[ Edit ] [ Băng Cửu ]
Thổ hoa chứng
Sư tôn, hoa đã nở rồi, mau về đi.……………………………………………………Gió lạnh thổi qua, Thẩm Cửu đứng trong viện, định kéo áo khoác trên vai lên cao một chút.Nhưng đột nhiên dùng tay che miệng lại, cúi người, không nhịn được mà kịch liệt ho khan.Một vài cánh hoa trắng muốt rơi xuống lòng bàn tay, cùng với máu tươi, loang lổ chói mắt.Y trước kia từng là Thanh Tĩnh Phong chủ, đã đọc qua rất nhiều sách, căn bệnh hiếm gặp này đương nhiên đã từng gặp qua.“Bệnh nan y sao?” y khẽ thở dài một hơi.Thế nhưng, đây là căn bệnh sinh ra từ tình cảm và chấp niệm, y không hiểu sao nó lại rơi xuống chính mình.
Thẩm Cửu lắc đầu, quay đầu hướng vào phòng. Động tác có chút cẩn trọng, bởi vì y hiện tại chỉ còn một bên mắt.
………………………………………………………“Sư tôn, tới giúp đệ tử rót rượu.”
Lạc Băng Hà ngồi trên ghế cao, ôm ấp mỹ nhân trong lòng, khinh miệt nhìn Thẩm Cửu đang quỳ phía dưới.Thẩm Cửu lạnh lùng ngẩng đầu, ánh mắt có phần trống rỗng nhìn Lạc Băng Hà, lảo đảo bước về phía trước.Giống như cố ý trêu đùa, mỹ nhân kia thỉnh thoảng lại đụng y vài cái, y vốn chỉ còn một bên mắt, có chút nhìn không rõ, khiến rượu sái hơn phân nửa đều đổ ra ngoài.“Sư tôn, sao lại vô dụng như vậy? Ngay cả chén rượu rót cũng không xong, xem ra con mắt kia của ngươi cũng vô dụng rồi.”Thẩm Cửu ngẩng đầu nhìn Lạc Băng Hà, cố nén sợ hãi trong lòng.“Dù sao ta cũng là một phế nhân, nếu ngươi muốn thì cứ lấy đi cũng được.”Thái độ hờ hững ấy càng khiến Lạc Băng Hà cảm thấy vô lý. Đúng là lời nói của Thẩm Cửu lúc nào cũng khiến hắn bực bội.Cũng không còn hứng thú, hắn vừa định đuổi mỹ nhân ra, liền nghe được một trận ho tê tâm liệt phế.Nhìn thấy Thẩm Cửu ho ra những cánh hoa trắng nhuốm màu máu, diễm lệ đỏ tươi, trong lòng hắn bớt chợt nhói lên.Lại đè nén cảm xúc xuống, nhíu mày nhìn Thẩm Cửu.“Ngươi mắc bệnh này từ khi nào?”Thổ hoa chứng, chỉ có nụ hôn của người trong lòng mới có thể chữa khỏi. Hắn không thể tưởng tượng, trên thế gian còn có kẻ khiến Thẩm Cửu sinh ra loại bệnh này, trong đầu lại hiện lên một bóng hình.Tâm tình hắn trở nên bực bội.“Ngươi quan tâm làm gì? Ta chết đi, chẳng phải ngươi nên vui mừng sao?”Bọn họ vẫn luôn như vậy, hờ hững, xa cách, không chút cảm tình.…………………………………………………………Thẩm Cửu không hiểu tại sao Lạc Băng Hà lại buông tha mình, nhưng cũng chẳng có hứng thú đi tìm hiểu.Vốn dĩ cũng chẳng muốn sống tiếp, sống được ngày nào hay ngày đó.Ít nhất thì vẫn còn có thể uống loại trà mà mình thích, sống qua ngày. Y không mắc cái tật đi khiêu khích Lạc Băng Hà, cũng không muốn kết thúc mạng sống mà y vô tình có được này.