(Duyên gái) Nắng Mai

Chương 2



Bình An ngồi im trên chiếc ghế gỗ, tay lật giở từng trang sách, nhưng tâm trí của cô lại không thể tập trung. Kỳ thi Tú Tài chỉ còn vài ngày nữa, nhưng trong lòng cô có một nỗi lo lắng lớn hơn cả bài thi.

Liên Khánh.

Cô đã nghĩ rất lâu, rất nhiều lần, về tình cảm mà mình dành cho Liên Khánh. Cảm giác ấy không phải là sự ngưỡng mộ thông thường mà là thứ tình cảm khó gọi thành tên, thứ tình cảm mà cô chưa bao giờ có thể thổ lộ ra ngoài. Liên Khánh là người đã cho cô tất cả, từ một mái nhà ấm cúng cho đến những lời động viên, khích lệ. Nàng là người duy nhất khiến trái tim cô rung động. Và giờ đây, cô không thể giữ nó trong lòng thêm nữa.

Bình An đứng dậy, đi ra ngoài sân, nhìn vào bầu trời xám xịt. Cô cần phải nói ra, dù có thể mất đi mọi thứ, nhưng cô không muốn sống trong sự hối tiếc.

Liên Khánh vẫn đang ở trong phòng làm việc, ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn bàn chiếu lên khuôn mặt nàng. Bình An hít một hơi thật sâu rồi bước vào, không thể che giấu sự hồi hộp trong lòng. Liên Khánh ngẩng lên khi nghe tiếng cửa mở, cười dịu dàng.

"Em tìm chị à?"

Bình An đứng lặng yên một lúc, không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô không phải là người dễ dàng bày tỏ cảm xúc, nhưng lúc này, cô không thể giữ im lặng thêm nữa.

"Liên Khánh…"

Giọng cô khẽ run, mắt nhìn xuống đất, nhưng rồi cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của nàng. Đôi mắt ấy khiến trái tim cô thổn thức. Cô không thể dừng lại nữa, không thể lùi bước.

"Em… em có điều muốn nói."

Liên Khánh ngồi thẳng dậy, đôi mắt nàng dịu dàng nhưng cũng có chút lo lắng.

"Em cứ nói đi, chị đang nghe đây."

Bình An hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Em… thích chị."

Cô lặng đi vài giây, như thể câu nói ấy vừa tuôn ra khỏi miệng mà không thể kiểm soát được. Sự im lặng trong căn phòng như kéo dài vô tận. Cô tự hỏi mình: liệu đây có phải là quyết định đúng đắn không?

Liên Khánh không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, đôi tay buông thõng trên bàn. Liên Khánh không nhìn vào mắt cô mà nhìn xuống đất, như thể đang suy nghĩ rất lâu.

Bình An cảm thấy một nỗi thất vọng xâm chiếm lấy mình. Phải chăng Liên Khánh không có cảm giác gì với cô? Phải chăng Liên Khánh không thể chấp nhận tình cảm của một người như cô?

Nhưng rồi, Liên Khánh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

"Vì em nói ra, chị cảm ơn em."

Cô không hiểu, lòng bỗng chốc xáo trộn.

"Nhưng… chị chưa sẵn sàng."

Câu trả lời ấy khiến tim cô như bị bóp nghẹt. Nhưng trước khi cô kịp nói gì, Liên Khánh tiếp tục.

"Chị biết em yêu chị. Chị cũng rất quý em. Nhưng… có thể chị chưa sẵn sàng nhận tình cảm của em ngay bây giờ."

Bình An không biết phải nói gì. Nhưng Liên Khánh đột nhiên đứng dậy đưa tay luồng qua eo cô, kéo cô sát vào người, Liên Khánh nhìn vào mắt cô, giọng nói lại trở nên ấm áp.

"Chị hứa, nếu em đỗ Tú Tài, chị sẽ suy nghĩ lại. Chị sẽ xem xét về tình cảm của em."

Bình An không tin vào tai mình, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy thẳng thắn của Liên Khánh, cô biết rằng đó là lời hứa chân thành.

"Chị… chị hứa sao?"

Liên Khánh gật đầu, nụ cười vẫn nhẹ nhàng nhưng đầy sự chân thành.

