[Duyên Gái] Hương Trầm Trong Gỗ Mục

Chương 7. Khắc bạc



An Hy về tới nhà, dùng bữa trưa xong thì đem theo vài cuốn sách đi ra ngoài cái nhà mát ngồi. Tuy nhìn cô có vẻ thong thả mắt nhìn vào trang sách nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ về chuyện của Hường.

Lúc này Thụy Nhiên đã đợi cô từ sáng giờ. Thấy An Hy ngồi một mình, thầm nghĩ đây là cơ hội tốt nên chủ động đi tới bắt chuyện.

"Cô Ba, cô đang mần việc chi đó đa?"

An Hy ngước lên nhìn Thụy Nhiên rồi đáp:

"Ờ tôi đương đọc sách thôi hà. Có chi hông Nhiên?"

Thụy Nhiên không biết nên mở lời làm sao. Nàng muốn hỏi An Hy thêm về chị mình. Vì mỗi lần nhắc tới tên Hường, người trong nhà ai cũng lơ đi không nói quá nhiều. Như thể họ đang cố lảng tránh một điều gì đó hoặc không dám nhắc tới. Manh mối duy nhất để Thụy Nhiên điều tra về chị mình chỉ có An Hy.

An Hy thấy Thụy Nhiên hỏi xong lại đứng như trời chồng không nói thêm gì thì nói tiếp:

"Nhiên có chi muốn nói á thì ngồi xuống đây nè, nói cho tôi nghe chớ có chi đâu mà đứng đó chi cho cực vậy đa"

An Hy chồm tới, đưa tay kéo Thụy Nhiên ngồi xuống cạnh mình. Nàng bật ra, giữ khoảng cách với cô.

"À ờ...hồi nãy lúc mần công chuyện sau nhà. Tôi có nghe Tám nhắc tới chị Hường á. Nói là lúc chị Hường còn làm người hầu ở đây nè...thân với cô lắm. Nên tôi tò mò, muốn hỏi cô á mà"

An Hy còn tưởng là chuyện gì khó nói, thì ra là Thụy Nhiên muốn hỏi chuyện về Thụy Vũ. Xem ra không còn nghi ngờ gì nữa, Thụy Nhiên chính là đứa em gái thất lạc từ lâu mà Thụy Vũ đã nhắc tới trong thư. Nhưng tại sao Thụy Nhiên lại có mặt tại đây? An Hy cũng rất tò mò chuyện đó. 

"Tôi còn tưởng cô muốn nói chuyện chi, thì ra là chuyện về chị Hường. Nói nào ngay, hồi nhỏ tánh tình tôi có chút nhút nhát. Chỉ thích ở trong nhà đọc sách học hành. Nên không có bạn bè chi nhiều. May mà có chị Hường, chỉ cũng trạc tuổi tôi. Nên hai người tụi tôi mới thân thiết với nhau lung vậy"

Thụy Nhiên ánh mắt tập trung lắng tai nghe An Hy kể. An Hy biết Thụy Nhiên muốn nghe nhiều hơn nên cũng cố tình kể sâu hơn về Hường cho nàng nghe. 

"Chị Hường tánh tình chỉ dịu dàng lắm. Mà...chỉ cũng tháo vát siêng năng y chang cô vậy đó đa. Tôi còn nhớ, mỗi lần rảnh rảnh tôi với chỉ hay đi ra cái bãi đất trống bên bờ ruộng á...ngồi hóng mát. Giờ tự nhiên chỉ đi mất tiêu ời...làm tôi buồn quá đa"

Nói tới đây thì An Hy bỗng nhiên xụ mặt buồn bã khi nhớ tới những kí ức xưa của mình và Hường. Cũng nhân cơ hội này đưa mắt qua mà dò ý của Thụy Nhiên, xem nàng phản ứng thế nào. 

Thụy Nhiên gật gật, nàng vờ nói theo cái nguyên do mà nàng nghe được từ bà Tám:

"Hình như tôi nghe Tám nói chỉ đi lấy chồng mà phải hông cô?"

"Ừa cũng có thể lắm. Tại hồi đó chị Hường á có đem lòng yêu một chàng trai trong xứ mình đó đa. Nhưng kì khôi quá, tôi nhớ anh ta đi theo tàu ra biển đánh bắt. Hổng lẽ, anh ta dìa rồi cưới chị Hường rồi sao đa?!"

An Hy càng nói càng hé lộ nhiều chuyện về Hường cho Thụy Nhiên nghe. 