Đương nhiên, sự thật chứng minh rằng phiền phức sẽ tự tìm đến y. Nhìn Lạc Băng Hà ngồi trên ghế của mình, có chút đau đầu.“Ngươi lại tới đây làm gì? Đi tìm đám hậu cung chẳng phải tốt hơn sao? Tới tìm ta cũng không thoải mái.”Lạc Băng Hà lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.“Ta vừa đến, sư tôn liền thấy khó chịu, mà sư tôn khó chịu thì chẳng phải ta sẽ hơn thoải mái sao?.”Thẩm Cửu cũng lười tranh luận với hắn, chỉ rót một ly trà đưa cho Lạc Băng HàBiết thời gian chẳng còn bao nhiêu, ngược lại còn buông bỏ được nhiều điều, những ghen ghét đố kị khi xưa hóa ra cũng chỉ tựa như gió thoáng qua, ít nhất thì giờ đây có thể bình tĩnh ngồi cùng Lạc Băng Hà thế này, trước kia là tuyệt đối không có khả năng, huống chi rót trà cho hắn.Bất tri bất giác nói về nhũng chuyện xưa cũ, chật vật lúc còn nhỏ, đến khi vào Thu phủ chịu khuất nhục, dường như rất nhiều chuyện trước kia chưa từng kể ra đều đã bộc bạch hết.Thật giống cảm giác như chưa già đã yếu.Trà đã lạnh, y nhẹ nhàng nhấp một ngụm.Cả một ngụm máu đỏ cùng cánh hoa trắng phun ra.Tình hình lại càng trầm trọng, y nghĩ.Lại bỏ lỡ thần sắc phức tạp của Lạc Băng Hà.…………………………………………………………“Ta không thể hồi sinh Nhạc Thanh Nguyên.”Thẩm Cửu yếu ớt nằm trên giường, nhìn Lạc Băng Hà trước mặt, nhàn nhạt mở miệng“Ngươi hà tất gì phải làm vậy, dù có sống lại, ta cũng sẽ không gặp hắn.”“Vậy còn bệnh thổ hoa của ngươi.”Thẩm Cửu hiếm khi nhìn thấy được một tia hoảng loạn trên gương mặt Lạc Băng Hà.Y thấy hơi lạ, nhưng cũng chẳng còn sức suy nghĩ nữa.“Nếu ngươi còn chút tình nghĩa ngày xưa, thì cút đi, để ta an tĩnh chết đi.”Khoảnh khắc tiếp theo, y ngây ngẩn cả người.Đôi môi nóng bỏng, mang theo quyến luyến, áp lên môi y.“Ngươi không được chết…”Y nghe thấy giọng Lạc Băng Hà vang lên bên tai.Cánh hoa trắng rơi ra từ miệng hai người.Người mà y ái mộ cả đời, lại là hắn sao?Chấp niệm bị đè nén trong lòng bấy lâu nay, cũng vì hắn sao?Y đột nhiên co người lại,Thế giới bỗng trở nên im lặng.…………………………………………………………Thẩm Cửu đi rồi, chỉ để lại một phong thư.
Rất đơn giản:“Khi trúc nở hoa là lúc ta sẽ trở về, đừng nhớ mong.”Sau đó cũng ngoảnh lại rời đi.Bọn họ chi gian cách,Là khắc cốt minh tâm, là huyết hải thâm thù.Ngốc tử, đừng chờ ta.Khi trúc nở hoa,Cũng là ngày nó cạn kiệt sinh mệnh.Thổ hoa chứng đã bào mòn thân thể ta chẳng nhìn ra hình dạng nữa, e là chẳng còn sống được bao lâu. Chỉ muốn cắt bỏ tưởng niệm giữa ngươi và ta mà thôi.
