[EDIT] [BHTT] Ngựa giữ Lương Châu - Hạ Thiền Thất Lí

Chương 018: Rơi lệ



Editor: Mận

Thiếu niên nhìn thấy Triệu Cẩn, ánh mắt né tránh không dám ngẩng đầu.

Triệu Cẩn hỏi: "Đàm Tử Nhược là gì của ngươi?"

Thiếu niên nhỏ giọng nói: "Là chú tôi."

Triệu Cẩn lại hỏi: "Ngươi tên gì?"

Thiếu niên cúi đầu trả lời: "Đàm Hưng."

Triệu Cẩn nói: "Chú ngươi gây ra rắc rối, giờ đang trốn trong phủ của ta. Nhưng hắn không yên lòng về ngươi, nên ta đón ngươi về. Khoảng thời gian này ngươi cứ ở trong phủ, thiếu gì thì nói."

Đàm Hưng cảm ơn nàng, lúc này mới dám ngẩng đầu lên hỏi: "Chú tôi đâu?"

Triệu Cẩn căn dặn Hàn Dao: "Dẫn nó đi đi."

"Vâng." Hàn Dao dẫn Đàm Hưng chuẩn bị đi ra sân sau, Triệu Cẩn chợt nghĩ đến cái gì, gọi lại: "Đợi chút."

"Hầu gia còn việc gì phân phó sao?" Hàn Dao nghi hoặc hỏi.

Triệu Cẩn không trả lời hắn mà nhìn Đàm Hưng: "Cha mẹ ngươi mất từ lúc nào?"

Đàm Hưng hình như run một cái, giọng nói hơi run lên: "Đã... đã mấy năm rồi."

Triệu Cẩn hỏi hắn: "Ngoại trừ Đàm Tử Nhược, ngươi còn thân thích nào khác không?"

Đàm Hưng lắc đầu.

Triệu Cẩn hỏi: "Vậy mấy năm qua ngươi sống thế nào?"

Đàm Hưng đáp: "Làm một số việc khuân vác, chỉ tạm sống qua ngày."

Triệu Cẩn lại nhìn hắn hồi lâu, cảm thấy hỏi cũng không được gì, tùy ý khoát tay một cái, kêu Hàn Dao dẫn đi.

Mấy ngày liền, Triệu Cẩn đều ở lại Hầu phủ, dùng thời gian đáng quý này để phụng dưỡng Phàn Vu.

"Hầu gia, đây là danh mục quà tặng, lễ vật chúc mừng sẽ gửi tới Phó phủ hôm nay, ngài xem có cần thêm gì không." Quản gia Chu kiểm kê xong toàn bộ, đưa danh mục quà tặng cho Triệu Cẩn.

"Không cần thêm." Triệu Cẩn nhìn lướt qua danh sách, đưa lại cho quản gia Chu: "Kêu người đưa tới Phó phủ đi, ta mới nhớ ra còn có chút việc ở phủ công chúa, phải trở về một chuyến. Nếu mẹ ta hỏi, cứ bảo là ta tới Phó phủ dự tiệc, không cần nói thêm gì khác."

Nàng chắc chắn không thể đến hôn lễ của Phó Huyền Hóa. Nhưng nếu ở lại Hầu phủ sẽ khiến Phàn Vu chú ý, Triệu Cẩn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy trước mắt chỉ có phủ công chúa là có thể giúp nàng trốn tránh một lát.

Tần Tích Hành xem xong thư trong tay, dựa vào nếp trên giấy mà cẩn thận gấp lại về hình dáng ban đầu. Nàng lại thận trọng đặt giấy viết thư vào trong bì thư, rồi bỏ vào hộp.

Ngưng Hương ở một bên hỏi: "Công chúa muốn thay quần áo rồi tới nơi hẹn không?"

Tần Tích Hành nhìn chiếc hộp chứa đầy thư, hơi chần chừ nói: "Hiện giờ A Bích đã bị điều khỏi Vũ Lâm quân, rõ ràng là Thái tử ca ca không muốn dùng chàng nữa. Cho dù ta đến nơi hẹn cũng không giúp gì được cho chàng, sẽ chỉ khiến chàng thêm phiền muộn."

