(Duyên gái) Nắng Mai

Chương 1



Sài Gòn năm 1970, một ngày nắng rực rỡ. Những con phố sầm uất kẻ qua người lại, hòa vào âm thanh rao bán của các gánh hàng rong. Trong một góc nhỏ gần chợ Bến Thành, một cô bé mồ côi ngồi bệt trên bậc thềm tiệm may Thanh Hương, mắt dõi theo dòng người qua lại với sự thèm khát khó giấu.

Huỳnh Thị Bình An mười hai tuổi, lớn lên trong cô nhi viện. Cô bé nhỏ nhắn, nước da rám nắng, đôi mắt sáng quắc luôn ánh lên sự thông minh lẫn bướng bỉnh. Nhìn những gia đình dắt tay nhau qua phố, lòng cô chợt dấy lên cảm giác khó tả.

Trước tiệm vải lụa cao cấp, một chiếc xe Citroën DS sáng bóng đỗ lại. Một thiếu nữ khoác áo dài trắng bước xuống, dáng vẻ thanh lịch, mái tóc dài được búi gọn. Cô ta có một khí chất đặc biệt, vừa kiêu kỳ vừa dịu dàng.

Bình An dõi theo người ấy với ánh mắt tò mò.

Trần Liên Khánh con thứ hai của điền chủ Trần Trọng Quý, nổi tiếng là tiểu thư đài các, sống trong nhung lụa từ bé. Khi cô bước vào tiệm vải, một tờ giấy rơi ra từ cuốn sổ tay.

Bình An nhanh nhẹn nhặt lên, định gọi theo nhưng mắt chợt dừng lại trên những dòng chữ ngay ngắn. Đó là một bài thơ chưa hoàn chỉnh.

Trăng treo đầu ngõ ánh mơ màng
Ai người đứng đó giữa xuân sang...

Cô bé nhíu mày. Câu thơ này có gì đó chưa trọn vẹn. Lấy ra mảnh giấy nhỏ, cô viết thêm:

Lặng nghe nhịp gió xôn xao lòng
Mộng là mộng thực hay sầu hoang?

Viết xong, cô chạy vào, đưa cả hai tờ giấy cho Liên Khánh.

Liên Khánh ngạc nhiên khi thấy những dòng chữ mới xuất hiện. Cô cau mày nhìn Bình An.

"Em viết sao?"

Bình An gật đầu. "Tại câu thơ của cô chưa đủ vần."

Lần đầu tiên trong ngày, Liên Khánh bật cười. Một cô tiểu thư danh giá như cô đã quen với những kẻ cung kính, chưa từng thấy ai dám thẳng thắn như vậy.

"Em tên gì?"

"Huỳnh Thị Bình An."

Tên nghe hay đấy. Nhưng sao lại là "bình an"? Một đứa trẻ mồ côi có thật sự bình an không?

Liên Khánh mỉm cười, không biết rằng, chính khoảnh khắc ấy, cô đã vô tình thay đổi số phận của cả hai.

Sau hôm đó, Liên Khánh không thể quên được cô bé mồ côi thông minh ấy. Cô nhắc đến chuyện này với cha mình, ông Trần Trọng Quý.

Nhà ông Quý có 4 người con, con cả là Trần Trọng Đức 21 tuổi tiếp là Trần Liên Khánh 17 tuổi, Trần Hồng Khuê 10 tuổi và cuối cùng là người con út 8 tuổi.

Ban đầu, ông Quý không hứng thú với việc nhận nuôi một đứa trẻ không rõ gốc gác. Nhưng trước sự nài nỉ của Liên Khánh, ông đồng ý.

Vậy là chỉ một tuần sau, Bình An chính thức bước chân vào phủ điền chủ Trần Trọng Quý.

Bình An được sắp xếp một phòng riêng, được học hành tử tế. Dù vẫn mang họ Huỳnh, vẫn là "con nuôi", nhưng ít ra cô đã có một mái nhà.

Cô cũng gặp gỡ Trần Hồng Khuê, cô con gái thứ 3 của gia đình.