………………………………………………………………Lạc Băng Hà chưa từng nghĩ sinh mệnh của Ma tộc lại dài đến thế.Hắn chờ rất lâu, rất lâu rồi.Lâu đến mức tất cả những người hắn từng quen biết đều đã chết.Rốt cuộc đến một ngày, rừng trúc phủ đầy một mảnh tuyết trắng.Là hoa a.Hắn nhẹ nhàng đón lấy,Hệt như những cánh hoa mà y từng phun ra.Trăng trắng, nho nhỏ.Hắn ngẩng đầu nhìn phía rừng trúc, hy vọng có thể nhìn đến ai đó từ phương xa."Sư tôn…" "Hoa đã nở rồi, người mau trở lại đi." Giữa thiên địa tĩnh mịch, không một ai đáp lại hắn.Tất cả yêu hận cùng thương nhớ, đều đã vùi lấp trong biển tuyết hoa.Không còn ai nghe thấy nữa.30-4, 1-5 vui vẻ nhoa mọi người, còn t thì cắm đầu ôn thi đây😇
Thẩm Cửu lắc đầu, quay đầu hướng vào phòng. Động tác có chút cẩn trọng, bởi vì y hiện tại chỉ còn một bên mắt.
………………………………………………………“Sư tôn, tới giúp đệ tử rót rượu.”
Lạc Băng Hà ngồi trên ghế cao, ôm ấp mỹ nhân trong lòng, khinh miệt nhìn Thẩm Cửu đang quỳ phía dưới.Thẩm Cửu lạnh lùng ngẩng đầu, ánh mắt có phần trống rỗng nhìn Lạc Băng Hà, lảo đảo bước về phía trước.Giống như cố ý trêu đùa, mỹ nhân kia thỉnh thoảng lại đụng y vài cái, y vốn chỉ còn một bên mắt, có chút nhìn không rõ, khiến rượu sái hơn phân nửa đều đổ ra ngoài.“Sư tôn, sao lại vô dụng như vậy? Ngay cả chén rượu rót cũng không xong, xem ra con mắt kia của ngươi cũng vô dụng rồi.”Thẩm Cửu ngẩng đầu nhìn Lạc Băng Hà, cố nén sợ hãi trong lòng.“Dù sao ta cũng là một phế nhân, nếu ngươi muốn thì cứ lấy đi cũng được.”Thái độ hờ hững ấy càng khiến Lạc Băng Hà cảm thấy vô lý. Đúng là lời nói của Thẩm Cửu lúc nào cũng khiến hắn bực bội.Cũng không còn hứng thú, hắn vừa định đuổi mỹ nhân ra, liền nghe được một trận ho tê tâm liệt phế.Nhìn thấy Thẩm Cửu ho ra những cánh hoa trắng nhuốm màu máu, diễm lệ đỏ tươi, trong lòng hắn bớt chợt nhói lên.Lại đè nén cảm xúc xuống, nhíu mày nhìn Thẩm Cửu.“Ngươi mắc bệnh này từ khi nào?”Thổ hoa chứng, chỉ có nụ hôn của người trong lòng mới có thể chữa khỏi. Hắn không thể tưởng tượng, trên thế gian còn có kẻ khiến Thẩm Cửu sinh ra loại bệnh này, trong đầu lại hiện lên một bóng hình.Tâm tình hắn trở nên bực bội.“Ngươi quan tâm làm gì? Ta chết đi, chẳng phải ngươi nên vui mừng sao?”Bọn họ vẫn luôn như vậy, hờ hững, xa cách, không chút cảm tình.…………………………………………………………Thẩm Cửu không hiểu tại sao Lạc Băng Hà lại buông tha mình, nhưng cũng chẳng có hứng thú đi tìm hiểu.Vốn dĩ cũng chẳng muốn sống tiếp, sống được ngày nào hay ngày đó.Ít nhất thì vẫn còn có thể uống loại trà mà mình thích, sống qua ngày. Y không mắc cái tật đi khiêu khích Lạc Băng Hà, cũng không muốn kết thúc mạng sống mà y vô tình có được này.Đương nhiên, sự thật chứng minh rằng phiền phức sẽ tự tìm đến y. Nhìn Lạc Băng Hà ngồi trên ghế của mình, có chút đau đầu.“Ngươi lại tới đây làm gì? Đi tìm đám hậu cung chẳng phải tốt hơn sao? Tới tìm ta cũng không thoải mái.”Lạc Băng Hà lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.