[Duyên Gái] Hương Trầm Trong Gỗ Mục
Chương 13. Rằm lớn
Cẩm Tú kéo Vĩnh Phong quay trở vào phòng để dễ bề nói chuyện. Cô biết cũng không thể khi không mà Thụy Nhiên là nói chuyện này do anh làm."Anh nói tôi nghe đi. Là anh tự lấy đem cho nó hay là nó thiệt sự vô phòng của tôi ăn cắp hử?"Đứng trước câu hỏi của vợ mình, Vĩnh Phong chợt trở nên hèn nhát không dám thừa nhận việc bản thân đã làm."Cô hơi đâu mà nghe lời con nhỏ đó nói. Mắc chi mà tôi phải mần vậy chớ?"Cẩm Tú phóng ánh mắt nghi ngờ về phía anh:"Thiệt không? Chớ sao nó chối đây đẩy nói anh cho nó vậy đa?""Ai mà có biết đâu. Chắc nãy nó rối trí nên nói vậy chớ chi. Hổng lẽ cô tin lời kẻ ăn người ở chớ không tin lời chồng cô à?"Cẩm Tú nghe thế cũng thở dài lưỡng lự. "Nhưng mà sao An Hy bênh nó chầm chập vậy đa?"- Cô thì thầm trong miệng.An Hy cũng kéo Thụy Nhiên vào trong phòng để hỏi cho tỏ tường sự việc. "Chuyện là sao, cô nói lại cho tôi tỏ coi"- An Hy để Thụy Nhiên ngồi xuống hỏi.Thụy Nhiên nhíu mày, cũng không biết nói thế nào cho An Hy hiểu."Ờ thì...cái đôi bông tai đó là cậu Hai đưa cho tôi. Cậu ấy nói là cho tôi chớ tôi có biết chi đâu nà""Anh Hai tôi cho cô hử?""Đúng rồi. Cậu ấy đưa cho tôi còn biểu là á hả đòi lấy tôi làm vợ lẻ nữa đa"An Hy nghe thế thì đứng sựt dậy, đã thế còn đập bàn một cái mạnh bạo. Làm Thụy Nhiên cũng giật mình, nàng nhìn tay cô rồi ngước lên nhìn cô:"Cô sao vậy đa?"- Thụy Nhiên đưa mắt hỏi."Ảnh dám nói lấy cô làm vợ lẻ hử? Thiệt là quá quắc mà"Thụy Nhiên không nghĩ An Hy sẽ tức tối như thế nên đứng dậy theo vuốt vai cô:"Thì cậu ấy nói vậy chớ tôi có đồng ý đâu đa. Tôi cũng đâu có hay biết cái đôi bông tai ấy là của mợ Hai đâu chèn"An Hy quay ngoắc qua, chộp lấy tay của Thụy Nhiên nói vẻ nghiêm túc:"Nhiên nè, cô nghe tôi nói. Dù cho anh tôi có nói có hứa hẹn chi cô cũng đừng có đồng ý nghe hông?"Thụy Nhiên gật gật:"Ờ ờ...tôi biết rồi. Cô an tâm. Tôi đâu có ưng cậu Hai đâu nà"An Hy nhìn Thụy Nhiên với đôi mắt mà nàng không thể hiểu nổi. Ánh mắt như vòng tay rộng lớn muốn dang ra ôm lấy nàng vào lòng. "Cô đừng lo. Tôi sẽ không để anh Hai tôi hay bất kì ai làm tổn hại đến cô đâu!!"Thụy Nhiên tuy không hiểu vì sao An Hy lại nói mấy lời này với nàng nhưng trong lòng nàng cũng đã có ý muốn dựa dẫm vào An Hy ít nhiều."Dạ tôi biết rồi!!".Trời vừa sáng sớm...Bà Hai nhìn thấy bà Tám chuẩn bị xách giỏ đi chợ thì kêu lại. "Bà Tám, bà chuẩn bị đi chợ đó hử?""Dạ bà. Có chi hông bà?"Bà Hai móc ra thêm chút tiền dúi vào tay bà Tám:"Nay rằm, bà cầm thêm ít bạc đặn mua thêm giấy tiền vàng mã đi nhen. Bà hiểu ý tôi chớ?"Bà Tám cầm mấy tờ tiền mà cất gọn vào trong túi gật gật:"Ờ dạ dạ. Tôi biết rồi bà"Bà Hai nhìn theo dáng bà Tám đã khuất sau cái cổng nhà rồi mới đi vào.Bà Tám đi ra chợ, ghé ngay ra cái tiệm hàng mã. Mua theo lời bà Hai dặn. Bà tính tiền xong thì miệng lầm bầm lắc đầu:"Haizz...mong là chút tiền này đốt xuống dưới khiến cho mày yên lòng. Thiệt tình...đúng là số khổ"Bà Tám từ chợ quay trở về nhà Hội đồng. Thụy Nhiên thấy bà mua rất nhiều giấy tiền vàng mã và một số đồ đạc bằng giấy khác thì thắc mắc hỏi:"Ủa nay mần chi mà mua nhiều đồ hàng mã lung vậy Tám?""Thì nay rằm nên bà Hai kêu mua vậy đó"Nhưng trong lòng Thụy Nhiên thừa hiểu số hàng mã này là đốt cho ai. "Ờ mày coi bưng chậu nước vào cho cô Ba đồ rửa mặt đi đa. Chắc giờ này cổ thức rồi đó"- Bà Tám sai bảo.Thụy Nhiên cũng nhanh chóng làm theo. Nàng bưng chậu nước và khăn sạch đi tới phòng của An Hy. "Cô Ba ơi, cô dậy chưa đa? Tôi đem nước vô cho cô rửa mặt nà""Ờ tôi dậy rồi. Cô vô đi"- Bên trong có tiếng vọng ra.Thụy Nhiên đẩy cửa đi vào. Nàng đặt chậu nước xuống rồi quay nhìn vào hướng giường của An Hy. Không hiểu sao cô nói dậy rồi mà vẫn còn nằm đó. Nàng từ từ đi lại gọi:"Cô Ba ơi, cô dậy chưa đó"An Hy vẻ mệt mỏi ngồi dậy như sắp không nổi. Thụy Nhiên vội đỡ lấy người của An Hy:"Cô sao đó? Nhìn mệt lung vậy đa? Cô bệnh hử?"Thụy Nhiên theo phản xạ đưa tay lên sờ trán An Hy. Thấy cũng hơi ấm ấm."Hổng biết sao mà nay tôi mệt lung quá đa. Dậy không nổi. Hôm qua ngủ cũng không được nữa""Vậy hử? Sao lại ngủ không được? Tôi đi mời thầy lang cho cô nhen"Mặt mày An Hy tái mét không còn sức lực thấy rõ đáp:"Hôm qua khi không tôi bị bóng đè. Nên có ngủ được đâu. Giờ mệt quá chừng""Bóng đè hử?""Ừm đúng rồi"Thật trùng hợp khi mà tối qua An Hy nói mình bị bóng đè còn hôm nay thì lại ngay ngày rằm. "Thôi cô nằm xuống lại đi. Để tôi đi báo bà rồi mời thầy lang dìa chẩn bệnh cho cô cho""Ờ ờ"Thụy Nhiên đỡ An Hy nằm xuống lại rồi lật đật đi ra khỏi phòng cô. Nhưng lúc Thụy Nhiên rời đi thì An Hy sắc mặt đột nhiên trở lại tươi tỉnh như người bình thường. Cô đi tới chỗ chậu nước rửa mặt rửa tay như thường lệ.Thụy Nhiên lật đật chạy đi mời thầy lang về và báo cho bà Ba hay tin An Hy bị bệnh. Bà lo lắng cho con mình nên cùng thầy lang vào trong phòng xem chẩn bệnh.Thầy lang bắt mạch cho An Hy rồi cũng sờ trán cô xong đáp:"Chắc cô nhà chỉ bị cảm sốt thông thường thôi. Nghỉ ngơi uống thuốc sẽ khỏi. Để tôi kê đơn