Em Là Điều Duy Nhất Tôi Còn Nhớ! - Đại Ngu Hải Đường

Chương 22



Chiếc váy ngủ mỏng manh bị cô tụt xuống. Bờ vai trắng được cô hôn lên, ưu ái để lại vài vết hồng, đến đôi ngực nhô cao nhấp nhô theo hô hấp rối loạn. Hai điểm nhỏ trước ngực được chăm sóc đến ửng đỏ, Tiểu Đường ngậm một bên, bên còn lại dùng tay xoa nắn. Thư Hân ở dưới uốn éo, đôi tay ôm chặt lấy đầu Tiểu Đường, đầu tóc rối bù càng làm tâm trạng hưng phấn. Hơi thở người dưới càng nặng đồng nghĩa với việc các xúc cảm đều trở nên nhạy cảm. Bụng dưới nàng thật 'nóng nảy', một chút vội vã khiến nàng mở rộng đôi chân của mình. Cô co đầu gối ma sát nơi mềm mịn nóng bỏng đó. Nơi đó được kích tình, nở rộ, nước dịch chảy đậm đầu gối dính vào ga giường. Tiểu Đường trườn xuống dưới, dùng lưỡi đi vào động tình ướt át. Thư Hân cảm nhận được chút nhột xen lẫn với khoái cảm phía dưới dâng trào. Tiểu Đường mở rộng hai chân, áp mặt gần vào đó, lưỡi nhỏ linh động đẩy sâu vào trong đục khoét. Thư Hân không cản cổ họng mà để nó thảnh thơi phát ra những tiếng rên nhẹ đầy khiêu gợi. 

Chăn, gối, ga giường mọi thứ đều xộc xệch, chuyển động không ngừng dưới lực đẩy nhịp nhàng của Tiểu Đường. Cô dùng hai tay ôm chặt eo nàng, dùng một lần đẩy mạnh đầu lưỡi vào trong, Thư Hân cau mày rồi lại giãn ra, trán đẫm mồ hôi, hai tay vẫn ôm chặt lấy đầu cô. Cơ thể nhạy cảm được cô đưa lên đỉnh chạm tới mây xanh rất thoải mái, dòng nước nóng cuộn trào ở trong rồi phun trào ra. Tiểu Đường liếm sạch nơi đó, hệt như hươu mẹ liếm sạch nhớt cho đứa con đầu lòng.

Tiểu Đường vẫn chưa thỏa mãn đưa người lên hôn nàng, đầu lưỡi còn đậm vị nơi đó, không ghê tởm như nàng nghĩ mà nó đem cho nàng cảm giác mới lạ, giống như có thêm chút tác động gì đó. Tiểu Đường nút chặt lưỡi, nhả ra, rồi lại đưa nó vào như muốn hút sạch không khí sót lại trong miệng. Mặt Thư Hân đỏ bừng. Cô di chuyển xuống hôn vùng cổ mang đầy hương thơm quyến rũ. Nơi này lúc nào cũng phát ra hương thơm kẹo ngọt năm đó, làm sao bắt cô cai nghiện. Tay Tiểu Đường nghịch ngợm, trêu đùa hai đầu nhỏ, lướt nhẹ trên người nàng làm tế bào da phản ứng đâm từng gai nhọn, nó dừng lại trên cánh đồng hoang vắng, lượn vài vòng cuối cùng tiến thẳng đến hồ nước nóng sâu thẳm.

Tiểu Đường đưa một ngón tay vào thăm dò. Nơi này vừa được đụng tới lại tiếp tục hoạt động mạnh mẽ, mặt hồ phun hơi nước, đọng thành giọt rồi chảy ra ngoài, đủ độ trơn để cô đưa thêm một ngón vào. Thư Hân ở dưới không ngừng gọi tên Tiểu Đường hòa cùng tiếng ngân vang ngắt quãng. Nàng nắm chắc đôi vai trần, kéo cô xuống đặt nụ hôn vào hõm cổ. Tiểu Đường nhẹ nhàng đẩy tay ra vào chỗ đó.

1 lượt.

2 lượt.

3 lượt.

