[ĐN Doraemon] Những cuộc phiêu lưu không hồi kết
những ngày rắc rối
---
Đã một tháng trôi qua kể từ khi Aiko và Hiyori đặt chân vào thế giới này. Về cơ bản, cuộc sống nơi đây chẳng khác là bao so với Việt Nam. Mọi thứ vận hành một cách quen thuộc: khi đói thì ăn, khát thì uống, người lớn đi làm, học sinh tới trường. Nhưng thứ duy nhất thật sự khác biệt, chính là Nobita. Hầu hết mọi rắc rối đều xoay quanh cậu bé ấy. Từ việc bị Chaien bắt nạt đến chuyện ghen tị vì những màn khoe khoang của Suneo, tất cả đều dẫn đến một kịch bản quen thuộc – Nobita chạy về nhà mượn bảo bối của Doraemon. Và món bảo bối đó luôn là khởi đầu cho một tình huống éo le, đôi khi kết thúc vui vẻ, nhưng cũng có lúc chỉ khiến mọi chuyện rối tung hơn.Việc sống gần nhà Shizuka không quá tệ. Nó có cả mặt tốt lẫn không tốt. Mặt tích cực là vì Shizuka là người Nobita thích, nên khi có thứ gì đó thú vị, cậu sẽ mang đến cho cô bé trước tiên. Nếu món bảo bối đó đủ hấp dẫn, Shizuka thường gọi cho Aiko và Hiyori rủ sang chơi. Những lần như vậy thực sự rất vui – cả hai được tận mắt chứng kiến sự kỳ diệu của các món đồ công nghệ đến từ thế kỷ 21. Những bảo bối ấy sử dụng kỹ thuật rất khác với thế giới nơi họ từng sống. Hiyori nhớ mơ hồ về một tập phim mang tên 'Viện Bảo Tàng Bảo Bối – trong đó, các bảo bối được chế tạo từ một loại hợp kim đặc biệt, tên gọi thì cô lại quên mất. Còn Aiko, chị chỉ nhớ được cốt truyện chính chứ không nắm rõ những chi tiết nhỏ.Tuy nhiên, không phải mọi thứ Nobita mang ra khoe đều tốt đẹp. Có lần khi cả ba đang ăn trưa – một bữa ăn ngon tuyệt vời do Daiki chuẩn bị – Hiyori bất ngờ kéo tay Aiko chỉ ra cửa sổ. Bên ngoài, họ thấy một bầy truyện tranh bay lượn trên bầu trời như chim. Chúng nhiều đến mức trông như một đám mây. Daiki, với tầm nhìn siêu việt của mình, lập tức phân tích: đó là truyện tranh, không phải chim. Phía sau, ba nhân vật quen thuộc – Nobita, Doraemon và Suneo – đang dùng chong chóng tre đuổi theo một cách khá vất vả. Hình ảnh ấy vừa hỗn loạn vừa buồn cười, khiến bữa trưa trở nên sống động hơn bao giờ hết.Một lần khác, Chaien thông báo đã 'nghiên cứu' ra một món ăn mới và mời mọi người đến nếm thử. Ai nấy đều tỏ ra tuyệt vọng, cảm giác như thể sắp bước vào một thử thách sinh tồn. Aiko và Hiyori cũng từng nếm qua món ăn của cậu ta trong một tiết học nấu ăn ở trường – và nó thực sự khủng khiếp. Tệ đến mức Aiko từng đùa rằng nó xứng đáng là một phương pháp xử lý tử tù. Nhưng hôm ấy, Nobita lại tỏ ra rất tự tin khi bước lên nếm thử trước tiên. Shizuka và Suneo không hiểu nổi sự tự tin đó đến từ đâu, nhưng Aiko và Hiyori thì đoán ngay được – chắc chắn cậu đã mượn bảo bối gì đó từ Doraemon.Khi món ăn được dọn ra, Nobita ăn trước và khen lấy khen để. Suneo cũng lấy hết can đảm thử một miếng – và may mắn thay, cậu không ói ra ngay. Nhưng rồi, trong lúc hỗn loạn, Doraemon từ trần nhà rơi xuống, trên tay cầm một hũ bột màu cam. Có vẻ như cậu đã lỡ tay làm rơi thứ đó vào nồi hầm của Chaien. Khi bị phát hiện, cả nhóm giằng co khiến toàn bộ hũ bột đổ thẳng lên người Chaien. Ngay lập tức, người cậu bốc lên một mùi thơm ngào ngạt như món ăn nóng hổi vừa ra khỏi lò. Mọi