Em Là Điều Duy Nhất Tôi Còn Nhớ! - Đại Ngu Hải Đường

Chương 38



Nơi Tiểu Đường dẫn Thư Hân đến là gốc cây anh đào năm đó. Một lần này thôi. Lần cuối cùng để thực hiện ước nguyện hơn trăm năm của nàng trước đây. Tiểu Đường đứng phía sau ôm Thư Hân. Mùi hương tóc hòa cùng hương vị mùa xuân, cảm giác năm đó vẫn còn nguyên. Gió thổi nhẹ cuốn trôi những vệt bụi còn lại bám chặt trong tim cô. 

"Thư Hân. Ước nguyện với em tôi hoàn thành rồi!" Giọng Tiểu Đường nhỏ nhẹ. Thư Hân nuốt nước mắt vào tim. Hôm nay là ngày cuối cùng của cô. Như năm đó.

16 giờ 21 phút.

"Tiểu Đường. Chị nhớ hết. Đúng không?"

"Em có còn nhớ chuyện của chúng ta năm đó không?"

"Ký ức đó không tồn tại trong đầu em! Em xin lỗi khi để chị chịu đau một mình."

"Không sao đâu! Chỉ cần em yêu tôi là đủ rồi! Em nhìn đi. Hoa đào nở rộ. Đúng theo nguyện ước của em. Đưa em tới gần và ngắm nó vào buổi hoàng hôn!"

Tiểu Đường chỉ ước thời gian có thể ngừng lại nơi này, đóng băng cô với Thư Hân, mãi không chia lìa. Đôi môi của Thư Hân run rẩy thốt ra từng lời khó nhọc "Tiểu Đường. Chúng ta... đã yêu nhau... đã bên nhau dù chẳng biết đối phương thực chất là ai. Như vậy với em là đủ rồi!"

"Sau này không có tôi, em đừng khóc nữa. Làm một cô gái mạnh mẽ, kiên cường vượt qua khó khăn! Mở lòng mình với một ai khác. Tình cảm đối với tôi rồi sẽ quên nhanh thôi!"

"Đừng bắt em làm vậy! Chị không có quyền bắt em phải quên chị." Thư Hân gào khóc ôm chặt lấy Tiểu Đường. Giá như không có mấy lời giao ước chết tiệt đó, hai người đã đến được với nhau!

"Thư Hân. Em biết gì không? Tôi bây giờ mới nhật ra sợi dây tình yêu liên kết của chúng ta đang từng giờ bị đốt cháy."

17 giờ chiều. Bầu trời đã ngả sang ám vàng.

"Hay cùng em đến nơi nào an toàn. Sẽ không ai có thể cướp đi sinh mạng của chị!"

"Em đến giờ vẫn chưa hiểu sao? Tình yêu này ngay từ đầu đã là sai trái. Lời giao ước của tôi và của em là khác nhau!"

"Khác nhau?" Trước tới giờ chỉ có mình Tiểu Đường giao ước với Chúa. Và người lúc nào cũng vậy, bao dung để cô tìm được Thư Hân, để cô được yêu Thư Hân thêm một lần nữa. Nhưng cuối cùng thì...

"Ông ấy cướp tôi khỏi em quá dễ dàng!" Tiểu Đường chỉ lên trời. "Hay vốn dĩ từ đầu đã không phải ông ấy!" Tiểu Đường cười buồn. Cô đáng ra phải nhận ra từ trước mới đúng. Những lần gặp Thư Hân, cánh cửa cô đi lên thiên đàng đều khác lạ, nó màu đỏ. Trong khi cửa thiên đàng của những lần cô bỏ lỡ nàng, nó là màu trắng. Hay nói cách khác những lần gặp nàng đều có kết cục không phải lên mà là... xuống!

"Chúng ta đã giao tình yêu cho nhầm người..." Tiểu Đường buông lỏng hai tay lùi lại phía sau một bước. "Tôi không theo đạo còn em thì có... Em có thể gặp Chúa còn tôi thì không..."