Hồng Khuê không lạnh lùng như Liên Khánh, cũng không xa cách như Trọng Đức. Cô là một người dịu dàng, hoạt bát. Ban đầu, Khuê chỉ đơn thuần "mến" Bình An vì sự thông minh, lanh lợi của cô bé. Nhưng dần dần, giữa họ nảy sinh một sự gắn kết đặc biệt mà ngay cả Hồng Khuê cũng không lý giải được.

Từ khi Bình An chuyển vào sống chung nhà, không khí trong căn biệt thự của gia đình họ Trần dường như thay đổi ít nhiều. Không ai nói ra, nhưng ai cũng nhận thấy sự khác biệt. Trọng Đức, anh cả trong nhà, vốn không quan tâm đến mấy chuyện này, chỉ tập trung vào ruộng đất và công việc. Liên Khánh thì vẫn là tiểu thư nhàn rỗi, ít khi để tâm đến những chuyện lặt vặt. Còn Trọng Nhẫn thì vẫn vô tư, hay chạy quanh trêu ghẹo mọi người.

Nhưng đối với Hồng Khuê, cô bé 10 tuổi ngày ấy, sự xuất hiện của Bình An giống như một cơn gió lạ.

Đêm đầu tiên Bình An dọn vào, Hồng Khuê đã tò mò chạy qua phòng mới của cô. Căn phòng nằm ngay cạnh phòng Khuê, không lớn lắm nhưng có cửa sổ nhìn ra vườn, ánh sáng buổi chiều hắt vào tạo thành những vệt nắng vàng nhạt trên sàn gỗ.

"Chị Bình An!" Hồng Khuê ló đầu vào, đôi mắt sáng rỡ như hai viên ngọc.

Bình An đang sắp xếp đồ, quay lại nhìn cô bé nhỏ hơn mình hai tuổi, cười nhẹ: "Hửm? Em qua đây làm gì?"

Hồng Khuê không trả lời ngay, chỉ chạy thẳng đến giường Bình An, bật nhảy một cái rồi nằm bẹp xuống. "Em muốn thử giường chị!"

Bình An bật cười: "Sao, êm không?"

"Êm lắm!" Khuê lăn qua lăn lại một cách thích thú, nhưng ngay sau đó lại nhìn Bình An chằm chằm. "Chị sẽ ngủ một mình hả?"

Bình An nhướng mày: "Chứ em định ngủ chung với chị à?"

Hồng Khuê chớp mắt, rồi gật đầu chắc nịch. "Được không?"

Bình An nhìn cô bé trước mặt, lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Khuê nhỏ hơn cô hai tuổi, nhưng tính tình lanh lợi, đôi khi hơi bướng bỉnh. Sống trong gia đình giàu có, được cưng chiều từ nhỏ, nhưng Khuê không hề kênh kiệu.

"Chắc là được..." Bình An khẽ đáp, chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Khuê chạy ù đi, rồi lát sau quay lại với một chiếc gối ôm.

Và thế là, đêm đầu tiên, Bình An có thêm một "cục nợ" nằm chung giường.

Những buổi sáng đầu tiên khi cùng nhau đi học, Bình An nhận ra rằng Hồng Khuê là một cô gái lắm trò và phiền phức theo cách đáng yêu nhất.

"Chị dậy đi mà!"

Hồng Khuê túm chăn của Bình An kéo mạnh, nhưng người chị mới của cô vẫn cuộn tròn như một con mèo lười.

"Ưmmm... cho chị ngủ thêm 5 phút nữa..." Giọng Bình An lười biếng vang lên, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.

"Không! Chị mà không dậy là em sẽ..."

"Em sẽ sao?"

"Em sẽ trèo lên người chị luôn!"

Bình An còn chưa kịp phản ứng thì một giây sau, cô đã cảm nhận được sức nặng từ Hồng Khuê đè lên lưng mình.

Bóp!!!

"Aaaaaa! Con nhỏ này!!" Bình An giật mình hét lên, nhưng Hồng Khuê chỉ cười khanh khách, nhanh chóng nhảy khỏi giường và chạy mất.

Bình An xoa xoa lưng, cảm giác như bị một con mèo nhỏ đè lên người. Nhưng nhờ thế mà cô cũng tỉnh ngủ hẳn.

