[ĐN Doraemon] Những cuộc phiêu lưu không hồi kết

quê nhà




---

Trong phòng Shizuka, cả nhóm tụ tập thảo luận về thân thế bí ẩn của Sophia, những hành động và cử chỉ kỳ lạ của cô bé. Suneo tỏ ra nghi ngờ, nghĩ rằng Sophia là một loại quái vật hoặc người rừng. Nobita thì có vẻ đang hồi tưởng điều gì đó, khẽ nói: “Có khi nào cậu ấy là người cá không nhỉ? Sáng nay lúc gặp Sophia, mình… hình như mình thấy cậu ấy có đuôi cá…”

“Người cá!?” Chaien và Suneo đồng thanh kêu lên, mắt tròn xoe ngạc nhiên. Cả nhóm bắt đầu bàn tán sôi nổi, cố gắng đoán xem liệu Sophia có thật sự là nhân ngư hay không. Giữa lúc đó, Doraemon bỗng rùng mình, lấy từ túi thần kỳ ra một chiếc điện thoại sặc sỡ. Người gọi đến là Doraemi — cô em gái nhỏ nhắn, đáng yêu của cậu.

“Anh đang ở nhà Shizuka nè,” Doraemon dịu dàng trả lời khi Doraemi hỏi anh đang ở đâu vì cô muốn tới thăm cậu

Doraemon vừa tắt máy, từ không trung trong góc phòng, một lỗ đen xuất hiện, và Doraemi rơi xuống ngay chiếc nệm cạnh Doraemon. Cú rơi khá mạnh khiến Doraemon ngã lăn qua một bên. Doraemi lập tức líu ríu xin lỗi:
“Anh có sao không vậy?”

“Anh ổn mà,” Doraemon xua tay cười nhẹ, rồi nhanh chóng hỏi: “À mà, em có biết gì về người cá không?”

Doraemi mỉm cười, giơ lên chiếc điện thoại màu hồng — gần giống mẫu Doraemon đang dùng, chỉ khác màu — rồi đặt nó giữa phòng. Chiếc điện thoại lập tức chiếu lên những hình ảnh 3D sống động khi Doraemi bắt đầu giải thích.

Không ai rõ người cá bắt nguồn từ đâu, chỉ biết rằng họ xuất hiện trong nhiều nền văn minh khác nhau của loài người, được mô tả là sinh vật lai giữa người và cá, mang cả đặc điểm của hai loài. Hình ảnh người cá đã hiện diện từ hàng nghìn năm trước, trải dài khắp các nền văn hóa, từ Đông sang Tây. Họ không chỉ là nhân vật trong thần thoại mà còn có mặt trong lịch sử văn hóa nhân loại từ thời cổ đại cho tới tận ngày nay.

Khi Doraemi say sưa giải thích, Nobita được nhờ vẽ một bức tranh người cá. Phải nói, tác phẩm của cậu không quá tệ, nhưng cũng chẳng khá hơn tranh trẻ con mấy. Nobita vẽ một người phụ nữ nửa thân dưới là cá, nửa thân trên là người, nằm nghiêng ra ngoài… nhưng cô ấy đang làm gì nhỉ? Nắm tóc? Bức tóc? Chải tóc? Không, hình như là vuốt tóc? Aiko và Hiyori nhìn chằm chằm vào bức tranh, nhíu mày chưa đoán ra được tư thế ấy là gì.

Sau khi giải thích xong, Doraemi tạm biệt mọi người, nhẹ nhàng trở về.

---

“Ah!\~” Tiếng la thất thanh của Shizuka vang lên từ phòng tắm khiến cả nhóm giật nảy mình. Tất cả lập tức chạy xuống kiểm tra. Khi cánh cửa vừa mở ra, đám con trai đứng hình: Shizuka nằm dưới sàn, mặc trên người bộ đồ của Sophia… và quan trọng hơn, một chiếc đuôi cá lấp lánh!? Shizuka là người cá sao!?

“ Sophia, chuyện này là sao!?” Shizuka cũng bàng hoàng, quay sang hỏi Sophia với ánh mắt ngơ ngác.

---

“Cái gì!? Cậu sống dưới biển thật sao!?” cả nhóm đồng thanh hô lên, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên. Sophia khẽ cười, bắt đầu giải thích, đồng thời gửi lời xin lỗi Shizuka vì đã khiến cô bé sợ hãi.

Từ hơn 5000 năm trước, tại một góc xa xôi trong vũ trụ có một hành tinh tên Aqua — nơi có hơn 80% bề mặt là đại dương. Trên đó tồn tại một tộc người bản địa, sở hữu công nghệ có thể thay đổi cấu trúc sinh học, giúp họ thích nghi hoàn hảo với môi trường biển sâu. Aqua từng là một hành tinh xinh đẹp, đầy ắp những loài sinh vật thân thiện. Nhưng rồi một ngày, môi trường nơi đây đột ngột thay đổi; biển cả bị ô nhiễm nặng nề, buộc người dân Aqua phải di cư khắp nơi, và cuối cùng họ chọn Trái Đất làm mái nhà mới.

Sophia kể thêm, khi kết hợp với bốn hành tinh lân cận, hành tinh quê hương của cô tạo thành một hình ngũ giác, khiến Suneo liên tưởng ngay đến chòm sao 'Ngũ Xa.'

Nobita mặt đầy phấn khích, hăng hái đề nghị giúp Sophia tìm về quê nhà. Suneo và Chaien phá lên cười: “Trời sáng thế này, lấy đâu ra sao mà cho cậu tìm!” Nobita bĩu môi cãi lại: “Chờ đến tối là được!” Doraemon đồng ý, lập tức lấy ra cánh cửa thần kỳ.

Cả nhóm cùng nhau đến Nam Bán Cầu vì, theo lời Suneo, chòm sao “Ngũ Xa” chỉ xuất hiện vào mùa đông, và Nam Bán Cầu hiện giờ có đủ hai tiêu chí, đó là trời tối cùng với đang là mùa đông. Khi cánh cửa mở ra, một cảnh tượng tuyệt đẹp hiện lên trước mắt: bầu trời đêm lấp lánh sao, trải rộng và nên thơ vô cùng.

Nhưng, đẹp thì đẹp thật, không khí lại lạnh cắt da cắt thịt. Aiko và Hiyori chỉ biết ôm chặt lấy nhau, cố xua đi cái lạnh buốt của mùa đông.

Cả nhóm đứng ngắm bầu trời một lúc lâu trước khi Suneo, vì quá lạnh, quyết định bỏ cuộc, trở về phòng Shizuka. Chaien tức giận vì cậu bạn bỏ ngang, cố thuyết phục Suneo cùng mọi người tiếp tục tìm kiếm. Nhóm bạn cũng động viên, hy vọng Suneo sẽ không bỏ rơi họ trong hành trình giúp Sophia.

Nhìn khung cảnh ấy, lòng Sophia bỗng dâng đầy cảm xúc. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng ngăn họ lại. Với giọng nói chân thành, Sophia cảm ơn tất cả: họ đã đưa cô đến nơi có những vì sao — nơi quê hương cô có thể nằm đâu đó giữa muôn vàn tinh tú ấy. Sophia quyết định trở về thủy cung, khép lại một ngày đầy kỷ niệm và niềm vui trên đất liền.

---

Chương trước Chương tiếp
Loading...