[Edit-Bách hợp-Đồng nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.
Hồi 1-Chương 6: Quà chào mừng của gia tộc-nên nhận cho chắc!
Chưa kịp để Kate than thở xong, hệ thống đã lại "ào ào" tuôn ra từng dòng thông báo.【Chúc mừng ký chủ nhận được sự che chở của linh hồn gia tộc!】【Khi ký chủ ở trạng thái được linh hồn che chở, toàn bộ thuộc tính cá nhân +3】【Tít! Nhiệm vụ nhánh gia tộc kích hoạt: Xin ký chủ hoàn thành nhiệm vụ gia tộc số 1 – Khám phá trong trang viên để thu thập vật phẩm then chốt (0/3)】Quà chào mừng của gia tộc đây sao?Kate bị chuỗi thông tin này làm cho tâm trí xao động. Đợi đến khi kịp hoàn hồn, cô mới nhận ra lão quản gia đang mỉm cười hiền hậu nhìn mình."Xin lỗi, con vừa mất tập trung!" Cô vội tìm cớ, "Quản gia ơi, lúc nãy ông nói gì ạ?"Rand mỉm cười, lặp lại: "Trang viên quá rộng, nếu tiểu chủ nhân không muốn dạo tiếp, có thể cùng tôi Apparate (Di chuyển tức thời) đến phòng khách chính của tòa nhà."Thảo nào nơi này xây rộng thế — hóa ra ai cũng biết Apparate.Kate lập tức khoác tay ông: "Vậy chúng ta đi thôi."Vừa dứt lời, cô theo thói quen nhắm mắt lại. Tiếng gió vù vù thoáng qua bên tai, mở mắt ra, cô đã ở trong một căn phòng khách xa hoa lộng lẫy."Tiểu chủ nhân, chỉ cần ở trong trang viên, con gọi tên Fine một tiếng là nó sẽ xuất hiện, đưa con di chuyển đến bất cứ nơi nào trong đây."Rand buông tay cô ra, đứng sang một bên, khẽ giải thích."Con biết rồi." Kate khẽ nhấc chân, liếc qua những hoa văn phức tạp trên sàn gỗ, thuận miệng nói: "Vài năm nữa con sẽ học Apparate."Thông thường, bùa chú này chỉ được học khi đủ mười bảy tuổi, tức là năm thứ sáu ở Hogwarts.Nhưng với Kate, mục tiêu của cô là học thành thạo trong vòng một, hai năm tới. Ít nhất, phải xong trước khi Chiếc Cốc Lửa bắt đầu."Tôi từng nghe thầy Newt nói, tiểu chủ nhân rất có năng khiếu với phép thuật, nên xin đừng nóng vội, cứ học theo từng bước là được."Vừa nói, Rand vừa quay người rót trà cho cô bằng một chiếc tách tráng men viền vàng: "Mời tiểu chủ nhân dùng trà.""Cảm ơn ạ." Kate đón lấy, nhấp một ngụm, rồi ngẩng đầu nhìn lên bức tranh treo trên bức tường giữa phòng khách. Trong tranh là một người đàn ông trung niên.Dưới ánh mắt chăm chú của cô, bức chân dung khẽ động, người đàn ông cúi đầu chớp mắt với cô."Đây là vị gia chủ đời thứ mười lăm của gia tộc Shafiq, cũng là ông nội của con."Kate nghiêm cẩn cúi người chào, rồi hỏi: "Vậy còn chân dung cha mẹ con đâu thưa ông?""Chuyện này..." Rand dùng khăn tay lau mồ hôi, "Năm xưa, thiếu gia và thiếu phu nhân chưa kịp kế nhiệm thì đã..."Quả nhiên là vậy.Kate hơi cúi đầu, có chút thất vọng. Dù cô xuyên tới đây khi thân thể này mới khoảng hai tuổi, nhưng ký ức về cha mẹ của nó chẳng có bao nhiêu.Ký ức rõ ràng nhất là mỗi bữa tối chủ nhật, bàn ăn dần thưa người, không khí ngày một nặng nề.Thở dài trong lòng, cô ngẩng đầu, mỉm cười với Rand: "Vậy trước tiên hãy dẫn con về phòng. Đi cả buổi nên giờ con muốn tắm một cái.""Vâng, xin mời