Tốc độ được tăng thêm. Hai ngón không to không nhỏ ra vào nơi chật chội nóng rực ấy. Mỗi lực thúc đều làm Thư Hân phải run rẩy, hai tay vô lực bám hờ quanh người cô. Nước chảy ngày càng nhiều, động tác của cô gia tăng. Nó chạm được đến nơi sâu nhất của cơ thể mẫn cảm. Nơi đó co rút run lên từng đợt, bụng co thắt dữ dội, Thư Hân cắn chặt môi cô rồi thoát ra. Toàn thân sau hai trận lên đỉnh mệt mỏi nằm bất lực, mắt nhắm muốn chìm vào giấc ngủ, nhịp tim đập loạn, hơi thở vẫn chưa thể về đúng nhịp. 

Tiểu Đường nằm nghiêng sang bên cạnh ôm Thư Hân, vuốt lưng cho nàng thở. "Thư Hân! Tôi yêu em!" Tiểu Đường thì thầm vào tai nàng. Không biết Thư Hân có nghe được hay không, đầu óc mơ hồ nhưng đôi môi thì cười tươi thỏa mãn. Nàng hôn vào cổ cô rồi chui sâu vào lòng cô ngủ say.

-----

Bình minh ló rạng. Ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa đóng hờ rọi vào một bên mặt của Thư Hân. Tiểu Đường nằm đó ngẩn ngơ nhìn nữ thần trong lòng mình. Đã mấy lần cô lên thiên đàng gặp Chúa. Thần tiên có gặp qua nhưng nữ thần thì chưa từng. Họ có đẹp được như nàng bây giờ? Tiểu Đường vén ngọn tóc rối sang một bên, một góc mặt hoàn hảo. Mắt ngọc nhắm lại, cánh mũi cao phả hơi đều đặn, đôi môi mọng yêu nghiệt hôm qua dám cắn cô. Tiểu Đường sờ lên môi mình, quả nhiên dấu vết vẫn còn. 

Thư Hân mở mắt tỉnh dậy thấy Tiểu Đường cứ nhìn làm nàng mắc cỡ muốn chết. Thư Hân kéo chăm chùm kín đầu không dám đối mặt với Tiểu Đường. Nhưng nàng quên rằng nàng và Tiểu Đường đang đắp chung một cái chăn. Thư Hân kéo chăn lên cũng đồng thời chùm luôn người Tiểu Đường vào. Cô trong bóng tối ôm lấy nàng, cơ thể trần trụi va chạm vào nhau làm cơ thể nhạy cảm, nơi đó lại có phản ứng. Môi Tiểu Đường tìm được đúng điểm cần đến, hôn trọn đôi môi của nàng. Thư Hân bị hôn trong chăn đến nghẹt thở liền dùng tay lật tung chăn lên. Tiểu Đường rời môi đi xuống phía dưới. Hôm qua nàng bị vần đến hai lần, bây giờ không còn sức tiếp tục, đồng nghĩa với việc bây giờ cũng chẳng có sức mà đẩy con sói đói trên người mình ra. Cái cơ thể không nghe lời chủ cứ đáp lại hành động dẫn dụ của Tiểu Đường, đôi chân mở rộng tiện đường cho ngón tay cô đi vào. Nàng cảm nhận được vật ấm nóng ấy trong người mình, xoay ra xoay vào, đôi lúc lại cong lên làm phản ứng của nàng hết sức gợi cảm. 

Thư Hân lên đỉnh chưa được bao lâu lại bị Tiểu Đường áp. Nàng lắc đầu không muốn nhưng Tiểu Đường cản lại bằng nụ hôn nồng cháy, đầu gối nâng lên ma sát khiến nơi đó muốn bốc cháy. Cô nhấc người ngồi giữa hai chân, nâng một chân lên vai, kề nơi ẩm ướt của mình vào vườn hồng nở rộ ấy đẩy đưa cả hai nơi tràn đầy dịch đặc. Mồ hôi trên trán ướt đẫm gương mặt thanh tú, tiếng thở dốc âm vang khắp phòng, Tiểu Đường nắm chặt tay nàng chuẩn bị cho cơn sóng trào sắp tới. Thủy triều thoát ra ngoài, Tiểu Đường như cảnh cỏ mềm nằm gục trên người nàng. 