Thụy Nhiên thấy được manh mối mới liền khẩn trương, nàng ngồi sát lại gần An Hy:

"Cô nói chị Hường có người thương hử? Chàng trai đó là ai vậy đa?"

An Hy chống tay đưa mắt nhìn Thụy Nhiên. Cô muốn xem xem Thụy Nhiên có để lộ sơ hở hay mục đích vào nhà này không. 

"Nói tôi nghe. Sao...Nhiên lại muốn biết nhiều vậy đa? Bộ Nhiên quen biết chi chị Hường hử?"

Thụy Nhiên biết mình đã mất khống chế nên liền lùi người lại. Không ngồi sát gần với An Hy nữa. Nàng lấy lại vẻ điềm tĩnh giải thích:

"À ờ...sao mà tôi quen biết chị ấy được!! Gặp, tôi còn chưa gặp mà. Chỉ tại...tôi tò mò thôi à. Người con trai ấy là ai vậy đa?"

An Hy thật ra cũng muốn tiết lộ ít nhiều cho Thụy Nhiên nghe nên nói tiếp:

"Anh ta tên là Chính Điền. Nhưng mà tôi cũng không rõ anh ấy nhà cửa ở nơi chốn nào nữa. Tại chị Hường không có kể. Chỉ biết anh ta hay theo tàu thuyền ra biển đánh bắt, lâu lắm mới về đây thăm chị Hường một lần"

Thụy Nhiên gật gật, miệng lầm bầm:

"Chính Điền...chị ấy có người thương tên là Chính Điền..."

"Cô làu bàu chi vậy đa?"

"À đâu có chi đâu cô Ba. Tại nghe cô kể, tôi thấy chuyện tình họ đẹp quá hà đa. Phải chi tôi cũng có người thương tôi được như vậy"- Thụy Nhiên giả đò tỏ vẻ ngưỡng mộ.

An Hy cũng làm như không nghi ngờ gì mà đáp tiếp:

"Ừm. Cô nói cũng phải. Tại có vẻ chị Hường yêu ảnh lắm đa. Ảnh cũng tốt nữa. Tôi chưa bao giờ nghe chị ấy than trách rằng anh Điền làm chỉ buồn hết á"

"À à ra là vậy"

Hai người vừa nói chuyện với nhau về Hường xong thì con mèo đen lại từ đâu xuất hiện. Nó chủ động nhảy lên chui vào người của An Hy cạ đầu vào. 

An Hy ngạc nhiên đôi chút rồi lại đưa tay vuốt ve lấy đầu con mèo nhẹ nhàng. Cô luồng tay bồng nó lên trong lòng. 

"Nay mèo biết kiếm chị nữa đó hử? Hời ơi, cưng hông. Để chị coi có ra chợ chị mua đồ chơi về cho mèo chơi nhen" - An Hy dịu dàng nói chuyện với con mèo.

Thụy Nhiên ngồi kế bên cũng đưa tay sờ lên con mèo. Nhưng đột nhiên con mèo lại ré lên như đau đớn rồi nhảy khỏi vòng tay của An Hy.

Cả hai bị tiếng kêu của con mèo làm giật mình. An Hy quay sang Thụy Nhiên khi nàng nép vào lòng cô rồi lại đưa mắt nhìn con mèo xem là chuyện gì vừa xảy ra. Con mèo bỏ đi sang người Thụy Nhiên mà đánh ánh mắt sợ sệt về phía An Hy đầy khó hiểu. 

An Hy nhìn con mèo rồi hỏi:

"Em sao vậy mèo? Bộ chị làm trúng đâu của em hở đa? Mà sao em la lên thất thanh lung vậy?"

Con mèo đen như có linh tính hiểu được lời của An Hy nói. Nó từ từ bước chân lại, liếm lấy cái tay đang đeo chuỗi tràng hạt của cô.

An Hy chớp mắt nhìn tay mình rồi nhìn Thụy Nhiên, xong cô hiểu ý nói với con mèo:

"À là mèo không thích cái vòng này hử? Em làm chị hết hồn. Vậy thôi để chị tháo nó ra nhen"

An Hy không do dự liền tháo chuỗi tràng hạt được bà Ba thỉnh trên chùa về ra đặt lên bàn. Lúc này ánh mắt con mèo mới dịu đi mà chui lại vào vòng tay cô.

Thụy Nhiên đã nhìn thấy hết. Nàng nhìn An Hy dịu dàng với con mèo trong vòng tay như nhìn thấy cách An Hy đối xử với Thụy Vũ lúc còn sống. Lòng chợt dâng lên một chút xúc động cùng sự cảm kích. Nàng kéo sát lại gần An Hy lần nữa cùng vuốt ve con mèo.

