[Edit][Hi Trừng] Giang tông chủ là bao khóc sao !?
3
"Giang tông chủ?" Lam Hi Thần từ xa nhìn thấy Giang Trừng tức giận quá độ, y cũng không thể cứ ngồi đó xem, chỉ có thể tới quan tâm một chút, chỉ là..."Ngươi, ngươi tới làm gì chứ!" Sóng mũi Giang Trừng đau xót, nhịn không được liền mếu máo khóc. Chuỗi nước mắt dài không thể khống chế cứ thế tuôn ra theo đường nét khuôn mặt chảy xuống cằm, như thể chẳng cam lòng, từng giọt từng giọt rơi thẳng xuống nền đất.Giang Trừng cắn chặt môi dưới, lưu lại mấy vết răng, làn da phủ hồng như giáp, đuôi mắt tựa nhiễm ánh son, ánh mắt hung dữ cũng biến thành điềm đạm đáng yêu, huống hồ ban nãy vừa phát hỏa còn có vài sợ tóc rủ nhẹ xuống bên má.Lam Hi Thần khẽ thở dài một cái, lấy khăn tay xếp gọn gàng trong tay áo ra, lấy khăn tay tự quấn quanh tay mình để ngừa bản thân lại khiến người trước mắt ủy ủy khuất khuất khóc lên.Y tiến lên, không để tâm đệ tử Giang gia một bên khiếp sợ, Giang Trừng lùi về sau mấy bước thậm chí có chút muốn chạy liền bị kéo tay áo trở lại, bàn tay nhẹ nhàng vòng ra sau tai Giang Trừng, dùng khăn tay dịu dàng lau đi hai vệt nước mắt không nên có trên mặt người kia.Giang Trừng cũng hiếm khi ngoan ngoãn, đứng trước mặt Lam Hi Thần yên tĩnh chờ người kia lau nước mắt cho hắn.Cảm giác thoải mái từ khăn tay mang theo mùi đàn hương của người kia, Giang Trừng cảm giác mình bị mùi hương này vây lấy, muốn động cũng không động được. Người kia ôn nhu lau chùi, chỉ sợ dùng lực quá mạnh sẽ để lại dấu vết trên mặt hắn.Đệ tử Giang gia một mặt sợ hãi lui ra ngoài, tông chủ chúng ta lẽ nào?! Không! !Tình cảnh trước mắt này thật giống như là một đôi tình nhân, đau lòng lau đi giọt lệ e thẹn, cảnh đẹp chân thật đến mức không tả nổi...Lam Hi Thần lật mở sách cổ, thư tịch Giang gia không thâm sâu như Lam gia, một chút tà túy cổ quái kỳ lạ cũng không hề ghi chép lại.Lần này phiền phức rồi...Lam Hi Thần sâu sắc thở dài, hất nữa mạt ngạch buông xuống ra sau lưng.Giang Trừng đẩy cửa một chân bước vào, đối diện với ánh mắt Lam Hi Thần liền trừng mắt nhìn, Lam Hi Thần cũng không biết tại sao, chính là hiểu ý của Giang Trừng, không dám mở miệng chỉ khẽ lắc đầu.Giang Trừng nhụt chí lộ ra thần sắc ảm đạm, vừa định đi tới liền nhìn thấy Giang Trạch luống cuống tay chân xông đến, hắn lại bước ra."Chạy cái gì? Bị quỷ đuổi sao? !" Giang Trừng lập tức lấy lại phong thái tông chủ, khiển trách.Lam Hi Thần cũng bước ra, nhìn Giang Trạch.Giang Trạch thở không ra hơi, tay liên tục chỉ vào phía sau một mặt sợ hãi: "Tông chủ, tông chủ! Hắn, hắn, tiểu thiếu gia đến, không phải, Kim tiểu tông chủ, Kim tiểu tông chủ đến rồi!"
