[Duyên Gái] Hương Trầm Trong Gỗ Mục

Chương 6. Thiện ác đều từ tâm



Qua mấy hôm sau khi mà tâm trạng An Hy đã bình ổn lại.

Thụy Nhiên theo thường lệ, đúng giờ hằng ngày đều lấy thức ăn ra cho con mèo đen ăn. Nhưng hôm nay nàng đi ra đã thấy An Hy đang cho con mèo ăn trước cả mình.

Thụy Nhiên đứng ở sau nhìn An Hy tươi cười, đôi mắt cong cong ánh lên sự dịu dàng nhìn con mèo đang ăn. Sự thiện lành toả ra từ An Hy. Khiến Thụy Nhiên cũng vô thức cười theo. Có chăng cách An Hy đối xử với con mèo nhỏ cũng y như cách cô đối xử với Hường lúc còn sống?

Thụy Nhiên nhè nhẹ đưa chân đi tới ngồi thụp xuống bên cạnh An Hy. An Hy quay qua thấy Thụy Nhiên cũng cầm chén cơm ra thì hỏi:

"Ủa cô định cho nó ăn hử? Tôi hổng biết nên cho nó ăn trước rồi"

"À hông sao đâu. Ai cho ăn cũng vậy mà"

An Hy đưa tay vuốt ve đầu con mèo đáp:

"Tại tôi thấy nó dễ thương quá à. Dễ thương vậy mà bị đói thì tội nghiệp lắm. Tôi hổng nỡ nên mới đem đồ ăn cho nó ăn nè"

Thụy Nhiên cảm nhận rõ được lòng tốt của An Hy dành cho cả người lẫn vật. Nàng không ngờ trong nhà Hội đồng, nơi mà ai cũng trọng tiền bạc lợi danh lại có một người đầy lòng khả ái như An Hy.

Ngay lúc Thụy Nhiên đang vừa nhìn An Hy vừa suy nghĩ thì con mèo ăn xong lại cạ đầu vào tay của An Hy. Nó cứ giơ chân chạm rồi cào nhẹ vào cổ tay cô.

An Hy cũng đưa mắt nhìn theo. Thì ra con mèo đang mân mê chiếc vòng thắt bằng chỉ đỏ của Hường trên tay cô. An Hy mỉm cười hỏi:

"Em thích chiếc vòng này hử? Có đẹp không đa? Chiếc vòng này là Hường tặng cho chị đó"

An Hy cố tình nói do Hường tặng mình để xem phản ứng của Thụy Nhiên.

An Hy bế con mèo trong vòng tay mình. Để nó thoả thích nghịch chiếc vòng trên cổ tay cô. Thụy Nhiên nghe tới Hường thì liền khẩn trương. Nàng cũng nhìn vào chiếc vòng của An Hy. Thụy Nhiên tròn mắt khi nàng cũng có chiếc vòng y hệt vậy.

Thụy Nhiên nhìn chiếc vòng rồi lại nhìn An Hy. Nàng không hiểu sao Thụy Vũ lại tặng một thứ quan trọng như vậy cho An Hy.

Chiếc vòng thắt bằng chỉ đỏ này vốn dĩ có hai cái. Là vòng mà lúc nhỏ hai chị em Thụy Vũ và Thụy Nhiên đã đeo.

Thụy Nhiên nhớ lại chuyện hồi đó...

"Em coi có đẹp không nè? Chị tự làm đó đa"- Thụy Vũ đưa hai chiếc vòng ra cho em mình coi.

"Chị làm đẹp quá à. Chị cái chi cũng khéo tay hết. Chả bù cho em" - Thụy Nhiên xụ mặt.

"Có chi đâu. Thì mấy cái khéo tay để chị mần cho. Đây, để chị đeo vô cho"

Cả hai nhìn nhau cười đùa thích thú với chiếc vòng chỉ đỏ trên tay.

Thụy Nhiên sau khi vào nhà Hội đồng làm vì để che giấu thân phận, nàng cẩn thận cất đi chiếc vòng và không đeo nó nữa.