Những buổi sáng của hai người họ luôn bắt đầu như thế. Một bên là cô chị lười biếng, một bên là cô em năng động như một cơn gió nhỏ, và cứ thế, ngày mới lại bắt đầu.

Ở trường, Bình An học rất giỏi, lại có vẻ ngoài trầm lặng, ít nói, nên luôn là tâm điểm chú ý. Còn Hồng Khuê thì ngược lại, tính cách sôi nổi, hoạt bát, rất thích kết bạn và có một cô bạn thân tên là Ngọc Tú.

Ngọc Tú lần đầu tiên gặp Bình An đã tỏ ra rất tò mò.

"Khuê ơi, chị Bình An của mày lạnh lùng quá đó, nhìn chẳng giống mày chút nào!"

Hồng Khuê cười hí hí, rồi vỗ vai bạn mình: "Đừng lo, chị ấy thế thôi chứ dễ thương lắm! Để tao dụ chỉ cười cho mày coi!"

Nói rồi, Hồng Khuê chạy lại phía Bình An, chìa ra một viên kẹo sữa.

"Chị ơi, ăn không?"

Bình An đang chăm chú đọc sách, liếc mắt nhìn viên kẹo rồi lại nhìn Khuê.

"Không."

"Ăn đi mà!"

"Không."

"Ăn một miếng cũng được!"

Bình An thở dài, rồi cuối cùng cũng cầm lấy viên kẹo, bóc ra và bỏ vào miệng.

"Thấy chưa!" Hồng Khuê quay sang Ngọc Tú, khoanh tay đắc thắng. "Chỉ nghe lời tao lắm!"

Bình An chỉ lắc đầu, nhai kẹo mà không biết nên cười hay nên tức với cô em gái này.

Vì Bình An nổi bật trong trường, nên không ít lần có người tìm cách tiếp cận cô. Một lần nọ, có một nam sinh lớn hơn hai lớp, là con của một quan chức có tiếng, tìm cách làm quen với Bình An.

"Em có muốn đi chơi với anh không?"

Bình An còn chưa kịp phản ứng thì Hồng Khuê đã bước tới, chen vào giữa hai người.

"Không, chị ấy bận lắm!"

Nam sinh kia cau mày: "Em là ai mà quyết định thay chị Bình An?"

"Em là em gái của chị ấy! Và chỉ không có thời gian cho mấy người như anh đâu!"

Bình An nhìn Hồng Khuê đang chống tay ngang hông, mắt tròn xoe trông vừa đáng yêu vừa có chút hống hách.

Nam sinh kia bực mình bỏ đi, còn Hồng Khuê thì quay sang Bình An, hất cằm đắc thắng.

"Xử lý xong rồi nhé!"

Bình An bật cười, xoa đầu Khuê. "Phách lối quá ha?"

"Chứ sao! Em là em gái chị mà!"

Bình An nhìn Khuê, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô chưa bao giờ có một gia đình thực sự, nhưng khoảnh khắc này, cô nhận ra rằng có một người luôn bên cạnh mình và đó chính là Hồng Khuê.

Bình An từ nhỏ đã quen với việc tự lập, tự làm mọi thứ một mình. Nhưng khi sống chung với Hồng Khuê, cô dần hiểu ra rằng có những người sẵn sàng xen vào cuộc sống của mình mà không cần lý do gì cả,  chỉ đơn giản vì họ quan tâm.

Ví dụ như… chuyện ăn uống.

Bình An thích ăn cay, nhưng Hồng Khuê thì không. Mỗi lần hai chị em ăn chung, Bình An luôn phải nghe giọng điệu than vãn đầy đáng yêu của Khuê.

"Chị Bình An, sao cái gì chị cũng cho ớt vào hết vậy! Chị muốn làm cái lưỡi em tê liệt luôn à?"

Bình An nhún vai, tiếp tục cho ớt vào bát phở của mình.

"Chị thích ăn cay."

"Nhưng mà em thì không!" Khuê bĩu môi, rồi đột nhiên mắt sáng lên. "Vậy chị thử không ăn cay một hôm đi, để hiểu cảm giác của em!"

