[ Edit ] [ Băng Cửu ]

Pháo hoa



Hôm nay là chơi chơi chơi! Ăn ăn ăn! Hôn hôn hôn!

Màn đêm buông xuống, đường phố sáng rực ánh đèn, tiếng rao của những tiểu thương bán rong hòa cùng tiếng trống chiêng rộn ràng, tạo nên một khung cảnh náo nhiệt chốn nhân gian.

Mồng một tết ngày đó, chợ đêm lại đặc biệt thú vị, chỉ thấy trên đường có một vị bạch y công tử và một vị hắc y công tử cùng song song dạo phố.

Không ai khác, chính là vẻ mặt lạnh lẽo của Thẩm Cửu cùng Lạc Băng Hà tràn đầy ái nhân. Ma giới vốn không có những ngày hội như ở nhân gian, Lạc Băng Hà sợ Thẩm Cửu buồn chán liền đưa y vào nhân gia náo nhiệt này để cùng vui ngày mồng một tết.

“Công tử, mua kẹo hồ lô đi, hồ lô của ta vừa to lại rất ngọt đó nha!”

Nghe vậy, Thẩm Cửu ngây ra một lúc, đứng yên tại chỗ, Lạc Băng Hà theo sát phía sau suýt nữa thì đụng phải y. Cúi đầu nhìn, thấy y nhìn chằm chằm xiên hồ lô đỏ rực trong tay người bán hàng rong, ánh mắt hiện lên hai chữ muốn ăn.

Hắn cười cười, đem Thẩm Cửu ôm vào lòng, mở miệng nói: “Sư tôn muốn ăn sao?”

Thẩm Cửu không trả lời, chỉ liếc hắn một cái, Lạc Băng Hà liền hiểu ý, ngẩng đầu mua ngay một xiên kẹo hồ lô từ gã bán hàng.

Đi qua mấy quầy hàng, trên tay Thẩm Cửu đã có một xiên hồ lô, vài món kẹo đường*, còn trên tay Lạc Băng Hà thì xách thêm một hộp bánh vừng và một túi bánh hạnh nhân. Chỉ cần một ánh mắt của Thẩm Cửu, Lạc băng hà lập tức hiểu ý mua ngay.

*Bản qt nó để là đường vẽ:) theo tui nghĩ nó kiểu như skill kéo kẹo bên Nhật, kéo ra mấy hình động vật… đồ đó trông đẹp lắm:3. Có hiểu sai mong mn góp ý với tui nhee

Hai người đi vào một tòa lầu cao, chờ màn pháo hoa lúc nửa đêm, Thẩm Cửu ăn kẹo đường trong tay, híp mắt thỏa mãn.

Tuy vẻ mặt không biểu lộ gì, nhưng Lạc Băng Hà biết y lúc này đang rất hài lòng, Lạc Băng Hà chỉ cảm thấy Thẩm Cửu khi ăn đồ ngọt trông chẳng khác gì mèo nhỏ được thỏa mãn.

“Sư tôn thích mấy món ngọt đến vậy? Vậy lần sau ta làm cho ngươi chút bánh sữa ngọt nha?”

“Này chẳng phải là việc ngươi lên làm sao?” Thẩm Cửu đương nhiên cảm thấy Lạc Băng Hà phải hầu hạ mình cho tốt.

Lạc Băng Hà cười sủng nịch nói “Phải phải, đây là việc đồ nhi nên làm.”

“Tiểu súc sinh, ngươi từng nói lần sau sẽ đưa ta tới nhân gian ăn tết, không được nuốt lời.”

“Ta lừa gạt ngươi khi nào?”

“Vậy còn mua nhiều đồ ăn ngon thế này?” Nói xong lại nhíu mày bổ sung: “Ta thực sự cũng không muốn ăn cho lắm.”

Ăn xong, Lạc Băng Hà lau tay cho Thẩm Cửu, đem y ôm nhẹ vào trong lòng: “Đương nhiên, sư tôn nghĩ muốn gì, ta liền cho cái đó.”

Thẩm Cửu cũng không phản kháng, chỉ tựa trong lòng Lạc Băng Hà, nhẹ nhàng phe phấy quạt.

“Hôm nay sư tôn chơi vui không?”

“Chỉ một chút thôi.”

“Vậy ta có thể hôn ngươi không?”

“Ngươi đừng nghĩ được voi đòi tiên, lần trước ngươi làm như vậy, ta còn chưa tha cho ngươi đâu”

“Rõ ràng sư tôn cũng thích mà, lúc ấy giọng sư tôn mềm nhũn cả rồi, hơn nữa còn......”

Nói còn chưa dứt lời, đã bị Thẩm Cửu mặt đỏ bừng hôn một cái, đó chỉ nhẹ như lướt qua, nhưng Lạc Băng Hà giữ lấy đầu Thẩm Cửu, khiến nụ hôn càng sâu, hai người cùng nhau ôm hun thật lâu.

Lúc này phía sau Lạc Băng Hà vang lên từng đợt pháo hoa, sắc pháo bắt mắt sáng rực trước mặt Thẩm Cửu, Lạc Băng Hà buông y ra, Thẩm Cửu  khẽ thở gấp, nói: “Lạc Băng Hà, pháo hoa này có phải rất đẹp hay không?”

Lạc Băng Bà nhìn ánh sao lộng lẫy trong mắt Thẩm Cửu, cười nói:

“Đẹp lắm.”

Tuần sau thi xong gòi tui quay lại với mí bồ, nhớ mn nhìu lắmQAQ

Chương trước Chương tiếp
Loading...