[ĐN Doraemon] Những cuộc phiêu lưu không hồi kết
ngày đầu tiên
Căn nhà mới khá trống trải, tường sơn trắng lạnh lẽo, sàn gỗ còn chưa kịp lau sạch bụi. Nhưng không sao, nó vẫn mang một vẻ gì đó ấm cúng, ít nhất là với hai đứa trẻ đang đứng giữa phòng khách rộng thênh thang mà không có lấy một món nội thất.Chỉ có Aiko và Hiyori cảm thấy thế. Còn chú Daiki thì nằm lăn lóc một bên như một đống sắt vụn bị vứt bỏ, các bộ phận bị tháo rời và đặt một cách lộn xộn quanh tấm thân robot của chú. Đúng vậy, tứ chi của chú Daiki bị gỡ ra và để ở những góc khác nhau—đầu thì nằm chỏng chơ ở góc tường, hai tay hai chân bị đặt sang một bên như những món phụ tùng không cần dùng đến.Người môi giới nhà đất đã nói khá rõ ràng: vì bọn họ chốt đơn căn nhà quá nhanh và dọn vào ngay trong ngày, nên chưa kịp hoàn tất thủ tục với bên điện lực, nước, gas… Tóm lại là hiện tại không có bất kỳ tiện nghi nào hoạt động. Thế nên Aiko và Hiyori buộc phải sống trong căn nhà lạnh lẽo, tối tăm và trống hoác này cho tới sáng hôm sau.Còn vì sao chú Daiki lại thành ra thê thảm như vậy? Lý do thật ra khá đơn giản. Bọn họ quyết định tháo động cơ nhiệt lượng trên người chú ra để dùng làm thiết bị sưởi ấm tạm thời cho đêm nay—một đêm đầu tiên đầy thử thách trong ngôi nhà mới.Tối đó, Aiko ôm Hiyori vào lòng mà ngủ thiếp đi. Hai người nằm sát bên máy sưởi do chính tay mình lắp ráp từ những bộ phận của chú Daiki, rồi ngủ đi trên sàn nhà phòng khách, chỉ có tiếng gió rít khe khe ngoài cửa sổ là bạn đồng hành.Sáng hôm sau, Hiyori bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa vang lên đều đều. Cô lồm cồm bò dậy, mắt vẫn còn cay vì chưa ngủ đủ giấc, lật đật chạy ra cửa. Khi ngó qua mắt mèo, cô nhận ra đó là người môi giới. Cô gái ấy mỉm cười nhẹ, tay cầm xấp giấy tờ.“Chào em, chị tới để thông báo là giờ điện, nước, gas đã có đầy đủ rồi nhé.”Hiyori mở hé cửa, hơi khom người chào. Người môi giới còn cẩn thận giới thiệu thêm vài thông tin cơ bản: lịch thu gom rác hàng tuần, tên công ty điện lực và số điện thoại liên hệ, bưu điện gần nhất, vài tuyến xe buýt trong khu vực… Cô ấy nói không ngừng nghỉ trong khi Hiyori cố gắng ghi nhớ từng chút một, đầu óc còn chưa tỉnh hẳn.“Em nhớ đưa cho ba em nhé, kẻo quên mất mấy thứ này là phiền phức lắm đó.”Người môi giới trao tận tay cô một tờ ghi chú tỉ mỉ, rồi quay đi sau một cái cúi đầu chào lịch sự.Khi Hiyori khóa cửa lại và quay vào trong, cô liền thử bật công tắc đèn phòng khách. Ánh sáng vàng nhạt bất ngờ tràn khắp căn phòng. “Vậy là có điện thật rồi,” cô thầm nghĩ, một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong lồng ngực.Ánh đèn vừa bật đã khiến Aiko thức giấc. Cô gái nhỏ nằm co ro trên sàn, mắt lờ đờ ngước lên hỏi:“Đã có điện rồi à?”