Giang Trừng trợn mắt lên, còn chưa kịp mở miệng liền nghe thấy tiếng Kim Lăng càng ngày càng gần: "Cữu cữu! Cữu cữu! Người thế nào rồi!"Lam Hi Thần còn chưa phản ứng lại liền bị Giang Trừng đẩy vào trong, Giang Trừng nhìn Giang Trạch ra hiệu một cái liền nhanh chóng trốn vào trong, lập tức đóng cửa lại, lôi kéo tay áo Lam Hi Thần ra sau giá sách trốn.Lam Hi Thần:?Giang Trừng quan sát tình huống bên ngoài, đè nén âm thanh: "Không thể để cho Kim Lăng biết! Nếu như hắn biết, vậy thì bên ngoài kia chắc chắn đều sẽ biết!"Lam Hi Thần chớp mắt mấy cái: Kim tiểu tông chủ không giống loại người như vậy a...Giang Trừng nghiêm túc nói: "Hắn quá lo lắng cho ta sẽ bị lộ ra!" Lam Hi Thần biểu thị mình nhất định đã nghe thấy vẻ tràn đầy tự hào và đắc ý trong giọng nói của Giang Trừng."Cữu cữu ta đâu?" Kim Lăng tức giận chống eo hỏi.Giang Trạch chớp mắt một cái: "Tông chủ không có ở đây ạ!""Ngươi nói dối! Vậy ngươi vừa sốt ruột hốt hoảng chạy vào để làm gì?" Kim Lăng híp mắt, căng thẳng dùng mười phần sức lực nhìn chằm chằm Giang Trạch."Ta không có! Ta đang chuẩn bị đi đưa lễ cho Thanh Đàm Hội." Giang Trạch gật gù.Kim Lăng hiểu rõ."Giang quản sự, lễ vật Trạch Vu Quân cũng chuẩn bị tốt rồi!"Kim Lăng trừng mắt lên: "Trạch Vu Quân? !"Giang Trạch nghĩ thầm: Xong, tông chủ sẽ giết ta mất!"Trạch Vu Quân tại sao cũng phải chuẩn bị cho Giang gia chứ?"Giang Trạch vô thức liếc qua cánh cửa một cái: "Há, là như này, Trạch Vu Quân và tông chủ gần đây có cảm tình rất tốt, hiện tại Trạch Vu Quân lại có việc, vừa vặn tông chủ cũng nói chuẩn bị lễ vật." Như này sẽ không có chuyện gì chứ? Kim Lăng đột nhiên tức giận lại không dám tin: "Ta biết mà! Ta biết ngay tin đồn này không có lửa làm sao có khói!" Vừa dứt lời, Kim Lăng liền xoay người xông ra ngoài cửa, dọc theo đường đi chỉ nghe thấy hắn nói muốn tìm ai đó báo thù.Giang Trạch: Chuyện này không liên quan đến ta...Lại nói hai người đang ẩn núp đây cũng không nói lời nào, Lam Hi Thần không tự chủ nhìn chằm chằm vào gò má Giang Trừng. Dung nhan tuấn mỹ, mày liễu mắt hạnh, làn da mềm mại trơn láng, ánh mắt nhìn sắc bén như sấm sét giáng thẳng vào tâm can, khiến người ta lập tức hoảng sợ mê muội mà mất đi tất cả sức lực.Sóng mũi cao, cánh môi hoàn mỹ lại phủ lên hồng nhạt, thực sự khiến người ta muốn ngậm lấy, nhìn qua liền cảm thấy cảm giác chạm vào rất thích, nói không chừng may mắn còn có thể nếm thử đầu lưỡi trơn mượt...Lam Hi Thần giật mình: Ta đang nghĩ gì? ! Thực sự không thể tin được bản thân là con cháu Lam gia cư nhiên lại hướng về một nam nhân, còn là một vị tông chủ muốn thử. . .cái đó. Y đứng lên, thân hình che khuất ánh sáng vừa vặn phủ lên Giang Trừng, Giang Trừng mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn Lam Hi Thần, chỉ là bởi vì ngược sáng, hắn không thấy rõ đáy mắt Lam Hi Thần ẩn hiện hỗn loạn và luống cuống."Ngươi...""Kim Lăng hẳn đã đi rồi, chúng ta cũng ra ngoài thôi." Lam Hi Thần nói xong cũng không đợi Giang Trừng, tự mình nhanh chóng ra ngoài, để lại Giang Trừng một mặt vô tội. Nam nhân cũng khó hiểu vậy sao?!Giang Trừng theo sát phía sau, thấy Lam Hi Thần đột nhiên bắt đầu cầm bút viết, tiến lên nhìn: Không thể...dựa vào?! Gia quy Lam thị?!Giang Trừng không nhịn được rùng mình, lui lại vài bước, nhanh chóng né ra. Tại sao đột nhiên bắt đầu viết cái này? ! Giang gia ta không tốt sao?..Giang Trừng ngồi trên ghế, liếc chéo tờ giấy kia, dường như đang đối đầu với nó, chờ một lúc vẫn lấy bức thư Ngụy Vô Tiện gửi tin ra, lạnh lùng rên một tiếng: "Không có cách nào thì cứ việc nói thẳng, viết mấy thứ kỳ quái gì vậy!" Nói xong liền ném tờ giấy qua một bên.Lam Hi Thần nhìn, cúi đầu viết vài chữ, nhẹ nhàng đặt trước mặt Giang Trừng: Vậy thì vẫn không có cách nào, nên làm gì?Giang Trừng im lặng trầm mặt nhìn vài chữ kia, ngước mắt lên nhìn: "Làm sao ta biết được? Cùng lắm thì ta và ngươi không gặp nhau nữa thôi."
