[ĐẢN XÁC] ÂM DƯƠNG

CHƯƠNG 58: Nam Thành



Trịnh Đan Ny và Trần Kha đứng trước cửa phòng ngủ chính, vội vàng tới nơi, hai người còn chưa kịp đặt hành lí xuống, Từ Tố bảo quản gia xách hành lí ra ngoài cho hai người, xong mới giới thiệu: "Đây là bà xã tôi, Tiêu Tiêu."

"Hai vị này là đồ đệ của Hà chưởng môn."

"Hà chưởng môn nào?" Cảm xúc của Tiêu Tiêu bất ổn: "Chỉ là một tên lừa bịp! Lừa bịp! Trộm cướp!"

Trịnh Đan Ny và Trần Kha quay sang nhìn nhau, Từ Tố gượng gạo nói: "Xin lỗi, bà xã tôi, cô ấy..."

"Chúng tôi có thể hiểu được tâm trạng của bà Từ, gia sư làm phiền mọi người mấy ngày, còn xảy ra chuyện như thế, bà Từ tức giận là chuyện đương nhiên, nhưng chúng tôi đến đây chính là để xử lý chuyện này, còn mong bà Từ đừng giấu giếm, có gì nói nấy."

Tiêu Tiêu hừ lạnh, bà không thèm nhìn Trịnh Đan Ny và Trần Kha, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, cơ thể gầy gò, tư thế như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, Trịnh Đan Ny phát hiện sức khỏe của cả gia đình đều không tốt, đặc biệt là cô chủ Từ và bà Từ, đều mang bệnh trong người.

Từ Tố nói: "Thế này đi, để chúng tôi thu dọn một chút, rồi chúng ta ra phòng khách nói chuyện được không?"

Trần Kha gật đầu: "Cũng được."

Nhìn dáng vẻ này của Tiêu Tiêu, sợ là không muốn gặp hai người, Trịnh Đan Ny và Trần Kha cũng không nhiều lời, rời khỏi phòng ngủ chính trước.

Sau khi ra khỏi phòng, Trần Kha nhìn xung quanh, hỏi Trịnh Đan Ny: "Có phát hiện gì không?"

Nếu có âm khí, chắc chắn Trịnh Đan Ny có thể phát hiện ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, sư phụ sẽ không vô duyên vô cớ làm ra chuyện này, ngộ nhỡ không phải sư phụ, mà là người khác mượn danh nghĩa sư phụ, giống sư một vị sư thúc chưa rõ mặt mũi nào đó, vậy thì chắc chắn Trịnh Đan Ny có thể phát hiện.

Vì vị sư thúc kia quanh năm có dây dưa tới âm khí, chắc chắn trên người có âm khí tích tụ, loại âm khí này theo thời gian sẽ dần dần chuyển hóa vào trong cơ thể, thông thường rất khó thể che giấu.

Trịnh Đan Ny trời sinh mẫn cảm với âm khí, lại vừa ngâm trong âm trì ra, cảm nhận chút âm khí này, có lẽ không vấn đề gì.

Nhưng Trịnh Đan Ny lắc đầu: "Không ạ."

Chỗ này không có bất kì tia âm khí nào, chỉ có oán khí mãnh liệt, nhưng loại oán khí này xuất phát từ phòng của bà Từ, có lẽ là vì con trai mất tích, nên bà Từ đang oán hận sư phụ.

Trần Kha nói: "Xuống dưới trước đã."

Gia đình họ Từ rất rộng, cả một căn biệt thự, trên dưới có hai tầng, bên trên cầu thang bộ có những mấy căn phòng, phòng ngủ chính là phòng thứ hai bên phải, đối diện là phòng con gái bọn họ, phòng bên cạnh là phòng cho trẻ sơ sinh của con trai nhỏ.

Nhìn từ bố cục, đây là ngôi nhà phong thủy điển hình, thông gió tốt, ánh sáng tốt, đèn hành lang sáng suốt buổi, ánh sáng xung quanh sáng rõ, người sống trong nhà này, sức khỏe đáng lẽ không tệ như thế, tại sao cả một gia đình, ngoài Từ Tố ra, những người khác lại bệnh tật yếu ớt như thế?

Trịnh Đan Ny hỏi: "Sư tỷ, chị nhìn thấy cô Từ chưa?"

