[ Edit ] [ Băng Cửu ]

Tiểu Cửu bị bắt cóc rồi



Băng ca x tiểu cửu
Warning: ooc

Từ sau trận cãi nhau ầm ĩ nửa tháng trước, Lạc Băng Hà vẫn chưa tìm tới Thẩm Cửu.

Nguyên nhân cũng chẳng có gì to tát, chỉ là mấy chuyện vặt vãnh. Thẩm Cửu chán ghét nghe Lạc Băng Hà cằn nhằn như bà mẹ già. Lạc Băng Hà lần này cũng không thèm nhường nhịn, thẳng tay nhốt y lại trong phòng, muốn y ngoan ngoãn chịu phạt mà ngẫm lại bản thân một chút.

Thẩm Cửu lại thấy yên tĩnh cũng không tệ, cho nên mỗi ngày y chỉ cần tĩnh tọa, đọc sách, luyện chữ, ngoại trừ không được ra ngoài thì cũng chẳng khác gì ngày thường.

Hôm nay cũng vậy, Thẩm Cửu vẫn dùng bữa được mang đến như thường lệ. Tôm xào, canh gà nóng hổi, hương vị đều rất vừa miệng. Vừa nhai đùi gà, y vừa chế giễu Lạc Băng Hà trong lòng.

Nhưng biến cố lại xảy ra vào đêm hôm đó. Giống như những ngày chiến tranh lạnh khác, Thẩm Cửu cuộn mình trong góc giường vì sợ lạnh. Nhưng hôm nay, cơ thể y lại nóng bức khó chịu, như thể có ngọn lửa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng. Y bị vây trong cơn ác mộng, đến khi có người lay tỉnh mới dần lấy lại ý thức.

“Tỉnh dậy..Thẩm Cửu, tỉnh dậy đi.”

“Ừm…” y chớp chớp mắt, đập vào mắt chính là gương mặt phóng đại của Lạc Băng Hà.

Hừ, nhịn không nổi nữa rồi chứ gì? Quả nhiên định lực của tiểu súc sinh không bằng một phần vạn của y.

Thẩm Cửu cười lạnh trong lòng vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện Lạc Băng Hà dường như lớn hơn một chút…

Không, không phải một chút, mà lớn… gấp ba lần!

Không nghĩ nhiều nữa, Thẩm Cửu vội vàng quan sát xung quanh, rồi cúi xuống nhìn thân thể mình, tay áo rộng thùng thình tuột khỏi vai. Cuối cùng, Lạc Băng Hà đưa ra kết luận:

“Ngươi bị thu nhỏ lại rồi.”

Một tia sét như xẹt ngang đầu Thẩm Cửu, nhưng  y rất nhanh bình tĩnh lại, cẩn thận nhớ lại chuyện tối qua.

“Sư tôn bây giờ nhỏ quá nha.” Lạc Băng Hà giơ tay đo thử lưng hắn, bàn tay rộng lớn gần như bao phủ toàn bộ cơ thể. Hắn lại vén sợi tóc dài của Thẩm Cửu, nghịch ngợm quấn quanh ngón tay.

“Hừ, đừng có chạm vào ta.” Thẩm Cửu ngây người một lát, giọng y bây giờ lại mang theo vẻ non nớt, nghe ra còn có chút đáng yêu.

“Phi- được, được, được. Không biết ai tối qua khó chịu đến mức mê sảng gọi tên ta suốt cả đêm qua nhỉ? Giờ lại muốn trở mặt với ta sao?”

Lạc Băng Hà thấy tai y dần đỏ lên, khóe môi khẽ nhếch, cười nói: “Ta đã tra xét rồi, là trúng độc. Là loại độc kỳ lạ ở Nam Cương, nếu muốn thanh trừ hết độc trong cơ thể…” Mắt Thẩm Cửu sáng lên “…chắc mất khoảng mười năm nữa.”

“…” Sắc mặt y lập tức đen sì, không buồn nhìn đối phương nữa, khẽ cúi đầu vò vò tay áo.

Lạc Băng Hà cười khẽ, hai tay dễ dàng bế y lên, nhìn gương mặt non nớt như trẻ lên ba kia, cười bảo: “Gạt ngươi thôi, độc này vô hại, khoảng  ba bốn ngày sẽ khỏi.”

Thẩm Cửu tức giận, giơ bàn tay nhỏ vỗ bốp một cái lên mặt hắn: “Lạc Băng Hà! Ngươi có bệnh à?!”

Lạc Băng Hà chẳng khác nào bị gãi ngứa, vẫn thản nhiên đáp: “Ừ, ta rảnh mà.”

Đồ điên!

Thẩm Cửu nghiến răng nghiến lợi.

Ngày hôm sau, Lạc Băng Hà dắt theo tiểu Thẩm Cửu xuống nhân gian dạo chơi.

