[Edit-Bách hợp-Đồng nhân] Cam Quất Vị Hogwarts.

Hồi 0-Chương 22:Trạng thái ức chế ma lực.




Hậu quả của việc luyện thần chú đến tận rạng sáng là sáng hôm sau, Kate suýt nữa không thể rời giường nổi.

May mà hôm qua chỉ số sinh mệnh đã tăng lên tám điểm, ít ra cũng không đến mức yếu đuối tới độ thức trắng một đêm là phát sốt ngay.

"Không biết môn Thiên văn học và Lịch sử Pháp thuật của con học được bao nhiêu rồi, hôm nay vẫn cứ bắt đầu từ sách nhập môn cho chắc."

Newt vừa ăn sáng vừa sắp xếp lịch học cho cô.

"Buổi sáng học Lịch sử Pháp thuật trong thư phòng, thầy sẽ ra bài kiểm tra nhỏ xem trình độ căn bản của con thế nào."

"Thiên văn học thì để sau bữa tối. Môn ấy thầy không rành lắm, để Tina dạy cho."

"Buổi chiều con có thể ra nhà kính học Thảo dược, hoặc luyện chế ma dược. Những bài học sơ cấp thầy vẫn dạy được."

Dù không có tiết học nào cần dùng đến pháp lực, nhưng mấy môn lý thuyết này cũng đủ khiến người ta đau đầu.

Chưa kể Thảo dược và Ma dược học đều là những môn kết hợp cả lý thuyết lẫn thực hành.

Kate ngồi đó, vẻ mặt ủ rũ nghe giảng, trong lòng còn đang cân nhắc hôm nay nên tự luyện thần chú nào thì tốt hơn.

Một thầy một trò, người nói miên man, người nghe lơ đãng.

Lúc này, Tina từ bếp bước ra, vừa trông thấy sắc mặt Kate liền lo lắng đi tới hỏi han:

"Bé yêu, con sao vậy?"

Kate hoàn hồn, ánh mắt đen nhánh vẫn còn chút hoảng hốt:

"Con không sao, thưa bà."

"Sao lại không sao? Quầng mắt con sắp thâm cả lên rồi!" Tina xót xa nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên.

"Con không ngủ được à? Lạ giường hả? Hay là chưa quen với giờ giấc bên này?"

Newt cũng như sực nhớ ra điều gì, lên tiếng:

"Hôm nay hình như là ngày thứ ba con ở đây rồi thì phải?"

Hình như thế... Cô đã ở nơi này lâu vậy rồi sao?

Đang lúc Kate ngẩn ngơ nhớ lại, Newt đã vội vàng đứng dậy chạy ra cửa.

Chẳng bao lâu, ông quay lại, vẻ mặt rạng rỡ, tay cầm theo một lọ thuốc thủy tinh:

"Thật là, suýt chút nữa thầy đã quên mất!"

Vừa nói, ông vừa đặt chai thuốc trước mặt Kate.

"Đây là thuốc giáo sư Snape nói sẽ điều chế riêng cho con. Sáng nay cú mèo mới chuyển đến."

"Chỉ là trong nhà có bùa cản, cú mèo chỉ có thể thả vào hòm thư ngoài cửa. Thầy lại quên không ra lấy."

Vừa ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc đến khó tả ấy, tinh thần Kate lập tức tỉnh táo hơn nhiều.

Cái thứ này... mùi ghê hơn cả lần trước đến mười lần!

Snape điều chế ra thuốc này, chắc là vì nghĩ nếu đã không thể kiềm chế ma lực, thì thà đầu độc cô luôn cho xong chuyện?

Kate khó nhọc ngẩng đầu lên, gương mặt trắng trẻo điểm chút ửng hồng, ánh mắt đen lay láy chứa đầy vẻ tội nghiệp.

Như một chú mèo con bị bắt nạt, khiến người khác nhìn mà không nỡ.

"Thầy ơi, thuốc này... con có thể không uống được không?"

Newt chưa từng bị cô gái nhỏ nào làm nũng kiểu này, nhất thời có chút lúng túng:

"Nhưng mà..."

Ông còn chưa kịp nói hết câu, Tina đã cười dịu dàng mở nắp chai thuốc ra:

"Kate ngoan nào, phải uống thuốc mới mau khỏe chứ."

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng hành động thì dứt khoát không cho phản kháng.

Mí mắt Kate giật khẽ, gượng cười một tiếng, không dám làm trái, đành ngoan ngoãn cầm lấy lọ thuốc.

Ngửa đầu, nhắm mắt, dốc cạn chất lỏng đen đặc trong đó.