người đều bị kích thích vị giác, kể cả Aiko và Hiyori. Chaien hoảng sợ bỏ chạy ra khỏi nhà – và may mắn thay, đúng lúc ấy một người hàng xóm đang tưới cây vô tình xịt nước rửa sạch lớp bột, cứu cậu thoát khỏi sự truy đuổi vì 'quá ngon'.Việc làm bạn với cả nhóm thật ra cũng không tồi, đặc biệt là với Suneo – một cậu bạn giàu có và hay khoe khoang. Vào những kỳ nghỉ lễ, gia đình cậu thường đi du lịch khắp nơi và hào phóng mời cả nhóm đi cùng, bao luôn chi phí. Dĩ nhiên, mục đích chính vẫn là để khoe điều gì đó mới mẻ hoặc có dịp hợp tác với Chaien bắt nạt Nobita. Nhưng những chuyến đi như vậy lại khiến Aiko và Hiyori cảm thấy thú vị – vừa được đi chơi miễn phí, lại vừa có 'phim hay' để xem.Khu vực mà họ đang sống cũng là nơi khá sôi động. Nhiều nghệ sĩ, diễn viên và ca sĩ nổi tiếng sinh sống quanh đây. Một lần, khi đang cùng Shizuka làm bài tập, Aiko kể cho cô bé nghe về công thức món ăn mới mà Daiki vừa sáng chế. Bất chợt, một tiếng động lớn vang lên từ sân sau. Khi cả ba chạy ra kiểm tra, họ thấy một con vẹt vàng đang bị quạ đen tấn công. Ngay lúc ấy, Nobita, Chaien, Suneo và một cô gái xinh đẹp chạy ào vào từ cổng trước. Thì ra chú vẹt là thú cưng của cô gái – một ca sĩ nổi tiếng trên truyền hình – và cả nhóm đã dùng một món bảo bối tên là 'thang máy bốn chiều' để lên nóc nhà cứu vẹt. Để cảm ơn, cô ấy tặng cho mỗi người một vé xem ca nhạc miễn phí.Aiko và Hiyori dần thích nghi với cuộc sống tại thế giới kỳ lạ này. Những điều tưởng chừng kỳ lạ ban đầu – như việc thấy 11 người Nobita luyện đá bóng ở bãi đất trống hay một hàng dài dài Doraemon xếp hàng mua bánh rán – giờ đã trở nên bình thường. Ngay cả thiên tai xảy ra chỉ vì một cái máy đố chữ cũng không còn khiến họ quá bất ngờ.Tuy nhiên, thời gian sống ở đây cũng giúp họ phát hiện ra một điều: cả hai – cùng với Daiki – dường như bị ràng buộc bởi những cuộc phiêu lưu của Nobita. Khi cậu sử dụng tủ điện thoại yêu cầu và thay đổi vũ trụ, nhận thức của ba người họ cũng tự động dịch chuyển theo sự thay đổi đó. Giống như Nobita là trung tâm điều khiển của thế giới này, còn họ chỉ là những sinh thể ngoại lai, tồn tại trong không gian đó nhờ vào sự tồn tại của Nobita.Một lần khác, khi Nobita du hành về quá khứ và làm thay đổi một sự kiện, nhận thức của họ lại bị dịch chuyển đến tương lai mới được tạo ra. Cảm giác này thật rối rắm và khiến cả ba thấy khó chịu – vì thế giới xung quanh họ có thể thay đổi bất chợt, hoặc họ đột ngột bị kéo vào một tình huống kỳ lạ nào đó mà không có sự chuẩn bị. Ngay cả Daiki – dù chỉ là một robot – cũng bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi nhận thức này. May mắn thay tất cả đều kết thúc và mọi thứ trở về bình thường.Dù ban đầu có phần lạc lõng và bối rối, Aiko và Hiyori giờ đây đã quen dần với nhịp sống nơi đây – một thế giới kỳ lạ, nhưng tràn ngập những điều bất ngờ và niềm vui nho nhỏ. Mỗi ngày trôi qua, họ học được cách mỉm cười trước những tình huống 'khó đỡ,' chấp nhận vai trò của mình trong câu chuyện này, và trên hết – tìm thấy sự bình yên trong một cuộc sống tưởng chừng xa lạ, nhưng ngày càng thân thuộc. Cuộc sống dần trở nên dễ thở hơn, và tương lai, có lẽ, cũng sẽ sáng hơn từng chút một.---
