[Edit - Full] Ly Hôn Năm Thứ Năm - Kiểu Uổng Quá Chính
Chương 6: Anh mệt mỏi vì tôi
Editor: BlyWattapd: _AnsBly_Đã beta._____Thật đáng tiếc, tôi đã không chết vào cái năm đó. Ngược lại, tôi còn tận mắt chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi dần biến mất trong những cuộc cãi vã. Anh ấy mệt mỏi vì tôi. Đến năm thứ ba sau khi kết hôn, mỗi khi gần gũi anh ấy đều che mắt tôi lại.Anh không còn muốn nhìn tôi, cũng không muốn để tôi nhìn anh.Làm xong, anh mặc quần áo rồi rời đi, cũng không còn ôm tôi ngủ nữa.Tôi thấy tủi thân.Và cứ mỗi lần tủi thân, tôi lại gây sự với anh."Tần Vị Ký! Là anh theo đuổi em trước đấy! Bố mẹ anh coi thường em là đủ rồi, đến anh ngày nào cũng trưng cái bộ mặt khó chịu đó với em là sao hả?"Hóa ra, dù là đàn ông hay phụ nữ, khi nhận ra tình yêu đã cạn thì ai cũng sẽ trở nên kém tao nhã, chẳng thể nào lãng mạn.Tần Vị Ký dùng ngón tay thon dài cầm áo khoác lên: "Dao Dao, tự bình tĩnh lại đi."Cảm giác như đấm một cú vào bông gòn vậy.Anh Tần của tôi, người chồng của tôi sao lại có thể bình thản và nhẹ nhàng như vậy trong những cuộc cãi vã đây.Thật ra, từ sau khi kết hôn, Tần Vị Ký chưa bao giờ tranh cãi với tôi. Khi tôi tức giận khóc lóc om sòm, anh vẫn có thể vừa đọc sách vừa bình phẩm rằng màn trình diễn của tôi đoạn này hơi vụng đoạn kia chưa tới.Bất quá tôi chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi, nhưng không có được sự điềm tĩnh như anh.Nhưng tôi biết, anh Tần không còn yêu tôi nữa và điều đó cũng chẳng liên quan gì đến sự điềm tĩnh của tôi.Chắc là do tôi không có duyên với chữ "nhà".Khi tôi sáu tuổi, bố đã ly hôn với mẹ, mẹ tôi nói ông đã bám theo một phú bà nào đó.Người đàn ông này chỉ cần đẹp trai một chút là đã tự định giá bản thân, thật khiến tôi ghê tởm.Tôi nghĩ, một người cha như vậy thì đi cũng tốt.Nhưng tôi không ngờ, một ngày nào đó mẹ tôi cũng sẽ rời xa tôi.Năm tôi 17 tuổi, mẹ bị ung thư hạch, lúc nặng hơn thì cả cằm cũng bị hoại tử.Sau khi tôi thi trượt đại học, tôi bước chân vào giới giải trí. Nhưng tiếc là dù có kiếm được bao nhiêu tiền, tôi vẫn không thể giữ chân những người đã muốn rời đi.Vào giữa đêm khuya, đôi khi tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ mồ côi, tôi thậm chí đã từng nghĩ rằng mình vẫn còn có một người cha. Chẳng phải nói có nhiều minh tinh khi nổi tiếng, cha mẹ trước đây chưa bao giờ quan tâm đến họ sẽ xuất hiện để đòi tiền sao?Tôi giàu có như vậy, nổi tiếng như vậy, nếu ông ấy xuất hiện đe dọa tôi, đòi tiền tôi, tôi chắc chắn sẽ cho.Nhưng ông ấy xưa nay chưa từng xuất hiện.Hóa ra khi một người không cần bạn, bạn có là ngôi sao sáng rực trên bầu trời đêm, ngẩng đầu liền trông thấy, người ta cũng sẽ vờ như vô hình.Nếu không phải là vì đã kết hôn với Tần Vị Ký, thì tôi sẽ chỉ là một linh hồn giàu có lang thang trong thế gian này.Lần đầu tiên gặp bố mẹ của Tần Vị Ký, tôi đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lí để