[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM

Chương 24. Nhất Tuý Giải Thiên Sầu



Sau khi đuổi được Kirk và Nita đi, Khun Sam liền nhận được tin nhắn từ trợ lý, thông báo công ty có việc gấp cần cô trở về giải quyết. Mặc dù Khun Sam có ngỏ ý muốn đưa Becky và Irin về cùng nhưng hai người đã từ chối vì vẫn muốn được ở cạnh nhau.

"Bảo bối, cậu vẫn ổn chứ?" Irin vuốt nhẹ mu bàn tay trái của Becky, quan tâm hỏi.

Becky nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cử động của Irin trên tay mình, không phản hồi lại câu hỏi của cô ấy mà đặt ra một câu hỏi bâng quơ khác: "Irin đại nhân, vừa rồi lời nói của mình, có phải rất xấu xa hay không?"

"Xấu xa chỗ nào chứ? Bấy nhiêu đó đối với mình là chưa đủ đâu."

"Vậy sao? Mình lại cảm thấy bản thân vừa rồi rất dọa người."

Becky cố gắng nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại vô cùng khó coi. Nói nàng một chút cũng không đau lòng là nói dối. Bình thường không cảm thấy gì, là bởi vì có rất nhiều rất nhiều những sự việc khác được nàng sử dụng để dựng thành một tấm lá chắn, che lại vết thương trong lòng nàng. Hiện tại đột nhiên có người xông vào, cướp đi lớp bảo hộ ấy, khiến tổn thương lần nữa được khơi lên.

Đau xót vô cùng.

Irin nhìn đến gương mặt muốn khóc nhưng lại không dám của Becky, hốc mắt cũng đỏ theo, rối rít an ủi: "Bảo bối, là bọn họ có lỗi với cậu. Không cần phải vì bọn họ mà đau lòng. Bọn họ không xứng."

"Ừm. Mình không sao." Becky hít hít mũi, ngăn lại giọt nước chực chờ rơi khỏi hốc mắt.

Nàng không được khóc, không được vì những kẻ đã tổn thương mình mà khóc.

Irin giúp nàng vén gọn tóc mái ra sau tai, một đôi mắt long lanh lập tức hiện ra, mũi cũng vì nhịn khóc mà đỏ ửng. Irin bật cười, chọt nhẹ vào trán nàng: "Còn nói không sao."

"Thật mà. Mình chỉ là đột nhiên cảm thấy lòng dạ con người thật khó đoán. Tình cảm bao nhiêu năm nói không cần liền không cần."

"Là cậu không cần loại người có mới nới cũ như hắn. Không phải cậu đá hắn còn gì."

"Quả thật là vậy. Nhưng vẫn có chút thất vọng."

"Được rồi. Không nói những chuyện này nữa. Hôm nay đại nhân mình đây đích thân bồi cậu. Không say không về."

Sau đó Irin liền lập tức lớn tiếng gọi phục vụ.

...

Hai chai Whisky đã thấy đáy nằm lăn lóc trên bàn, Becky và Irin cả người nửa say nửa tỉnh.

"Bảo bối à. Hôm nay đến đây thôi. Mình thật sự không nổi nữa."

Irin vừa mở miệng nói vài câu, lập tức muốn nôn hết mọi thứ ra ngoài, cô ôm bụng ngồi đờ đẫn. Becky ở bên kia đầu đã sắp gục xuống bàn, tay vẫn cầm ly rượu không buông, miệng liên tục bảo có thể uống tiếp.

Nội tâm Irin thầm than không ổn. Lần này quả thật là quá không biết tự lượng sức rồi. Cái gì mà "nhất túy giải thiên sầu", cô thấy phải nên đổi lại thành "nâng chén tiêu sầu, sầu thêm sầu" thì đúng hơn.

Cô lần mò điện thoại trong túi xách, ấn mở sáng màn hình. Đã 11 giờ 30 phút tối, gọi cho ai thì cũng đều phiền đến người đó. Phương án tối ưu nhất bây giờ là dắt dìu nhau ra được đường lớn, sau đó gọi một chiếc taxi. Hy vọng tài xế sẽ không nhẫn tâm bỏ rơi hai cô gái trẻ đẹp "có chút" say xỉn này.

Quyết định xong xuôi, Irin loạng choạng đứng dậy, vòng đến chỗ con ma men Becky. Hai chai Whisky kia, một chai rưỡi đã chạy vào trong bụng nàng, giờ vẫn còn chưa say đến bất tỉnh nhân sự đã là một kỳ tích.

