[ĐN Doraemon] Những cuộc phiêu lưu không hồi kết
việc học, việc làm
---
Hiyori và Aiko nhanh chóng chạy đến giúp đỡ Nobita. Aiko lo lắng hỏi:
"Nè, cậu có sao không?"
Cả hai vươn tay kéo Nobita lên khỏi cống.Nobita, quần bị ướt sũng, ngượng ngùng đứng dậy và đáp lại:
"Mình không sao… cảm ơn hai cậu nhiều nhé."Cậu vừa nói vừa chỉnh lại chiếc kính đã xộc xệch trên mặt, cúi xuống nhặt cuốn truyện tranh mới mua, rồi cúi đầu cảm ơn lần nữa:
"Thật sự cảm ơn hai cậu nha."Aiko định mở miệng hỏi đường thì chợt nhớ ra chuyện hai người vừa bị cảnh sát đuổi lúc nãy. Ánh mắt cô đầy thắc mắc, liền hỏi Nobita:
"Giờ này mà cậu còn lang thang ngoài đường à? Không phải giờ này cậu nên ở trường sao?"Nobita cười lúng túng, gãi đầu rồi trả lời:
"À… sáng nay mình bị cảm nhẹ, mẹ cho mình nghỉ học một hôm… Còn hai cậu thì sao?"Vì quần Nobita ướt hết do rơi xuống cống, cả ba quyết định cùng nhau về nhà cậu để cậu thay đồ. Trên đường đi, Hiyori tranh thủ giới thiệu bản thân và Aiko với Nobita. Cô kể rằng họ vừa mới chuyển nhà tới khu vực này hôm qua, nên chưa kịp làm thủ tục nhập học. Hiyori cũng hỏi đường về nhà, vì từ sáng đến giờ hai cô đã bị lạc đường."Mà này, cậu có biết nhà số 42 khu phố Yên Tĩnh ở đâu không? Bọn mình chuyển đến sống ở đó, nhưng giờ lại không nhớ đường về nhà nữa."Nobita gật đầu ngay, đáp nhanh không chút do dự:
"Biết chứ! Mình có người bạn sống gần ở đó mà. Hai cậu chờ mình một chút nha, mình vào nhà thay đồ rồi dẫn đường cho."Vừa dứt lời, Nobita chạy vào trong nhà. Aiko và Hiyori đứng chờ trước cửa, tranh thủ nhìn ngắm khu phố mới lạ, yên tĩnh và khá dễ chịu. Một lát sau, Nobita từ trong nhà chạy ra, quần áo khô ráo, tinh thần phấn chấn:
"Đi thôi nào!"Ba người men theo những con đường quanh co, rẽ trái rồi lại rẽ phải, đi qua một vài con hẻm nhỏ trước khi dừng lại trước một căn nhà mới toanh, sơn màu da trời nhẹ nhàng. Ngay trước cổng là một tấm bảng tên bằng gỗ, trên đó khắc chữ “Asano”. Aiko và Hiyori thầm nghĩ:
“Chắc là lúc sáng chú Daiki đã gắn lên.”Nobita ngẩng đầu đọc bảng tên, rồi quay sang hỏi với vẻ thắc mắc:
"Các cậu sống chung với nhau à? Là chị em à? Nhưng sao họ của hai cậu khác nhau thế? Hay là mình dẫn nhầm nhà rồi?"Hiyori bật cười khẽ, giải thích nhẹ nhàng:
"Không đâu, bọn mình là bạn thân thôi. Vì vài lý do nên hiện tại bọn mình sống chung với một người chú tên là Asano Daiki – chú ấy là người giám hộ của tụi mình."Nobita nghe xong thì tròn mắt, dường như vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ lằng nhằng này, nhưng cũng không hỏi thêm nữa. Cậu chào tạm biệt rồi vội vã rời đi.Bên trong nhà, Aiko và Hiyori cùng nhau đặt hành lý xuống, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi tình cảnh bối rối từ sáng tới giờ. Phòng khách vẫn còn khá trống trải, nhưng không khí trong nhà rất sạch sẽ. Từ xa, họ thấy chú Daiki đang cặm cụi lau sàn, vừa thấy hai cô, chú lập tức tiến tới chào hỏi, rồi nhanh chóng vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Thay vì