[Edit - Full] Ly Hôn Năm Thứ Năm - Kiểu Uổng Quá Chính
Chương 12: Đã lâu không gặp, anh Tần.
Editor: BlyWattapd: _AnsBly_Đã beta._____An Đường chính là vai diễn được tạo ra dành riêng cho tôi, có lẽ không ai phù hợp với vai này hơn tôi nữa.Đổi lại thành mấy năm trước, dù kịch bản của An Đường có đặt ngay trước mặt, không cần đi thử vai, người ta cũng sẽ nài nỉ tôi nhận, nhưng tôi chắc chắn sẽ không thể diễn tốt được.Cơ mà lần này đúng người, đúng thời điểm.Chưa kể ánh mắt của Chu Không thật sắc bén, khó trách dù tôi đã hết thời, biến mất khỏi giới giải trí, nhưng ông ấy vẫn nhất quyết tìm tôi trở về.Tôi nhất định phải có được vai diễn này.Cho dù có mười người như Tề Liễm Dụ, tôi cũng phải giành được vai này.Thầy Chu đã liên lạc với tôi, hẹn ngày mai gặp gỡ vài nhà đầu tư.Thầy Chu nói rằng những nhà đầu tư đó dường như thích Tề Liễm Dụ hơn. Mặc dù lần trở lại này của tôi kết hợp với Tần Vị Ký sau khi ly hôn là một chủ đề thu hút, nhưng khó mà đảm bảo rằng khán giả hiện nay sẽ chịu đón nhận.Tôi là một yếu tố bất ổn, những doanh nhân đó dĩ nhiên sẽ chọn những ngôi sao đình đám, đảm bảo chắc chắn doanh thu phòng vé.Cuối cùng, tôi cũng hiểu tại sao trong mấy năm hoạt động, tôi luôn khiến người ta căm ghét. Chính tôi cũng không biết mình đã cướp bao nhiêu vai diễn của người ta, xong lại hủy hoại nó bởi chính cái kỹ năng diễn xuất kém cỏi của mình.Trước khi đến buổi hẹn, tôi đặc biệt liên lạc với stylist cũ, nhờ anh ấy chỉnh lại mái tóc vàng kim của mình.Hồi trước, khi đóng phim, để phù hợp với vai diễn, tôi chẳng bao giờ chăm chút cho vẻ bề ngoài. Khi ra nước ngoài, việc đầu tiên tôi làm là đi nhuộm tóc. Ban đầu còn thấy mới mẻ, nhưng dần rồi cũng lười chẳng buồn chăm sóc nữa.Daniel chỉnh lại một chút, trông tôi đã ra dáng con người hơn."Cậu đúng là có chút dáng vẻ của một hoàng tử nhỏ bị nhốt trong lâu đài."Tôi hơi buồn ngủ, chợp mắt một lát rồi mở mắt nhìn qua. Rời khỏi giới giải trí lâu như vậy, tôi đã không còn quen với việc người khác chỉnh sửa ngoại hình cho mình. "Với bộ dạng của tôi bây giờ, nếu xuất hiện ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh, nghèo nàn, có phải sẽ là tai họa không nhỉ?""Cái mặt của cậu mà xuất hiện ở đó, đến cả xương cũng bị người ta tháo ra mất rồi."Tôi gật đầu, đứng dậy: "Vậy thì tốt."Daniel dừng một chút: "Cậu định đi đâu?"Tôi mỉm cười: "Để người ta tháo xương tôi ra.""Chậc chậc chậc". Anh ta ghét bỏ liếc tôi một cái: "Cứ thoải mái mà hoang phí đi."Tôi thi lấy bằng lái khá muộn, cũng không thích lái xe, sống ở Bắc Kinh bao nhiêu năm mà chưa từng mua xe.Về sau, vào một lần sinh nhật, Tần Vị Ký tặng tôi một chiếc xe thể thao, nhưng số lần tôi lái nó còn chưa đủ một bàn tay.Vì để tránh sáng mai xuất hiện trên tiêu đề tin tức với dòng chữ "Tạ Dao Ngâm tử vong vì tai nạn giao thông", tôi đã nhờ Daniel chở tôi đến khách sạn đã hẹn.Tôi