[EDIT] [BHTT] Ngựa giữ Lương Châu - Hạ Thiền Thất Lí
Chương 019: Có vấn đề
Editor: MậnTriệu Cẩn vốn tưởng rằng mình chỉ cần chịu đựng đến khi quân lương được phát xuống là có thể nhanh chóng rời khỏi Ấp Kinh, ai ngờ chưa quá hai ngày, nhà họ Cốc đã gửi thiếp tới, mời nàng đến mừng thọ Đàm Viên Bá sáu mươi tuổi.Đàm Viên Bá và nàng chưa từng gặp gỡ, lần này bỗng dưng gửi thiệp mời, Triệu Cẩn dùng đầu gối nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra.Nàng nhìn thiệp mời mà hơi nhức đầu.Cốc Hoài Bích thuộc phe Thái tử, còn là người Tần Tích Hành phải lòng. Về công về tư, nàng đều không muốn dính líu vào, vả lại trước đây nàng cũng không định qua lại gì với nhà họ Cốc.Ngộ nhỡ ngày nào đó bị gián quan dâng tấu hạch tội lên trên, chỉ sợ nàng có thể bị chụp cho cái tội danh kết giao với quan lớn trong kinh.Triệu Cẩn dự định tìm cớ từ chối.Đương lúc nàng nghĩ mãi không ra cớ gì, có người trong phủ đến báo, Công Sách Địch chưa rời kinh mà đang ở ngoài cửa chính chờ gặp nàng.Triệu Cẩn hơi thấp thỏm, nhưng dù sao cũng không thể để mặc người ta đợi lâu bên ngoài, thế là vội đi ra, trước tiên vui vẻ khách sáo một câu: "Thế tử mạnh khỏe."Vị Thế tử Thát Hợp trông thấy nàng đã tỏ vẻ như rất quen thuộc, đi lên muốn bá vai bá cổ với nàng. Triệu Cẩn lùi vài bước, cười giả lả hỏi hắn: "Làm sao Thế tử lại nhớ đến ta thế?""Mấy hôm trước ta có tới thăm Chu tướng quân, nhưng hắn đúng mẫu ông cụ non, tửu lượng cũng không được, ta không thích." Công Sách Địch nói tiếng Đại Sở cực kỳ lưu loát, đôi mắt màu trà rình rập nhìn Triệu Cẩn, nửa khắc cũng không rời.Thiếu khanh Hồng Lư Tự đi bên cạnh, cũng nhìn nàng xin giúp đỡ: "Triệu hầu chớ trách, một ngày thôi."Chuyện liên quan đến tình nghĩa hai nước Đại Sở và Thát Hợp, Triệu Cẩn đành phải miễn cưỡng mỉm cười: "Thế tử muốn tại hạ làm gì? Nghe hát xem múa? Hay dạo hồ ngắm cảnh?" Công Sách Địch khoát tay: "Không thú vị, có điều ta nghe nói Triệu hầu rất quen thuộc với phố Bách Hoa."Hắn nhắc tới phố Bách Hoa, Triệu Cẩn dứt khoát tận dụng cơ hội, trong lòng lập tức có lý do không đến phủ Đàm Viên Bá. Nàng nói: "Chưa thể nói là quen thuộc, chẳng qua là nhận ra phường chủ mấy nhà thôi. Thế tử muốn tới nhà nào trên phố Bách Hoa?"Công Sách Địch hỏi thẳng: "Cô nương nhà nào là đẹp nhất?"Thiếu khanh Hồng Lư Tự ở một bên im lặng che mắt, tiếp đó khẽ thở dài.Triệu Cẩn búng tay: "Dĩ nhiên là Miên Vận các."Mắt Công Sách Địch sáng lên: "Được. Đi Miên Vận các ngay!"Thiếu khanh Hồng Lư Tự vội giữ Công Sách Địch lại, có thiện ý mà nói: "Thế tử, không nên tới những nơi bướm hoa thế kia thì tốt hơn."Công Sách Địch háo sắc hàng đầu, sao có thể nghe hắn khuyên được, lôi kéo Triệu Cẩn nhắm thẳng đến Miên Vận các.Triệu Cẩn tự biết mình không lành nghề mấy chỗ oanh ca yến hót phù dung ấm áp này, bèn lén sai người đi mời Tần Hữu. Ai ngờ còn chưa gọi Tần Hữu đến, nàng lại đụng phải Tần Mục ở nơi đây."Hóa ra là Triệu hầu và Thế tử Thát Hợp, thật là khéo quá." Tần Mục cười nói một câu.Triệu Cẩn không muốn có tý dính dáng gì với vị Hoàng trưởng tử này, đáp lại khô khan: "Có bạn từ phương xa tới, thần chẳng qua đi theo một chút thôi."Công Sách Địch nói: "Về mặt này, Triệu hầu nhiều hiểu biết."Triệu Cẩn nói: "Chưa dám nói là hiểu biết, hưởng lợi từ Yến Vương điện hạ thôi."Bọn họ nói qua nói lại, khách sáo hàn huyên, Ninh Tu Tắc không biết từ chỗ nào chui ra, phe phẩy quạt: "Ta bảo sao ca múa hôm nay đặc sắc thế, thì ra là Khiêm Vương, Triệu hầu và Thế tử Thát Hợp đều ở đây."Triệu Cẩn vừa nhìn thấy hắn, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, tức khắc nhìn lướt qua Thiếu khanh Hồng Lư Tự.Tần Tiêu liệu định chuyện nàng sẽ thoái thác tiệc mừng thọ Đàm Viên Bá, cho nên quanh co khiến Công Sách Địch ra mặt. Bất luận nàng và Công Sách Địch đi đâu, chỉ cần có vị Thiếu khanh Hồng Lư Tự này đi theo, bọn họ đều có thể chính xác mà gặp người của Thái tử.Chiêu giương đông kích tây này khiến nàng không khỏi vỗ tay khen hay.Chỉ là trong Ấp Kinh, không chỉ có một phe muốn lôi kéo thế lực Lương Uyên Hầu, Khiêm Vương không biết nghe được tin tức từ đâu cũng tới Miên Vận các.Triệu Cẩn vừa oán trách trong lòng sao tên ăn chơi trác táng Tần Hữu còn chưa tới, vừa hùa theo cười hai tiếng.Công Sách Địch hoàn toàn không biết mình bị người ta sắp đặt nên mới có thể chạm mặt bọn họ, còn cười tươi nói: "Ta và mấy vị quý nhân có duyên, hôm nay cứ tính vào sổ của ta, ta mời mấy vị uống rượu."Tần Mục bằng lòng, Ninh Tu Tắc thu quạt lại, cũng gật đầu: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."—Cốc phủ."Lương Uyên Hầu đã đến chưa?"Cốc Hoài Bích đang kiểm kê danh mục quà biếu của khách khứa trong nhà kho, nghe tiếng bước chân của quản gia phía sau lưng, nghiêng người hỏi một câu.Quản gia đưa danh mục quà trong tay ra, nói: "Triệu hầu bảo hôm nay có khách quý ghé thăm, chỉ kêu người đưa quà mừng tới."Cốc Hoài Bích mở ra liếc nhìn một cái, lại hỏi: "Là khách quý nào?"Quản gia lắc đầu không biết.Cốc Hoài Bích hơi bực bội ném danh sách quà tặng lên bàn, nói với quản gia: "Ta ra ngoài một chuyến, hôm nay trong phủ nhiều người, để ý một chút."Không dễ gì hắn mới bám được vào Nghi An công chúa để móc nối quan hệ với Thái tử, trèo lên chức Tả kiêu vệ Vũ Lâm quân. Vốn dĩ sau khi lấy chủ là có thể tiếp tục lên cao, trở thành Phó Huyền Bính thứ hai. Ai dè Sở Đế chẳng hề gả Tần Tích Hành cho hắn, Tần Tiêu lại trở mặt, lập tức điều hắn tới Nha Nam làm một Thường thị nho nhỏ.Cốc Hoài Bích tức giận mà không có chỗ giải tỏa, định giở bài cũ hẹn gặp