dùng bếp và dụng cụ nấu nướng thông thường, chú lại sử dụng cơ thể mình – với tính năng robot tiên tiến – để chế biến thức ăn nhanh chóng và tiện lợi ( nhưng lý do chính, là hiện tại bọn họ không có bất kỳ dụng cụ nào để nấu ăn).Khi đã ổn định, Hiyori và Aiko ngồi xuống sàn phòng khách, bàn bạc về những việc cần làm tiếp theo. Nhiệm vụ đầu tiên là đến trường – với hình dáng học sinh tiểu học, họ không thể cứ ở nhà mãi mà không tạo sự nghi ngờ. Sau đó là tìm việc làm cho Daiki – vì họ không thể sống bằng cách sử dụng máy chiếu đa nhiệm để tạo ảo ảnh mãi được. Cuối cùng là trang trí lại ngôi nhà – tuy có điện nước và vài tiện nghi cơ bản, nhưng rõ ràng chưa đủ để gọi là nhà.Về chuyện học hành, cả hai nhanh chóng quyết định sẽ nhập học ở ngôi trường gần nhà – trùng hợp đó cũng là trường của Nobita. Tuy nhiên, để làm được điều đó, họ cần một số giấy tờ quan trọng, đặc biệt là giấy chuyển trường. Dĩ nhiên họ không có giấy tờ hợp lệ, nhưng với máy chiếu đa nhiệm, mọi việc trở nên dễ dàng. Trong vòng vài ngày, cả hai đã hoàn tất thủ tục nhập học.Việc tiếp theo là tìm công việc cho Daiki. Vì cả hai chỉ là trẻ con, không thể đi theo chú ấy nên đành để chú tự đi phỏng vấn. Với khả năng giả lập giấy tờ và bằng cấp cần thiết từ máy chiếu đa nhiệm, cộng với trí tuệ nhân tạo vượt trội, Daiki nhanh chóng được nhận vào một công ty văn phòng gần nhà, với mức lương khá tốt nếu thành công qua kỳ thử việc một tháng.Chỉ trong vòng năm ngày, hai mục tiêu quan trọng đã được hoàn thành. Về phần nội thất, họ quyết định sẽ chờ đến khi Daiki chính thức được nhận vào làm rồi mới tính tiếp. Trong thời gian rảnh, cả ba cùng nhau đi mua đồ dùng học tập cho buổi nhập học sắp tới. Nhà trường đã cho phép học sinh chuẩn bị trong vài ngày trước buổi học chính thức, nên hôm nay họ đang ở một tiệm văn phòng phẩm gần nhà, lựa chọn cặp sách, bút, thước và những thứ cần thiết khác.Hiyori nhìn đống đồ trong giỏ hàng, thở dài và lẩm bẩm với Aiko:
"Mình thề là đây sẽ là lần cuối chúng ta dùng máy chiếu đa nhiệm để mua đồ."Trên đường về, cả nhóm tình cờ gặp Nobita đang đi cùng một cô bé xinh xắn. Họ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, có vẻ như vừa tan học.Thấy Aiko và Hiyori, Nobita vẫy tay từ xa và gọi to:
"Aiko! Hiyori!"Khi họ đến gần, cậu vui vẻ giới thiệu:
"Shizuka, đây là hai người bạn mới mà mình đã kể với cậu mấy hôm trước – Aiko và Hiyori."
"Còn đây là Shizuka – bạn cùng lớp của mình, cũng sống ở khu phố Yên Tĩnh, nhà cậu ấy cũng gần nhà hai cậu lắm đấy."Cả nhóm chào hỏi nhau vui vẻ, trò chuyện thêm một lúc rồi mới tạm biệt để ai nấy về nhà.Aiko liếc nhìn Shizuka khi cô bé rời đi, thầm nghĩ rằng cô gái này không khác gì với nhân vật trong truyện. Shizuka ngoài đời có vẻ ngoài dịu dàng, đáng yêu và cư xử rất lễ phép cùng với hòa đồng. Aiko không khỏi gật gù đánh giá – một cô bé đúng chuẩn hình mẫu 'con gái nhà người ta'.---
Hiyori và Aiko nhanh chóng chạy đến giúp đỡ Nobita. Aiko lo lắng hỏi:
"Nè, cậu có sao không?"