đội mũ, đeo khẩu trang, cúi thấp đầu bước vào khách sạn.Khách sạn này là nơi nhiều ngôi sao ra vào, không biết có bao nhiêu paparazzi đang lén chụp hình trong bóng tối.Trước khi bước vào phòng, tôi dừng lại một chút.Tôi hầu như chưa từng tiếp xúc với các nhà đầu tư. Trước đây, tất cả những việc đó đều do Hà Nam Tuyền thay tôi lo liệu, tôi chỉ việc ngồi chọn kịch bản, chưa bao giờ phải xuất hiện trước những người này. Ai biết được có bao nhiêu nhà đầu tư trong lòng đang chờ ngày tôi thất thế, không thể ngạo mạn thêm nữa.Tôi luôn nói bản thân mình trong cái giới này không đáng giá, nhưng trong lòng lại kiêu ngạo, không thèm để mắt đến những người vướng đầy mùi tiền.Tôi thở dài, cố nở một nụ cười đầy miễn cưỡng rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.Khi ngẩng lên, tôi đứng sững lại tại chỗ, nụ cười trên mặt cũng vơi đi một nửa.Chu Không đã lừa tôi. Buổi gặp hôm nay hoàn toàn không đơn giản chỉ là với các nhà đầu tư.Có lẽ tôi đã quá lâu rồi chưa gặp Tần Vị Ký. Tôi nhớ lại khi xem Bạch Y, nhân vật Lý Diên do Tần Vị Ký thủ vai khiến người ta cảm thấy vừa lạnh lùng lại vừa nhiệt thành, khuôn mặt mang theo sương giá, ánh mắt lại tràn đầy tình cảm.Nhưng khi ánh mắt tôi chạm vào anh ấy lúc này, tôi lại cảm thấy anh khác với Lý Diên, cũng khác với Tần Vị Ký của năm năm trước.Giữa đám đông, anh nổi bật như một ngọn núi Tung Sơn sừng sững, dù có mỉm cười nhưng dường như không thể hòa hợp với những người này.Thoáng chút hư ảo, hoàn toàn khác biệt với những người phàm tục như chúng tôi."Đây là. . . Tạ Dao Ngâm sao?"Tôi bừng tỉnh, nhìn quanh căn phòng có hơn mười người, khẽ gật đầu kèm theo một nụ cười: "Chào mọi người, tôi là Tạ Dao Ngâm."Đúng như dự cảm của tôi, ngay khoảnh khắc những người này nhìn thấy tôi, ánh mắt họ tràn đầy ác ý, cứ như thực sự muốn tháo tung xương cốt của tôi ra vậy.Tôi ngẩng lên quan sát các nhà đầu tư ngồi quanh bàn. Phần lớn là các thiếu gia trong giới Bắc Kinh và các lãnh đạo cấp cao của các công ty điện ảnh.Có một số người tôi thậm chí quen thuộc đến mức không thể quen hơn. Hồi mới bước chân vào giới giải trí, tôi đã không biết phải tìm cách đối phó bao nhiêu người như họ.Chu Không vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh: "Nhóc con, còn không mau qua đây."Tôi khẽ gật đầu chào những người quanh bàn, rồi bước đến ngồi xuống bên cạnh Chu Không: "Con không phải là khách không mời mà đến, đúng không thầy Chu?"Tôi mỉm cười nhìn Chu Không."Dĩ nhiên không phải, Tiểu Tạ là do thầy mời đến mà.""Mấy năm không gặp, Tiểu Tạ giờ đây còn rực rỡ hơn trước nhỉ."Tôi cố tình nhìn thẳng vào ánh mắt của Tần Vị Ký, cười tự nhiên và lịch sự: "Đã lâu không gặp, anh Tần."Gương mặt của Tần Vị Ký dù có vẻ mềm mỏng, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt ấy như xé nát trái tim tôi.Hai tay tôi đan vào nhau đặt trên bàn, lưng thẳng tắp. Chỉ khi ấy tôi mới nhận ra các đầu ngón tay của mình đều đã lạnh ngắt.Khi đứng ở cửa, tôi đã thấy người ngồi bên cạnh của Tần Vị Ký, chính là Tề Liễm Dụ.So với tôi năm năm trước, chẳng thua kém gì."Về khi nào vậy?"Tôi mím môi, ánh mắt chứa đầy ý cười: "Được hai ngày rồi."Ly Hôn Năm Thứ Năm - Kiểu Uổng Quá Chính được đăng tại wattpad _AnsBly_Tần Vị Ký nhẹ nhàng đặt hai tay lên đầu gối, chăm chú nhìn tôi: "Sao không tìm tôi?"Tôi khựng lại, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy: "Chẳng phải sợ anh bận sao, anh Tần."Tần Vị Ký gật đầu, ánh mắt hướng đi nơi khác. "Về là tốt rồi."Tôi ngẩn người, còn tưởng mình nghe nhầm.Tôi chủ động chào hỏi Tần Vị Ký, chẳng qua là để nhắc nhở những người ngồi đây rằng tôi chính là chồng cũ của Tần Vị Ký."Chào tiền bối, tôi là Tề Liễm Dụ."Tôi mỉm cười nhìn cậu nhóc ngồi bên cạnh anh ấy, lễ phép vô cùng. Nếu ngày xưa tôi có được một nửa khả năng biết nhìn sắc mặt như cậu ta, chắc đã không đắc tội với nhiều nhà đầu tư đến thế.Chu Không mỉm cười: "Bị gọi là Tiểu Tạ bao nhiêu năm, lần đầu được gọi là tiền bối nhỉ?""Đúng vậy, cảm giác cũng không tệ." Tôi gật đầu chào Tề Liễm Dụ: "Chào cậu, tôi đã xem phim của cậu, diễn rất tốt.""Cảm ơn tiền bối đã khen.""Tiểu Tạ, giới thiệu một chút, đây đều là các nhà đầu tư của Ở Đây, Chúng Ta Không Thể Quen Biết Nhau. Chu Không lên tiếng.Tôi mỉm cười, gật đầu chào những người ngồi xung quanh: "Các vị đều là những nhân vật xuất chúng trong ngành, tôi đã nghe danh từ lâu.""Vậy sao? Trước đây tôi chưa từng có cơ hội được gặp anh Tạ."Tôi nghe lời này chẳng có chút thiện ý nào, nếu đổi lại thành mấy năm trước chắc chắn tôi sẽ không thèm đáp lại. Nhưng năm năm qua, tôi đã học được cách ngoan ngoãn hơn rất nhiều.Tôi nở nụ cười tao nhã mà thong dong, thần thái học theo Tần Vị Ký đã nhuần nhuyễn đến mức tự nhiên: "Hồi đó tôi còn trẻ, chưa hiểu chuyện đời, mong các vị lượng thứ."Nói xong, tôi kín đáo liếc nhìn Tần Vị Ký một cái.Tần Vị Ký nhận ra ánh mắt của tôi, liền hiểu ngay tôi đang cần anh giải vây. Anh thong thả lên tiếng: "Hồi trước, Dao Dao làm việc ở công ty của tôi, là tôi bảo em ấy tập trung vào kịch bản, không tiếp xúc với bên ngoài. Nếu có gì thiếu sót, mong các vị nể mặt tôi đừng tính toán với một đứa nhỏ."Nói xong, anh còn nhướng mày nhìn tôi một cái.Mặt tôi hơi đỏ lên. Tôi đã ba mươi rồi, thế mà vẫn bị anh gọi là "đứa nhỏ"."Tôi cũng không muốn vòng vo với mọi người làm gì. Vai An Đường, tôi ưng ý Tiểu Tạ rồi. Hôm nay tôi tự ý mời cậu ấy đến đây gặp mặt các vị, cũng coi như là để chào hỏi một tiếng."Chu Không không muốn mất thời gian vòng vo, liền đi thẳng vào vấn đề.Những người trên bàn nhìn nhau đầy bối rối."Đạo diễn Chu, vai An Đường chẳng phải đã định cho Liễm Dụ rồi sao?""