Tần Tích Hành buôn than bán vãn, nhưng Tần Tích Hành cũng giống như đã đổi tính, một mực lấy cớ thân thể không khỏe từ chối đến nơi hẹn.Những chuyện này chất chứa trong lòng hắn mấy ngày nay, trong lúc hắn đang suy nghĩ nên làm thế nào để tiếp tục tiến lên thì Thái tử cử người đến truyền lời, kêu hắn lấy cớ mừng thọ Đàm Viên Bá để mời Triệu Cẩn.Tần Tiêu có ý đồ gì, Cốc Hoài Bích hiểu rõ hơn hết, hắn cho rằng chỉ cần Triệu Cẩn đến, Tần Tiêu sẽ lại trọng dụng mình. Nhưng hiện giờ hắn mới ngộ ra, dù thế nào Triệu Cẩn cũng sẽ không đến dự tiệc mừng thọ này. Thái tử đã có dự đoán từ trước, sở dĩ cố ý làm như vậy chỉ là vì muốn dẫn vị Lương Uyên Hầu này đến nơi khác.Cốc Hoài Bích nhất thời không biết nên hận bản thân phản ứng chậm chạp hay nên hận Tần Tiêu máu lạnh vô tình, trở mặt không biết người. Trong sương phòng Miên Vận các, Công Sách Địch trái ôm phải ấp, cũng không quên rót thêm rượu cho mấy vị cùng bàn."Đây chính là rượu ngon hạng nhất của Thát Hợp chúng ta, dùng sữa dê ủ, gọi là Ma Sa Hách, nói theo tiếng Đại Sở mấy người là rượu Dương Tôn."Triệu Cẩn nhấp một hớp nhỏ, cảm thấy đầu lưỡi cay xè bỏng rát như lửa, không biết mạnh hơn rượu Ấp Kinh bao nhiêu nữa.Ninh Tu Tắc không kịp suy nghĩ, một hớp uống thẳng xuống bụng, vị cay ngay tức khắc làm hắn ta sặc đến đỏ cả mặt mũi, nước mắt cũng tràn ra. "Ngon, rượu ngon." Hắn vừa lau nước mắt vừa giơ ngón cái lên.Công Sách Địch trông dáng vẻ này của hắn, cười ha ha: "Rượu của các ngươi quá nhạt nhẽo, chẳng khác gì nước suối, không thú vị."Tần Mục nói: "Lời này của Thế tử không đúng rồi, người ta nói ở đâu quen đó, rượu cũng vậy. Ngài uống quen rượu Dương Tôn rồi, hiển nhiên cảm thấy loại rượu khác không hợp khẩu vị."Triệu Cẩn cầm bình rượu lên uống thêm một hớp, trong lòng nảy ra biện pháp.Nàng cố chịu mùi vị cay nồng, uống ừng ực hết chỗ rượu còn lại, đang muốn nói chuyện, chợt thấy cửa sương phòng mở ra, một giọng nói nối gót mà cất lên: "Thế tử từ xa tới là khách, sao có thể đến nơi như thế này."Triệu Cẩn chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, hôm nay Tần Tiêu đích thân đến."Hồng Tiệm!" Tần Tiêu cả giận nói với Thiếu khanh Hồng Lư Tự: "Ngươi chiêu đãi Thế tử như này sao? Nếu không phải cô vừa may nghe người ta nhắc tới, không chừng ngươi còn định dẫn Thế tử tới nơi bẩn thỉu nào khác nữa!""Thần có tội!" Hồng Tiệm sợ hãi quỳ xuống."