"Bảo bối...Becky." Irin mạnh bạo lay người Becky, giúp nàng lấy lại được chút ý thức rồi mới nhỏ giọng nói: "Chúng ta về thôi."

"Ừm. Cạn ly."

"Không uống nữa. Cậu đã say lắm rồi."

"Ừm."

"Cậu tự mình đứng dậy có được không?"

"Ừm."

"Nào. Mình đỡ cậu."

"Ừm."

Nhưng cho dù có dùng hết sức bình sinh thì Irin vẫn không thể nâng Becky dậy nỗi, bởi vì Becky cơ bản không hề có ý định sẽ đứng lên. Irin bất lực đỡ trán. Cô muốn rút lại những lời bản thân vừa nói có được không. Becky quả thật không say đến bất tỉnh nhân sự, mà cô ấy là say đến mức đầu óc hồ đồ.

Đúng lúc này, có âm báo của cuộc gọi Line vang lên. Irin nhìn đến điện thoại của chính mình, không phải.

Vậy thì có thể là của Becky.

Irin lập tức chộp lấy, không cần biết người gọi đến là ai, cô đều sẽ thay Becky nghe máy, biết đâu còn có thể nhờ người ta đến cứu giúp. Thế nhưng khi cầm được điện thoại của Becky trên tay rồi, Irin lại bị dọa đến mức trợn trắng mắt. Trên màn hình hiển thị cái tên mà có nằm mơ cô cũng không thể ngờ tới.

Irin run rẩy ấn nút nghe nhưng không vội nói chuyện. Qua đi vài giây, âm thanh mang theo chút dò xét của Freen mới vang lên: "Becky?"

Irin ấp úng trả lời: "Không phải ạ. Becky...cậu ấy...hiện tại không tiện nghe máy."

Phía đầu dây bên kia rơi vào tĩnh lặng. Có lẽ Freen đang kiểm tra xem mình gọi có đúng người hay không. Đang lúc Irin lấy hết can đảm định giới thiệu bản thân mình thì Freen đã đi trước một bước, nói: "Em là Irin."

"Dạ."

Xác minh thân phận thành công, Freen cũng muốn không vòng vo nữa, trực tiếp đi vào vấn đề: "Irin, Becky làm sao vậy?"

"Cậu ấy uống say rồi. Em cũng đang không biết làm sao để đưa cậu ấy về đây ạ."

"Hai đứa đang ở đâu?" Irin vừa chuẩn bị trả lời là SM Bub thì đã nghe Freen nói tiếp: "Gửi định vị cho chị."

"Dạ."

"Chị có lẽ phải mất hơi nhiều thời gian mới đến được."

"Không sao ạ. Em giúp chị trông chừng cậu ấy. Chị cứ yên tâm."

Freen nói với Irin một câu "cảm ơn" nữa rồi ngắt máy.

Cô ấn vào giao diện Line của Saint nhưng rồi lại thoát ra. Đã gần 12 giờ đêm, Saint có vẻ không phải là sự lựa chọn hợp lý. Ngón tay Freen nhanh chóng lướt trên màn hình, một cái tên khác đã được thay thế cho Saint.

"Alo."

"Richie. Đến đón em."

Richie ở đầu dây bên kia "hả" một tiếng, lập tức nghe được Freen bổ sung: "Chúng ta đi đón Becky."

...

Lúc Freen và Richie cùng nhau xuất hiện ở SM, Becky và Irin đều đã mệt mỏi ngủ thiếp đi. Nữ phục vụ đang đứng bên cạnh tay chân lúng túng, không biết nên gọi hay không gọi. Thấy Richie và Freen nhanh nhẹn hướng về phía bên này, mắt cô ấy sáng rực lên.

Trời ạ, cứu tinh cuối cùng cũng đến.

Nhưng chỉ một giây sau, tác phong làm việc chuyên nghiệp lập tức cảnh tỉnh cô ấy. Ở đây cũng không thiếu trường hợp giả dạng thân nhân để đưa người đi, sau đó làm ra những chuyện...không tiện nói lắm. Vì vậy mà tâm trạng mừng rỡ lúc đầu của vị nữ phục vụ nhanh chóng chuyển sang cảnh giác.

Cô chặn lại Richie và Freen đang muốn đến gần Becky và Irin, trên môi vẫn giữ nụ cười khách sáo, lịch sự hỏi: "Hai vị muốn tìm ai ạ?"