Đã một tháng trôi qua kể từ khi Aiko và Hiyori đặt chân vào thế giới này. Về cơ bản, cuộc sống nơi đây chẳng khác là bao so với Việt Nam. Mọi thứ vận hành một cách quen thuộc: khi đói thì ăn, khát thì uống, người lớn đi làm, học sinh tới trường. Nhưng thứ duy nhất thật sự khác biệt, chính là Nobita. Hầu hết mọi rắc rối đều xoay quanh cậu bé ấy. Từ việc bị Chaien bắt nạt đến chuyện ghen tị vì những màn khoe khoang của Suneo, tất cả đều dẫn đến một kịch bản quen thuộc – Nobita chạy về nhà mượn bảo bối của Doraemon. Và món bảo bối đó luôn là khởi đầu cho một tình huống éo le, đôi khi kết thúc vui vẻ, nhưng cũng có lúc chỉ khiến mọi chuyện rối tung hơn.Việc sống gần nhà Shizuka không quá tệ. Nó có cả mặt tốt lẫn không tốt. Mặt tích cực là vì Shizuka là người Nobita thích, nên khi có thứ gì đó thú vị, cậu sẽ mang đến cho cô bé trước tiên. Nếu món bảo bối đó đủ hấp dẫn, Shizuka thường gọi cho Aiko và Hiyori rủ sang chơi. Những lần như vậy thực sự rất vui – cả hai được tận mắt chứng kiến sự kỳ diệu của các món đồ công nghệ đến từ thế kỷ 21. Những bảo bối ấy sử dụng kỹ thuật rất khác với thế giới nơi họ từng sống. Hiyori nhớ mơ hồ về một tập phim mang tên 'Viện Bảo Tàng Bảo Bối – trong đó, các bảo bối được chế tạo từ một loại hợp kim đặc biệt, tên gọi thì cô lại quên mất. Còn Aiko, chị chỉ nhớ được cốt truyện chính chứ không nắm rõ những chi tiết nhỏ.Tuy nhiên, không phải mọi thứ Nobita mang ra khoe đều tốt đẹp. Có lần khi cả ba đang ăn trưa – một bữa ăn ngon tuyệt vời do Daiki chuẩn bị – Hiyori bất ngờ kéo tay Aiko chỉ ra cửa sổ. Bên ngoài, họ thấy một bầy truyện tranh bay lượn trên bầu trời như chim. Chúng nhiều đến mức trông như một đám mây. Daiki, với tầm nhìn siêu việt của mình, lập tức phân tích: đó là truyện tranh, không phải chim. Phía sau, ba nhân vật quen thuộc – Nobita, Doraemon và Suneo – đang dùng chong chóng tre đuổi theo một cách khá vất vả. Hình ảnh ấy vừa hỗn loạn vừa buồn cười, khiến bữa trưa trở nên sống động hơn bao giờ hết.Một lần khác, Chaien thông báo đã 'nghiên cứu' ra một món ăn mới và mời mọi người đến nếm thử. Ai nấy đều tỏ ra tuyệt vọng, cảm giác như thể sắp bước vào một thử thách sinh tồn. Aiko và Hiyori cũng từng nếm qua món ăn của cậu ta trong một tiết học nấu ăn ở trường – và nó thực sự khủng khiếp. Tệ đến mức Aiko từng đùa rằng nó xứng đáng là một phương pháp xử lý tử tù. Nhưng hôm ấy, Nobita lại tỏ ra rất tự tin khi bước lên nếm thử trước tiên. Shizuka và Suneo không hiểu nổi sự tự tin đó đến từ đâu, nhưng Aiko và Hiyori thì đoán ngay được – chắc chắn cậu đã mượn bảo bối gì đó từ Doraemon.Khi món ăn được dọn ra, Nobita ăn trước và khen lấy khen để. Suneo cũng lấy hết can đảm thử một miếng – và may mắn thay, cậu không ói ra ngay. Nhưng rồi, trong lúc hỗn loạn, Doraemon từ trần nhà rơi xuống, trên tay cầm một hũ bột màu cam. Có vẻ như cậu đã lỡ tay làm rơi thứ đó vào nồi hầm của Chaien. Khi bị phát hiện, cả nhóm giằng co khiến toàn bộ hũ bột đổ thẳng lên người Chaien. Ngay lập tức, người cậu bốc lên một mùi thơm ngào ngạt như món ăn nóng hổi vừa ra khỏi lò. Mọi người đều bị kích thích vị giác, kể