"Chị hứa. Chỉ cần em đỗ Tú Tài, chị sẽ suy nghĩ về tình cảm của em."

Bình An nhìn nàng, tim đập rộn ràng. Cô không ngờ rằng một lời hứa lại có thể khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm đến thế. Nhưng đồng thời, cũng có một cảm giác nôn nao dâng lên, như thể chính là lúc cô phải chứng minh tất cả những gì mình có thể.

Kỳ thi sắp đến, và đó là lúc cô phải quyết định. Không chỉ là một kỳ thi, mà là quyết định của cuộc đời mình. Cô sẽ làm tất cả để chứng minh rằng, nếu có một ai đó xứng đáng, đó chính là cô.

"Cảm ơn chị. Em sẽ làm được."

Liên Khánh cười, vỗ nhẹ lên tay cô, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng.

"Em làm được, chị tin em."

Và từ giây phút ấy, Bình An biết rằng mọi thứ sẽ không còn chỉ là những giấc mơ. Cô sẽ không bao giờ từ bỏ. Vì tình yêu, vì nàng, vì chính bản thân mình.

Mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng buổi sớm nhẹ nhàng xuyên qua tán cây trước sân biệt thự nhà họ Trần. Gió sớm lùa qua khe cửa, thổi tung những chiếc rèm lụa trắng, mang theo mùi hương quen thuộc của hoa sứ trước hiên nhà.

Hôm nay là một ngày đặc biệt.

Ngày mà Bình An bước vào kỳ thi Tú Tài, cột mốc quan trọng nhất trong cuộc đời cô.

Sáng sớm trước ngày thi

Bình An thức dậy từ rất sớm. Suốt đêm qua, cô gần như không ngủ được. Không phải vì lo lắng, mà vì háo hức.

Từ một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, giờ đây cô sắp thi Tú Tài, sắp chứng minh cho cả thế giới thấy cô không phải kẻ vô dụng. Và quan trọng hơn hết… cô sắp có được câu trả lời từ Liên Khánh.

Lời hứa ấy vẫn còn văng vẳng bên tai:

"Nếu em đỗ Tú Tài, chị sẽ cho em một câu trả lời. Chúng ta sẽ có một tương lai."

Cô hít sâu, tự nhủ phải thật bình tĩnh. Nhưng trái tim cứ đập liên hồi.

Khi bước ra khỏi phòng, cô thấy cả nhà đã dậy từ lúc nào.

Bàn ăn sáng hôm nay đặc biệt phong phú hơn mọi ngày. Bánh mì nóng hổi, xôi vò thơm lừng, cháo bồ câu ninh nhừ, cùng với một ly sữa đậu nành mà cô thích.

Trần Trọng Đức, anh cả của gia đình, ngồi ở ghế đầu bàn, vẻ mặt trầm tĩnh như thường lệ, nhưng khi thấy cô bước xuống, anh mỉm cười.

“Ngồi xuống ăn sáng đi, hôm nay là ngày quan trọng đấy.”

Liên Khánh cũng có mặt, nhưng cô không nói gì nhiều. Chỉ lặng lẽ rót cho Bình An một ly trà ấm, đôi mắt nâu trầm tĩnh nhìn cô đầy ẩn ý.

Cô không dám nhìn thẳng vào Liên Khánh. Mỗi lần ánh mắt hai người giao nhau, trái tim cô lại nảy lên một nhịp lạ thường.

Hồng Khuê thì phấn khích hơn cả, nàng kéo ghế sát lại bên cạnh cô, đôi mắt sáng rực:

"Chị An, chị sắp đi thi rồi! Có lo không?"

Bình An bật cười: "Không lo, chỉ hơi hồi hộp thôi."

Trọng Nhẫn, cậu út của gia đình, vừa nhai bánh mì vừa nói giọng bông đùa:

"Chị mà rớt thì mất mặt nhà mình lắm đó nha."

"Láo toét!" Hồng Khuê giơ tay gõ vào trán cậu một cái. "Chị An mà rớt thì ai đậu? Chị An của chị là giỏi nhất nhà đấy!"

Cả bàn ăn bật cười vui vẻ.

Lê Thanh Nhàn, vợ của cậu Đức, cũng nhìn cô đầy trìu mến:

"Bình An, chị có nấu một ít chè đậu đỏ, lát em ăn cho may mắn nhé."

Cô mỉm cười gật đầu, lòng tràn đầy ấm áp.

Cô không mang họ Trần, nhưng từ lâu, nơi này đã là gia đình của cô.

Sau khi ăn sáng xong, cô thay bộ áo dài trắng tinh tươm, chỉnh lại mái tóc gọn gàng.

Bước ra sân, cô thấy cậu Đức đã đứng đợi sẵn với chiếc xe hơi của gia đình.

“Lên xe đi, anh chở em đến trường.”

Bình An ngạc nhiên: “Không cần đâu anh, em tự đi được mà.”

Anh cả của cô lắc đầu: “Hôm nay là ngày quan trọng, phải có người đưa đón chứ.”

Trước khi lên xe, cô quay lại nhìn Liên Khánh.

Cô vẫn đứng đó, khoanh tay trước ngực, mái tóc dài uốn nhẹ, gương mặt bình thản như thể không có gì đặc biệt.

Nhưng khi cô chuẩn bị bước lên xe, Liên Khánh chợt lên tiếng:

“Bình An.”

Cô quay lại, tim đập mạnh.

Liên Khánh tiến đến gần, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô.

"Thi tốt nhé."

Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng đủ để Bình An cảm thấy như máu trong người sôi lên.

Cô hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc, rồi gật đầu.

"Em sẽ không làm chị thất vọng."

Chiếc xe lăn bánh chầm chậm, bỏ lại biệt thự nhà họ Trần phía sau.

Bình An ngồi yên lặng, tay siết chặt mép áo dài. Cô cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang đập nhanh hơn bình thường.

Người ngồi sau tay lái, cậu Đức, chợt lên tiếng:

“Bình An.”

Cô giật mình quay sang.

Anh trai nuôi của cô không nhìn cô, mắt vẫn dõi theo con đường phía trước, nhưng giọng nói trầm ấm đầy nghiêm túc:

"Anh không biết giữa em và Liên Khánh có chuyện gì, nhưng anh mong em đừng vì bất kỳ ai mà ảnh hưởng đến kỳ thi hôm nay."

Cô im lặng một lúc lâu, rồi khẽ đáp: "Em biết mà."

Anh gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Chiếc xe dừng lại trước cổng trường.

Học sinh đã tụ tập đông đủ, ai cũng hồi hộp chờ đợi bước vào kỳ thi quan trọng nhất đời mình.

Bình An hít một hơi sâu, rồi mở cửa xe bước xuống.

Phía xa, ánh mặt trời buổi sáng rọi qua tán cây, phủ lên cô một lớp ánh sáng vàng óng.

Cô không quay đầu lại nữa.

Hôm nay, cô sẽ chiến đấu cho tương lai của mình.

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống sân trường. Tiếng ve râm ran trong tán phượng vĩ, hoà cùng những tiếng cười nói rộn ràng của đám học sinh vừa bước ra từ phòng thi.

Bình An đứng giữa dòng người, hơi ngẩng mặt lên, hít một hơi thật sâu.

Kỳ thi Tú Tài… cuối cùng cũng kết thúc.

Từ sáng đến trưa, cô đã hoàn thành tất cả các bài thi. Giấy mực đã viết, lời đã nói, kết quả thế nào, chỉ còn chờ số phận định đoạt.

Nhưng dù sao, cô cũng đã cố hết sức.

Trong lòng cô tràn đầy niềm tin.

Bước ra khỏi cổng trường, cô trông thấy một bóng dáng quen thuộc đứng tựa vào chiếc xe hơi màu đen đậu bên lề đường.

Trần Liên Khánh.

Liên Khánh khoanh tay trước ngực, khoác trên người một chiếc áo dài nhung tím, tóc buông xoã hờ hững, nét mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt thì không giấu được ý cười.

Khi thấy cô, nàng cất giọng nhẹ nhàng:

"Đi thôi."

Bình An thoáng sững người.

"Chị đến đón em à?"

Liên Khánh không đáp ngay, chỉ mở cửa xe, ra hiệu cho cô vào.