thuốc cho"Bà Ba xót con nên vừa cám ơn thầy lang xong đã vội đi tới bên giường An Hy ngồi xuống xem xét tình hình của cô:"Con thấy trong người sao rồi? Có mệt lung không? Để má kêu nhà bếp nay nấu cháo cho con dễ nuốt nghe?""Dạ má"Bà Ba định đứng dậy rời đi để cho An Hy nghỉ ngơi thì cô chợt chộp lấy tay bà hỏi:"Nay bộ nhà mình có khách hở má?""Khách chi con? Có ai đâu nà?"An Hy nhìn ra bên ngoài cửa phòng mình:"Ủa chớ con mới thấy có ai đi xẹt ngang đó?"Bà Ba cũng nhìn ra theo nhưng chẳng thấy bóng người nào."Con nhỏ này, nhà có ai đâu. Chắc người ở thôi chớ chi""Hông. Lạ thiệt mà. Đi nhanh lắm á"- An Hy vẫn đinh ninh."Chậc...chắc con bệnh nên mắt không tỏ rồi đó đa. Thôi nghe lời má nằm xuống nghỉ ngơi đi. Lát má kêu người đem thuốc với cháo vô cho con nha""Ờ dạ..."Bà Ba đứng dậy rời khỏi. Tuy bên ngoài bà nói là không có gì nhưng bên trong lại văng vẳng câu nói của An Hy từ nãy tới giờ. Nên vừa suy nghĩ vừa đi ra nên chạm mặt bà Hai đúng lúc cũng đi chung hướng."Quỷ thần ơi hết hồn!!!!"- Bà Ba thấy bà Hai thì giật mình."Em Ba này kì khôi dữ hông. Ban ngày ban mặt mà hết hồn cái chi đa? Bộ nhìn chị ghê lắm hử?""Dạ đâu có. Tại em đi mà hổng nhìn. Ngước lên đụng chị nên giật mình chút xíu thôi à. Không có chi đâu chị Hai""Thiệt tình, đi đứng cũng phải biết coi ngó chớ""Dạ dạ"Bà Ba thầm đoán chắc do mình nghĩ nhiều rồi đâm ra tự hù mình như khi nãy thôi chứ hổng có gì. Bà loại bỏ mấy câu nói của An Hy khi nãy ra khỏi đầu. Bà Tám ở dưới bếp sắc thuốc cho An Hy. Sẵn cũng nấu cháo cho cô theo lời bà Ba. Nấu xong bà để nguội được một lát thì đích thân bưng vào phòng cho An Hy. Bà gõ cửa trước:"Cô Ba, tôi đem cháo với thuốc vô cho cô nè"Nhưng trong phòng không có tiếng đáp lại. Bà Tám thấy cạnh cửa cũng hé ra không đóng nên đẩy cửa đi vào. Nhưng trong phòng lại chẳng có lấy bóng người."Ủa? Cô Ba đi đâu mất tiêu rồi? Đương bệnh hoạn mà đa?"Bà Tám đứng một lát rồi quay ra đi tìm. Bà tìm hết trước trên nhà trên và ngoài sân. Cũng không thấy bóng dáng An Hy đâu. Sau đó mới đi vòng xuống nhà dưới, thấy Thụy Nhiên thì liền hỏi thử:"Ê Nhiên, mày thấy cô Ba đâu không?""Ủa chớ hổng phải cổ bệnh nằm trong phòng hở?"