[ĐN Doraemon] Những cuộc phiêu lưu không hồi kết

nguy cơ và lo sợ



---

Thời gian thấm thoát trôi qua. Mới ngày nào còn lạ lẫm với thế giới này, vậy mà giờ đây, kỳ nghỉ hè đã đến. Aiko và Hiyori được thông báo rằng các học sinh sẽ có khoảng sáu tuần nghỉ ngơi trước khi bước vào năm học mới.

Trong khoảng thời gian tưởng chừng như yên bình ấy, cả hai bắt đầu nhận ra một sự thật rùng mình về sự lệch lạc nghiêm trọng trong dòng không gian – thời gian của thế giới này. Những gì tiếp xúc gần gũi hay xuất hiện xung quanh các nhân vật chính trong phim đều bị 'đóng băng' thời gian. Điều này lý giải vì sao nhóm bạn của Nobita mãi học lớp 5, không hề trưởng thành. Công nghệ vẫn phát triển, tin tức vẫn cập nhật từng ngày, nhưng chỉ có những người sống bên ngoài phạm vi ảnh hưởng của nhóm Nobita mới tồn tại trong dòng thời gian bình thường.

Ví dụ, một người đàn ông sống ở khu vực khác có thể kết hôn, sinh con, và con cái của anh ta cũng lớn lên từng ngày – miễn là họ không bao giờ tương tác trực tiếp với nhóm Nobita. Ngược lại, những ai ở gần nhóm bạn ấy lại giống như bị mắc kẹt trong một vòng lặp. Họ không phải robot hay NPC, mà là con người thật – có cảm xúc, có suy nghĩ. Thế nhưng họ sống như thể chỉ để làm nền cho những nhân vật chính, mãi mãi dừng lại ở cái khoảnh khắc mà những nhân vật chính còn là học sinh lớp 5, không ai thắc mắc, không ai đặt câu hỏi. Họ cứ sống như thế, tử tế, vui vẻ, nhưng hoàn toàn không nhận ra mình đang mắc kẹt trong một thế giới phi lý.

Từng có một ngoại lệ. Aiko và Hiyori nhớ rất rõ quãng thời gian đặc biệt ấy – khi dòng thời gian bỗng trở nên bình thường. Cả hai lớn dần lên, học hết tiểu học, rồi trung học cơ sở, bước vào cấp ba và mơ về đại học. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là Nobita biến mất. Không ai tìm ra tung tích của cậu. Cha mẹ cậu thì đau khổ tìm kiếm, bạn bè lo lắng, Doraemon điên cuồng truy tìm khắp nơi nhưng tất cả đều vô vọng. Dù là quãng thời gian buồn với mọi người xung quanh, nhưng đối với Aiko và Hiyori, đó là lúc họ hạnh phúc nhất – bởi họ tin rằng có thể, cuối cùng, bộ phim đã đến hồi kết.

Nhưng rồi, một buổi sáng đẹp trời nọ, tất cả tan biến. Ý thức của cả hai bất ngờ quay trở lại thời điểm tám năm trước, khi tất cả vẫn đang học lớp 5. Mọi thứ như chưa từng xảy ra...

Trong cơn tuyệt vọng, Aiko chợt nhớ ra một điều – từng có một bộ phim mà Nobita thật sự đã trưởng thành: [Nobita trên hoang đảo – hành trình 3000 ngày]. Cô không thể sống như thế này mãi. Sớm hay muộn, cả hai cũng sẽ phát điên nếu cứ bị nhốt trong cái vòng lặp vô tận này.

Và rồi, sau nhiều đêm trăn trở, Aiko cùng Hiyori bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc thoát ra. Nếu thế giới này không có sẵn công nghệ để vượt qua các thế giới, thì họ sẽ tự tạo ra nó. Nếu Trái Đất không có nguyên liệu cần thiết, thì họ có thể tìm đến các hành tinh khác. Với hàng chục movie và hàng ngàn tập truyện Doraemon, chắc chắn sẽ có hành tinh hoặc vương quốc nào đó chứa nguyên liệu phù hợp. Và thế là bản thiết kế vĩ đại được hoàn thành.

Họ gọi nó là *B-R-S-T*, một cỗ máy có thể phá vỡ và tái tạo không – thời gian, tạo ra lỗ hổng dẫn đến tự do. Tuy nhiên, các tài liệu, linh kiện và nguyên liệu cần thiết vẫn còn thiếu rất nhiều. Việc duy nhất họ có thể làm lúc này là chờ đợi các sự kiện lớn xảy ra trong tương lai – đặc biệt là trong các movie, nơi họ có thể tìm thấy công cụ hoặc nguyên liệu quý hiếm đến từ hành tinh khác hay vũ trụ song song.

Trong lúc chờ đợi, một điều khủng khiếp khác bắt đầu xảy ra – cả hai dần quên đi quá khứ của mình. Những ký ức về gia đình, bạn bè, trường lớp, những bộ phim yêu thích, truyện tranh từng đọc… mọi thứ mờ dần. Hoảng loạn, họ tìm đến Doraemon và mượn hai bảo bối giúp ghi lại ký ức. Cả hai cặm cụi viết ra từng chi tiết nhỏ nhất của hơn hai mươi năm cuộc đời – không để sót một mảnh ký ức nào. Từ nay, họ không còn phải lo sợ sẽ đánh mất bản thân nữa.

---

Aiko và Hiyori cứ chờ, chờ mãi. Nhiều rắc rối mới của Nobita liên tục xảy ra, nhưng chẳng có gì thực sự hữu ích cho việc chế tạo cỗ máy cả.

Cho đến một ngày.

Một ngày bình thường đến mức cả hai chẳng để tâm. Tối hôm đó, khi Hiyori đang thiếp đi trong vòng tay Aiko như thói quen mỗi tối…

*Tích!\~Tích!\~Tích!\~Tích!\~Tích!...*

Âm thanh cảnh báo vang lớn từ phòng của Daiki. Hiyori bật dậy đầu tiên, lao nhanh vào phòng. Aiko cũng vội vã chạy theo sau. Cánh cửa bị đá tung ra. Daiki vẫn đang trong buồng sạc, nhưng đèn cảnh báo trên thân máy anh nhấp nháy liên tục.

Aiko bước tới, khởi động lại Daiki. Cậu lập tức tỉnh dậy và nhanh chóng kiểm tra hệ thống. "Phát hiện dao động năng lượng trong khu vực," Daiki thông báo.

Đây là lần đầu tiên cảnh báo kích hoạt vào ban đêm. Hai người vội vã tra lại ký ức – lục tung từng tập truyện, từng phân cảnh trong phim – và rồi họ nhớ ra: sáng nay, Suneo đã khoe rằng mình sẽ đi lặn biển với anh họ. Nobita thì xuất hiện sau đó với một cây kiếm hơi để giữ lời hứa chơi cướp biển với Chaien.

Tên movie hiện lên trong đầu họ rõ ràng như mới nghe hôm qua:

'Nobita và cuộc Đại Thủy Chiến ở xứ sở người Cá'

---

Chương trước Chương tiếp
Loading...