[Edit][Hi Trừng] Giang tông chủ là bao khóc sao !?

2




Ngụy Vô Tiện xoay người ngồi xuống ghế, vắt chân lên, trêu ngươi nhìn Giang Trừng: "Nếu ta nói chỉ có người thắt nút mới cởi nút được, việc này là do lúc đó ngươi với Trạch Vu Quân bị ảnh hưởng lẫn nhau, vậy đương nhiên phải do Trạch Vu Quân giải quyết."

Lam Hi Thần vô tội bị liên lụy cũng rất sửng sốt, chưa kịp nghĩ nhiều liền mở miệng: "Ta! A. . ."

Giang Trừng mắt thấy Lam  Hi Thần muốn mở miệng, từ khi sinh ra mang theo khí chất kiêu ngạo đã bị mất mặt một lần, tuyệt đối không thể lại có thêm lần thứ hai, mắt hạnh đỏ chót cũng liều mạng xông lên ngăn cản.

Lam Hi Thần chỉ vừa hé miệng, Giang Trừng nhanh tay lẹ mắt liền bịt lại, tuy nói chữ 'ta' kia làm hắn đỏ cả vành mắt nhưng tốt xấu vẫn kìm nén được, gắt gao hung ác nhìn chằm chằm Lam Hi Thần, người đối diện tỏa ra sát ý trong mắt, mặt mũi của ta cực kỳ quan trọng!

Chỉ tiếc, bởi vì Giang Trừng đột nhiên ghé sát vào, trong mắt Lam Hi Thần đều chỉ có đôi lông mi dài óng ánh nước cùng hai vành mắt đỏ hồng còn đọng lại giọt lệ của Giang tông chủ, những thứ này hoàn toàn xâm chiếm tầm mắt và tâm tư của Lam Hi Thần, y hoàn toàn quên mất uy hiếp và đe dọa trong mắt Giang Trừng, dù sao người có thể khóc đến oan ức lại còn có chút thê lương mỹ mạo ở Lam gia thực sự không thể tìm được mấy người... 

Giang Trừng bị Lam Hi Thần này nhìn chằm chằm không chớp mắt nhìn đến mức sởn cả tóc gáy, nhưng ai có thể nghĩ tới Giang tông chủ bên ngoài hung danh truyền xa ở trong mắt Lam Hi Thần lại có dáng vẻ yếu đuối càng làm người ta yêu thích chứ?

Vì vậy nên Giang Trừng tự coi như tầm mắt hung ác của mình đã hoàn toàn làm cho vị Trạch Vu Quân đây kinh sợ, đắc ý hạ tay xuống, xoay người ngồi lại, rồi lại khẽ dựng một ngón tay giữa không trung chỉ trỏ uy hiếp. Lúc này mới an tâm quay sang ứng phó với Ngụy Vô Tiện.

Thấy huynh trưởng bị Giang Vãn Ngâm đối xử như thế, Lam Vong Cơ cũng trầm mặt liền muốn đi tới giáo huấn hắn, Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ lại, nháy mắt ra hiệu với y liền cười cười với Giang Trừng nói rằng: "Nếu ngươi muốn nhanh chóng giải quyết, chi bằng cùng Trạch Vu Quân giao lưu qua lại một phen. Biết đâu cái gọi là 'duyên kỳ ngộ' của ngươi lúc này liền được xuất hiện!"

Giang Trừng híp mắt, hắn và Ngụy Vô Tiện cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đối với Ngụy Vô Tiện lanh lợi mờ ám tuy không thể nói hiểu rõ toàn bộ nhưng cũng gần như biết hết. Ngụy Vô Tiện này xảo huyệt hắn cũng không ngại đối đầu. Chưa nói cái khác, dù sao Ngụy Vô Tiện đây cũng chính là Di Lăng Lão tổ.

Ngụy Vô Tiện hài lòng nắm tay Lam Vong Cơ muốn rời khỏi, chân vừa bước ra một bước liền quay đầu nháy mắt với Giang Trừng: "Giang Trừng! Nắm bắt cơ hội nha!"

Giang Trừng tức giận không nhịn được lại không thể ra đánh, chỉ có thể quất Tử Điện, nổi giận hét lớn: "Cút!"

"Ngụy Anh, vì sao?"

"Ây da Nhị ca ca, không để Trạch Vu Quân ở lại Giang gia chúng ta sao có thể lén lút ra ngoài săn đêm!"

"Huynh trưởng sẽ không ngăn cản."

"Nhưng mà lão... Không phải, Lam lãi tiên sinh sẽ ngăn a! Ba người chúng ta ra ngoài, kết quả chỉ có Trạch Vu Quân trở về, vậy tất nhiên sẽ bị truy hỏi!  Trạch Vu Quân nhất định sẽ bị quở trách, vậy thì ấn tượng của Lam Khải Nhân đối với ra cũng càng nguy!"

"Không sao."