“Ừ,” Hiyori vừa bước vào bếp vừa kiểm tra vòi nước. “Người môi giới vừa tới thông báo, còn đưa cho mình một số thông tin cần thiết nữa.”Sau khi cả hai rửa mặt, đánh răng và vệ sinh cá nhân một cách vội vã, họ quyết định ra ngoài mua chút đồ ăn để dự trữ cho tuần này. Họ không quên mang theo chiếu đa nhiệm—cụ thể là bàn tay phải của chú Daiki.Khi hai đứa trẻ bước vào siêu thị với một bàn tay robot nhìn khác thật theo sau, cảnh tượng ấy khiến không ít nhân viên và khách hàng phải ngoái nhìn. Một vài người nhíu mày, vài người thì thầm to nhỏ. Nhưng Aiko và Hiyori không hề bận tâm. Họ mải mê vơ lấy thức ăn, bánh kẹo, nước uống—gần như bất cứ thứ gì họ nhìn thấy. Trông họ như hai đứa trẻ vừa thoát khỏi một hòn đảo hoang và được thả vào thiên đường thực phẩm.Lúc tính tiền, nhân viên thu ngân không giấu được vẻ nghi ngờ. Cô ta nhìn từ đống đồ cao ngất ngưởng trên quầy rồi nhìn sang hai cô bé nhỏ xíu:“Các em có đủ tiền để thanh toán chứ?”Ngay lúc ấy, Aiko không nói không rằng, móc ra một tấm thẻ đen lấp lánh và đặt nó lên bàn, kèm theo một nụ cười hồn nhiên đáp:“Chị cho tụi em thanh toán với (≧◡≦)!”Cô thu ngân tròn mắt, nhưng vẫn quét thẻ như thường.Khi Aiko và Hiyori đang vất vả khệ nệ mang túi đồ lỉnh kỉnh về nhà, thì bỗng vai Aiko bị chụp lấy. Cô giật bắn mình, quay ngoắt lại—một anh cảnh sát trẻ, mặt mũi nghiêm nghị, đang nhìn chằm chằm vào cả hai.“Các em đang đi đâu vậy? Lẽ ra giờ này các em phải ở trường chứ!?”“Dạ~~~... Chạy!”Không cần hỏi thêm, cả hai liền tung người bỏ chạy, túm đống đồ ăn chạy trối chết. Anh cảnh sát hơi đơ người trong một giây ngắn ngủi rồi lập tức đuổi theo, miệng hét lớn:“Đứng lại!”“Ngu... gì... mà... đứng!...” Aiko vừa thở hồng hộc vừa gào lên giữa tiếng bước chân dồn dập. Hai đứa trẻ chạy hết nửa con phố mới thoát khỏi anh cảnh sát, mồ hôi nhễ nhại, tim đập thình thịch.“Thật may mắn...” Hiyori nói trong tiếng thở gấp. Nhưng chưa kịp mừng thì họ nhận ra một vấn đề nghiêm trọng—họ đã lạc đường.Lang thang thêm một lúc, họ nhìn thấy một cậu bé đang đi bộ vừa đọc manga. Cậu ta chăm chú tới mức không hề để ý mình đang đi thẳng tới… một cái miệng cống. Chưa kịp phản ứng thì… bụp — chân cậu lọt xuống, cả người ngã nhào, hai tay giơ lên theo phản xạ. Cuốn truyện bay ra xa, rơi xuống lề đường.“Aaa, sao mình lại xui xẻo thế này!” cậu bé la lên đầy tuyệt vọng.Hiyori vừa định chạy lại giúp thì khựng lại, mắt mở to nhìn cậu bé đang chật vật đứng dậy. Mái tóc ngố, khuôn mặt ngơ ngác, kính tròn, áo thun, quần sọt xanh...“Nobita!?”Aiko và Hiyori trố mắt nhìn nhau. Không thể nào nhầm được—người vừa lọt cống trước mặt họ là Nobi Nobita, một trong những nhân vật chính trong truyện và là người xui xẻo nhất mọi thời đại.