Đấy là các vị định, chứ tôi thì không."Sắc mặt của Tề Liễm Dụ thay đổi: "Đạo diễn Chu, có phải diễn xuất của tôi có vấn đề không?"Chu Không dịu giọng, nhìn Tề Liễm Dụ: "Cậu đã từng hợp tác với tôi, lại là diễn viên được Tần Vị Ký đào tạo, vai Phương Dung do cậu đóng cũng rất tốt. Nhưng đó là vì Phương Dung phù hợp với cậu, còn An Đường thì không."Tề Liễm Dụ cúi đầu, im lặng không nói gì.Tôi không ngờ Chu Không lại vì tôi mà đắc tội với nhiều nhà đầu tư như vậy, trong lòng bỗng cảm thấy bất an."Tôi nói một câu không dễ nghe lắm. Tôi là thương nhân, không quan tâm cái gì là phù hợp hay không phù hợp, cái gì kiếm được tiền thì cái đó là phù hợp nhất. Nếu là sức ảnh hưởng của Tiểu Tạ cách đây năm năm, bộ phim này tôi chẳng cần cân nhắc đến ai khác. Nhưng cậu cũng biết đấy, Tiểu Tạ, khi đó cậu..."Người kia liếc nhìn Tần Vị Ký một cái rồi tiếp tục nói: "Trên báo toàn nói là ngoại tình, tự sát, hình ảnh quá tiêu cực, tôi không dám dùng."Tôi vô thức đưa tay sờ lên chiếc đồng hồ trên cổ tay, người này nhắc đến chuyện tự tử ngay trước mặt tôi và Tần Vị Ký thật sự là một đòn đánh vào tâm lý.Ánh mắt của Tần Vị Ký cũng tối lại một chút, những người ngồi bàn cũng cảm nhận được không khí không ổn, nên không ai dám lên tiếng nữa.Phải một lúc sau mới có người lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Ảnh đế Tần là nhà đầu tư lớn nhất và cũng là diễn viên chính, cậu thấy thế nào?"Tần Vị Ký nhíu mày, không nói gì trong một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc bén: "Tiểu Tề không phù hợp, vậy em phù hợp sao?"Cơ thể tôi cứng lại, lời nói của Tần Vị Ký không hề nhẹ nhàng, thậm chí có chút cay nghiệt.Tôi từ từ ngồi thẳng người, nhìn về phía anh: "Nói là dành riêng cho em cũng không quá chút nào."Tần Vị Ký cười một cách châm chọc, xoay nhẹ ly nước trong tay: "Em cảm thấy mình là một diễn viên đủ tư cách sao?""Em có đạo đức nghề nghiệp của một diễn viên không?""Em có thể nhập vai và thoát vai được không?"Tôi ngẩn người, ngây ngốc nhìn Tần Vị Ký, trong lòng anh ấy, tôi thậm chí còn không xứng làm một diễn viên. Giọng tôi hơi run, năm năm qua đủ để tình cảm xưa cũ trở nên mờ nhạt, nhưng tại sao tôi vẫn còn mê muội trong ánh mắt châm biếm của anh ấy đây. "Anh Tần, ý anh là em không xứng đóng vai An Đường sao?"Có lẽ trong lời tôi có chút oán trách, Tần Vị Ký quay đầu, giọng điệu dịu lại: "Đều là người trong công ty tôi, lời nói của tôi quá thiên vị. Sau này phiền hai người đến thử vai nhé, tôi chỉ đánh giá diễn xuất, không xét chuyện khác."Tay tôi có chút run rẩy, chậm rãi đưa xuống dưới bàn, mọi sự điềm tĩnh, tự nhiên hay khéo léo đều đã tan vỡ, nụ cười trên gương mặt tôi cũng đã rạn nứt.Sắc mặt tôi trở nên khó coi, tôi vượt ngàn dặm để gặp lại anh, nhưng anh Tần của tôi ngay cả một chút tình cảm cũng chẳng buồn cho tôi.Lời nói của anh rõ ràng là dịu dàng, nhưng sao từng lời từng chữ lại đâm nát tim tôi đến thế._____Ly Hôn Năm Thứ Năm - Kiểu Uổng Quá Chính được đăng tại wattpad _AnsBly_#Bly