“Ngươi lôi ta ra đây làm gì?” Thẩm Cựu bị Lạc Băng Hà dẫn đi.

“Trẻ con chẳng phải thích mấy chỗ náo nhiệt sao? Có đúng vậy không, tiểu sư tôn?”

Thẩm Cửu trừng mắt lườm hắn, giọng nói non nớt mắng: “Cút.”

Hai người đi được nửa con phố, đột nhiên Thẩm Cửu dừng lại. Lạc Băng Hà quay đầu nhìn y, hỏi  “Sao thế? Mệt rồi à?”

Bị nhìn thấu suy nghĩ, Thẩm Cửu : ”… "

Vớ vẩn, chân ta còn chưa dài bằng chân ngươi kìa.

“Không đi nữa. Ta muốn uống nước mơ xanh.”

Lạc Băng Hà nhớ lại, vừa nãy trên đường đúng là có quán bán loại này, trời hè nóng nực, loại nước này vừa mát vừa ngọt, trẻ con đứa nào chẳng thích. Quả nhiên, hắn cười khẽ.

“Vậy ngươi ngồi đây chờ ta nhé?”

Thẩm Cửu gật đầu.

“Lỡ bị bắt cóc thì sao?”

Thẩm Cửu lườm hắn, “Ngươi có thể nói gì tốt đẹp hơn không?”

“Phi, được rồi, ngoan ngoãn chờ, đừng chạy lung tung.”

“Rồi, rồi, đi nhanh lên. Ta ngồi đợi ngươi dưới gốc cây này.”

Đến khi bóng lưng của Lạc Băng Hà bị đám người che khuất, Thẩm Cửu mới rũ mắt xuống. Y khoanh tay ngồi xuống gốc cây, nghịch vài chiếc lá dưới chân, trong lòng nghĩ xem lát nữa làm sao để Lạc Băng Hà tự mình xuống nước xin hòa với mình.

Đột nhiên, lá khô bên cạnh bị ai đó giẫm nát, phát ra tiếng ‘sột soạt’. Thẩm Cửu còn chưa kịp quay đầu, một tấm khăn đã đột ngột bịt kín miệng mũi y.

“!"

Một cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến, tứ chi vô lực. Nếu y ở trong cơ thể trưởng thành, chút mê hương này chẳng là gì, nhưng hiện tại, thân thể trẻ con quá yếu, trong nháy mắt đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Thẩm Cửu bị bắt đi.

Khi Lạc Băng Hà quay lại, chỉ còn đám lá cây được xếp thành chữ “Lạc”, Thẩm Cửu đã rời đi từ lúc nào.

Cảm giác lạnh lẽo bất ngờ ập đến,Thẩm Cửu ho khan một tiếng, mở mắt ra, phát hiện mắt y bị bịt kín.

“Này, thằng nhóc tỉnh rồi.” Một giọng nói khàn khàn vang lên từ góc nhà kho.

“Tỉnh rồi à? Giờ thì hay rồi, lại phải nghe thêm một đứa ồn ào.”

Tên được gọi là “Lão Tử” gãi đầu, cười hề hề nói: “ Mê dược tuy có vấn đề, nhưng tỉnh lại cũng tốt, chẳng phải là có cơ hội dạy dỗ nó sao?”

“Dạy dỗ cái đầu mày!” Tên cầm đầu đập một cái sau gáy hắn.

Thẩm Cửu khẽ nhíu mày, cảm giác như bản thân đang lơ lửng trên không, hai cánh tay tê dại vì bị treo quá lâu, đầu óc vẫn còn mơ hồ.

“Này nhóc.” Miếng vải bịt mắt bị giật mạnh xuống, ánh sáng chói lóa khiến con ngươi đau rát, y phải mất một lúc mới có thể thích nghi.

Lão Tử tiến lại gần, nhìn Thẩm Cửu chằm chằm, kinh ngạc nói: “Nhìn gương mặt này xem. Đại ca, chắc nó là con nhà giàu.”

“Đồ ngu! Tiểu tử nhà ai lại ra ngoài chơi dưới gốc cây một mình hả?”

Thẩm Cửu: “...”

Tên cầm đầu nhìn y có chút nham hiểm: “Cũng chẳng sao, dù gì nó cũng sắp không còn bộ dạng này nữa rồi.”

Từ góc phòng, một tên vác theo thùng nước sôi vừa đun tới, ném mạnh xuống đất. Gã đàn ông vác xô nước sôi tràn đầy ác ý cười khẩy: “Lột da mày, rồi dán lông thú lên, sau đó ném ra đường làm xiếc kiếm tiền. Mọi người chỉ nghĩ nó là một con gấu nhỏ, chẳng ai biết thực ra nó là một thằng nhóc.”