bị làm khó dễ.Phải biết rằng, so với việc bước chân vào các gia đình quyền quý thì cánh cửa của giới học thức còn khó khăn hơn.Bố mẹ của Tần Vị Ký có học thức uyên bác, họ không hề làm tôi khó xử bằng lời nói, mà trái lại, rất lịch thiệp và khách khí với tôi.Tôi không có ba mẹ làm chỗ dựa, cũng không có học thức để tôn lên khí chất, trước mặt họ tôi trở nên rất sến sẩm.Tôi lăn lộn trong giới giải trí cũng đã được vài năm, nhận được vô số thứ thời thượng nhất, từ đầu đến chân đều là những sản phẩm giới hạn.Trong khi đó, họ ngồi trước mặt tôi, mặc những bộ quần áo bình thường nhất, thậm chí còn chẳng có chút cảm giác nào là hàng thiết kế. Bỗng dưng, tôi cảm thấy mình thật tầm thường.Trước mặt họ, liền đứng ngồi không yên."Tiểu Tạ, bố mẹ con làm nghề gì?"Ly Hôn Năm Thứ Năm - Kiểu Uổng Quá Chính được đăng tại wattpad _AnsBly_Lòng bàn tay của tôi đã đổ đầy mồ hôi, tôi thầm nghĩ về bí mật sâu kín của mình, khi họ nhẹ nhàng hỏi, tôi cảm thấy mình buộc phải nói ra tất cả.Dù sao thì chẳng ai muốn con trai mình lại sống cả đời với một người không rõ nguồn gốc.Nhưng chỉ cần tôi không muốn nói, thì anh Tần của tôi xưa nay chưa bao giờ hỏi, điều đó nói lên rằng anh dành toàn bộ sự tín nhiệm cho tôi."Bố mẹ con đã ly hôn, con theo mẹ. Mấy năm trước, mẹ con đã qua đời, con không có liên lạc gì với bố."Họ không hỏi sâu hơn, kịp thời dừng lại, thể hiện sự lịch thiệp của giới học giả.Tần Vị Ký nngồi bên cạnh tôi, bỗng dưng đưa tay xoa đầu tôi, nhẹ nhàng thì thầm bên tai: "Từ nay có anh ở đây."Tôi liếc mắt nhìn qua khuôn mặt vốn dĩ lãnh đạm của Tần Vị Ký, nhưng chỉ có đôi mắt anh là đầy tình cảm, ôn nhu đến lạ thường.Mỗi lần Tưởng Tri Thâm nhìn Lục Thiển, đều là ánh mắt này.Người chồng của tôi yêu tôi, như Tưởng Tri Thâm yêu Lục Thiển."Tiểu Tạ, tại sao lúc đầu con không học hành mà lại chọn diễn xuất?""Con không thi đậu, nếu không thì làm sao có thể chọn con đường này. Mẹ con rất truyền thống và luôn hy vọng con có thể tiếp tục theo đuổi con đường học vấn."Bọn họ gật gù: "Đứa nhỏ Vị Ký này thật tùy hứng, thậm chí còn không tham gia thi đại học mà đã đi đóng phim rồi."Bố của Tần Vị Ký nhướng mắt nhìn tôi: "Diễn viên bây giờ đều rất nóng vội, mỗi ngày chỉ biết dựa vào vẻ ngoài đẹp đẽ mà tạo ra mấy tin đồn tình ái, có da có thịt nhưng trong bụng lại chẳng có mực*, không thể đi xa được."( ý chỉ người không có học thức)* À chỗ này ba Vị Ký nói đến mấy cái tin tức Dao Ngâm bị đoàn đội của Phó Linh Thư hắc bẩn là có nhiều mối quan hệ mập mờ với các diễn viên nữ ă ==Tôi nghe ra, lời này đang nói về tôi, không phải nói về Tần Vị Ký.Tần Vị Ký nhẹ giọng lên tiếng: "Bố, không phải ai cũng phù hợp với con đường học vấn, vẫn có nhiều diễn viên không học hành mà vẫn có thể diễn tốt, chỉ cần họ thực sự yêu thích thì đã hơn cả học mười năm.""Con chính là ví dụ minh họa mà bố dùng để dạy dỗ học sinh cá biệt, đừng nghĩ rằng bây giờ con cầm được cái danh Ảnh đế thì liền