn mắt, cô cũng đang rất muốn tự cắn lưỡi của mình đây. Sao lại có thể nghĩ ra cái vấn đề ấu trĩ như vậy chứ.

Nhưng mấy câu nói vu vơ này của Irin cũng đã phát huy tác dụng trong việc làm dịu sự cáu gắt của Becky. Nàng chầm chậm thu lại gai nhọn trên người, ném cho Freen ánh mắt cảnh cáo rồi không thèm quan tâm đến cô nữa. 

Irin ngó ngang ngó dọc, tranh thủ lúc Becky không để ý mà ngoắc ngoắc tay ra hiệu với Freen, còn dùng giọng gió thì thầm: "P'Freen, chị qua đây chút đi ạ."

Freen đi đến, rầu rĩ ngồi xuống bàn, nâng mắt nhìn Irin lẫn Noey. Không phải hai người bảo cô muốn theo đuổi lại vợ thì nhất định phải chấp nhận chai mặt một chút sao? Cô thì cứ cảm thấy với cái đà này, không những chai mặt, mà còn sẽ rất mất mặt nữa là khác.

Noey nhìn thấu tâm trạng của Freen, biết cô đang sầu não liền ra hiệu cho Irin nói gì đó. Irin hít một hơi, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, cuối cùng đúc kết lại bằng mấy câu: "Cậu ấy chẳng qua là chưa quen với việc đột nhiên lại có chị xuất hiện bên cạnh nên phản ứng hơi thái quá một chút. Chị cần phải kiên nhẫn, tấn công một cách từ từ, cho cậu ấy thời gian để thích nghi dần, chị có hiểu không?"

"Ừm. Chị không sao." Freen mỉm cười, nhưng nụ cười lại có chút đắng chát: "Là chị có lỗi với em ấy trước. Em ấy giận chị thì cũng đáng lắm."

"Không phải vậy đâu..."

Irin vốn còn đang định nói tiếp thì đã bị ánh mắt sắc lẹm của Becky quét trúng. Becky quăng cho cô một câu bằng khẩu hình "đừng tưởng mình không nghe thấy" khiến cô thức thời ngậm miệng.

Hết cách, Irin đành đánh trống lảng sang chuyện không hề liên quan khác: "Hai người muốn uống gì? Bà chủ em đây mời."

Freen và Noey tròn mắt nhìn cô.

Irin Urassaya, em đổi chủ đề cũng nhanh thật đó.

...

Mấy ngày kế tiếp, Freen mặt dày đều đặn chạy đến R&U-coffee.

Mặc dù biết câu trả lời không thích của Becky mang hàm nghĩa gì nhưng Freen vẫn cố tình vờ như không hiểu. Xanh, đỏ, vàng, trắng... Mỗi ngày một màu. Cứ lặp đi lặp lại như thế không biết mệt mỏi. Chỉ cần Becky chưa gật đầu nhận lấy thì bình hoa trên kệ trưng bày sẽ lại được thay mới bằng một màu khác so với hôm qua. 

Có hôm Freen còn đến thật sớm, dụng tâm mua đồ ăn sáng cho Becky, nhưng hầu như nàng đều chưa từng đụng đến đồ của cô dù chỉ một lần.

Đến hôm nay, khi thấy Freen ôm một bó Tulip màu trắng, Irin đã hoài nghi liệu có phải Freen đã mua hết những màu có thể có rồi hay không.

Freen tươi cười, thẳng tắp đứng trước mặt Becky, chìa hoa đến cho nàng: "Tặng em này."

Những tưởng Becky sẽ lại như cũ, phớt lờ mặc cô làm gì thì làm, không ngờ nàng lại đưa tay chộp lấy. Đáy mắt Freen dâng lên niềm hân hoan khó tả nhưng đã nhanh chóng bị chính hành động tiếp theo của Becky dập tắt.

Becky không nói không rằng, thẳng tay ném hoa của Freen vào sọt rác phía dưới quầy pha chế.

Sau đó không thương tiếc đuổi cô ra ngoài.

Freen đứng lặng người nhìn cánh cửa kính đang dần được đóng lại, cõi lòng tê tái. Trước khi để lại cho cô một cái bóng lưng quyết tuyệt, Becky đã nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng xen lẫn cảnh cáo: "Quay lại nơi chị nên thuộc về đi, đừng làm phiền cuộc sống vốn đã bình lặng của tôi nữa."

Gió mùa đông ẩn ẩn thổi vào người Freen. Tuy lạnh, nhưng lại không lạnh bằng lòng cô lúc này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...