Cho nên khi nhìn thấy chiếc vòng trên tay An Hy thì nàng chợt chững lại vài nhịp.

"Cô Ba, cái vòng này là chị Hường tặng cô thiệt hử?"

An Hy thấy cuối cùng Thụy Nhiên cũng có phản ứng. Cô liền vờ chắc chắn nói:

"Ừm đúng rồi. Hồi trước lúc đi du học, chị Hường chỉ cho tôi á"

Nhưng sự thật thì lại không như An Hy kể.

Thụy Nhiên cũng không hỏi thêm nữa. Nàng lấy cớ rời khỏi. Thụy Nhiên nhân lúc không ai để ý thì lục lại trong túi đồ của mình xem lại chiếc vòng. Quả thật là y hệt chiếc của An Hy đeo. Nên nàng chắc chắn đó là chiếc vòng cặp mà Thụy Vũ đã làm cho hai chị em.

Thụy Nhiên vẫn không tin được chị mình lại đem nó tặng lại cho An Hy.

Lúc này An Hy vẫn còn ở sau sân nhà dưới vuốt ve con mèo. Thì bỗng bị bà Ba nhìn thấy. Quan niệm ngày xưa về mèo đen chính là mang tới sự xui xẻo, điềm gở. Nên bà Ba vừa trông thấy con mèo đã bực bội hét lên:

"Kìa An Hy!!!! Sao con lại ẳm con mèo đen vậy đa???"

An Hy giật mình nên thả con mèo xuống đứng dậy.

"Dạ sao má?"

Bà Ba đi tới:

"Bộ con hổng biết mèo đen là điềm xui rủi hử? Mà còn ẳm nó lên cưng nựng là sao?"

An Hy vốn học theo lối sống phương Tây ở trường lớp nên cô không hề tin vào mấy chuyện này. Mà dù có xui xẻo hay không thì sự dễ thương của con mèo nhỏ cũng làm An Hy xiêu lòng.

"Trời ơi má ơi, con hổng có tin đâu. Chi mà xui với rủi. Hổng có chuyện đó đâu. Nó chỉ là con mèo thôi mà. Có mần chi hại mình đâu mà sợ"

Con mèo vẫn chưa chịu rời đi. Nó núp sau chân của An Hy nhìn bà Ba.

Bà Ba không giống con gái mình. Vẫn nhất quyết cho rằng mèo đen là điềm xui xẻo. Vừa nhìn đã chướng mắt nên không do dự mà dùng chân đá con mèo đi.

Con mèo đau đớn và giật mình nên hét lên một tiếng chói tai. An Hy nhíu mày vì hành động của mẹ mình.

"Kìa má, má mần cái chi vậy đa? Sao má nỡ đá con mèo? Ngộ nhỡ nó bị thương thì sao? Trời ơi"- An Hy hoảng hốt.

An Hy quay nhìn con mèo đã bỏ chạy mất dạng.

Bà Ba vẫn không có chút gì hối hận trên gương mặt:

"Má mượt kệ. Cái thứ xui rủi vậy thì con lo mần chi. Má nói rồi đó. Không có được đụng vô nó nghe chưa?!"

Bà Ba nói xong quay người rời đi. An Hy quay lưng tìm bóng dáng con mèo nhưng dù có nhìn ra bao xa vẫn không thể thấy nó.

"Chậc...hổng biết nó có sao hông nữa? Chắc nó đau lung lắm"

.

Trời chập tối...

Bà Ba nằm trong phòng, chả hiểu sao lại thấy khó chịu trong người nhưng không rõ lí do. Đến xoay tới xoay lui cũng khó khăn. Cả người nặng trĩu không làm gì được.

Trán bà Ba nhễ nhại mồ hôi dù thời tiết không hề oi ả. Bà mở mắt ra, định ngồi dậy thì chân bà truyền tới một cơn đau nhức dữ dội như thể xương cốt gãy ra làm đôi.

Bà Ba cố dùng tay đấm đấm xoa xoa vào chân nhưng cũng không hết được cơn đau, thêm nữa còn chẳng có cảm giác. Bà cố dùng lực nhấc chân lên nhưng hoàn toàn không nổi.