Cả hai vươn tay kéo Nobita lên khỏi cống.Nobita, quần bị ướt sũng, ngượng ngùng đứng dậy và đáp lại:
"Mình không sao… cảm ơn hai cậu nhiều nhé."Cậu vừa nói vừa chỉnh lại chiếc kính đã xộc xệch trên mặt, cúi xuống nhặt cuốn truyện tranh mới mua, rồi cúi đầu cảm ơn lần nữa:
"Thật sự cảm ơn hai cậu nha."Aiko định mở miệng hỏi đường thì chợt nhớ ra chuyện hai người vừa bị cảnh sát đuổi lúc nãy. Ánh mắt cô đầy thắc mắc, liền hỏi Nobita:
"Giờ này mà cậu còn lang thang ngoài đường à? Không phải giờ này cậu nên ở trường sao?"Nobita cười lúng túng, gãi đầu rồi trả lời:
"À… sáng nay mình bị cảm nhẹ, mẹ cho mình nghỉ học một hôm… Còn hai cậu thì sao?"Vì quần Nobita ướt hết do rơi xuống cống, cả ba quyết định cùng nhau về nhà cậu để cậu thay đồ. Trên đường đi, Hiyori tranh thủ giới thiệu bản thân và Aiko với Nobita. Cô kể rằng họ vừa mới chuyển nhà tới khu vực này hôm qua, nên chưa kịp làm thủ tục nhập học. Hiyori cũng hỏi đường về nhà, vì từ sáng đến giờ hai cô đã bị lạc đường."Mà này, cậu có biết nhà số 42 khu phố Yên Tĩnh ở đâu không? Bọn mình chuyển đến sống ở đó, nhưng giờ lại không nhớ đường về nhà nữa."Nobita gật đầu ngay, đáp nhanh không chút do dự:
"Biết chứ! Mình có người bạn sống gần ở đó mà. Hai cậu chờ mình một chút nha, mình vào nhà thay đồ rồi dẫn đường cho."Vừa dứt lời, Nobita chạy vào trong nhà. Aiko và Hiyori đứng chờ trước cửa, tranh thủ nhìn ngắm khu phố mới lạ, yên tĩnh và khá dễ chịu. Một lát sau, Nobita từ trong nhà chạy ra, quần áo khô ráo, tinh thần phấn chấn:
"Đi thôi nào!"Ba người men theo những con đường quanh co, rẽ trái rồi lại rẽ phải, đi qua một vài con hẻm nhỏ trước khi dừng lại trước một căn nhà mới toanh, sơn màu da trời nhẹ nhàng. Ngay trước cổng là một tấm bảng tên bằng gỗ, trên đó khắc chữ “Asano”. Aiko và Hiyori thầm nghĩ:
“Chắc là lúc sáng chú Daiki đã gắn lên.”Nobita ngẩng đầu đọc bảng tên, rồi quay sang hỏi với vẻ thắc mắc:
"Các cậu sống chung với nhau à? Là chị em à? Nhưng sao họ của hai cậu khác nhau thế? Hay là mình dẫn nhầm nhà rồi?"Hiyori bật cười khẽ, giải thích nhẹ nhàng:
"Không đâu, bọn mình là bạn thân thôi. Vì vài lý do nên hiện tại bọn mình sống chung với một người chú tên là Asano Daiki – chú ấy là người giám hộ của tụi mình."Nobita nghe xong thì tròn mắt, dường như vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ lằng nhằng này, nhưng cũng không hỏi thêm nữa. Cậu chào tạm biệt rồi vội vã rời đi.Bên trong nhà, Aiko và Hiyori cùng nhau đặt hành lý xuống, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi tình cảnh bối rối từ sáng tới giờ. Phòng khách vẫn còn khá trống trải, nhưng không khí trong nhà rất sạch sẽ. Từ xa, họ thấy chú Daiki đang cặm cụi lau sàn, vừa thấy hai cô, chú lập tức tiến tới chào hỏi, rồi nhanh chóng vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Thay vì dùng bếp và dụng cụ nấu nướng thông