Ơ kìa, đừng trách hắn, đừng trách hắn." Công Sách Địch cười giải vây: "Là tự ta muốn đến, không liên quan tới hắn, đúng không Triệu hầu?"Tần Tiêu nhìn về phía Triệu Cẩn, lúc mở miệng không biết giọng điệu ra sao: "A? Té ra Triệu hầu cũng ở đây."Triệu Cẩn thấy không tránh được, chỉ có thể khách khí hành lễ: "Thần tham kiến Thái tử điện hạ.""Thôi, nếu là Thế tử muốn đến, cô không chất vấn người khác nữa." Tần Tiêu ngồi xuống bên cạnh Ninh Tu Tắc, sau khi liếc Hồng Tiệm một chút, lại hỏi Tần Mục: "Đại hoàng huynh sao cũng thích mấy nơi như thế này?"Tần Mục nói: "Ta không phải Thái tử, không cần nghiêm khắc kiềm chế bản thân như Thái tử điện hạ, đương nhiên muốn tới thì tới. Hôm nay chạm mặt Triệu hầu và Thế tử cũng là trùng hợp."Một bàn người ai cũng mang tâm tư, Triệu Cẩn quyết định làm theo kế hoạch ban đầu. Nàng cười với Công Sách Địch hai tiếng: "Rượu này của Thế tử đúng là rượu ngon, uống một chén mà cứ như phi thăng thành tiên, rõ là vô cùng sung sướng." Nàng cố tình ợ rượu một cái, giả vờ như tửu lượng không chịu nổi nhìn về phía Tần Tiêu: "Điện hạ thử xem? Rượu Dương Tôn này nói là rượu quý như ngọc cũng không quá đâu."Tần Tiêu hơi không vui trừng Ninh Tu Tắc, ai ngờ ánh mắt Ninh Tu Tắc lơ mơ, cả người đã say rượu mất hồn từ lâu. Hắn lại nhìn sang những người khác, Công Sách Địch đang ôm đám oanh oanh yến yến mà xưng huynh gọi muội, Hồng Tiệm lo sợ bất an cúi đầu không dám lên tiếng, Tần Mục chống cằm lười nhác nhìn nhạc nương gảy đàn, Triệu Cẩn hai gò má đỏ bừng còn đang uống rượu, hơn nữa còn không quên cười ngây ngô vài tiếng với hắn.Đúng là uổng công hắn dày công tạo nên hoàn cảnh.Tần Tiêu giận không chỗ phát tiết, bưng bình rượu trước người lên uống một hơi cạn sạch. Hắn vốn chỉ muốn tĩnh tâm, nhưng rượu Dương Tôn này mạnh quá, hắn ho khan vài tiếng, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều đang bị nghiệp hỏa thiêu đốt.Mặt Triệu Cẩn đỏ như đít khỉ, còn đuổi theo hỏi: "Điện hạ, rượu trần gian này không lỗ chứ nhỉ?"Tần Tiêu uống hớp rượu này mạnh quá, cả người nhất thời trở nên mơ màng, nhìn cái gì cũng chồng chéo chập chờn.Công Sách Địch thấy Thái tử Đại Sở uống hết rượu, thích thú rót đầy lại cho hắn, Triệu Cẩn ở một bên mời rượu: "Điện hạ, thần lấy công chúa, sau này có thể gọi điện hạ một tiếng anh vợ, nào nào nào, hôm nay chúng ta không say không về!"Tần Tiêu ngồi một lúc mới tỉnh táo lại một chút, hắn thấy Triệu Cẩn giơ bình rượu sáp lại đây, trong chốc lát không phản ứng kịp, thuận tay đẩy nàng một cái.Triệu Cẩn cố ý ngồi không vững, cơ thể nặng nề hơi chúi về trước, ngón tay giấu tầm mắt mọi người mà nhanh chóng cho vào miệng ép cổ họng, rồi nôn vào vạt áo Tần Tiêu.Mùi hương nồng nặc lan ra trong nháy mắt.Mặt Tần Tiêu lập tức đen như tro đáy nồi, đứng lên gào rít: "Triệu Cẩn!"Tiếng đàn im bặt đi, đám nhạc nương và oanh oanh yến yến bồi rượu nơm nớp lo sợ, đến cả thở mạnh cũng không dám. Toàn bộ người trong sương phòng đều nhìn bọn họ, không ai biết nên nói gì hay làm gì.Triệu Cẩn nhìn kiệt tác của mình, lộ ra ánh mắt mù mờ nhìn Tần Tiêu, trên mặt vẫn đỏ bừng như cũ.Quả nhiên, Tần Tiêu muốn phát cáu nhưng lại không thể, phẫn uất mà hất ống tay áo lên, xoay người rời đi.Ninh Tu Tắc sững sờ một lát mới nhớ ra rồi đuổi theo ra ngoài. Triệu Cẩn còn định tiếp tục khiến người ta mắc ói, cũng lảo đảo theo sát ra ngoài, làm bộ làm tịch dùng khăn lau vạt áo cho Tần Tiêu."Không cần." Tần Tiêu chán ghét mà lui về sau tránh, hắn chưa nguôi giận, lúc này nhìn thấy Triệu Cẩn là bực dọc."