Bình An nhướng mày, đặt đũa xuống. "Em muốn chị nhịn ăn hả?"

"Không! Em muốn chị thử ăn nhạt như em thôi!"

Bình An trầm ngâm một lúc, rồi cầm đôi đũa gắp một miếng phở không có ớt, chậm rãi ăn.

Hồng Khuê hồi hộp quan sát. "Sao, sao? Ngon không?"

Bình An nhai một chút, rồi thở dài. "Chẳng có mùi vị gì cả."

Hồng Khuê há hốc miệng. "Này! Ý chị là em ăn lạt nhách lạt nhẽo á hả?"

Bình An nhịn cười, gật đầu.

Khuê tức tối, bặm môi suy nghĩ một lúc rồi hừ một tiếng. "Được rồi! Từ nay em sẽ tập ăn cay giống chị! Để chị không dám coi thường em nữa!"

Bình An nhìn Hồng Khuê bốc một quả ớt nhỏ lên, cắn một miếng. Chỉ một giây sau…

"Ặc! Cay quá! Cứu em!"

Khuê vội vàng uống một ngụm nước lớn, mặt đỏ bừng. Bình An bật cười thành tiếng, lần đầu tiên trong đời cô thấy một người vừa ngang bướng vừa đáng yêu như vậy.

Hồng Khuê rất thích lăn lộn khi ngủ. Ban đầu, Bình An không để ý lắm, nhưng càng về sau, cô càng nhận ra mình phải chịu đựng một vấn đề không nhỏ.

Mỗi đêm, Hồng Khuê sẽ tự động lăn sang chỗ của cô, ôm cô như gấu bông, rồi thậm chí gác chân lên người cô. Bình An không ít lần bị đánh thức giữa đêm vì bị Khuê đè lên tay, hoặc tệ hơn, đập vào mặt.

Một lần, Bình An quyết định thử đẩy Khuê ra giữa đêm.

Nhưng chỉ cần cô vừa gỡ tay Khuê ra, không đầy 5 phút sau, con bé lại lăn tới, bám chặt hơn.

Bình An thở dài, đành nằm yên cho Khuê ôm.

"Con bé này bị sao vậy trời" Cô lẩm bẩm, rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Sài Gòn, ngày x tháng x năm 197x

Dưới ánh đèn dầu le lói, cô ngồi bên cửa sổ, tay vô thức lật từng trang sách nhưng tâm trí lại treo lơ lửng ở một nơi xa xăm. Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ lùa qua mái hiên và âm thanh loạt xoạt từ những tán cây ngoài sân. Căn phòng này, ngôi nhà này tất cả đều là của Trần gia, nhưng cô chưa bao giờ dám tự nhận nó là nhà của mình.

Cô vốn chỉ là một đứa trẻ mồ côi, may mắn được Trần Liên Khánh đưa về nuôi dưỡng. Liên Khánh không chỉ là người bảo trợ, mà còn là ánh sáng đầu tiên soi rọi vào cuộc đời tăm tối của cô. Suốt bao năm qua, cô đã học cách yêu thương người con gái ấy bằng tất cả lòng trung thành và sự kính ngưỡng.

Nhưng thứ tình cảm ấy có thật sự chỉ là kính trọng?

Cô siết chặt quyển sách trong tay, đôi mắt trầm xuống.

Buổi sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló rạng, cô đã dậy sớm quét dọn sân vườn. Cô không phải là người hầu, nhưng đã quen với việc làm mọi thứ trong im lặng. Từ xa, tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, rồi một giọng nói dịu dàng cất lên:

"Bình An, em dậy sớm vậy?"

Cô ngước lên, bắt gặp dáng vẻ của Trần Liên Khánh trong bộ áo dài lụa trắng, mái tóc xõa nhẹ vương chút gió. Người con gái ấy lúc nào cũng mang theo khí chất của một tiểu thư đài các, ung dung, thanh tao nhưng cũng quá xa vời.

"Dạ, em quen rồi."

Liên Khánh mỉm cười, chậm rãi bước đến gần. Cô đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trên trán cô, động tác nhẹ như cánh bướm lướt qua, nhưng lại khiến trái tim Bình An loạn nhịp.