Cô mỉm cười bước tới, nhưng trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác lạ lùng.

Trước đây, nàng chưa từng chủ động đến đón cô như thế này.

Chiếc xe lăn bánh, đưa hai người rời khỏi con đường đông đúc.

Không gian bên trong xe yên ắng lạ thường.

Bình An ngồi ngay ngắn, đôi bàn tay đặt lên vạt áo dài trắng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn người bên cạnh.

Liên Khánh không vội hỏi về bài thi. Nàng chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Mãi một lúc sau, nàng mới lên tiếng:

"Em làm bài được không?"

Bình An mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:

"Em làm được. Có vài câu hơi khó, nhưng em không bỏ sót gì cả."

Liên Khánh hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong lên.

"Vậy là tốt rồi."

Bình An chợt cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp.

Lời hứa…

Lời hứa ấy, nàng có còn nhớ không?

Cô không dám hỏi ngay.

Chỉ lặng lẽ nhìn nàng, như muốn tìm kiếm một dấu hiệu nào đó trong ánh mắt.

Nhưng Liên Khánh vẫn trầm tĩnh như mọi khi.

Khi xe chạy ngang qua một quán nước ven đường, nàng bỗng lên tiếng:

"Muốn ăn gì không? Hôm nay trời nóng, uống ly nước mát đi."

Cô gật đầu, cả hai cùng xuống xe.

Quán nước ven đường này không lớn, nhưng lại có một góc ngồi dưới tán cây bàng râm mát.

Bình An chọn một ly sâm bổ lượng, còn Liên Khánh chỉ gọi trà nhài.

Gió nhẹ thổi qua, làm bay những sợi tóc lòa xòa trước trán của nàng.

Bình An nhìn nàng, trong lòng chợt có chút gì đó mơ hồ.

Cô chưa bao giờ hiểu rõ Liên Khánh nghĩ gì.

Nàng đối xử với cô rất tốt, nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định.

Tựa như kéo cô lại gần, rồi lại đẩy ra xa.

Bình An xiết nhẹ tay quanh ly nước lạnh, rồi chậm rãi lên tiếng:

"Chị còn nhớ lời hứa không?"

Liên Khánh ngẩng lên, ánh mắt thoáng qua một tia dao động.

Một lúc sau, nàng nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn, ngón tay chạm nhẹ vào thành ly, giọng nói trầm thấp:

"Chị nhớ."

Tim Bình An đập mạnh.

Đây là lần đầu tiên nàng xác nhận rõ ràng như vậy.

Cô nuốt nhẹ, cẩn thận hỏi tiếp:

"Vậy… câu trả lời của chị là gì?"

Liên Khánh im lặng hồi lâu.

Ánh nắng hắt qua tán cây, phủ lên gương mặt nàng một lớp sáng mờ ảo.

Bình An gần như nín thở chờ đợi.

Và rồi, nàng khẽ cười.

"Đợi em đỗ Tú Tài đã. Khi đó, chị sẽ cho em câu trả lời."

Lời nói ấy nhẹ nhàng, nhưng lại như một cơn sóng lớn khuấy động lòng cô.

Bình An siết chặt lòng bàn tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

"Em sẽ đỗ. Chắc chắn."

Liên Khánh nhìn cô, đáy mắt ánh lên một nét cười khó hiểu.

"Vậy thì, chị sẽ chờ."

Câu nói ấy vang vọng trong tâm trí cô suốt cả quãng đường về nhà.

Khi xe dừng trước cổng biệt thự nhà họ Trần, trời đã ngả chiều.

Hồng Khuê là người đầu tiên chạy ra đón, khuôn mặt nàng rạng rỡ:

"Chị An! Chị về rồi! Thi có tốt không?"

Bình An bật cười, xoa nhẹ đầu nàng:

"Chị làm hết sức rồi."

Hồng Khuê ôm chầm lấy cô, nhảy cẫng lên vui sướng:

"Em biết ngay mà! Chị An của em giỏi nhất!"

Trọng Nhẫn đứng sau, khoanh tay cười cười:

"Vậy là xong rồi ha. Giờ chỉ còn chờ kết quả nữa thôi."

Cậu Đức cũng gật đầu, vỗ vai cô một cái đầy khích lệ.

