[Edit - Full] Ly Hôn Năm Thứ Năm - Kiểu Uổng Quá Chính
Chương 11: Lần đầu tiên tôi cảm nhận được, anh Tần thật sự quá nhẫn tâm
Editor: BlyWattapd: _AnsBly_Đã beta._____Tôi đã tưởng tượng ra hàng ngàn tình huống khó xử khi quay lại Phong Hoa, sợ vừa bước vào cửa lại phát hiện Tần Vị Ký đang ở bên trong, sợ cảnh vật và bài trí nơi đó đã thay đổi, không còn như xưa. Nhưng lại không hề nghĩ đến việc mình thậm chí còn không thể vào được bên trong.Bảo vệ chặn tôi ở ngoài, nói rằng không có thẻ vào cửa thì phải liên hệ với chủ nhà xác nhận danh tính mới được phép vào.Nếu bảo vệ vẫn là Tiểu Trương ngày trước, chắc tôi sẽ không lúng túng như vậy."Đại ca, đây thật sự là nhà của tôi, anh cho tôi vào đi, tôi sẽ tìm thẻ ra đưa cho anh xem." "Xin lỗi, không có thẻ thì ai cũng không được vào."Tôi cố kìm nén cơn kích động muốn mắng người, gọi điện cho Hà Nam Tuyền: "Anh Tuyền, Phong Hoa cần có thẻ mới vào được, nhưng thẻ của em đã để quên ở bên trong từ lâu, chưa mang ra lần nào cả.""Không đúng nha, nơi đó là hai đứa cậu đứng tên mà, cậu chỉ cần báo tên là được."Tôi cũng chợt nhớ ra, ngẩng đầu nhìn bảo vệ: "Anh kiểm tra thử đi, tôi là chủ sở hữu thứ hai, tên là Tạ Dao Ngâm."Bảo vệ tra cứu một lúc, rồi ngẩng lên nhìn tôi: "Ở đây hiển thị rằng cậu đã hủy bỏ quan hệ sở hữu căn nhà này từ năm năm trước. Hiện tại cậu không còn là chủ nhà ở đây nữa."Tôi sững sờ, trong điện thoại Hà Nam Tuyền cũng im lặng một lúc."Dao Ngâm, quên mất chưa nói với cậu, lúc trước cậu đã ký vào thỏa thuận từ bỏ mọi tài sản. Khi luật sư tiếp nhận, họ đã trực tiếp thay đổi quyền sở hữu căn nhà."Tôi cảm thấy thất vọng, trong chốc lát gần như quên mất rằng mình và Tần Vị Ký đã ly hôn. Nơi mà trước đây có thể tự do ra vào, giờ lại cần được sự cho phép của chủ nhà."Thế này đi, để anh gọi cho Vị Ký, nói rằng em muốn vào lấy đồ, anh sẽ bảo cậu ấy để bảo vệ cho em vào.""Được."Tôi châm một điếu thuốc, tựa lưng vào tường, ngay cả ngôi nhà của chính mình mà tôi cũng không thể về.Sớm biết vậy, ngày đó đáng lẽ tôi nên giữ lại căn nhà ở Phong Hoa.Phía bảo vệ hình như đã nhận được cuộc gọi, liền mở cửa: "Mời vào, thưa anh."Khi tôi bước gần đến cửa, chợt khựng lại, rồi quay người đi đến hòm thư bên cạnh căn nhà.Trong năm năm sau khi tôi rời đi, mỗi dịp Tết đến, tôi đều gửi một lá thư về đây cho Tần Vị Ký.Nội dung đại khái chỉ là: "Mọi thứ vẫn ổn, đừng lo lắng" hay những lời tương tự.Nhưng chưa từng nhận được hồi âm.Tôi mở hòm thư ra, nhìn thấy những lá thư nằm giữa một chồng báo, tim tôi thắt lại, cảm giác như bị siết chặt đến không chịu nổi.Sau khi ly hôn, Tần Vị Ký chưa từng quay lại ngôi nhà của chúng tôi.Tôi nắm chặt mấy lá thư bước vào trong nhà, cách bài trí vẫn không thay đổi, chỉ có điều dường như đã rất lâu rồi không có ai dọn dẹp.Tôi lặng lẽ đặt những lá thư xuống, muốn dọn dẹp một chút nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.Trong lòng như có một tảng đá rơi xuống, ngày càng nặng trĩu, khiến tôi càng ngày càng khó thở.Tôi đứng giữa căn nhà, cảm giác cô đơn trong cái đêm tôi tự sát bỗng nhiên ập tới. Lời của Tần Vị Ký khi ấy, nói rằng anh sẽ không bao giờ muốn gặp lại tôi, nó cứ văng vẳng bên tai, từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tôi.Tôi tê dại bước vào phòng làm việc, từ trong ngăn kéo tìm được chìa khóa xe, bằng lái và thẻ vào cửa, rồi bỏ chúng vào trong túi. Khi bước