"Khụ! Khụ khụ..."

Vị đắng lan tràn trong khoang miệng, cổ họng như bị ngọn lửa cay xè thiêu đốt.

Kate gập người lại, ho sặc sụa đến mức tưởng như muốn ói cả ruột gan ra ngoài.

"Ôi Merlin! Kate, con thấy sao rồi?" Tina thấy cô khó chịu đến thế thì hoảng hốt, vội vỗ lưng cho cô dễ thở.

Newt cũng vòng sang bên kia bàn, lo lắng quan sát từng cử động của cô.

Chẳng bao lâu sau, chất lỏng đắng ngắt ấy như thể thẩm thấu khắp tay chân, xương cốt, qua từng đầu dây thần kinh mang lại một cảm giác ấm áp khó tả.

Cổ họng thôi rát, Kate thở dốc vài hơi, ngồi thẳng dậy, đầu mướt mồ hôi, khẽ lắc đầu:

"Con không sao... đừng lo cho con..."

Dù cô nói thế, nhưng Newt vẫn rút đũa phép ra, bắt đầu kiểm tra tình trạng cơ thể cô.

Tina cũng mang đến một ly nước trong cho cô súc miệng.

Mãi sau, Newt mới cất đũa:

"Không sao, cơ thể con vẫn ổn."

"Chỉ là thuốc có chút mạnh, phản ứng ban đầu hơi khó chịu. Thầy sẽ viết thư nhờ giáo sư Snape điều chỉnh lại công thức."

Tina thấy chồng hấp tấp vào thư phòng, liền xoa nhẹ mái tóc cô bé trong lòng đầy xót xa:

"Đứa bé ngoan, sáng nay nghỉ ngơi trước nhé, bà đưa con lên phòng."

Kate vẫn còn xanh xao, chỉ gật đầu yếu ớt, để mặc cô dìu vào trong.

Đợi Tina rời khỏi sau khi đắp chăn cẩn thận, cô mới khẽ gọi:

"Hệ thống, thuốc này có ảnh hưởng gì đến cơ thể ta không?"

【Chỉ số ma lực hiện tại của ký chủ: 35+15 (trạng thái không thể điều động)】

Mười lăm điểm ma lực không thể dùng được?

Kate lập tức ngồi bật dậy, nhíu mày:

"Là sao? Về sau ta sẽ không dùng được số ma lực này nữa à?"

【Trạng thái này sẽ được giải trừ sau ba ngày, ký chủ không cần lo lắng.】

Ba ngày... Vậy chắc thuốc kế tiếp Snape sẽ gửi sau ba ngày nữa.

Kate tạm thời yên tâm. Dựa trên tình trạng hiện tại, tuy thuốc ức chế ma lực này cực kỳ khó uống, nhưng hiệu quả thật sự rõ ràng.

Với những phù thủy bình thường, thuốc mạnh cỡ này đủ sức ngăn hoàn toàn ma lực.

Chỉ là Snape đã đánh giá thấp tổng lượng ma lực trong người cô mà thôi.

"Hệ thống, ta vừa nảy ra một ý."

Cô nhìn chằm chằm bảng trạng thái trước mặt, trầm ngâm hỏi:

"Nếu ma lực tổng thể bị giảm, thì khả năng kiểm soát ma lực của ta có tăng lên không?"

【Khả năng kiểm soát ma lực không liên quan đến tổng lượng ma lực.】

【Tuy nhiên, nếu tổng lượng ma lực giảm, độ khó trong việc điều khiển ma lực sẽ giảm đáng kể.】

Đúng rồi!

Kate theo bản năng siết chặt đũa phép bên người, khóe môi nhếch lên thành nụ cười đắc ý.

Đối với cô, mỗi lần luyện thần chú là một lần rèn luyện khả năng khống chế.

Nhưng do ma lực trong người quá lớn, cô luôn phải bỏ thêm sức để áp chế phần ma lực dư thừa không cần thiết.

Giờ đây, nhờ thuốc ức chế, một phần ma lực tạm thời bị phong tỏa, tức là cô có thể tập trung nhiều hơn vào việc thi triển chính xác câu thần chú.

Hiệu suất luyện tập, vì thế, chắc chắn sẽ được nâng cao!

"Alohomora! (Mở khóa!)"

Đũa phép nhắm thẳng vào cửa phòng, ổ khóa lập tức tách ra rơi xuống.

Kate mệt mỏi nằm lại xuống giường, hơi thở khẽ dồn dập, ánh mắt nhìn trần nhà lấp lánh ý cười.

Chương trước Chương tiếp
Loading...