thường, chú lại sử dụng cơ thể mình – với tính năng robot tiên tiến – để chế biến thức ăn nhanh chóng và tiện lợi ( nhưng lý do chính, là hiện tại bọn họ không có bất kỳ dụng cụ nào để nấu ăn).Khi đã ổn định, Hiyori và Aiko ngồi xuống sàn phòng khách, bàn bạc về những việc cần làm tiếp theo. Nhiệm vụ đầu tiên là đến trường – với hình dáng học sinh tiểu học, họ không thể cứ ở nhà mãi mà không tạo sự nghi ngờ. Sau đó là tìm việc làm cho Daiki – vì họ không thể sống bằng cách sử dụng máy chiếu đa nhiệm để tạo ảo ảnh mãi được. Cuối cùng là trang trí lại ngôi nhà – tuy có điện nước và vài tiện nghi cơ bản, nhưng rõ ràng chưa đủ để gọi là nhà.Về chuyện học hành, cả hai nhanh chóng quyết định sẽ nhập học ở ngôi trường gần nhà – trùng hợp đó cũng là trường của Nobita. Tuy nhiên, để làm được điều đó, họ cần một số giấy tờ quan trọng, đặc biệt là giấy chuyển trường. Dĩ nhiên họ không có giấy tờ hợp lệ, nhưng với máy chiếu đa nhiệm, mọi việc trở nên dễ dàng. Trong vòng vài ngày, cả hai đã hoàn tất thủ tục nhập học.Việc tiếp theo là tìm công việc cho Daiki. Vì cả hai chỉ là trẻ con, không thể đi theo chú ấy nên đành để chú tự đi phỏng vấn. Với khả năng giả lập giấy tờ và bằng cấp cần thiết từ máy chiếu đa nhiệm, cộng với trí tuệ nhân tạo vượt trội, Daiki nhanh chóng được nhận vào một công ty văn phòng gần nhà, với mức lương khá tốt nếu thành công qua kỳ thử việc một tháng.Chỉ trong vòng năm ngày, hai mục tiêu quan trọng đã được hoàn thành. Về phần nội thất, họ quyết định sẽ chờ đến khi Daiki chính thức được nhận vào làm rồi mới tính tiếp. Trong thời gian rảnh, cả ba cùng nhau đi mua đồ dùng học tập cho buổi nhập học sắp tới. Nhà trường đã cho phép học sinh chuẩn bị trong vài ngày trước buổi học chính thức, nên hôm nay họ đang ở một tiệm văn phòng phẩm gần nhà, lựa chọn cặp sách, bút, thước và những thứ cần thiết khác.Hiyori nhìn đống đồ trong giỏ hàng, thở dài và lẩm bẩm với Aiko:
"Mình thề là đây sẽ là lần cuối chúng ta dùng máy chiếu đa nhiệm để mua đồ."Trên đường về, cả nhóm tình cờ gặp Nobita đang đi cùng một cô bé xinh xắn. Họ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, có vẻ như vừa tan học.Thấy Aiko và Hiyori, Nobita vẫy tay từ xa và gọi to:
"Aiko! Hiyori!"Khi họ đến gần, cậu vui vẻ giới thiệu:
"Shizuka, đây là hai người bạn mới mà mình đã kể với cậu mấy hôm trước – Aiko và Hiyori."
"Còn đây là Shizuka – bạn cùng lớp của mình, cũng sống ở khu phố Yên Tĩnh, nhà cậu ấy cũng gần nhà hai cậu lắm đấy."Cả nhóm chào hỏi nhau vui vẻ, trò chuyện thêm một lúc rồi mới tạm biệt để ai nấy về nhà.Aiko liếc nhìn Shizuka khi cô bé rời đi, thầm nghĩ rằng cô gái này không khác gì với nhân vật trong truyện. Shizuka ngoài đời có vẻ ngoài dịu dàng, đáng yêu và cư xử rất lễ phép cùng với hòa đồng. Aiko không khỏi gật gù đánh giá – một cô bé đúng chuẩn hình mẫu 'con gái nhà người ta'.---