Bà Ba hoang mang muốn bước xuống giường để gọi người thì mất thăng bằng mà té xuống đất. Bà vừa ôm chân vừa nhăn nhó vì đau đớn. Bà Ba khổ sở kêu lên mong có ai nghe thấy.

"Có ai không đa? Người đâu? Người đâu hết rồi?"

Nhưng đáp lại tiếng bà là tiếng kêu bên ngoài cửa của con mèo đen. Bà toát mồ hôi nhìn ra. Con mèo đứng ngoài cửa nhìn bà chằm chằm. Bà Ba xua tay đuổi nó đi. Nhưng nó cứ nghiêng đầu nhìn bà, đứng im như tượng trông vô cùng đáng sợ. Bà Ba nghĩ chắc do mình hoa mắt nên đưa tay lên dụi dụi.

Sau đó bà nhìn tiếp, con mèo biến mất. Chỉ còn một hình dáng của một người con gái mà khi ngước lên xem là ai thì bà Ba hét toáng lên đầy sợ hãi. Người con gái ấy chính là Hường. Cái đáng sợ ở đây chính là Thụy Vũ hay Hường đã chết cách đây không lâu trong nhà Hội đồng.

Tim bà Ba đập nhanh liên hồi, tâm trí hoảng loạn bà thét lên thật lớn:

"CỨU...CỨU TÔI VỚI!!! CÓ AI KHÔNG?? CỨU TÔI"- Bà Ba hét đến độ đỏ mặt tía tai.

An Hy đang ngủ trong phòng thì nghe tiếng ồn ào. Nghe kĩ lại thì đó chính là tiếng của mẹ mình. Cô vội rời khỏi giường, xỏ chân vào guốc mà rời phòng chạy đi xem chuyện gì.

An Hy chạy sang phòng mẹ mình. Cô thấy con mèo ở trước cửa phòng chạy vụt qua khi nghe tiếng bước chân người tới. Nhưng An Hy không bận tâm nhiều. Chỉ đi vào xem mẹ mình có làm sao không.

An Hy giật mình khi thấy bà Ba ngồi trên đất. Mặt mày thì trắng bệt không còn chút máu vì sợ hãi. An Hy vội đỡ mẹ mình lên giường:

"Má...má có sao không má? Sao tự nhiên má ngồi dưới đất vậy đa?"

Bà Ba nhìn An Hy ở cạnh mình, rồi nhìn ra cửa không còn thấy gì nữa mới bình tĩnh lại. Bà vịnh chặt lấy tay con gái mình để lấy chút cảm giác an toàn.

"Tự nhiên má thấy có người đứng trước cửa phòng nên làm má hết hồn"

An Hy theo phản xạ cũng nhìn ra. Nhưng hoàn toàn không có gì cả.

"Có chi đâu má. Má nhìn lộn hử? Con có thấy chi đâu nà"

Bà Ba bám chặt tay An Hy. Bà không thể nói ra rằng mình đã thấy vong hồn của Thụy Vũ. Nên đánh sang chuyện khác.

"Vậy chắc...má nhìn không tỏ. Nhưng mà chân má tự nhiên đau quá!!"

"Đau hử? Đau chân nào vậy má?"

Bà Ba chỉ vào cái chân mà hồi sáng bà dùng để đá vào con mèo.

"Chân phải. Đau quá trời. Con kêu thầy lang cho má đi được không?"

"Dạ được. Má ở đây đợi nhe, con đi kêu người gọi thầy lang tới coi liền cho má"

Bà Ba lắc đầu, kéo An Hy ở lại trong phòng với mình.

"Con...đừng đi. Ở lại đây với má!!"

An Hy đành chiều theo. Cô lớn tiếng gọi vọng ra ngoài:

"Có ai ngoài đó không đa? Vô đây tôi nhờ cái coi"

Người làm ở nhà dưới nghe gọi cũng sựt tỉnh khỏi giấc ngủ. Lão Tứ lớn tuổi, không ngủ sâu nên thức giấc. Ông đi đến chỗ phòng bà Ba:

"Dạ...bà với cô gọi có chi không?"