nhanh ra ngoài, tôi mới nhận ra là trời đang mưa.Từng giọt mưa rơi trên cửa sổ, tiếng mưa đập vào khiến lòng tôi đau nhói.Những lời báo bình an của tôi, thực ra chẳng có ai nhận.Những lời tôi bảo đừng nhớ đến tôi, thực ra cũng chẳng có ai nhớ đến.Tiếng gõ cửa vang lên, có lẽ là vì sắc mặt tôi quá khó coi, nên những lời bảo vệ định nói đều bị nghẹn lại."Có chuyện gì vậy?""Chào anh." Bảo vệ ngập ngừng một chút: "Anh Tần đã dặn là không cho ai ở lại đây qua đêm, tôi đến nhắc nhở anh thôi.""Tôi có thẻ ra vào.""Nhưng anh không phải chủ nhà, anh Tần trước đó đã đặc biệt căn dặn, mong anh đừng làm khó tôi.""Đây là nhà của tôi." Tôi khẽ cắn môi dưới, từng lời như bị ép ra từ cổ họng: "Anh dựa vào cái gì mà không cho tôi vào, cũng không cho tôi ở lại? Tôi đã sống ở đây ba năm trời, cuối cùng lại phải xin phép anh mới được ở đây sao?""Vậy thì tôi chỉ còn cách gọi điện cho anh Tần để xác nhận thôi."Tôi chán nản, nắm tay đang siết chặt dần thả lỏng, giọng nói nhàn nhạt: "Không cần đâu, tôi đi ngay đây.""Cảm ơn anh đã hợp tác."Lần đầu tiên tôi cảm nhận được, anh Tần thật sự quá nhẫn tâm.Ngày đó, dù có chết, tôi cũng không muốn ly hôn với anh ấy. Nhưng khi tỉnh lại, tôi thấy anh ngồi bên cạnh, ánh mắt vốn là mặt nước trong veo giờ đây chỉ còn lại là sự u ám, vô hồn. Lúc đó tôi mới nhận ra, ba năm hôn nhân của chúng tôi đã cướp đi ánh sáng rạng đông vốn luôn tỏa sáng trong cuộc đời Tần Vị Ký.Tôi có thể mường tượng ra rằng khi nhìn thấy tôi tắm mình ở trong vũng máu, có lẽ Tần Vị Ký cũng đã có ý định muốn chết cùng tôi.Rồi khi anh ấy nhìn cổ tay của tôi bị cứa, máu chảy cạn dần, sự sống đang từng chút một rời khỏi tôi, ánh sáng trong mắt Tần Vị Ký cũng từ từ tắt đi.Tôi tệ bạc đến mức đó, làm sao còn có mặt mũi mà dây dưa, níu kéo anh ấy nữa đây?Ngày hôm sau, tôi liên lạc với Chu Không, nói rằng mình đã trở lại Bắc Kinh.Chu Không hẹn thời gian, bảo rằng sẽ đi gặp các nhà đầu tư trước.Tôi thức cả đêm để đọc lại kịch bản.Tôi đã nói dối anh Tuyền, thật ra tôi chưa từng có thời gian để xem qua kịch bản, càng không phải vì nhân vật mà kiên quyết trở về.Tên ban đầu của kịch bản là "Ở Đây, Chúng Ta Không Thể Quen Biết Nhau".Ly Hôn Năm Thứ Năm - Kiểu Uổng Quá Chính được đăng tại wattpad _AnsBly_Trang đầu tiên là bài thơ của Cố Thành do chính Chu Không trích dẫn, cũng mang tựa đề "Ở Đây, Chúng Ta Không Thể Quen Biết Nhau".Ở đâyChúng ta không thể quen biết nhauỞ đây có tườngCó vô số ánh đèn và những ánh mắt co giãn dõi theoĐo lường chúng taChúng ta nên bỏ trốnKhông, là cướp điTa làm cường đạoMang theo ngươiGiống như những cơn mưa rào chảy qua cánh ruộngKhi mọi thứ biến mấtChỉ còn lại hơi thở của hai chúng taNgươi lướt qua bên cạnhBất ngờ nhìn taRồi lại nhìn lũ kiến hoảng loạn trong sươngTrên mái đầu đenLóe lên cầu vồngNhân vật chính là hai anh em ruột cùng cha khác mẹ, mang chung dòng máu.Bối cảnh đặt tại một thị trấn nhỏ của thế kỷ trước, nơi thời gian dài lê thê như cả năm. Tình thân, tình làng nghĩa xóm gắn bó không chút khoảng cách, những câu chuyện tai nạn hôm qua liền trở thành đề tài bàn tán hôm nay.An Đường, mỗi khi bước đi trên con đường nhỏ của thị trấn, luôn có vô số ánh mắt dõi theo.Người dân nơi đây bảo rằng hắn là một mối họa.Thật ra hắn chẳng làm gì sai, chỉ là mẹ hắn - người phụ nữ đoản mệnh đó lại là tiểu tam của Hứa Thành. Khi mang thai, bà bị đuổi ra khỏi nhà, nuôi An