Điện hạ? Hầu gia?"Từ bên cạnh, tiếng Cốc Hoài Bích đột ngột xen vào, Ninh Tu Tắc thấy hắn một mình xuất hiện ở đây, khó hiểu hỏi: "Nay không phải là tiệc mừng thọ Đàm Viên Bá à? Sao ngươi lại ở đây?""Vốn là đang đãi khách trong phủ, nhưng ta nghe mấy người khách bảo là Thế tử Thát Hợp uống rượu ở đây, Thế tử thật sự không thích hợp tới nơi phong nguyệt bực này. Ta nghĩ nếu mình đã biết thì phải tới khuyên can, bằng không náo động gây ra chuyện rắc rối gì, e rằng sẽ phá hỏng tình nghĩa hai nước." Cốc Hoài Bích nhìn trái ngó phải, hỏi: "Thế nào, Thế tử không ở đây ư?"Tần Tiêu cười khẩy: "Ngươi không chỉ tin tức nhanh nhạy mà còn biết lo nghĩ nhiều ha."Cốc Hoài Bích tức khắc không dám nhiều lời.Hắn ngờ là Thái tử sẽ không đặc biệt bỏ công sức lên người hắn nữa, cũng xác định Triệu Cẩn sẽ không đến dự tiệc mừng thọ, nên hắn muốn biết Tần Tiêu gặp Lương Uyên Hầu ở đâu. Nếu hắn có thể nhân cơ hội trà trộn vào, biết bọn họ nói cái gì, có thể có cơ hội xoay mình.Nhưng người tính không bằng trời tính, đợi đến khi hắn thăm dò được mấy vị quý nhân đang dừng chân tại Miên Vận các, lúc vội vàng chạy đến lại đụng phải Tần Tiêu tức muốn hộc máu từ trong bước ra.Đến cũng đến rồi, hắn nghĩ không bằng tranh thủ một lần, vẫn phải xuất hiện trước mặt Tần Tiêu lần nữa, để Thái tử biết hắn không phải quân cờ vô dụng.Ninh Tu Tắc vỗ vỗ vai hắn, nói: "Thế tử Thát Hợp không cần ngươi lo, có Khiêm Vương còn đang ở trong đấy cùng."Cốc Hoài Bích nhìn thoáng qua Tần Tiêu, lặng lẽ gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."Dường như Tần Tiêu thật sự không có ý định dùng hắn tiếp nữa, ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc. Ninh Tu Tắc nhớ đến tình cảm ngày trước, nói thay Tần Tiêu: "Triệu hầu uống nhiều quá, phiền ngươi vất vả một chuyến, tiễn ngài ấy về phủ.""Được." Cốc Hoài Bích đỡ cánh tay Triệu Cẩn, nói với nàng: "Triệu hầu, xe ngựa của ta dừng ở đầu phố."Tần Tiêu nhìn bóng dáng bọn họ từ từ đi xa, giận quá hóa cười: "Ngay cả xe ngựa cũng chuẩn bị xong xuôi, trái lại thì hắn dốc hết công sức ấy."Ninh Tu Tắc trước tiên nhận sai: "Hôm nay là do ta không tốt, không ngờ tới rượu kia quá mạnh, uống một chén là suýt nữa mất hết tri giác, không hỏi được nửa câu."Việc đã đến nước này, trách cứ tiếp cũng không ích gì, Tần Tiêu nhìn bóng hình dần dần đi xa kia, thản nhiên nói: "Quên đi, còn nhiều thời gian."