"Ờ lão Tứ, ông đi kêu thầy lang gấp dùm con nhen. Má con tự nhiên đau chân lung quá"

"Dạ dạ để tôi đi kêu liền"

Lão Tứ chạy đi mời thầy lang về xem cho bà Ba ngay trong đêm.

Nhưng thầy lang đến, coi tới coi lui cũng không phát hiện ra gì bất thường.

"Ờ...tôi coi nãy giờ cũng không thấy bà có vấn đề chi hết. Không biết bà Ba đây có tiền sử bệnh về xương khớp hay từng té chỗ nào không?"

Bà Ba liền lắc đầu:

"Không, không có. Tự nhiên nó đau vậy á đa. Trước giờ chưa từng bị vậy"

Thầy lang cũng ngậm ngùi bất lực trước trường hợp của bà Ba. Nên chỉ đành kê vài vị thuốc giảm đau cho bà Ba rồi rời khỏi.

"Má, sao thầy lang nói không phát hiện chi hết. Má vẫn còn đau hử?"

"À ừ, đau lắm. Không nhúc nhích được luôn"

An Hy cũng không rõ hiện tượng này là gì.

"Kì vậy. Hay má uống thuốc xong coi có thuyên giảm không. Rồi có gì con đưa má lên trạm xá cho đốc tờ ở trển người ta khám coi sao nhen"

"Ừ ừ vậy cũng được"

An Hy thấy tình hình đã ổn nên đứng dậy định về phòng mình thì bà Ba lại không chịu. Bà níu tay con gái mình:

"An Hy à, tối nay con ngủ chung với má được không?"

An Hy quay lại giường ngồi xuống đồng ý.

"Cũng được. Có gì nửa đêm mà má còn khó chịu nữa thì kêu con"

"Ừa ừa"

.

Bà Ba uống thuốc của thầy lang kê cho nhưng đã qua vài ngày mà cái chân chẳng dứt khỏi cơn đau. Bà bèn tìm bà Tư để hỏi xem có cách nào hay không.

Bà Tư vốn là người tin vào tâm linh nên nghĩ chuyện này không đơn giản. Bà bảo bà Ba nên lên chùa cầu khấn cúng kiếng một phen. Có khi như thế lại hết.

Bà Ba thấy khá hợp lý nên sáng sớm đã rủ An Hy đi cùng.

"An Hy, con thay đồ xong chưa đó đa? Mình đi mau cho sớm"- Bà Ba đứng trước cửa phòng An Hy gọi.

An Hy mở cửa ra với tấm áo dài nền nã, đầu tóc búi lên gọn gàng.

"Dạ, con xong rồi má. Má hối quá hà"

"Đi lẹ cho sớm. Chớ để tới trưa sao được"

"Dạ rồi, đi thôi má"

Bà Ba vịnh tay An Hy đi cà nhắc ra xe.

Cả hai cùng nhau tới cái chùa gần nhà để cầu khấn. An Hy vốn không tin vào mấy chuyện hy hữu như tâm linh. Nên chỉ đi theo khấn xá cho có lệ với bà Ba.

.

Lúc này ở nhà...

Thụy Nhiên ngồi ngoài cái sàn nước sắn ống quần và tay áo lên giặt đồ. Đột nhiên có người đụng vào vai khiến nàng giật mình quay lại. Ra là Vĩnh Phong.

Nàng ngạc nhiên đứng lên hỏi:

"Ủa cậu Hai, cậu ra đây mần chi vậy?"

Vĩnh Phong mặt mày gian xảo nhìn nước da trắng nõn của Thụy Nhiên nói:

"Ờ thì tại tôi bỏ quên đồ trong cái quần tây nên ra đây kiếm nè"

"Vậy hử? Cậu để cái chi á, tôi kiếm cho"

Vĩnh Phong bước tới cầm tay của Thụy Nhiên lên xoa xoa:

"Chậc...thôi mượt kệ đi. Cũng không quan trọng lắm đâu"

Thụy Nhiên rụt tay lại giấu sau lưng mình:

"Kìa cậu Hai, có chi thì cậu nói bình thường được rồi. Đừng đụng chạm...ai thấy thì hổng có hay đâu đa"

"Em sợ cái chi chớ? Tại tôi xót cho cái tay của em thôi. Hời ơi...tay chân thướt tha nõn nà vậy mà phải đụng vào ba cái việc nặng nhọc vầy. Tôi nhìn mà nát ruột nát gan hết đó đa"

Thụy Nhiên càng nghe càng sợ. Nàng lùi bước tới sát mấy cái lu đựng nước.