"Em đã làm tốt rồi. Giờ cứ nghỉ ngơi đi."

Cả nhà quây quần, tiếng cười nói rôm rả.

Nhưng trong lòng Bình An, chỉ có một điều duy nhất còn vang vọng

Nụ cười của Liên Khánh.

Và câu nói:

"Chị sẽ chờ."

Đêm đó, trời Sài Gòn oi ả hơn mọi khi. Gió lướt qua những con hẻm nhỏ, mang theo cái nóng hầm hập của mùa hè. Nhưng với Bình An, mọi thứ dường như rực sáng.

Người trên bưu điện đánh giây thép kêu cô lên bưu cục lấy giấy báo điểm, khi biết tin có thông báo về kì thi Tú Tài cô vội vã lấy xe đạp chạy lên bưu cục.

Cầm tờ thông báo trên tay cô, từ từ mở ra.

Cô đỗ Tú Tài, hơn nữa còn đứng đầu toàn trường. Khi cầm trên tay tờ giấy báo kết quả, cô run lên vì xúc động. Những năm qua, cô đã cố gắng không ngừng nghỉ, chỉ vì một lời hứa:

"Nếu em đỗ Tú Tài, chị sẽ cho em một câu trả lời. Chúng ta sẽ có một tương lai."

Lời nói của Liên Khánh đã trở thành động lực để cô kiên trì suốt những năm tháng qua.

Cô yêu Liên Khánh.

Yêu đến cuồng si.

Và đêm nay, cô sẽ nhận được câu trả lời mà cô mong đợi bấy lâu.

Cô vội vã chạy về biệt thự nhà họ Trần, tim đập mạnh trong lồng ngực. Nhưng khi đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến toàn bộ thế giới của cô sụp đổ.

Liên Khánh đang tựa vào lòng một người đàn ông lạ.

Hắn cao lớn, dáng vẻ thư sinh nhưng ánh mắt đầy vẻ chiếm hữu. Đôi tay hắn ôm trọn lấy eo nàng, còn Liên Khánh thì dựa sát vào ngực hắn, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên đầy tình tứ.

Trong một thoáng, Bình An không thể thở được.

Tay cô siết chặt tờ giấy báo điểm, từng khớp ngón tay trắng bệch.

Liên Khánh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt cô. Sự hoảng loạn thoáng qua trong đáy mắt nàng, nhưng rất nhanh, nàng lấy lại bình tĩnh.

"Bình An... sao em về sớm vậy?"

Cô cười lạnh.

"Sao em về sớm vậy?"

Cô đáng lẽ phải chờ đợi, phải để nàng vui vẻ ân ái với người đàn ông khác rồi mới được xuất hiện sao?

Từng thớ thịt trong người cô căng cứng, trái tim như có ai bóp nghẹt.

"Người quen của em à?" Người đàn ông kia lên tiếng, giọng nói mang theo chút khinh thường.

Liên Khánh quay sang hắn, đôi môi hé mở, như thể đang tìm kiếm một lời giải thích. Nhưng nàng chưa kịp nói gì, Bình An đã lao tới.

Cô không thể kiểm soát được nữa.

Tất cả những ấm ức, những tổn thương, những hy vọng bị giẫm đạp… bùng nổ.

Lưỡi dao sáng loáng vung lên.

Một nhát!

Hai nhát!

Ba nhát!

Từng nhát dao oan nghiệt giáng xuống.

"Á!"

Người đàn ông trợn mắt, tay ôm chặt bụng, máu nhanh chóng thấm đỏ lớp áo sơ mi trắng. Hắn lảo đảo, miệng ú ớ điều gì đó nhưng không thể nói thành lời.

Liên Khánh hét lên, hoảng sợ lao tới đỡ hắn.

Bình An lùi lại một bước, bàn tay run rẩy.

Máu.

Máu bắn lên áo cô, dính lên tay cô, nhỏ xuống nền gạch lạnh.

Cô vừa làm gì vậy?

Cô vừa… giết người sao?

Người đàn ông ngã xuống nền nhà, co giật vài lần trước khi bất động.

"Bình An… em… em điên rồi sao?"