Ngưng Hương khuyên nhủ: "Nha Nam cũng là đội tuần phòng trong kinh, chẳng qua không quan trọng bằng Vũ Lâm quân thôi. Mặc dù bây giờ cậu hai Cốc chỉ là Thường thị doanh một, nhưng bằng bản lãnh của người ấy, đương nhiên sẽ có thể thăng tiến. Công chúa chớ nôn nóng làm gì."

Tần Tích Hành nói: "Không phải là chàng không thể thăng tiến, mà là hiện tại, không có một ai bằng lòng đứng ở phía ta. Vốn dĩ ta cho rằng Thái tử ca ca sẽ giúp ta, nhưng giờ huynh ấy điều A Bích tới Nha Nam, chính là đang nói cho ta biết, để ta hoàn toàn từ bỏ hi vọng."

Ngưng Hương nhất thời cũng không biết nói gì, chủ tớ hai người đồng thời trầm mặc.

Đột nhiên có tiếng bước chân ngoài cửa, Song Lâm vén rèm vào, nói với Tần Tích Hành: "Công chúa, lễ vật đã gửi đi rồi ạ."

Tần Tích Hành nói: "Ngày mai Phó Huyền Hóa dẫn tân nương vào cung thỉnh an, nếu mẫu hậu bảo ta vào cung thì cứ nói thân thể ta khó chịu, xin chối từ là được."

"Vâng." Song Lâm đang định lui ra, lại nghĩ tới gì đó, nói: "Còn có - "

Tần Tích Hành không vui nói: "Còn có việc gì?"

Song Lâm nói: "Hầu gia vừa mới quay về."

Tần Tích Hành không coi là chuyện quan trọng, cũng không hỏi nhiều, nàng bực bội đứng dậy, căn dặn: "Ta muốn ra ngoài một mình, các ngươi không cần đi theo."

Kể từ lúc tòa phủ đệ này hoàn thành, Tần Tích Hành vẫn chưa xem qua cảnh vật bên trong một cách tử tế. Nàng đi không có mục đích, trong lòng toàn là mù mờ.

Nếu Tần Tiêu thật sự không còn trọng dụng Cốc Hoài Bích, vậy nàng và Cốc Hoài Bích còn khả thi không?

Mùa đông chưa qua, lá mới đầu cành còn chưa nảy lộc. Trái lại, đường mòn dưới chân phủ một lớp lá khô rụng màu nâu vàng, giẫm lên xào xạc. Tần Tích Hành hoàn hồn nhìn quanh, bản thân đã đi tới ngoài tường Hàm Chương viện trong vô thức.

Viện này nằm ở nơi vắng lặng, sâu trong góc Tây Nam của phủ đệ, ngày thường ít người qua lại, mà đám tôi tớ cũng quét dọn mệt lử rồi, do đó đến cả cành khô lá úa cũng nhiều hơn so với chỗ khác. Lúc phủ công chúa mới được xây, Sở Đế kêu con gái nhỏ tự đề tên cho viện, Tần Tích Hành cũng không còn nhớ lúc ấy mình nghĩ gì, tùy tiện nói hai chữ "Hàm Chương".

Trời đã tối, nhưng chưa đến giờ Tuất, cửa viện khẽ khép, không thấy ánh sáng chiếu ra. Trong lòng Tần Tích Hành hơi ngạc nhiên, không phải nói Triệu Cẩn quay về à? Sao lại nghỉ ngơi sớm như vậy? Hay là sau khi về lại chạy tới phố Bách Hoa chơi bời rồi?

Đang đoán mò, nàng láng máng nghe hình như có tiếng binh khí xé gió trong viện, Tần Tích Hành thầm nghĩ chẳng lẽ có trộm vào, xảy ra đánh lộn? Nhưng nàng nghĩ lại, nếu như thật sự có đánh lộn thì sao không nghe thấy tiếng người mà chỉ có tiếng xé gió?