"Thì tôi là người ở mà. Mấy chuyện này việc phải mần thôi mà cậu. Cậu nói vậy mợ Hai nghe được mợ Hai hiểu lầm rầy tôi chết"

"Em khéo lo. Nó không dám mần chi đâu. So với nó, em hơn gấp nhiều lần. Em chỉ cần gật đầu thôi. Tôi cho em làm mợ Hai cái nhà này liền. Lúc đó, em không cần rớ vô mấy chuyện này nữa đâu"- Vĩnh Phong buông lời ngon ngọt tán tỉnh.

Anh vừa nói xong vừa sấn tới chỗ Thụy Nhiên.

"Cậu Hai...cậu mần chi vậy đa?!"

Ngay lúc Thụy Nhiên hoảng loạng thì thằng Tèo xuất hiện kịp:

"Ê Nhiên, giặt đồ lẹ đi. Bà Tám bả kêu chi ở trỏng kìa"

Cậu Hai thấy thằng Tèo liền lùi lại tiết chế. Thụy Nhiên thấy vậy tìm cớ rời đi.

"Ờ ờ vậy hử? Để tôi vô coi Tám kêu chi"

Thụy Nhiên trả lời thằng Tèo xong bỏ chạy mất. Cậu Hai bực bội vì lỡ mất cơ hội.

"Chậc...xém nữa là được rồi!!"

.

Trên chùa...

Bà Ba kể rõ sự tình với sư thầy trong chùa. Nhưng lại tuyệt nhiên giữ kín việc Thụy Vũ đã chết. Sư thầy bày cho bà cúng vái đàng hoàng để cái chân không còn đau nhức.

An Hy không ở cạnh bà Ba mà rảo bước đi quanh chùa. Cô hít lấy không khí an yên trong khuôn viên. Lòng cô bỗng nhẹ tênh được một chút. Ánh mắt cô quay nhìn bức tượng Phật ở giữa điện. An Hy bỏ guốc ngoài bậc thềm đưa gót đi vào.

An Hy chấp tay với gương mặt thành kính, cô nhắm mắt lại lẩm nhẩm nói ra mong muốn của mình trước Đức Phật. Ở trước Đức Phật cô đã cầu nguyện cho ba người phụ nữ. Lần lượt là bà Ba mẹ cô, Thụy Vũ và cuối cùng là Thụy Nhiên.

An Hy khấn xong thì lấy trong túi ra một ít tiền, đi tới thùng công đức bỏ vào.

Một vị tăng nhân trong chùa nhìn thấy An Hy. Vị tăng nhân này dáng người còn trẻ, mặt mày xán lán thông tuệ. An Hy mỉm cười cúi đầu với tăng nhân. Khi cô quay người định rời đi thì vị tăng nhân lại gọi:

"Này cô, xin dừng bước cho"

An Hy nghe thế xoay người.

"Dạ thầy kêu tôi sao? Có chuyện chi không thầy?"

"À...xin cô nán lại một chút để tôi có thể nhìn cô kĩ hơn được không?"

An Hy tuy khó hiểu với yêu cầu của vị tăng nhân nhưng vẫn không từ chối. Cô không rời đi nữa mà đứng yên hỏi:

"Dạ được. Có điều chi thầy cứ nói"

Vị tăng nhân nhìn vào An Hy rồi chấp tay vẻ thành thật đáp:

"Xin thí chủ thứ lỗi cho sự mạo muội này. Nhưng tôi nhìn vào cô, liền biết thí chủ đây trước nay có cái tâm rất thiện. Rất hay giúp đời giúp người..."