Giọng Liên Khánh run rẩy, nàng nhìn cô bằng ánh mắt không còn là yêu thương, mà là kinh hãi.

Cô lắc đầu.

Không. Không phải như vậy.

Nàng lừa dối cô. Nàng phản bội cô. Nàng đã hứa…

Tất cả những gì cô muốn chỉ là một câu trả lời thật lòng.

Cô lùi lại, hai tay vấy máu, tâm trí hỗn loạn. Tiếng bước chân vội vã vang lên từ xa, người trong nhà đã nghe thấy tiếng hét của Liên Khánh.

Không được.

Cô phải chạy.

Cô quay người, lao ra ngoài trời đêm. Đằng sau, tiếng Liên Khánh vang lên, đầy sợ hãi.

"An! Đừng đi!"

Nhưng cô không dừng lại.

Cô chạy.

Cô chạy như thể nếu dừng lại, tất cả sẽ sụp đổ.

Nhưng ngay khi vừa băng qua con hẻm nhỏ gần biệt thự, một cú đập mạnh vào đầu khiến cô tối sầm mặt mày.

Cô ngã xuống đất, máu từ trán chảy xuống.

Trước khi mất ý thức, thứ cuối cùng cô nghe thấy là tiếng còi cảnh sát vang vọng trong màn đêm.

Tiếng còi xe cảnh sát rạch ngang màn đêm tĩnh lặng, vang vọng khắp khuôn viên rộng lớn của nhà họ Trần. Người hầu nháo nhào chạy ra cổng, xì xầm bàn tán, ánh mắt thấp thỏm không yên. Một viên cảnh sát bước xuống, gương mặt lạnh băng.

"An tiểu thư có nhà không?”

Trần Trọng Quý đang ngồi hút thuốc trong phòng khách, thấy cảnh sát đến, ông lập tức cau mày. Liên Khánh khoác vội áo choàng, nét mặt có chút biến sắc. Hồng Khuê từ trên lầu chạy xuống, lòng nặng trĩu, linh cảm có chuyện chẳng lành.

“Có chuyện gì vậy, thưa ngài?” Ông Quý trầm giọng hỏi.

Viên cảnh sát đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên gương mặt đầy lo âu của Liên Khánh.

“Cô Huỳnh Thị Bình An bị bắt giam vì tội giết người.”

Câu nói ấy như một nhát dao chém thẳng xuống không gian yên tĩnh. Hồng Khuê đứng chết trân, mặt cắt không còn giọt máu.

“Không thể nào…” Giọng Liên Khánh run rẩy, cô bước lùi lại, ngón tay bấu chặt vào mép bàn.

Ông Quý siết chặt điếu thuốc, khuôn mặt vốn dĩ trầm ổn nay đã sa sầm.

“Tôi cần mời cô Trần Liên Khánh về đồn để lấy lời khai.”

Căn nhà bỗng chốc rơi vào một khoảng lặng đáng sợ.

Hồng Khuê cứ ngỡ mình đang mơ. Từ khi biết chuyện, nàng chẳng thể khóc nổi, chỉ thấy tim mình lạnh toát như có ai vắt cạn nhựa sống. Nàng ngồi bó gối trong phòng, mắt trân trân nhìn về khoảng không vô định.

Mỗi sáng, bàn ăn nhà họ Trần thiếu đi một người. Hồng Khuê chợt nhớ dáng vẻ Bình An lúc ngồi ăn sáng, ánh mắt khi cô chăm chú đọc sách, cả cách cô dỗ dành nàng mỗi khi nàng bị điểm kém.

Nàng từng nghĩ Bình An sẽ mãi ở đây, mãi là người chị mạnh mẽ bảo vệ mình. Nhưng giờ đây, người chị ấy đang ở trong trại cải tạo, mang danh “kẻ giết người.”

Có những đêm, nàng giật mình tỉnh giấc, tưởng như chỉ cần chạy ra cửa là thấy Bình An đứng đó, cười rạng rỡ, xoa đầu nàng như mọi khi. Nhưng không, chỉ là một khoảng trống vô hình.

                        HẾT CHƯƠNG 2
                   ——————————

Cảm ơn cậu đã đọc nha.

Chương trước Chương tiếp
Loading...