Thẩm Cửu không ngạc nhiên lắm, bon buôn người tàn nhẫn đến mức nào, bẻ gãy tay chân, cắt lưỡi không cho kêu cứu, bị trói bằng xích sắt biểu diễn ngoài phố. Những đứa trẻ có mệnh lớn thì sống được sáu bảy năm, đứa mệnh nhỏ thì có khi chết ngay trong lúc bị lột da.

“Đừng có chạm vào ta.” Tên buôn người kia đưa tay muốn xé áo của y, Thẩm Cửu lập tức vung chân đạp mạnh vào mặt gã, để lại dấu chân rõ ràng. Tên kia ôm mặt, lùi lại vài bước.

Gã bụm mặt, tức giận gầm lên: “Nhãi ranh, để ông đây dạy cho mày biết điều!”

Gã lấy ra một cây roi “vèo” một tiếng, xé toạc không khí, quất đến Thẩm Cửu.

Đầu roi vút xuống, quất mạnh lên lưng y, xé rách một mảng áo, máu tươi lập tức thấm ra ngoài.

Thẩm Cửu cắn chặt môi, không rên một tiếng, gã lại càng tức giận, liên tục quất rôi lên người y như muốn trút giận, toàn thân Thẩm Cửu đầy máu, nhưng y vẫn như cũ cắn chặt môi.

“Thằng nhãi ranh..” Đột nhiên, Lão Tử ngã xuống đất, tên còn lại cũng theo gã ngã xuống, máu đen từ thất kiếu chảy ra.

“Chuyện gì vậy…”  Tên cầm đầu còn chưa kịp phản ứng thì có một luồng sát khí đột ngột ập đến, mạnh mẽ bóp chặt cổ gã. Lạc Băng Hà dùng ma khí ghim chặt gã vào tường, đổ toàn bộ nước sôi xuống.

“A a a a——!!!”

“Ưm…” Thẩm Cửu được cởi trói, ngã vào lòng Lac Băng Hà, hắn ôm chặt Thẩm Cửu nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay bầm tím của y.

Vết thương trên người vẫn còn đau, dường như còn nhói hơn trước, vết thương bỏng rát càng thêm đau đớn, Thẩm Cửu cắn môi, giọng khản đặc mang theo chút ủy khuất.

Lạc Băng Hà ôm chặt lấy y, dịu dàng truyền linh lực chữa thương. Một lúc sau, Thẩm Cửu duỗi hai bàn tay nhỏ ra, ôm chặt lấy hắn, rúc vào trong ngực.

Lạc Băng Hà vỗ nhẹ lưng y, lát sau thấy thân ảnh bên dưới run rẩy... Thẩm Cửu đang khóc.

Y khóc như một đứa trẻ, chẳng mấy chốc nước mắt đã thấm ướt y phục. Lạc Băng Hà tràn đầy hối lỗi: “Xin lỗi...”

Thẩm Cửu vẫn rúc trong lòng hắn, khóc nấc lên: “ Ngươi... sao giờ mới tới? Ta đau lắm..”

Tủi thân, uất ức, đau đớn, cô đơn, những cảm xúc tồi tệ ấy như đè nén lại khiến y khóc càng to hơn. Lạc Băng Hà cũng tự trách, nếu không phải hắn làm cho Thẩm Cửu nhỏ lại, để y đứng đợi một mình, có lẽ đã không xảy ra chuyện này.

“Là lỗi của ta, trở về ngươi muốn phạt ta như nào cũng được.” Thẩm Cửu cứ khóc mãi, thanh âm ngày càng nhỏ, đến cuối cùng kiệt sức mà ngủ thiếp đi trong lòng Lạc Băng Hà.

Một phần là do mê dược chưa tan hết, một phàn là vì cơ thể nhỏ bé này không chịu nổi.

Hắn lột da ba tên buôn người, treo mấy bộ da đó lên quảng trường cho thiên hạ xem, lại nghiền nát linh hồn chúng, quăng vào chuồng chó.

Đêm hôm đó, tiểu Thẩm Cửu bất an, bị ác mộng quấy rối mà biến về nguyên trạng, nhưng do tác dụng phụ của mê dược khiến y sốt cao đến tận ngày hôm sau. Lạc Băng Hà ôm chặt Thẩm Cửu trong lòng, không ngừng truyền linh lực dỗ y ngủ.

Ngày thứ ba, việc đầu tiên Thẩm Cửu làm sau khi tỉnh lại là đá Lạc Băng Hà ra khỏi phòng, cảnh cáo hắn, nếu trong ba ngày hắn còn dám lởn vởn quanh phòng y, thì cả đời cũng đừng mong lên giường với y.

Lạc Băng Hà: “...”

Ta sai rồi, thật sự sai rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...