[Edit-Bách hợp-Đồng nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.

Hồi 0-Chương 24: Hảo cảm của thầy Newt!




Với Kate, pháp thuật cũng như toán học, về lý thuyết mà nói, có vô hạn khả năng để khám phá.

Chỉ là kiếp trước cô học toán không giỏi, cũng chẳng biết phép thuật, nên cái gọi là "vô hạn khả năng" ấy, đối với cô gần như bằng không.

Nhưng đời này thì khác rồi!

Tuy năng khiếu toán vẫn chẳng cải thiện bao nhiêu, nhưng Hogwarts đâu có dạy toán, chỉ dạy phép thuật thôi!

Không tranh thủ cơ hội tìm hiểu ngay bây giờ, thì sau này nhập học, e rằng chỉ còn lo nghĩ làm sao sống sót để tốt nghiệp.

Vậy nên, chỉ cần sự hiểu biết về từng câu thần chú đặt trên nền tảng đúng đắn, bất cứ phương pháp luyện tập nào cũng có thể thử qua.

Tỉ như trò mở khóa chín vòng liên tiếp trong một chiếc hộp gỗ nhỏ này.

Tuy cách làm hơi vòng vo, ý tưởng cũng hơi "đầu óc trên mây", nhưng thực tế đã chứng minh, nó khả thi.

Không chỉ giúp tăng nhanh độ thuần thục của bùa mở khóa, mà còn rèn luyện được khả năng tập trung của cô.

Kate tự biết mình đã có mục tiêu rõ ràng cho cách luyện tập, còn câu nói "Học ma pháp thật là vui quá chừng!"...

Ấy là cô mượn của một cô nàng nghiện đánh mạt chược thích "trổ hoa trên đỉnh núi" nào đó.

Nhưng với Newt, câu nói ấy chẳng khác gì một tấn thuốc nổ TNT vang dội trong lòng.

Ma pháp, vốn là nguồn vui bất tận để khám phá.

Với phần đông những học sinh Hogwarts, điều này tuyệt đối không thể tự mình thấu hiểu.

Bởi thời khóa biểu cố định, nội dung giảng dạy cố định, cùng những bộ giáo trình của giới pháp thuật đã dùng suốt hàng trăm năm không thay đổi, tất cả đều gò bó suy nghĩ của họ.

Newt từng thấy quá nhiều học trò ở trường chỉ học để qua kỳ thi cuối năm.

Lên lớp cao hơn thì lo đỗ kỳ thi OWL hay NEWT, rồi tốt nghiệp tìm một công việc ổn định.

Mỗi năm Hogwarts tốt nghiệp biết bao học sinh, nhưng mấy ai tiếp tục bước lên chỉ vì niềm vui thuần túy của việc khám phá ma pháp?

Ông hiểu, phù thủy tuy khác Muggle ở chỗ biết dùng phép thuật, nhưng cũng phải sống như bao người.

Không ai có thể đòi hỏi tất cả phù thủy hy sinh cuộc sống cá nhân chỉ để nghiên cứu sâu vào phép thuật.

Nhưng không thể phủ nhận, từ xưa tới nay, bất cứ vị phù thủy vĩ đại nào đạt được thành tựu lớn lao, trong lòng họ đều mang khát vọng khám phá ma pháp không ngừng nghỉ.

Ngay cả Hắc Ma Vương năm xưa hay Kẻ-mà-ai-cũng-biết-mà-không-dám-nói-tên cách đây mười mấy năm cũng không ngoại lệ.

Newt tự hỏi, vào thời ông đối đầu Hắc Ma Vương, cũng từng có lúc dao động trước sức mạnh phép thuật mình sở hữu.

Không phải vì bị lời hắn mê hoặc, mà bởi chính ông thấy hoang mang với lý do ban đầu mình học phép.

Mãi tới khi Hắc Ma Vương bị đánh bại, bị giam nơi tháp cao, ông mới tìm lại được tâm ý thuở ban đầu.

Giờ đây, đứa học trò vừa nhận này, lại có thể nói ra những lời như vậy.

Kết hợp với thứ ma lực chẳng kém phù thủy trưởng thành cùng thiên phú thông suốt như nước chảy của cô bé, Newt gần như chắc chắn: một ngôi sao mới của giới pháp thuật đang dần mọc lên!

Chỉ là, tương lai ngôi sao ấy sẽ như Dumbledore, soi sáng thế giới phù thủy, hay bị bóng tối làm vẩn đục, khiến cả giới pháp thuật một lần nữa rơi vào hắc ám — điều đó còn chưa thể biết trước.