Thư Hân bàng hoàng như nhận ra điều gì đó. Đôi chân muốn đổ gục. Nước mắt lăn dài tự thương cho số phận của mình. Giao ước của họ không phải là với Chúa mà là với... với ai cũng vậy thôi vì số phận của họ nguyên bản không hề có nhau. Không thể níu kéo, hai người chỉ có thể chấp nhận. Nhìn bầu trời từ vàng ngả sang đỏ, cả người như muốn nhuốm màu máu.

Thư Hân và Tiểu Đường nắm tay nhau, lặng lẽ đừng trước mộ của ông cố cô. Nước mắt chảy cũng là lúc trong lòng quá tổn thương. 

"Lão Hứa. Tôi đến rồi đây. Được gặp cậu trên đời này là may mắn của tôi. Cậu nhìn xem, cô gái này tôi lại có trong tay." Tiểu Đường nhìn sang Thư Hân với ánh mắt nuối tiếc. Thời gian trôi qua cô không nghĩ nó ngắn đến vậy! Ngay cả người bạn vào sinh ra tử của mình cũng đã ra đi. Tiểu Đường từ đầu vốn nghĩ đời mình còn dài. Cùng lắm thì chết đi vài lần. Những người thân bên cạnh rồi sẽ được gặp lại. Nhưng Tiểu Đường nhận ra tuổi con người là có giới hạn. Không phải cô sống được hơn trăm tuổi. Tiểu Đường chết trẻ chẳng qua may mắn ký ức được giữ lại. Điều đó lại gây ra đau đớn tột cùng. Người ấy mất đi rồi, kiếp sau đầu thai đâu được như cô, biết nơi nào có thể thấy nhau lần nữa!

"Cậu ở dưới đó cô đơn. Đừng lo. Tôi ngày ngày đến bầu bạn với cậu. À. Chắc cậu cũng chẳng cần đâu. Người cậu yêu cũng đang chờ cậu dưới đó, chỉ còn tôi cô đơn thôi!" Tiểu Đường nhìn màu xanh cỏ dại, mọi người bảo nơi này là yên bình nhất, sao cô lại luyến tiếc đến vậy. Còn bao lời yêu Tiểu Đường chưa kịp nói, còn bao nhiêu dự định ấp ủ ngần ấy năm chưa được thực hiện. Thời gian cô còn lại là bao nhiêu. Từ giờ cho đến khi 12 giờ đêm điểm tới, sẽ như năm đó, có một người đến lấy mạng cô, một người không rõ mặt mũi ra sao, chỉ là màu đen vô hồn.

Bây giờ là 19 giờ.

"Tiểu Đường. Đừng nói những lời đó nữa. Chị không đi đâu hết. Ở lại đây với em. Bây giờ em đói rồi, chúng mình đi ăn." Thư Hân gượng cười, hạnh phúc không phải đang nằm trong tay nàng đây hay sao. Giờ nàng có cô rồi, phải giữ thật chặt, cô muốn chết, nàng chết cùng cô, đi đến cuối đời cô đơn, một lòng mong mỏi về một người biến mất, sống có khác gì chết!

Tiểu Đường dẫn Thư Hân đến quán cũ, là quán năm đó đầu tiên cô đưa nàng đi ăn, quán của bà cụ già năm đó. Thư Hân ngầm cảm thán. Tại sao lại có một quán ăn cổ xưa ngay giữa lòng Bắc Kinh năng động. Nàng nhìn sang Tiểu Đường cũng đủ hiểu là cô đã giữ nó lại, để nó nằm trong ngõ là không muốn cho ai động vào kỷ niệm tình yêu của cô.

Hai bát cháo nóng được bưng ra. Từng ngọn khói nhỏ bay vào không trung đem theo mùi hương đặc trưng của quán. Thư Hân nhìn bát cháo lòng bỗng có một hòn đá to đè nặng, nước mắt chẳng biết từ đâu lăn dài. Một cỗ nuối tiếc lăn tràn lên đỉnh đầu, lan xuống các cơ quan rồi trào ra ngoài theo đường nước mắt. Tiểu Đường cũng khóc. Cô gục xuống bàn mà khóc nấc từng tiếng. Quán vắng vẻ chỉ có đôi trẻ cùng dòng cảm xúc lẫn lộn xen ngang. Tuổi trẻ không phải bất tận. Ít ra Tiểu Đường cũng không cảm thấy tiếc vì đã dành cả thanh xuân ngắn ngủi để yêu nàng.