“Ta vừa đến, sư tôn liền thấy khó chịu, mà sư tôn khó chịu thì chẳng phải ta sẽ hơn thoải mái sao?.”Thẩm Cửu cũng lười tranh luận với hắn, chỉ rót một ly trà đưa cho Lạc Băng HàBiết thời gian chẳng còn bao nhiêu, ngược lại còn buông bỏ được nhiều điều, những ghen ghét đố kị khi xưa hóa ra cũng chỉ tựa như gió thoáng qua, ít nhất thì giờ đây có thể bình tĩnh ngồi cùng Lạc Băng Hà thế này, trước kia là tuyệt đối không có khả năng, huống chi rót trà cho hắn.Bất tri bất giác nói về nhũng chuyện xưa cũ, chật vật lúc còn nhỏ, đến khi vào Thu phủ chịu khuất nhục, dường như rất nhiều chuyện trước kia chưa từng kể ra đều đã bộc bạch hết.Thật giống cảm giác như chưa già đã yếu.Trà đã lạnh, y nhẹ nhàng nhấp một ngụm.Cả một ngụm máu đỏ cùng cánh hoa trắng phun ra.Tình hình lại càng trầm trọng, y nghĩ.Lại bỏ lỡ thần sắc phức tạp của Lạc Băng Hà.…………………………………………………………“Ta không thể hồi sinh Nhạc Thanh Nguyên.”Thẩm Cửu yếu ớt nằm trên giường, nhìn Lạc Băng Hà trước mặt, nhàn nhạt mở miệng“Ngươi hà tất gì phải làm vậy, dù có sống lại, ta cũng sẽ không gặp hắn.”“Vậy còn bệnh thổ hoa của ngươi.”Thẩm Cửu hiếm khi nhìn thấy được một tia hoảng loạn trên gương mặt Lạc Băng Hà.Y thấy hơi lạ, nhưng cũng chẳng còn sức suy nghĩ nữa.“Nếu ngươi còn chút tình nghĩa ngày xưa, thì cút đi, để ta an tĩnh chết đi.”Khoảnh khắc tiếp theo, y ngây ngẩn cả người.Đôi môi nóng bỏng, mang theo quyến luyến, áp lên môi y.“Ngươi không được chết…”Y nghe thấy giọng Lạc Băng Hà vang lên bên tai.Cánh hoa trắng rơi ra từ miệng hai người.Người mà y ái mộ cả đời, lại là hắn sao?Chấp niệm bị đè nén trong lòng bấy lâu nay, cũng vì hắn sao?Y đột nhiên co người lại,Thế giới bỗng trở nên im lặng.…………………………………………………………Thẩm Cửu đi rồi, chỉ để lại một phong thư.
Rất đơn giản:“Khi trúc nở hoa là lúc ta sẽ trở về, đừng nhớ mong.”Sau đó cũng ngoảnh lại rời đi.Bọn họ chi gian cách,Là khắc cốt minh tâm, là huyết hải thâm thù.Ngốc tử, đừng chờ ta.Khi trúc nở hoa,Cũng là ngày nó cạn kiệt sinh mệnh.Thổ hoa chứng đã bào mòn thân thể ta chẳng nhìn ra hình dạng nữa, e là chẳng còn sống được bao lâu. Chỉ muốn cắt bỏ tưởng niệm giữa ngươi và ta mà thôi.
………………………………………………………………Lạc Băng Hà chưa từng nghĩ sinh mệnh của Ma tộc lại dài đến thế.Hắn chờ rất lâu, rất lâu rồi.Lâu đến mức tất cả những người hắn từng quen biết đều đã chết.Rốt cuộc đến một ngày, rừng trúc phủ đầy một mảnh tuyết trắng.Là hoa a.Hắn nhẹ nhàng đón lấy,Hệt như những cánh hoa mà y từng phun ra.Trăng trắng, nho nhỏ.Hắn ngẩng đầu nhìn phía rừng trúc, hy vọng có thể nhìn đến ai đó từ phương xa."Sư tôn…" "Hoa đã nở rồi, người mau trở lại đi." Giữa thiên địa tĩnh mịch, không một ai đáp lại hắn.Tất cả yêu hận cùng thương nhớ, đều đã vùi lấp trong biển tuyết hoa.Không còn ai nghe thấy nữa.30-4, 1-5 vui vẻ nhoa mọi người, còn t thì cắm đầu ôn thi đây😇