- Thụy Nhiên cũng ngạc nhiênBà Tám nghe thế chắc có lẽ Thụy Nhiên không biết nên đi tiếp ra vườn sau gọi:"Cô Ba ơi...cô Ba ời...cô đâu rồi cô Ba???"Thụy Nhiên thấy chuyện kì lạ như vậy nên cũng đi theo tìm phụ bà Tám. Hai người đi càng lúc càng ra sâu ngoài vườn. Nơi đây từ lâu đã ít ai lui ra nên cây cỏ mọc um tùm. Làm hai người bước chân tới đâu là nghe xào xạc tới đó. Thụy Nhiên cũng lần đầu được đi ra tới tận đây.Bỗng bà Tám nhìn thấy bóng dáng An Hy đứng gần chỗ cái giếng mà Hường đã tự vẫn ngày trước. Bà Tám hết hồn, hoảng loạn chạy tới gọi:"Cô Ba...cô Ba...trời ơi cô Ba, cô đi ra đây chi vậy đa?"Bà Tám đi tới kéo An Hy đi xích ra xa cái giếng. An Hy mặt mày bơ phờ ngơ ngác:"Ủa Tám hử? Sao Tám ra đây?""Tôi hỏi cô mới đúng. Sao cô ra đây mần chi? Ngoài đây cây cỏ um tùm rắn rít nó cắn cô rồi sao đa?"An Hy ngây ngốc nhìn xung quanh:"Ủa...sao con đi ra đây vậy đa?"Bà Tám hoang mang đến độ hai mắt chớp liên tục vịnh chặt cánh tay An Hy. Thật trùng hợp khi An Hy đột nhiên không biết vì sao lại đi ra đúng cái nơi mà Hường ngày trước đã chết oan. Bà không dám nán lại lâu nên kéo An Hy đi vào nhanh chóng."Thôi mình đi vô đi cô Ba. Vô trong đi rồi nói"Bà Tám cũng giục Thụy Nhiên đi theo mình nhanh. Nhưng nàng cũng rất thắc mắc thái độ của bà Tám. Nàng để ý cái nét lo âu cùng nhịp đập đột nhiên trở nên mạnh khác thường của bà. Nàng cũng có ngoái nhìn chiếc giếng đã bị mớ dây leo quấn lại từ lâu."Nhiên, đi vô. Nhìn cái chi mà nhìn"- Bà Tám cũng giục cô theo."Ờ dạ dạ"Bà Tám cùng Thụy Nhiên đưa An Hy quay trở vào phòng cô. Bà Tám mặt mày căng thẳng đợi An Hy ngồi xuống giường rồi hỏi:"Nói tôi nghe, cô đi ra ngoải mần chi đó đa?"An Hy lắc lắc đầu khi chính mình cũng không hiểu:"Con cũng không biết nữa Tám. Tự nhiên con nghe như ai kêu con vậy á, cái con đi...rồi ra tới ngoải luôn"Thụy Nhiên đứng kế bên nghe câu chuyện cũng lấy làm lạ. Hơn nữa thái độ của bà Tám cũng rất đáng nghi khi nghe xong. Bà Tám mắt bắt đầu chớp chớp nhiều hơn, cổ đã nuốt xuống vài cái. Không biết có phải là đang lo sợ điều gì. "Trời đất...không lẽ là con Hường sao đa?!"- Bà lầm bầm đủ mình nghe.An Hy thấy thế mới hỏi lại:"Tám làu bàu chi đó?"Bà Tám quay ra cười cười giả vờ bình tĩnh đáp:"Ờ có chi đâu cô Ba. Chắc cô nghe lộn đó chớ. Sớm giờ có ai kêu cô Ba đâu nà. Cô ăn cháo với thuốc đi mấy thôi nguội đó đa""À ờ dạ. Con biết rồi Tám""Thôi tôi ra ngoài mần việc nhen"Bà Tám nói rồi quay lưng đi. Sau cái quay lưng đó thì mặt liền đổi sắc. Đôi chân mày nhíu lại hết cỡ. Hàm cũng cắn chặt. Bà Tám nghĩ nên đem chuyện này nói với bà Hai ngay thôi.Nghĩ là làm, bà Tám vội đi tới trước cửa phòng bà Hai. Bên trong còn vang vang tiếng tụng kinh niệm chú của bà Hai.Bà Tám gõ cửa phá tan bầu không khí tĩnh lặng an bình bên trong:"Dạ bà Hai ơi bà Hai...tôi có chuyện muốn thưa với bà"Bà Hai