Nội tâm Lam Hi Thần cực kỳ hoảng loạn, tròng lòng chỉ có môt câu nói bay qua bay lại: Không, tuyệt đối không. Có thể trong đầu cũng không biết tại sao lại như vậy.Giang Trừng không cảm nhận được Lam Hi Thần hoảng loạn, chỉ tự mình lẩm bẩm: "Không có khả năng lắm nhỉ, dù sao cũng là tông chủ sao có thể không có qua lại. . ."Lam Hi Thần đột nhiên ngồi xuống, không thấp hơn Giang Trừng là mấy, nhìn thẳng vào mắt hắn, lại cúi đầu viết vài chữ: Giang tông chủ, ta sẽ viết thư về Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm kiếm điển tịch, chỉ hi vọng ngươi đừng từ bỏ.Giang Trừng cau mày, một mặt ghét bỏ:" Ngươi viết như thế làm như ta thật sự có ý đó vậy?" Lam Hi Thần nở nụ cười, đột nhiên giẫm lên tờ giấy bên cạnh, thừa dip Giang Trừng không chú ý y nhẹ nhàng cúi người nhặt tờ giấy lên rồi tạm biệt Giang Trừng, quay về phòng trước.Lam Hi Thần khép cửa lại sau đó mở tờ giấy ra, quả nhiên là chữ của Ngụy công tử. Xem xong sắc mặt Lam Hi Thần nghiêm túc lại không nhận ra trong mắt mình có ẩn một phần vui mừng.Thân mật có thể giải, thân mật? Thân mật đến mức độ nào? Chẳng lẽ là để người trúng chiêu khóc thật nhiều, khóc đến quen là được?Sắp tới Thanh Đàm Hội, thế nhưng một chút tiến triển cũng không có, ngày mai nhất định phải thử thân mật một phen....."A Trừng?" sáng sớm Lam Hi Thần liền đến sân luyện võ tìm Giang Trừng.Giang Trừng vừa nghe danh xưng này suýt nữa thì té ngã, lập tức quay lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ôn nhu của Lam Hi Thần, hắn chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng, nhưng một giây sau...Giang Trừng hoảng sợ giơ kiếm lên như gặp tà túy, thế gia không ai không biết không ai không nghe đến Tam Độc, vậy mà hắn lại đứng giữa võ trường nước mắt như mưa.Vừa khóc vừa thít thít, tựa hồ như cố gắng gạt bỏ hết nước mắt và tâm tình này đi, có điều hình như không thành... Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng lại khóc đến đỏ mắt, trong lòng không đành, nhưng nghĩ lại Ngụy công tử chắc không phải cố ra vẻ bí ẩn, cách này hẳn là hữu dụng."Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi là A Trừng hay là Vãn Ngâm?" Lam Hi Thần bước vài bước đến trước mặt Giang Trừng, nhẹ nhàng cầm lấy Tam Độc cất lại vào vỏ.Giang Trừng lộ ra hai mắt đỏ hồng, một tay che ngang mặt, vì bật khóc và âm thanh dày đặc giọng mũi chỉ khiến người nghe cảm thấy toàn thân tê dại, động cũng không thể động vào: "Ngươi, ô, ngươi làm gì thế! Ô..."Lam Hi Thần có chút không đành lòng nhưng vẫn kiên định: "Vậy thì ta gọi ngươi là Vãn Ngâm."Giang Trừng khóc đến mũi cũng không thở được, khó chịu muốn chết, vốn định một kiếm chém y nhưng kiếm lại đi đâu không biết, không thể làm gì hơn ngoài một bên khóc một bên mắng còn một bên đánh.Đệ tử Giang gia đều lẩn đi ra xa, ngươi dám xem sao?! Người phía sau khóc nước mắt như mưa, còn người xinh đẹp kia thì bị bắt nạt, nam nhân phía trước bị đuổi đánh vẫn một mặt ý cười, người đánh thì khuôn mặt dữ tợn một hồi, nhưng y trước sau vẫn vui mừng hài lòng để bị đánh, chuyện như vậy làm sao mà thấy bình thường được?! Quá đáng sợ rồi.Lam Hi Thần chờ Giang Trừng ổn định lại, nhìn khuôn mặt Giang Trừng đỏ bừng, nhịn cười viết: Có đỡ hơn chút nào hay không?Giang Trừng sóng mũi đỏ hồng còn đang lau mặt nhìn Lam Hi Thần một cái, hít sâu một hơi lại trừng cặp mắt hạnh ướt đẫm: "Không, ô, không có!"Lam Hi Thần một mặt tiếc nuối, vậy lần sai lại thử tiếp xúc đi! Nói không chừng có tác dụng!-----------------