.

Bà Ba sau khi cái chân đã khỏi hẳn mới đem chuyện này tỏ tường với bà Hai. Để xem có cách giải quyết triệt để không.

"Chị hai, em có chuyện muốn tỏ tường cho chị nghe nè đa"

"Chuyện chi, em nói đi em ba"

"Mấy hôm trước, em có thấy một con mèo đen trong nhà mình. Đã vậy An Hy còn bế bồng nó nữa đa. Em sợ mèo đen là điềm rủi nên mới giơ chân đá nó một cái để đuổi nó đi. Ai mà có dè...tối hôm đó cái chân của em nó đau quặng từng cơn"

Bà Hai nghe thế mới nhớ ra.

"À...mấy hôm trước chị nghe tiếng ồn ào là em đó hử? Mà chỉ là con mèo thôi. Em mần chi mà ghê vậy đa?"

Nhưng bà Ba lại làm ra vẻ nghiêm trọng mà nói tiếp:

"Trời ơi, nếu chỉ là một con vật nhỏ như thế thì em đâu có đem ra nói với chị mần chi đa. Chả là...(bà Ba nhìn quanh rồi mới nói tiếp)...tối hôm đó em còn nhìn thấy con Hường nữa đa"

Bà Hai nghe tới cái tên Hường thì đôi chân mày liền nhíu lại giật nảy. Bà tặc lưỡi liên tục:

"Chậc chậc chậc...em nói cái chi mà kì khôi vậy em Ba? Sao...mà em thấy con Hường được? Chắc là mắt em không có được tỏ hay chi đó. Chớ chị nhờ thầy pháp trấn yểm nó lại rồi mà"

Câu chuyện quay về mấy tháng trước...

Lúc này An Hy đã đi du học bên Tây Dương. Cô Hường vẫn còn làm việc trong nhà Hội đồng. Cô có dáng người cao ráo y như An Hy lại chân chất thật thà thấy rõ. Hường rất thạo việc, không chê việc nặng việc nhẹ nên cả người làm lẫn chủ cả đều rất vừa ý cô.

Ngày trước, Hường được đem bán vào nhà Hội đồng từ khi còn nhỏ. Lúc ấy cô mười ba tuổi. Bà Hai thấy tội nên mới mua cô về cho làm người ở trong nhà. Hường cũng là cái tên mà bà Hai đặt cho cô. Còn tên thật của Hường là Thụy Vũ.

Cậu Hai Vĩnh Phong và mợ Hai Cẩm Tú cứ lâu lâu lại cãi nhau vài trận. Vì vốn hai người lấy nhau nhờ mai mốt chứ không hề có tình cảm. Cậu Hai thì quá mong mỏi con cái. Còn mợ Hai thì lạnh nhạt với chồng mình. Vì thế cãi vã là chuyện không thể tránh khỏi.

Để rồi cậu Hai trong lúc chán chường đã nhìn trúng Hường.

Hôm ấy anh đi công việc, lại còn uống say về trễ. Đứng ngoài cửa kêu réo nhưng chỉ có mình Hường chạy ra mở.

"Người đâu...chết hết rồi hử? Ra đây mở cửa cho tao coi"

"Dạ dạ cậu Hai chờ con chút!!"- Hường luống cuống chạy ra mở khoá cửa.

Lúc mở cánh cửa ra, cậu Hai đã nhào tới ngã vào người Hường vì quá say xỉn.

"Ấy ấy...cậu Hai, cậu xỉn lung vậy đa? Cậu từ từ thôi. Để tôi đỡ cậu vô...từ từ thôi cậu"

Hường quàng tay Vĩnh Phong lên vai mình đỡ anh vào trong nhà.

"Rượu...đem rượu ra đây? Uống tiếp, lẹ lên"- Cậu Hai lèm bèm.

"Cậu xỉn lung quá rồi cậu Hai. Để tôi đưa cậu dìa phòng với mợ nhen"

Hường cố dìu Vĩnh Phong về phòng của anh. Cô gõ cửa gọi Cẩm Tú:

"Dạ mợ Hai ơi mợ Hai..."

Cẩm Tú ngáp ngắn ngáp dài tỉnh giấc giữa đêm đi ra mở cửa.

"Có chuyện chi mà ồn ào vậy đa?"

Mùi rượu nồng nặc từ người của Vĩnh Phong lập tức xộc vào mũi của Cẩm Tú làm cô khó chịu.

"Trời đất ơi, cái chi đây? Hôi quá"

"Cậu Hai xỉn rồi á mợ, mợ chăm sóc cho cậu nha"- Hường muốn đưa Vĩnh Phong vào phòng.