Nàng khống chế bước chân khẽ khàng mà đi, đi đến cửa sân đang khép nửa thì tùy ý thoáng nhìn. Vào khoảnh khắc ấy, nàng bỗng nhiên dừng lại vì cảnh tượng trước mắt.

Gió đêm cuối đông đầu xuân vẫn lạnh thấu xương, Triệu Cẩn lại chỉ mặc áo mỏng trắng như tuyết, tay nàng ấy cầm một cây trường thương có chùm tua đỏ vung vẩy trong viện. Khi tiến thì sắc bén, khi lùi thì cấp tốc, giữa lúc đâm gạt chọc chặn đều tràn đầy sức lực, thân thương khuấy động khiến gió như đang gào thét u u.

Tần Tích Hành chưa từng đọc binh thư nhưng vì có một vị sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung từng ra chiến trường, cho nên nàng đã nghe qua vài câu binh pháp, trong đó có một câu nàng nhớ sâu sắc.

Nhanh như gió cuốn, chậm tựa rừng già, xâm lược như lửa, bất động như núi.

Một màn thương pháp này của Triệu Cẩn được dày công tôi luyện, vừa nhìn đã biết thông thạo đến tột cùng. Dáng người nàng ấy thẳng tắp, như thanh tùng lục bách (1), giờ khắc này điềm tĩnh dửng dưng, hoàn toàn khác so với kẻ ăn chơi trác táng phóng túng mà Tần Tích Hành đã gặp.

(1) Thanh tùng lục bách (cây thông và cây bách xanh): Ý chỉ những người có phẩm chất cao quý và chính trực, đạo đức vững vàng.

Gần tường có một giá đỡ binh khí, bên trong còn đặt mấy loại vũ khí như đao cán dài, kiếm sắc và côn. Sau khi múa xong một màn thương pháp, Triệu Cẩn tiện tay cắm binh khí vào giá, bàn tay lại đặt lên chuôi chiếc đao cán dài, đẩy nó lên rồi nhấc ra.

Thân đao này thon dài, nhìn qua thì vụng về nặng nề, không tiện vung vẩy, nhưng khi rơi vào tay Triệu Cẩn lại trở thành đao chém nát người.

Đao xoay chuyển theo người, trở tay liên tục tấn công với sức mạnh như vũ bão, khí thế như mũi tên bắn thẳng lên trời (ý nói không gặp cản trở).

Tần Tích Hành mới biết võ nghệ Triệu Cẩn không tầm thường. Nàng trông mà tròn cả mắt, đợi đến lúc hoàn hồn, Triệu Cẩn vừa đổi sang kiếm sắc.

Để mà nói thì so với những binh khí khác, kiếm sắc nhẹ mà nhanh nhạy. Triệu Cẩn múa càng thêm muốn sao được vậy, thân thể nhẹ như chim yến, một tay vẽ hoa kiếm (2) khiến người ta hoa mắt, thân kiếm phản chiếu ánh trăng bạc, lúc khua giữa không trung tựa như những tia chớp lóa mắt.

(2): Xoay kiếm tròn giống như đóa hoa.

Người múa kiếm chẳng hề biết bên ngoài có người đang xem, tay thì múa nhưng trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác.

Năm đó Hoàng Diệp nguyên cát bụi đầy trời, binh lính Xa Uyển cầm loan đao trong tay vây kín bốn phía. Trong mắt đám người hoang dại này để lộ sự giết chóc nhuốm máu, ngông cuồng muốn dùng đao chém chết chủ soái ba châu Tây Thùy trẻ tuổi. Bọn chúng muốn mang đầu Lương Uyên Hầu đến càn quấy Đại Sở, xâm chiếm biên giới phía Tây Đại Sở.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, có một ngọn giáo bạc đâm xuyên qua cổ họng kẻ địch, giữa lúc sống chết tồn vong kéo nàng từ điện Diêm Vương quay về.

Đến nay Triệu Cẩn vẫn còn nhớ dáng vẻ oai hùng của Phó Huyền Hóa khi ngồi trên ngựa cao. Hắn như thiên thần từ trên trời giáng xuống, trở nên chói mắt nhất giữa ngàn quân vạn mã.