Ánh mắt phức tạp dừng lại nơi đôi mắt trong veo trước mặt, ông chậm rãi đưa bàn tay khô gầy chạm nhẹ mái tóc cô.

"Thầy, thầy sao thế?"
Kate không hiểu biểu cảm ấy có nghĩa gì, liền đưa tay nắm lấy bàn tay ông.

"... Không sao cả."

Một lúc lâu sau, Newt mới bừng tỉnh, nhìn khuôn mặt lo lắng của học trò, trên môi nở nụ cười.

Ông cúi xuống, hiền hòa hỏi: "Kate nhỏ của thầy, con có thích ma pháp lắm không?"

Kate chớp mắt do dự. "Con có thể nói thật không?"

"Tất nhiên, ở đây con muốn nói gì cũng được." Ông gật đầu chắc nịch.

Được thôi.

Kate nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Thực ra ban đầu, con vừa sợ vừa muốn lại gần ma pháp. Thầy cũng biết, gia đình con..."

Cô ngừng lại, hơi nghiêng đầu, vẻ không đành lòng nhớ lại.

Bản năng sinh vật là tránh họa tìm lành, người từng chết một lần như cô lại càng vậy.

Sau khi xuyên đến đây, cô tận mắt nhìn một gia tộc gần mười nhân khẩu lần lượt tàn lụi.

Cuối cùng, chỉ còn cô bé chưa trưởng thành và lão quản gia đã ngoài bảy mươi. Sao cô không sợ cho được?

Nhưng sợ thì sợ, kiếp trước cô vẫn là người lớn, hiểu rõ có những việc đến lúc phải đối mặt thì trốn tránh cũng vô ích.

Sống bên nhà Hermione nhiều năm, cuối cùng vẫn bị bảo quay về giới pháp thuật.

Đến khi ấy, sợ hãi né tránh đã không còn tác dụng.

Vậy nên, cô thay đổi thái độ, đồng ý nhận Newt làm thầy, chăm chỉ hoàn thành từng nhiệm vụ hệ thống giao, cố gắng để bản thân mạnh mẽ hơn.

Dù không hạ nổi Voldemort, ít nhất cũng không để hắn giết mình.

"Khi quyết định quay lại giới pháp thuật, con đã biết ma pháp sẽ là vũ khí duy nhất để dựa vào.

Trước đây là lão quản gia bảo vệ con, nhưng ông sẽ già đi, còn con sẽ trưởng thành. Rồi sẽ đến lúc con phải bảo vệ ông, cùng tất cả những người con muốn bảo vệ.

Con thích ma pháp — thích sự huyền bí của nó, thích những khả năng vô tận của nó, và càng thích cái cảm giác an toàn nó mang đến cho con sau khi học được."

Kate ngẩng đầu, đôi mắt từ lúc nào đã đỏ hoe. "Thầy... có thấy lý do con học ma pháp là quá thực dụng không?"

"Sao lại thế?"

Newt lập tức cúi xuống ôm lấy cô. "Học ma pháp để bảo vệ bản thân và người khác — thế mới là đứa trẻ tốt nhất."

Giờ thì ông hiểu vì sao Kate lại nghĩ ra những phương pháp kỳ lạ để luyện chú.

Cốt lõi, vẫn là để nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.
Mà sự mạnh mẽ này, không phải để mưu cầu quyền lực hay tham vọng, mà là vì cô muốn che chở cho người khác.

Từ Rand và Dumbledore, Newt biết nhiều chuyện về cô bé này: tính tình hướng nội, khép kín, thiên phú phi phàm nhưng chưa thể kiểm soát.

Khi nhận cô làm học trò, ông đã nghĩ tới tình huống xấu nhất.

Nhưng mấy ngày nay, những điều xấu ấy không xảy ra. Ngược lại, cô thật sự là một đứa trẻ thuần lương thiện.

Thẳng thắn mà nói, còn ngoan ngoãn hơn khối học trò được đi học đầy đủ nhưng suốt ngày quậy phá ở trường.

"Đứa trẻ ngoan," Newt ôm thân hình nhỏ nhắn ấy, giọng ôn hòa, "giữ lấy trái tim trong sáng của con, sau này con sẽ bảo vệ được mọi người con muốn chở che."

Kate khẽ sụt sùi, chui ra khỏi vòng tay ông, đôi mắt đỏ rực mở to: "Thật ạ?"

"Thầy sao lừa con được?"
Newt mỉm cười, nắn nhẹ má cô.

Có lẽ, lát nữa ông nên viết thư cho Dumbledore, nói kỹ hơn về cô học trò nhỏ này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...