theo tôi."Quả như Kate đoán, hành lang dẫn đến phòng chính treo đầy chân dung của các đời tổ tiên. Rand vừa đi vừa lần lượt giới thiệu.Người trong tranh ai nấy đều tinh thần phấn chấn, tấm biển kim loại dưới khung ghi vắn tắt năm sinh năm mất.Vừa thấy Kate, cả loạt chân dung bắt đầu ríu rít nói chuyện, ồn ào đến mức khiến đầu cô ong ong, khỏi cần Rand giới thiệu nữa.Không biết sau này, nếu mình cũng bị treo lên đây, có thành ra như vậy không?Khi đến cuối hành lang, trước cửa phòng ngủ chính, Rand dừng lại, quay người cúi chào."Chắc Fine đã kể việc tôi mời thợ Muggle tới đây với tiểu chủ nhân rồi. Thành thật xin lỗi, tôi tự ý quyết định, chưa kịp báo trước."Kate luống cuống đỡ ông dậy: "Đó là tấm lòng của ông quản gia, con còn cảm kích chưa hết!"Cô không quen việc Rand cứ gọi mình là "tiểu chủ nhân" — hồi ở thế giới Muggle, ông vẫn gọi tên cô như một người ông thực thụ." Ông ơi, giờ gia tộc Shafiq chỉ còn ông với con, ông đừng gọi con là tiểu chủ nhân nữa. Con coi ông như ông ruột, nên ông cứ gọi con như lúc trước."Rand mới đứng thẳng, nét mặt đầy vẻ vui mừng: "Nếu thiếu gia thấy được tiểu chủ nhân bây giờ, hẳn sẽ rất vui.""Ông..." Kate chống tay vào hông, bất đắc dĩ."Được được, tôi biết rồi, sau này sẽ gọi con là Kate."Rand mỉm cười gật đầu: "Con yên tâm, tất cả Muggle tới làm việc đều đã bị thi triển Obliviate (Bùa Xóa Trí Nhớ), sẽ không ai tiết lộ."Ông chậm rãi dẫn Kate vào căn phòng được cánh cửa dày nặng bảo vệ, rồi bước đến bức tường cạnh cửa, mò mẫm một hồi, ấn vào công tắc.Căn phòng vốn tối om vì rèm dày lập tức bừng sáng —Trên trần phòng ngủ lấp lánh những vì sao, ánh sáng dịu nhẹ trải xuống khoảng trống giữa giường, khiến cả căn phòng nhuốm chút ấm áp lẫn mộng mị.Kate ngẩng đầu, kinh ngạc: "Đây là...""Hồi nhỏ con thích ngồi bên cửa sổ ngắm sao, nên tôi nhờ thợ Muggle lắp điện khắp phòng, rồi đặt thêm một lớp trần có rãnh hình ngôi sao.Nhưng các bức chân dung tổ tiên phàn nàn về việc Muggle ra vào, nên tôi chỉ kịp lắp trong tòa nhà chính, còn những chỗ khác đành bỏ dở."Giọng ông thoáng chút tiếc nuối — theo dự tính, một năm là đủ để tân trang cả trang viên.Ông vẫn nhớ, Kate hồi nhỏ rất sợ bóng tối, không bật đèn ở cửa và nhà vệ sinh thì không ngủ được, nên mới làm ánh sáng như thế này."Như vậy con đã rất thích rồi!" Kate lắc đầu, gương mặt nhỏ nhắn bừng sáng dưới ánh đèn dịu.Dù ở kiếp trước, thiết kế này chẳng phải hiếm, nhưng quý nhất vẫn là tấm lòng của lão quản gia.Rand mỉm cười: "Nếu vậy, con cứ thong thả tắm rửa, tôi sẽ bảo gia tinh chuẩn bị món con thích.""Vâng, cảm ơn ông ạ!"Đợi Rand đóng cửa rời đi, Kate lại ngước nhìn trần nhà.Ai mà biết được, hồi nhỏ cô thích ngắm sao chỉ vì nhớ quãng thời gian trước khi xuyên tới đây.Nhưng bao năm qua, cô đã chấp nhận thực tại. Huống chi, bên cạnh còn có người thân như lão quản gia, thì chẳng còn gì phải sợ.Trong chiếc tủ quần áo cổ điển đã sẵn đủ y phục thường ngày, Kate tùy ý chọn mấy bộ, vui vẻ đi tắm.