An Hy bật cười trước lời nói của vị tăng nhân trẻ. Rồi cô lắng tai nghe tiếp.

"Cho nên tôi mong thí chủ hãy giữ cái sự từ bi sẵn có trong tâm mà sau này đi đúng hướng. Đừng xen vào chuyện nhân quả nghiệp báo của người khác"- Vị tăng nhân chấp tay cúi nhẹ đầu sau khi nói xong.

An Hy hướng mắt nhìn Đức Phật trên cao rồi lại nhìn vị tăng nhân trước mặt. Cô cũng cười nhẹ đáp lại:

"Thưa sư thầy, Phật có lòng từ bi và đức hiếu sinh. Còn tôi, chỉ là một phàm nhân. Trong tâm vẫn có thiện ác. Thiện tôi dành cho người tốt. Ác tôi dành cho kẻ bất nhơn. Nghiệp báo...tôi tin sẽ tới. Nhưng tôi sợ kẻ bất nhơn nhưng phước lại dày. Thế nên thứ lỗi tôi không thể trơ mắt đứng nhìn"

Vị tăng nhân nghe lời giải thích của An Hy xong cũng không biểu lộ cảm xúc quá nhiều. Chỉ điềm nhiên gật gật như hiểu ra. Người chấp tay cúi đầu rời đi.

"Nếu thí chủ đã kiên quyết như thế thì tôi cũng không cần nói chi thêm nữa. Tôi xin phép đi trước"

An Hy nhìn theo. Vị tăng nhân đi vào bên trong mất dạng.

Bà Ba cúng vái tụng kinh mất tới nửa ngày trời mới xong. Chân bà cũng dần có cảm giác lại và không đau nhức nữa. Sau khi làm xong mọi việc bà gọi An Hy để quay về.

An Hy đi sang chỗ bà Ba, sư thầy cũng tiễn hai người đi. Trước khi ngồi vào xe, An Hy đã quay lại chỗ sư thầy hỏi:

"Xin hỏi sư thầy một chút, vị tăng nhân trẻ tuổi ở chánh điện là ai vậy đa?"

Sư thầy nghe thế nhíu mày, ngẩn ra một lát như cố nhớ lại rồi đáp:

"Tăng nhân trẻ? Thí chủ có nhìn lầm không? Chùa chúng tôi không có người nào trẻ cả"

"Vị tăng nhân đó trông khá trẻ, dáng người cao ráo đỉnh đạc. Thật sự không có ai như vậy sao đa?"- An Hy miêu tả lại.

Nhưng sư thầy vẫn lắc đầu chắc rằng:

"Thưa không. Chùa chúng tôi các sư thầy đều trọng tuổi. Không có người nào như thí chủ nói cả"

An Hy chớp chớp mắt vài cái rồi gật đầu.

"À...chắc tôi nhìn nhầm. Xin sư thầy thứ lỗi. Vậy thôi tôi dìa đây"

"Dạ!! Thí chủ đi cẩn thận"

An Hy cúi chào sư thầy rồi quay lưng đi ra xe.

Bà Ba thấy An Hy đi ra sau nên hỏi:

"Con quay lại có chuyện chi vậy?"

An Hy không trả lời câu hỏi đó mà lại hỏi một câu khác:

"Chân má sao rồi? Có đỡ đau hơn chưa má?"

"Đỡ rồi. Nhờ sư thầy tụng niệm với làm lễ. Giờ nó bớt đau rồi. Sư thầy nói chắc qua ngày mai sẽ khỏi hẳn"

An Hy gật gật. Bà Ba lấy ra một chuỗi tràng hạt đeo tay đưa cho An Hy:

"À...khi nãy má có xin cho con một xâu chuỗi. Con đeo đi. Coi như bùa bình an. Má kêu sư thầy khai quan rồi đó"

An Hy cầm lấy xâu chuỗi đeo vào tay mình.

"Dạ!! Con cám ơn má"

Vì chân đã đỡ đau nên tâm trạng bà Ba cũng tốt lên. Thần sắc cũng đã lấy lại sự tươi tỉnh.

///

Chương trước Chương tiếp
Loading...