Trận chiến kia làm cho người ta kinh hồn bạt vía, lại là lúc tình cảm Triệu Cẩn bắt đầu nảy sinh.

Sau đó, Phó Huyền Hóa ở lại Lương Châu non nửa năm, ban ngày gần như không rời Triệu Cẩn một tấc. Bọn họ sánh vai cưỡi ngựa chạy qua Hắc Sơn Đầu, cùng nhau luyện cưỡi ngựa bắn cung, bàn luận binh pháp, cũng cùng nhau ngắm mặt trời mọc rồi lặn vô số lần.

Triệu Cẩn lắc lắc đầu, muốn ném hết chuyện quá khứ sang một bên.

Cái gì không thuộc về mình thì không nên hi vọng, Phó Huyền Hóa thành hôn cũng tốt thôi, như vậy có thể hoàn toàn dập tắt những ý nghĩ xằng bậy của nàng.

Tần Tích Hành dừng chân đứng lại, không biết đã nhìn bao lâu, mãi đến khi Triệu Cẩn trong sân thu kiếm vào vỏ, ngồi trên thềm đá xanh nghỉ ngơi.

Tối nay trăng không tròn, nhưng ánh trăng vẫn sáng trong sáng ngời, trong sân như phủ một lớp sương trắng tuyết, ngay cả trên lá tre xanh cũng phản chiếu nổi bật ánh sáng rạng rỡ ấy.

Triệu Cẩn chống cằm ngồi im trên bậc, ngây người nhìn một góc nào đó. Đêm tối mùa này vẫn rất lạnh, nàng lại ngồi trơ ở đó không nhúc nhích, trên mặt toát vẻ cô đơn vắng lặng. Không lâu sau, nàng vùi mặt vào hai tay, phát ra một âm thanh rất nhỏ, toàn bả vai theo âm thanh trầm thấp đó mà nhấp nhô.

Tần Tích Hành nhìn thấy hai vai nàng đang khẽ run. Hở? Trong lòng Tần Tích Hành thoáng kinh ngạc muôn phần, tiếp đó nàng thấy Triệu Cẩn hơi ngẩng đầu, dùng tay lau một vòng quanh hốc mắt.

Dưới ánh trăng, hết thảy đều rõ ràng. Trong nháy mắt Triệu Cẩn hơi nghiêng mặt, Tần Tích Hành trông thấy trong mắt nàng ấy có thứ gì lóng lánh chậm chạp mà rong chơi, ánh lên những điểm sáng lấp lánh.

Khóc ư?

Hắn ta vừa mới khóc ư?

Khi rút ra được kết luận này, trước tiên Tần Tích Hành sửng sốt, thầm nghĩ một kẻ bừa bãi ăn chơi như thế vậy mà lại biết khóc, càng không hiểu vì sao hắn ta lại khóc.

Chung quy không đến mức vì phu thê bên ngoài hòa thuận còn trong bất hòa mà khóc chứ.

Tần Tích Hành không nghĩ ra nguyên do, nhưng nàng không quấy rầy nhiều, quay người lặng lẽ rời đi.

Người có thể sử dụng nhiều binh khí thành thục như vậy há lại thật sự là kẻ vô dụng ăn chơi trác táng. Tần Tích Hành nhớ lại dáng vẻ Triệu Cẩn lúc nãy cùng với giọt nước mắt không hiểu ra sao, sự tò mò đối với nàng ấy lại tăng thêm một phần.

Người này cũng không phải là gối thêu hoa trông thì đẹp mà không dùng được, phần lớn là vì tránh né thời cuộc mới cố tình làm vậy.

Nàng nhớ tới lời nhắc nhở của Tần Tích, lại nghĩ đến cái mà Ninh Tu Tắc gọi là nói đùa trong lễ lại mặt hôm ấy, giật mình toát mồ hôi lạnh đầy người.

Triệu Cẩn tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì.

Chương trước Chương tiếp
Loading...