Richie thấy Becky nằm đó không nhúc nhích, lo lắng chỉ vào nàng: "Tôi đến đón em gái mình."

Nữ phục vụ liếc nhìn một cái nhưng vẫn không chịu cho anh đi qua, trầm giọng yêu cầu: "Ngại quá, hai vị có thể chứng minh quan hệ với tiểu thư đây trước được không?"

"Chứng minh gì chứ? Tôi thật sự là anh hai của nó." Richie bất mãn cau mày.

Nữ phục vụ vẫn giữ bình tĩnh, tiếp tục giải thích: "Hai vị tiểu thư đây là khách hàng của SM, SM có nghĩa vụ phải đảm bảo an toàn cho họ. Nếu không chắc chắn được các vị đây là người quen, chúng tôi không thể giao người."

"Vậy để tôi gọi nó dậy nói cho rõ ràng là được."

Richie không muốn tiếp tục đôi co, nói xong một câu liền có ý định vượt qua nữ phục vụ nhưng đã bị Freen giữ lại. Richie xoay người, tay trái Freen đang cầm một quyển sổ nhỏ màu đỏ, từ từ đưa lên trước mặt nữ phục vụ và anh.

"Xin lỗi, tôi có thể đón vợ của mình về nhà không?"

Người phục vụ thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn đưa tay nhận lấy, cẩn thận nhìn mấy dòng chữ đỏ rực: chứng nhận kết hôn, Sarocha Chankimha, Rebecca Patricia Armstrong, còn dán ảnh của hai người, bên trên được đóng một dấu mộc ẩn của Cơ quan đăng ký hộ tịch.

Sau khi xác nhận qua lại vài lần, cô ấy gật đầu, trả lại sổ cho Freen: "Vậy thì tôi yên tâm rồi. Các vị ra về cẩn thận nhé."

"Cảm ơn."

Freen và Richie đồng thanh nói, lập tức vòng ra phía sau người phục vụ sau khi đã nhận được sự cho phép và lời căn dặn thiện chí từ cô.

Irin vốn không say bằng Becky, trong lúc chờ đợi có chút buồn ngủ nên cô đã tranh thủ chợp mắt, vừa rồi lúc Richie lớn tiếng với nữ phục vụ thì cô cũng đã hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng mà ai đó có thể nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra được không? Cô chỉ mới rời Thái Lan hai năm, tại sao đột nhiên bảo bối của cô lại trở thành vợ của Freen mất rồi?

"Hai người?" Ngón trỏ của Irin di chuyển qua lại giữa Freen và Becky, hỏi được hai chữ liền nghẹn lại.

Freen kiểm tra một lượt khắp người Becky, sau khi xác nhận nàng chỉ là vì say quá nên nhất thời ngủ mất thì tảng đá trong lòng mới được gỡ xuống. Cô ngẩng đầu nhìn ánh mắt không thể tin được của Irin, buông một tiếng thở dài: "Chuyện này nói ra thì phức tạp lắm. Có thời gian sẽ giải thích với em."

"Dạ?"

"Đi thôi Freen... Irin, giúp anh cầm túi xách của Becky."

"Dạ."

Thế là Irin ù ù cạc cạc đi theo Richie và Freen lên xe.

...

Đường phố B thành về đêm khá vắng vẻ, Richie vững vàng cho xe chạy trên quốc lộ, điểm đến trước tiên là căn hộ của Irin.

"Đại nhân."

"Mình đây. Cậu làm sao?" Irin đang thẫn thờ bị Becky đột nhiên lên tiếng làm cho hết hồn.

Richie ở ghế lái và Freen ở ghế phụ cũng nhịn không được dán mắt vào gương chiếu hậu hòng quan sát động tĩnh phía sau.

Becky đang tựa vào vai của Irin lật bật ngồi thẳng dậy, lờ mờ nhìn vào hư không, chun mũi lại nói: "Mình khó chịu."

Mặt Irin biến xanh, hai tay ra sức vỗ vào mặt Becky: "Cậu mau tỉnh táo lại. Đừng có nói với mình là cậu..."

"Đừng có lắc mình."

"Được rồi, mình không đụng cậu nữa."

"Nhưng mà mình muốn..."

"Cậu đừng có làm bậy nha."

"Mình không...Oẹ"

"..."

"BECKY ARMSTRONG."

Trên xe lập tức nháo đến mức gà bay chó sủa. 

Chương trước Chương tiếp
Loading...