"Ngươi không đau lòng cho Trạch Vu Quân sao? Hay cảm thấy ấn tượng của Lam lão đầu với ta căn bản không có?"

". . ."

"Lại nói Trạch Vu Quân ở Giang gia cũng sẽ không bị người ta ăn thịt! Nói đi! Ngươi thích ta hay là Trạch Vu Quân?"

". . ."

"Ai ai ai! Chậm một chút chậm một chút, Lam Trạm ngươi đi chậm một chút, ha ha! Không thích rừng cây đâu!"

Giang Trừng bình phục tâm tình, xoay người nhìn Lam Hi Thần một mặt ủy khuất lại không dám lộn xộn. Đệ tử Giang gia một bên đều cố gắng nhịn cười, Trạch Vu Quân này ở bên ngoài là người có tu vi hàng đầu, dung mạo đệ nhất tuyệt hảo nam tử, ở trước mặt tông chủ mình cư nhiên lại là bộ dạng đáng thương, tựa hồ cực kỳ sợ Giang Trừng nổi nóng với y.

Giang Trừng cũng lúng túng dời mắt, vung tay ra hiệu đệ tử sắp xếp cho Trạch Vu Quân. Lam Hi Thần đi tới trước mặt Giang Trừng, Giang Trừng sợ đến mắt hạnh trừng lớn nhịn không được lui lại một bước.

Trong lòng Lam Hi Thần càng thêm oan ức: Ta cũng không phải yêu ma gì, hà cớ gì lại ghét bỏ ta như vậy! Giang Trừng thấy Lam Hi Thần hai mắt đều buồn bã, lúc này mới ý thức được động tác của hắn quá dễ hiểu lầm, rõ ràng ba người đi vào, kết quả y bị bỏ lại nhất định cũng không dễ chịu, đều do tên Ngụy Vô Tiện chết tiệt!

Giang Trừng do dự một chút, vẫn là quyết định vươn tay vỗ nhẹ lên đầu Lam Hi Thần, Lam Hi Thâm một mặt mơ hồ, ánh mắt nhìn theo tay Giang Trừng.

Giang Trừng nhẹ nhàng xoa xoa, dùng ngữ khí an ủi Kim Lăng cố gắng xua tan lúng túng: "Yên tâm, giải quyết xong liền cho ngươi đi."

Nói xong cả hai người đều đứng im, Giang Trừng thật sự không biết làm sao để an ủi người khác, an ủi Kim Lăng cũng rất ít, cùng lắm là cầm Tử Điện dọa hắn liền ngoan ngoãn nghe lời, lại nói, lời này cảm giác còn hơn cả đe dọa...

Lam Hi Thần cũng không phải sợ, chỉ là Giang Trừng có chút không giống với ấn tượng trong lòng, thì ra Giang tông chủ cũng là một người ôn nhu...

Nhìn miệng Lam Hi Thần, Giang Trừng đột nhiên nhớ ra, lại gọi người lấy ít đồ, Giang Trừng khó chịu xoay người nói rằng: "Oan ức cho ngươi, mấy ngày nay ngươi cứ giao lưu như vậy đi..."

Lam Hi Thần nhìn đệ tử Giang gia đem lên giấy bút mực liền rơi vào trầm tư: Ta càng giống trở thành người câm?

"Tông chủ hiện tại phải làm thế nào?" Giang Trạch bên cạnh lén lút nhìn Trạch Vu Quân trong đình hoa viên, hai tay chống cằm còn xoa miệng theo bản năng rùng mình một cái.

Giang Trừng nhìn công văn, tâm tư cũng bay xa: "Ta cũng không biết."

Giang Trạch do dự nữa ngày, như nghĩ đến điều gì lập tức đỏ mặt.

Giang Trừng nhíu mày, nhìn qua Giang Trạch một chút liền nhăn nhó: "Nói."

Giang Trạch nhỏ giọng nói: "Ta nghe mấy người kia nói, tông chủ hủy dung e là không thể cưới tiểu thư thế gia nữa, bây giờ Trạch Vu Quân đến. . .Sợ là. . .Sợ là. . ."

"Sợ là cái gì?" âm thanh tí tách từ Tử Điện vang lên bên tai Giang Trạch.

Giang Trạch nuốt nước bọt: "Sợ là muốn trở thành thông gia với Lam gia. . "

"Sao có khả năng? !" Giang Trừng mạnh mẽ quất Tử Điện một cái, đánh xuống đất thành một mảng lớn. "Giang Trừng ta! Giang gia tông chủ! Cho dù một thân một  mình, cô độc đến cuối đời cũng chắc chắn sẽ không cưới gả với Lam gia! !"

-----------------

Giang Trừng: Ha hả, thật là thơm!

-----------------

Lời tác giả:

Thanh minh sớm, ta đang thi giấy phép lái xe, khụ khụ, hiểu ý của ta chứ!


Chương trước Chương tiếp
Loading...