Không! Nói như thế là không đúng. Hoàn toàn vô nghĩa. Tiểu Đường đã trải qua năm cái thanh xuân mà vắng bóng Thư Hân ở trong đó. Đến lúc gặp được nhau lại chỉ yêu nhau trong một năm. Tại sao phải dành hết toàn bộ yêu thương đong đầy của mình trong vòng một năm, 365 ngày, trôi qua nhanh như cái chớp mắt. Lời yêu có phải ngày nào cũng nói ra. Lúc này chỉ còn lại hối hận vì đã không nhận ra tình yêu sớm hơn. 

Giá như ngày đó tôi gặp được em sớm hơn, giá như ngày đó tôi gặp em trong hoàn cảnh khác, giá như chúng ta có một mối tình bình thường như bao người khác, trải qua một kiếp đầy sóng gió rồi bên nhau, yêu nhau đến già. Tiểu Đường hối hận vì đã để nàng yêu đơn phương mình ngần ấy năm trời mà chẳng chịu để tâm đến. Bây giờ cô có được nàng thời gian cũng chẳng cho phép. Lời giá như của cô năm đó được thực hiện bằng một giao ước và chính giao ươc đó lại làm cô ôm hận đến mãi sau này.

Mọi lời giá như được thực hiện không có điều gì mang lại tốt hơn hiện tại. Và giá như lúc đó cô chấp nhận kết quả tình yêu đó. Để nó lỡ làng và bỏ qua mọi chuyện, buông xuôi mọi thứ và để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên. Biết đâu tình yêu năm đó... chúng ta gặp được nhau... không ràng buộc... Và cả đời Tiểu Đường đã bỏ lỡ rất nhiều thứ... vụt mất cả thế giới mộng mơ... là em.

Đến cuối cùng, bữa cơm cuối cùng, bát cháo cuối cùng nuốt cũng chẳng trôi, nghẹn đắng lại trong họng.

Bây giờ là 20 giờ 14 phút.

"Thư Hân. Em có phiền không nếu hôm nay chúng ta không đi đâu hết, chỉ nằm trong nhà thôi!" Thư Hân và Tiểu Đường đang nằm trên giường quen thuộc, mùi hương cũng quen thuộc và mọi thứ mới mẻ đều trở lại cảm giác thân quen vốn có. 

"Chúng ta nằm đây. Đợi trời sáng. Em muốn được cùng chị ngắm hoàng hôn!"

"Vậy em nên ngủ đúng giờ. Bình minh lúc 5 giờ sáng vậy nên em phải ngủ vào lúc 10 giờ tối nay. Chúng ta còn hơn một tiếng nữa!"

"Không! Em không ngủ. Cùng chị đợi trời sáng!" Thư Hân rúc vào trong lòng cô, mấy giọt nước mắt mềm yếu cứ lặng lẽ tuôn rơi.

"Đồ ngốc. Em không thức cùng tôi được. Tôi sẽ đi ngủ cùng em. Sáng mai sẽ cùng em ngắm bình minh."

"Chị hứa đi. Sáng mai còn ở đây!"

"Đương nhiên rồi! Sẽ không rời em nửa bước." Tiểu Đường tách người Thư Hân, nâng cằm nàng lên, hai tay lau đi dòng nước ấm. "Em mắc cái gì mà khóc nhiều như vậy! Có phải có chuyện gì không?" Tiếng đồng hồ chạy nghe rõ từng tiếng khô khốc. Cơ thể Tiểu Đường run lên từng nhịp. Cô lo sợ mình sẽ không còn ở đây lâu nữa. Điều cuối cùng để lại cho người cô yêu vẫn nên là điều tươi sáng nhất.

"Chị sẽ rời em đi như năm đó. Triệu Tiểu Đường. Chị có chết cũng phải chết trước mặt em." Thư Hân quát lớn. Tiểu Đường vẫn coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, cố tỏ ra là mọi chuyện ổn trước mặt nàng. Nàng đâu cần cái bộ dạng đó của cô. 