dừng việc tụng niệm. Tay vẫn còn đeo tràng hạt đi ra mở cửa:"Chuyện chi đó bà Tám"Rồi bà Hai mở rộng cửa cho bà Tám đi vào trong. Bà Tám liền đem chuyện bất thường của An Hy khi nãy kể tường tận lại cho bà Hai nghe. Bà Hai thái độ cũng cảm thấy lạ thường như bà Tám nhưng bà tự cho cái tâm mình vững. Hơn nữa, bấy lâu nay nhà cửa cũng yên ắng chẳng có ai quấy phá nên bà Hai lấy làm không tin."Ơi trời, chắc con nhỏ nó bệnh rồi sanh ảo giác đó đa. Chớ mần chi mà có chuyện con Hường dìa dắt nó như bà nói được?"Bà Tám cũng không dám khẳng định lời mình nói là thật. Nhưng dẫu sao Hường cũng chết oan. Mà chết oan lại linh hơn bình thường. Hôm nay còn là ngày rằm tháng bảy. Mọi thứ xảy ra mờ ám nhưng lại quá đỗi trùng hợp."Dạ tôi cũng không dám chắc. Tại tôi thấy...chuyện này..."- Bà Tám cũng không biết nói sao cho bà Hai hiểu."Chậc...bà cứ khéo lo. Nghi thần nghi quỷ rồi tự hù mình. Hổng có chuyện chi đâu. Mà đừng có thài lai đó đa...tôi mà nghe xì xầm là quy vô tại bà đó"Bà Tám chỉ biết thở ra nặng nề gật đầu dạ vâng trước lời căn dặn của bà Hai. Nhưng hai người không biết Thụy Nhiên đã đứng bên ngoài cửa phòng từ lâu. Nghe hết mọi cuộc trò chuyện ban nãy. Nàng nghe cái cách bà Hai nhắc về chị mình mà lấy làm tức giận. Tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Thấy có vẻ bà Tám sắp rời khỏi Thụy Nhiên liền quay gót đi trước. Bà Tám rời đi với gương mặt không bình thường nổi. Khí sắc bà trầm xuống theo vì nhớ lại cái chết của Hường. Người khác chứng kiến có thể không nghĩ nhiều. Nhưng một người biết rõ chân tướng vì sao Hường chết như bà Tám thì trong dạ cứ bồn chồn mãi không thôi. Linh cảm của bà cũng nói hôm nay sẽ có chuyện không hay xảy ra.Thụy Nhiên đi ngược lại vào phòng An Hy. Nàng lấy cớ thu dọn mớ tô chén mà hỏi:"Cô Ba nè, nãy cô nghe ai kêu cô vậy?"An Hy cũng làm vẻ nhớ lại trả lời:"Hồi nãy tôi cũng không để ý. Nghe kêu thì tôi đi thôi. Giờ nhớ lại thấy giống giọng chị Hường quá. Mà chỉ có còn ở đây đâu. Nên chắc tôi nhớ chỉ quá mà rối trí nghe lộn như Tám nói thôi"Thụy Nhiên nghe lời kể lại lần nữa của An Hy như lời khẳng định. Nàng cũng bắt đầu tin có vẻ mọi chuyện là do chị mình đang làm.Thấy Thụy Nhiên nghe xong mà suy nghĩ thẫn thờ An Hy ngồi dậy nhìn nàng hỏi:"Làm như cô quan tâm tới chuyện chị Hường quá hử?"Thụy Nhiên bật cười đánh trống lảng ngay. Nàng đi lại gần sờ tay lên tay của An Hy đáp:"Cô uống thuốc với ăn cháo vô xong có thấy đỡ hơn không mà sao tôi thấy người cô lạnh ngắt vậy cô Ba?"///