cảm thấy mình đã thành công, trong đầu phải có kiến thức."Tần Vị Ký bất lực cười trừ, không nói gì thêm.Tôi thì không thể ngồi yên được nữa, cảm giác như đang ngồi trên đống gai, trong bữa ăn cũng không nói một lời, chỉ biết gằm mặt mà ăn.Tôi tưởng rằng họ ghét giới giải trí, ghét diễn viên, hóa ra không phải.Họ ghét kiểu diễn viên như tôi, một ngôi sao không có gì nổi bật.Tôi không muốn làm diễn viên nữa.Sau khi ra khỏi nhà họ Tần, tôi liền quyết định không đóng phim nữa.Tần Vị Ký nhíu mày: "Dao Dao, em không cần phải để tâm đến lời của bố mẹ anh, em chỉ cần là chính mình là được."Tần Vị Ký có chính kiến, còn tôi thì không.Tôi còn thậm chí không biết bản thân mình là kiểu người gì, người đứng trước ống kính, cười rạng rỡ và tao nhã có phải là tôi không?Đó không phải là tôi, đó chỉ là một bông hoa kiêu sa không bao giờ tàn. Liên qua quái gì đến tôi?Tần Vị Ký không nỡ ép buộc tôi, chỉ đành gọi Hà Nam Tuyền tạm dừng hết công tác của tôi.Anh luôn như vậy, rõ ràng là người từng trải, nhưng lại không muốn hướng dẫn hay ràng buộc tôi. Dù đó có là con đường gian nan, anh cũng để cho tôi tự đi. Anh Tuyền cảm thấy việc tạm dừng công việc không có lợi cho sự nghiệp của tôi, nhưng nó quả thật là tốt cho tôi.Anh Tuyền nói từ khi anh tiếp nhận tôi, mỗi bộ phim mà tôi tham gia, sau khi Tần Vị Ký xem xong đều lắc đầu.Dù kịch bản có tốt đến đâu, đạo diễn có giỏi đến đâu, Tần Vị Ký đều không hài lòng với sản phẩm cuối cùng.Anh nói rằng kỹ năng diễn xuất của tôi chỉ dừng lại ở bề ngoài, lừa khán giả còn dễ, chứ không thể lừa được những người trong nghề.Đó cũng là một lý do khác khiến tôi không còn muốn đóng phim nữa.Tôi không thể nào nhập vai.Sau Lục Thiển, không có nhân vật nào thực sự thuộc về tôi.Có lẽ vì tôi vẫn luôn không muốn chấp nhận cái kết rằng Tưởng Tri Thâm đã chết, đôi khi vào lúc nửa đêm tôi còn lật lại những bài thơ mà Tưởng Tri Thâm đã đọc cho Lục Thiển, cảm nhận sâu sắc nỗi khao khát khó kiềm hãm được của Lục Thiển và rồi ôm sách ngồi khóc dưới ánh trăng.Tần Vị Ký luôn nhíu mày, kiên nhẫn khuyên tôi: "Em không phải là Lục Thiển, em là Tạ Dao Ngâm, là người anh yêu, anh vẫn ở đây mà."Tôi xoay người lại ôm lấy Tần Vị Ký, khóc không chịu nổi: "Anh à, em không biết mình bị sao nữa, em chỉ cảm thấy thật khó chịu, Lục Thiển nói với em rằng cậu ta rất nhớ Tưởng Tri Thâm."Tôi nghĩ có lẽ là tôi đang bị bệnh.Tôi đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói rằng nhân cách của tôi quá yếu đuối, việc nhập vai quá sâu sẽ khiến tôi mất đi nhân cách của mình, nhận thức về bản thân bị rối loạn, nếu không được điều trị kịp thời thì sẽ dẫn đến tâm thần phân liệt.Bác sĩ khuyên tôi nên tránh xa mọi thứ liên quan đến nhân vật đó.Sau khi về nhà, tôi đã khóa tất cả các đĩa phim và sách lại, không muốn để cho Lục Thiển chi phối mình nữa.Người yêu của tôi vẫn ổn mà._____Ly Hôn Năm Thứ Năm - Kiểu Uổng Quá Chính được đăng tại wattpad _AnsBly_#Bly