"Em đảm đang quá. Nếu sau này có ai cưới em, chắc chắn người đó sẽ rất hạnh phúc."

Cô giật mình.

"Em... em không nghĩ tới chuyện đó."

Liên Khánh bật cười, ngón tay khẽ chạm vào cằm cô, nâng nhẹ khuôn mặt lên để nhìn vào mắt mình.

"Sao lại không nghĩ tới? Em cũng đã lớn rồi mà cũng 17 rồi tính dần đi là vừa."

Tim cô như nghẹn lại. Trước mặt cô, người con gái ấy gần trong gang tấc, hơi thở mang theo hương hoa nhài thoang thoảng. Nếu cô có thể tiến gần thêm một chút nữa... nếu cô có thể chạm vào nàng...

Nhưng khoảng cách giữa họ, không chỉ là khoảng cách của một cái chạm.

"Vậy còn chị, chị... có từng nghĩ tới chuyện kết hôn chưa?"

Cô hỏi, giọng nghèn nghẹn.

Nụ cười trên môi Liên Khánh thoáng dừng lại. Ánh mắt nàng dường như chùng xuống, mang theo một tia trầm tư mà cô không thể hiểu rõ. Một lúc lâu sau, nàng chỉ khẽ đáp:

"Có lẽ... chưa đến lúc."

Từ sau ngày đó, cô nhận ra mình không thể che giấu tình cảm của bản thân lâu hơn nữa. Mỗi lần ở gần Liên Khánh, cô đều cảm thấy trái tim mình run rẩy, ánh mắt luôn bất giác dõi theo từng cử chỉ của nàng.

Nhưng cô cũng biết, mối tình này không có tương lai. Liên Khánh là tiểu thư danh giá, còn cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi. Với việc hai người đàn bà yêu nhau liệu xã hội có chấp nhận?

Nếu có một ngày Liên Khánh kết hôn, cô cũng chỉ có thể đứng bên lề mà nhìn.

Cảm giác đó, đau đớn hơn cô tưởng.

"Bình An, chị làm gì mà thất thần vậy?"

Giọng nói trong trẻo vang lên kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô ngẩng đầu, thấy nàng đang chống cằm nhìn mình.

Hồng Khuê cô bé 10 tuổi năm nào giờ đã trưởng thành thành một thiếu nữ xinh đẹp. Nhưng đối với cô, nàng vẫn là đứa trẻ ngày nào hay chạy theo sau lưng mình, luôn miệng gọi "chị An ơi" bằng chất giọng nhõng nhẽo.

"Không có gì. Chị chỉ đang suy nghĩ một chút thôi."

Nàng nheo mắt:

"Lại nghĩ về chị hai hả?"

Cô khựng lại, nhưng cố giấu đi phản ứng của mình.

"Sao em lại nói vậy?"

Nàng bật cười, chống tay lên bàn, gương mặt lém lỉnh:

"Chị tưởng em không nhận ra sao? Chị cứ nhìn chị hai suốt thôi. Mỗi lần chị hai cười với chị, ánh mắt chị khác hẳn."

Cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

"Em nói linh tinh gì vậy, chị... chị không có."

"Chị An, em không còn là con nít nữa đâu. Em biết hết đó."

Nói rồi, nàng chống cằm, ánh mắt chợt trở nên xa xăm:

"Em chỉ hơi tiếc... Nếu em lớn hơn một chút, liệu chị có nhìn em khác đi không?"

Cô thoáng sững sờ.

"Hồng Khuê, em..."

"Không có gì đâu. Em chỉ nói chơi thôi mà."

Nàng cười, nhưng nụ cười ấy không còn vô tư như trước. Cô cảm thấy tim mình nhói lên một chút, nhưng cô không biết phải nói gì.

Cô đã quen xem nàng là em gái. Nếu có một ngày nàng thật sự có tình cảm với cô... cô sẽ làm gì?

Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là, cô không thể ngăn trái tim mình hướng về Trần Liên Khánh.

Dù biết rõ, đó là con đường không lối thoát.
  
                     HẾT CHƯƠNG 1

                  —————————

Cảm ơn cậu đã đọc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...