Thư Hân nói từng chữ ngắt đoạn "Tiểu Đường... cô... đúng là... tên... thô bạo..."

"Tôi muốn nghe câu khác!" Tiểu Đường hôn nhẹ môi Thư Hân.

"Tôi yêu cô. Triệu Tiểu Đường!" Thư Hân vùi đầu vào vai Tiểu Đường nói nhỏ. 

"Vậy mới đúng!" 

Tiểu Đường đứng dậy rồi bế bổng Thư Hân lên đi vào phòng tắm. 

"Cô làm gì vậy?"

"Tắm cho em."

Tiểu Đường chỉnh nước ấm rồi xả vào bồn tắm. Thư Hân vẫn không thể nhìn quen được thân thể mình trần trụi dưới mắt Tiểu Đường. Tiếp tới đây, Tiểu Đường sẽ tắm cho nàng nhưng có ai dám đảm bảo cô không muốn làm thêm nữa. Thư Hân nghĩ cơ thể mình bị Tiểu Đường cơ hội đụng chạm thì đỏ bừng, gạt ngay tay cô đang chuẩn bị sờ vào người ra.

"Tôi... tự tắm được."

"Em sợ tôi làm gì em hả?" Tiểu Đường cười, ánh mắt lia một đường thẳng từ trên xuống dưới. "Nhìn em như này tôi cũng không biết mình tự chủ được bao lâu!" Tiểu Đường tiến đến gần rồi trèo luôn vào bồn tắm.

"Đồ biến thái biến ngay ra cho tôi!"

"Em bảo em tự tắm chứ em có nói cấm tôi tắm chung đâu!" Tiểu Đường giật lấy vòi nước từ tay Thư Hân xả lên người mình. "Em đừng nghĩ lung tung nữa. Để mấy cảnh đó trong đầu thì cả ngày không làm được việc gì đâu!" Tiểu Đường giọng tỉnh bơ nói những lời phóng đãng "Tắm nhanh xuống ăn sáng! Em không thấy đói sao?"

"Đói!" Bụng Thư Hân bây giờ kêu gào ầm ĩ. Nàng cũng muốn tắm nhanh lắm nhưng toàn thân vô lực chẳng nhấc nổi cánh tay. 

Tiểu Đường tắm xong rồi quay sang tắm cho Thư Hân. Cô cố gắng không sờ xoạn lung tung, nhưng những chỗ nhạy cảm vẫn phải đụng tới làm nàng không tự chủ mà ngân thêm vài tiếng. Thư Hân xấu hổ quay mặt ra chỗ khác. Tiểu Đường nhìn thấy vậy thì bật cười thành tiếng.

"Cô là đồ biến thái!"

"Không sao. Cũng chỉ dành riêng cho em thôi!" Tiểu Đường lấy khăn lau khô người cho nàng rồi bế nàng ra ngoài. Cô với tay lấy ra hai bộ đồ ngủ rồi lại tự mình mặc cho nàng. Tiểu Đường nhặt đống quần áo vứt bừa dưới đất cho vào giỏ. Từng động tác thuần thục cứ như một thói quen. 

"Em muốn ngồi trên này ăn hay xuống dưới ăn." Tiểu Đường nhìn đồng hồ đã hơn 10h sáng. Hôm nay cả hai người đều nghỉ làm không phép!

"Ăn ở dưới!" Thư Hân chìa tay ra đòi Tiểu Đường bế xuống. Cô cũng không biết mệt sẵn lòng đem bảo bối xuống dưới nhà ngồi ngay ngắn trên ghế.

-----

"Hân Hân. Em đỡ hơn chưa!" Tiểu Đường để Thư Hân ngồi trong lòng, đầu tựa vào vai nàng, màn hình TV vẫn chuyển động gì đó.

"Đồ sói hoang. Cả ngày hôm nay đừng hòng rời tôi nửa bước!" Thư Hân dựa lưng vào ngực Tiểu Đường, miệng há ra. "A"

Tiểu Đường tay cầm đĩa xoài, tay cầm dĩa cẩn thận đút cho nàng ăn. "Vậy tôi đành mang em đến công ty thôi. Chiều nay tôi họp!"