Nhưng Cẩm Tú lại không cho khiến Hường lùi lại:

"Thôi thôi thôi. Mày coi đem anh ta qua phòng khác nghỉ ngơi đi. Hôi quá à. Chịu hổng nổi luôn á"

Cẩm Tú dứt khoác đóng cửa lại làm Hường ngơ ngác.

"Ủa...mợ Hai, mợ Hai???"

Cô nhìn qua Vĩnh Phong, đành đưa anh sang một phòng khác nghỉ ngơi.

Hường đặt Vĩnh Phong lên giường, mệt đến thở không ra hơi. Cũng không thể bỏ mặc anh một mình như thế này. Nên Hường cũng đành chăm sóc cho anh.

Hường nhấc chân tháo giày ra cho cậu Hai rồi đặt lên giường. Kê gối cho anh nằm đàng hoàng rồi bước ra ngoài. Nhưng cô đâu ngờ nguy hiểm đang chờ cô!!

Vĩnh Phong chợt níu tay Hường kéo thật mạnh khiến cô ngã nhào lên giường nằm trong vòng tay Vĩnh Phong.

"Đi đâu!!"

"Cậu Hai...cậu mần cái chi vậy đa? Buông tôi ra đi mà cậu. Mợ Hai mà thấy sẽ hiểu lầm tôi đó đa. Cậu để tôi đi đi mà cậu"- Hường cố vùng vẫy thoát ra.

Nhưng đã quá muộn. Men say chiến thắng đầu óc của Vĩnh Phong. Anh lật người đè cô xuống giữ chặt hai tay Hường.

"Không có mợ Hai cái chi hết đó đa. Tối nay...mày phải hầu tao!!"

Hường bắt đầu hoang mang cực độ. Hai chân cô đạp lung tung vẫy vùng không ngừng.

"Cậu...tôi xin cậu mà cậu ơi. Cậu tha cho tôi đi mà. Tôi chỉ là phận người ăn kẻ ở thôi. Cậu đừng mần vậy tội nghiệp tôi mà cậu Hai"

Mặc cho lời cầu xin tha thiết của Hường. Vĩnh Phong vẫn cứ bộc lộ thú tính của mình ra. Hắn dùng tay bịt chặt miệng Hường lại. Với sức của một người đàn ông, Vĩnh Phong dễ dàng chế ngự được Hường. Khiến cô có vùng vẫy cũng vô dụng.

Hường nước mắt trào ra khỏi khoé mi. Dù có vật vã như nào cũng không lật đổ nổi sức của Vĩnh Phong trên cơ thể mình.

"Mày mà la lên...tao giết mày đó đa!!"

Hường đau đớn cảm nhận từng lớp áo trên người mình bị xé toạc đi bởi bàn tay như nanh vuốt mãnh thú của Vĩnh Phong. Cô khóc đau đớn tức tưởi đến độ cổ họng nghẹn ắng như gai đâm.

Dù bị bịt chặt miệng, Hường vẫn không ngừng cố gắng cầu xin Vĩnh Phong tha cho mình.

Vĩnh Phong tức điên vì lời thì thầm lí rí trong miệng của Hường nên tát vào mặt cô một cái thật mạnh. Môi cô rách toạt ra đau rát, gò má đỏ ửng lên bầm dập.

Thấy Hường đã im hơi lặng tiếng, Vĩnh Phong cứ thế mà thực hiện hành vi đốn mạc của mình trên người cô. Quần áo mấy chốc đều rời khỏi người Hường rơi tứ tung xuống đất.

Đêm đó, Hường như cái xác không hồn. Trái tim như thủy tinh mà vụn vỡ ra thành trăm mảnh. Lòng cô thầm xin lỗi Điền vì không thể bảo vệ sự trinh tiết này dành cho anh.

Vĩnh Phong sau khi sỉ nhục Hường xong thì lăn ra ngủ mất. Chỉ có cô là ánh mắt cứng đờ đã khô cạn không biết bao nhiêu hàng nước mắt đã chảy ra. Tóc tai rối tung lên cả.

Hường ngồi dậy, bước khỏi giường cúi nhặt từng tấm áo cái quần dưới đất lên mặc vào. Cô cảm thấy cơ thể mình thật nhem nhuốc nên liền rời khỏi căn phòng ngay lập tức.

Đêm đó Hường như chết đi phần hồn bên trong mình. Còn thể xác thì tả tơi đến mức không thể thừa nhận nữa.

///

Chương trước Chương tiếp
Loading...