cả Aiko và Hiyori. Chaien hoảng sợ bỏ chạy ra khỏi nhà – và may mắn thay, đúng lúc ấy một người hàng xóm đang tưới cây vô tình xịt nước rửa sạch lớp bột, cứu cậu thoát khỏi sự truy đuổi vì 'quá ngon'.Việc làm bạn với cả nhóm thật ra cũng không tồi, đặc biệt là với Suneo – một cậu bạn giàu có và hay khoe khoang. Vào những kỳ nghỉ lễ, gia đình cậu thường đi du lịch khắp nơi và hào phóng mời cả nhóm đi cùng, bao luôn chi phí. Dĩ nhiên, mục đích chính vẫn là để khoe điều gì đó mới mẻ hoặc có dịp hợp tác với Chaien bắt nạt Nobita. Nhưng những chuyến đi như vậy lại khiến Aiko và Hiyori cảm thấy thú vị – vừa được đi chơi miễn phí, lại vừa có 'phim hay' để xem.Khu vực mà họ đang sống cũng là nơi khá sôi động. Nhiều nghệ sĩ, diễn viên và ca sĩ nổi tiếng sinh sống quanh đây. Một lần, khi đang cùng Shizuka làm bài tập, Aiko kể cho cô bé nghe về công thức món ăn mới mà Daiki vừa sáng chế. Bất chợt, một tiếng động lớn vang lên từ sân sau. Khi cả ba chạy ra kiểm tra, họ thấy một con vẹt vàng đang bị quạ đen tấn công. Ngay lúc ấy, Nobita, Chaien, Suneo và một cô gái xinh đẹp chạy ào vào từ cổng trước. Thì ra chú vẹt là thú cưng của cô gái – một ca sĩ nổi tiếng trên truyền hình – và cả nhóm đã dùng một món bảo bối tên là 'thang máy bốn chiều' để lên nóc nhà cứu vẹt. Để cảm ơn, cô ấy tặng cho mỗi người một vé xem ca nhạc miễn phí.Aiko và Hiyori dần thích nghi với cuộc sống tại thế giới kỳ lạ này. Những điều tưởng chừng kỳ lạ ban đầu – như việc thấy 11 người Nobita luyện đá bóng ở bãi đất trống hay một hàng dài dài Doraemon xếp hàng mua bánh rán – giờ đã trở nên bình thường. Ngay cả thiên tai xảy ra chỉ vì một cái máy đố chữ cũng không còn khiến họ quá bất ngờ.Tuy nhiên, thời gian sống ở đây cũng giúp họ phát hiện ra một điều: cả hai – cùng với Daiki – dường như bị ràng buộc bởi những cuộc phiêu lưu của Nobita. Khi cậu sử dụng tủ điện thoại yêu cầu và thay đổi vũ trụ, nhận thức của ba người họ cũng tự động dịch chuyển theo sự thay đổi đó. Giống như Nobita là trung tâm điều khiển của thế giới này, còn họ chỉ là những sinh thể ngoại lai, tồn tại trong không gian đó nhờ vào sự tồn tại của Nobita.Một lần khác, khi Nobita du hành về quá khứ và làm thay đổi một sự kiện, nhận thức của họ lại bị dịch chuyển đến tương lai mới được tạo ra. Cảm giác này thật rối rắm và khiến cả ba thấy khó chịu – vì thế giới xung quanh họ có thể thay đổi bất chợt, hoặc họ đột ngột bị kéo vào một tình huống kỳ lạ nào đó mà không có sự chuẩn bị. Ngay cả Daiki – dù chỉ là một robot – cũng bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi nhận thức này. May mắn thay tất cả đều kết thúc và mọi thứ trở về bình thường.Dù ban đầu có phần lạc lõng và bối rối, Aiko và Hiyori giờ đây đã quen dần với nhịp sống nơi đây – một thế giới kỳ lạ, nhưng tràn ngập những điều bất ngờ và niềm vui nho nhỏ. Mỗi ngày trôi qua, họ học được cách mỉm cười trước những tình huống 'khó đỡ,' chấp nhận vai trò của mình trong câu chuyện này, và trên hết – tìm thấy sự bình yên trong một cuộc sống tưởng chừng xa lạ, nhưng ngày càng thân thuộc. Cuộc sống dần trở nên dễ thở hơn, và tương lai, có lẽ, cũng sẽ sáng hơn từng chút một.---