Thư Hân đánh vào đùi Tiểu Đường, giọng nũng nịu. "Không cho đi!"

"Tôi cũng muốn nghỉ mà!" Tiểu Đường đầu dụi vào hõm cổ, phả hơi thở nóng vào đó.

"Nhột!" Thư Hân nhích cổ sang một bên, đứng dậy. "Vẫn còn muốn làm trò xấu. Đi thôi!"

"Đi đâu?" Tiểu Đường ngơ ngác nhìn.

"Đến công ty cô."

"Em đến thật á?" 

"Sợ thư ký ghen?"

"Không!" Tiểu Đường đứng dậy. "Em thích thì tôi chiều!" 

-----

Tiểu Đường nắm tay Thư Hân bước vào công ty làm bao nhiêu con mắt nhòm ngó. 

"Tổng giám đốc xinh đẹp của chúng ta hôm nay dẫn người yêu tới?"

"Tổng giám đốc Triệu Tiểu Đường đã có chủ? Trời ơi. Tình yêu của tôi!"

"Giám đốc chúng ta yêu giám đốc công ty đối thủ. Đúng là đời cái gì cũng có!"

...

"Cô đến đây làm rồi vẫn làm người nổi tiếng. Rất khâm phục!" Thư Hân nói nhỏ vao tai Tiểu Đường. Hai người bước vào thang máy, mấy tiếng ồn ào bên tai lập tức biến mất.

"Vậy mà lại chung tình yêu mình em!" Tiểu Đường hôn nhẹ vào má nàng. Cái kiểu dỗ ngọt này làm nàng muốn chết đứng mấy lần. Hận bản thân không thể cưỡng lại mấy câu nói đó, có thể bởi vậy mà Thư Hân làm bản thân mình gục ngã trước Tiểu Đường.

Tiểu Đường bước đến phòng làm việc, cửa vừa mở ra, Thư Hân đã nhìn thấy Tử Di ngồi trong đó làm việc.

"Hai người làm cùng một phòng?"

Tử Di nghe tiếng người đến, ngước lên nhìn thấy Tiểu Đường và Thư Hân thì nở nụ cười chào hỏi.

"Giám đốc đến rồi! Chào cô Ngu. Tôi dã chuẩn bị sẵn tài liệu để trong phòng họp. Bây giờ tôi đi trước!" Tử Di không muốn làm phiền hai người nên đi tới phòng họp trước.

Tiểu Đường để Thư Hân ngồi lên ghế của mình. Bàn làm việc của Tiểu Đường thẳng bàn làm việc của Tử Di. Chỉ cần ngẩng đầu lên là tựa như hai ánh mắt có thể chạm vào nhau. Thư Hân chỉ cần nghĩ tới đó thôi là nổi cơn ghen.

"Tôi để cô ấy làm trong này thuận tiện làm dự án. Hôm nay họp thành công nhất định sẽ về chỗ cũ!" Tiểu Đường chỉ tay ra phía cửa kính, chỗ cũ của Tử Di vẫn còn ở đó. "Mà em thật sự không cần đến công ty làm việc?"

"John là giám đốc. Tôi chỉ là người đại diện tạm thời. Không cần phải làm nhiều. Vừa ý cô thế còn gì!" Thư Hân đưa mắt nhìn một vòng bàn làm việc của Tiểu Đường. Chỉ có mỗi cái máy tính và ít giấy tờ, ngoài ra chẳng có gì khác. 

"Hân Hân. Hôm nay theo tôi đến một nơi!" Tiểu Đường ngồi lên bàn đối diện với Thư Hân, khoanh tay trước ngực, đầu hơi nghiêng nhìn nàng say đắm.

Nàng nhẹ mỉm cười, nụ cười hệt như ánh nắng nhẹ ban mai, ấm áp và tỏa sáng "Đi đâu cũng được. Chỉ cần nơi đó có cô!"

"Được. Giờ tôi đi họp!" Tiểu Đường không biểu cảm gì sâu sắc, trong lòng thực sự đang rất vui.

Chương trước Chương tiếp
Loading...