Đường hơn mười năm thì mắc bệnh nặng gần chết. Trước khi biến mất không rõ tung tích, bà để hắn lại trước cửa nhà họ Hứa.Thế là An Đường lớn lên với những lời đàm tiếu, chỉ trích như dao đâm sau lưng.An Đường cũng không tài nào hiểu nổi. Là cha hắn ngoại tình, mẹ hắn làm tiểu tam, nhưng cuối cùng, người bị cả thế gian lên án lại chính là hắn.Cả thị trấn này đều ghét hắn. Thậm chí ở nơi hắn không nhìn thấy, họ đứng sau những bức tường, dùng ngôn từ thô tục nhất để chế nhạo hắn.An Đường có vẻ ngoài đẹp đẽ, nổi bật giữa thị trấn nhỏ bé này, lộng lẫy nhưng đầy tai tiếng. Không ai ca tụng, chỉ có những lời miệt thị vây quanh.Hắn ít nói. Cả đàn ông, lẫn phụ nữ trong trấn đều rất thô tục, cục mịch. Dù mẹ hắn không phải người chính trực, nhưng bà vẫn từng được học hành tử tế. Điều đó khiến An Đường khinh thường tất cả những người trong thị trấn này, từ tận xương tủy.Ngoại trừ Hứa Giang.Người trong thị trấn này không mấy ai được học hành nhiều. Đa số đều tranh thủ thời kỳ kinh tế còn đang khả quan mà đi làm xa.Hứa Giang là người duy nhất từng học đại học.Hứa Giang là anh trai của An Đường, dù không ai chịu thừa nhận, nhưng giữa họ vẫn chảy chung một nửa dòng máu.Cả hai đều là người đã từng được học hành, nhưng lại dấn thân vào những việc đáng kinh tởm nhất.Hứa Giang si mê thân thể và dung mạo của An Đường, nhưng lại không chịu thừa nhận yêu hắn.Hứa Giang khinh thường hắn.Vừa khinh thường, lại vừa lên giường với hắn. Có lẽ, Hứa Giang là kẻ giả dối nhất trên cõi đời này.Khi vết hôn trên cổ An Đường bị người trong thị trấn nhìn thấy, những lời đàm tiếu độc địa lại một lần nữa ập đến, như cơn bão không dứt.Họ nói rằng An Đường cũng giống như mẹ hắn, là loại hạ đẳng, không biết bị tên đàn ông nào làm nhục, gọi hắn là kẻ biến thái.Từ đó về sau, ánh mắt của đàn ông trên trấn nhìn hắn luôn đầy ám muội, trong sự ám muội ấy toàn là thứ nhơ nhớp, bẩn thỉu.Có lúc, An Đường không dám ra khỏi nhà suốt mấy ngày liền.Hắn cảm giác như những móng vuốt nhầy nhụa tanh tưởi sẽ vươn ra và môi lưỡi sắc bén như quấn đầy dao găm sẽ sỉ nhục hắn.Ngay cả Hứa Giang cũng không trở lại, không còn chạm vào hắn nữa.An Đường không hiểu mình đã làm sai điều gì, chỉ là khi không ai quan tâm đến hắn, trong đầu lại lóe lên hình ảnh máu me tanh tưởi và hình ảnh trong gương là một đống thịt thối rữa.Hắn muốn Hứa Giang quay lại nhìn mình, hắn đã sống mười mấy năm mà chưa từng giết một con kiến, chưa bao giờ buông lời ác ý với ai, vậy hà cớ gì mọi người đều cầm kiếm sắc muốn đâm chết hắn.Sau đó, không biết là người đàn ông nhà ai đã ngoại tình, không tìm thấy tiểu yêu tinh dang díu với chồng mình, họ liền trút giận lên An Đường.Mọi người bắt đầu nhục mạ hắn, đổ hết mọi tội danh, cáo buộc vô căn cứ lên đầu của hắn.Người đàn ông kia không chịu đứng ra đính chính. Hứa Giang cũng không chịu thừa nhận mối quan hệ loạn luân này trước mặt mọi người.Bức An Đường tới mức nhảy lầu tự tử.Ngày An Đường được chôn cất, người đàn ông ấy có lẽ vì lương tâm cắn rứt, đã quỳ xuống trước mộ của An Đường để mà sám hối.Hứa Giang cũng rơi nước mắt trước một thi thể, nói những lời yêu thương mà hắn đã nói đi nói lại hàng triệu lần.Chỉ đến khi An Đường đã nằm trong quan tài, họ mới đến cầu nguyện để tìm sự an tâm, mặt mũi khiếp sợ, giả vờ tỏ ra tiếc nuối._____Ly Hôn Năm Thứ Năm - Kiểu Uổng Quá Chính được đăng tại wattpad _AnsBly_#Bly