"..." Nước mắt bây giờ tuôn rơi không thể cứu vãn được tình hình, đêm nay sẽ không dài đến vậy. Tiểu Đường rướn người hôn vào đôi môi đỏ mọng. Nước mắt cùng nụ hôn cuối hòa làm một, ngọt ngào có, đau đớn có. Hai tay Thư Hân ôm chặt Tiểu Đường, đánh thật mạnh vào lưng cô, nỗi uất nghẹn, tiếc thương, cảm giác từng thớ thịt như muốn đứt ra, cả bầu trời hi vọng sụp đổ. 

"Thư Hân. Tôi sẽ yêu em đến giây cuối cùng của cuộc đời tôi. Trí não tôi có dừng nhưng trái tim này chỉ cần còn một giọt máu, cũng nguyện đập vì em!" Nụ hôn được đẩy sâu hơn, đầu lưỡi càn quét trong khoang miệng. Thư Hân biết làm gì bây giờ. Lời ngọt ngào đó là vết dao găm vào tim nàng, điều nàng muốn nghe không phải câu đó.

"Tiểu Đường... nói chị sẽ không bỏ em lại... trong suốt quãng đời còn lại của em..."

"Tôi sẽ không để em lại... trong suốt quãng đời của tôi..."

"Em ghét chị..." Tay Tiểu Đường bắt đầu linh hoạt cởi từng mảnh vải vướng víu trên người. "Đừng hòng... chạm vào người em!" Thư Hân đẩy người nằm trên mình ra nhưng cô bị hôn đến tím mặt, cơ bản cơ thân hình đã bại trận trước cô, lời nói không thể hóa thành hành động. 

Hai thân thể nóng bỏng, trần trụi cọ sát vào nhau. Nhung nhớ hay yêu thương, hận thù hay đau khổ, đêm nay Tiểu Đường sẽ làm Thư Hân giải tỏa hết. Nguyện vọng cuối cùng của nàng, cô sẽ thực hiện một cách thành thật nhất. Đưa nàng khoảnh khắc vui vẻ nhất, không vướng bật gì hết, một lòng giao phó cho cô.

Tiếng khóc nức cùng tiếng thở gấp âm vang trong phòng tối. Thư Hân không muốn bản thân gục ngã, nàng muốn nhìn thấy cô đến giây cuối cùng. Nhưng Tiểu Đường sao đành lòng để như vậy. Để Thư Hân nhìn cô chết, đau đớn nào bằng! 

Cơ thể trắng nõn giờ đã đỏ ửng điểm cùng những vết hôn. Thư Hân nằm gục trên vai Tiểu Đường, đầu tựa vẫn còn nhận thức, tay ôm chặt lấy lưng cô không rời, miệng còn lẩm bẩm.

"Em ghét chị... không được rời em đi..." 

Tiểu Đường đỡ Thư Hân nằm xuống. Ân cần lau người nàng rồi mặc lại quần áo. Chăn ấm được kéo cao. Tiểu Đường còn nhìn lại nhiệt kế trong phòng, đảm bảo nó đủ ấm áp. Cô hôn nhẹ lên trán nàng. Lời từ biệt cuối cùng vẫn phải nói. Lúc nào cũng vậy, cuộc vui nào mà chẳng đến lúc chia ly. 

"Không hẹn em... kiếp sau gặp lại!"

Tim Tiểu Đường thắt lại, cả thân người cô đổ ập xuống sàn lạnh. Đôi mắt cô mờ đi chẳng thể nhìn rõ đường. Tay Tiểu Đường chống xuống đất gắng gượng người dậy, lắc đầu đôi ba cái rồi rời đi như chưa từng xuất hiện. 

Thành phố Bắc Kinh 00 giờ 00 phút ngày 3 tháng 4 năm 2046. Có người đã rời khỏi thành phố tươi đẹp nhưng cũng có người chuyển đến. Đó là quy luật tự nhiên. Lòng một người thiếu một người. Cây đào năm đó đẹp nhưng lòng người đã chết từ lâu!

Chương trước Chương tiếp
Loading...