Trần Kha gật đầu, đương nhiên là đã thấy, cơ thể cô Từ yếu ớt, nhiều bệnh, nhưng tinh thần không tệ, khí sắc cũng rất tốt, vẻ ngoài như thế cũng thật hiếm thấy.

Cơ thể bệnh tật yếu ớt thường đi cùng những triệu chứng khác nhau, chất lượng giấc ngủ không tốt, hoặc ăn uống không ngon miệng, dù thế bề ngoài cô Từ cũng không khác gì người bình thường, nhưng sức khỏe yếu ớt của cô Từ, vừa nhìn là có thể nhận ra.

Trịnh Đan Ny nói: "Kì lạ, cũng không biết bị bệnh gì."

Trần Kha dẫn Trịnh Đan Ny xuống nhà, dưới nhà là một phòng khách lớn, phòng ăn, phòng sách, còn có một rạp chiếu phim loại nhỏ, có vẻ như gia đình này không thích ra ngoài.

Từ Tố xuống trước, quản gia đã bưng hai tách trà tới cho Trịnh Đan Ny và Trần Kha, Từ Tố nói: "Ngồi đi."

So với Tiêu Tiêu, Từ Tố cũng coi là lịch thiệp bình tĩnh, trước khi tới đây Trịnh Đan Ny và Trần Kha đã biết chuyện về con trai nhà họ Từ, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí bị mắng chửi, nhưng khi Từ Tố đối mặt với hai người lại rất tôn trọng.

"Không giấu gì hai cô, khi còn nhỏ tôi từng tới Âm Dương Môn, khi đó trong nhà không bình yên, bố mẹ tôi để tôi tới Âm Dương Môn một thời gian, cho nên tôi và sư phụ hai cô cũng coi là chỗ thân quen, tôi tin ông ấy không có khả năng làm ra chuyện này, chắc chắn trong chuyện này có uẩn khúc."

Trần Kha gật đầu, thì ra là như thế, cô ấy đã nghĩ tại sao Từ Tố lại có thể bình tĩnh như thế, không tính là về già mới có con trai, thì cũng coi như sinh được một đứa bé khỏe mạnh hiếm thấy, đột nhiên hiện tại bị bế đi, ông Từ vẫn có thể ngồi yên ở đây.

Nhưng thật sự là sư phụ sao?

Trần Kha không chắc chắn.

Cô ấy nhấp môi: "Ông Từ..."

"Ông Từ! Ông Từ! Không hay rồi!" Quản gia vội vàng chạy tới: "Không hay rồi, lại có một đứa trẻ nữa mất tích rồi!"

"Cái gì?" Ông Từ đột ngột đứng lên, nhìn sang quản gia, còn có tiếng khóc lóc của một cặp vợ chồng trẻ từ sau lưng quản gia truyền tới.

"Chú Từ!" Cô gái xông tới trước mặt Từ Tố, phịch một tiếng, quỳ xuống: "Xin hãy giúp chúng cháu tìm Tiểu Khả, cầu xin chú Từ!"

"Đứng dậy đi!" Từ Tố trách móc: "Thế này còn ra thể thống gì nữa! Đứng dậy rồi nói!"

Chân cô gái mềm nhũn, khóc như lệ nhân, ngay cả người đàn ông bên cạnh cũng không nhịn được lau nước mắt, Từ Tố hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Anh ấy không ở nhà, tới công ty làm việc, một mình cháu ở nhà trông Tiểu Khả, cháu thề là cửa sổ trong nhà cháu đều đã đóng chặt, Tiểu Khả nói khát nước, cháu liền vào nhà bếp rót nước cho thằng bé, cháu không ngờ... không ngờ..."

Sau khi quay lại thì không thấy đứa trẻ đâu nữa, cửa sổ vẫn đang đóng, không hề có hiện tượng bị mở ra, cô gái còn tưởng con mình bò đi đâu chơi, điên cuồng tìm kiếm trong nhà, nhưng tìm thế nào cũng không ra, lúc này mới sốt ruột, gọi điện thoại cho chồng, rồi gọi điện thoại báo cảnh sát.

Cảnh sát nói, không có hiện tượng phá cửa, cũng không điều tra được vân tay của người khác, Tiểu Khả giống như đã bốc hơi, đột nhiên mất tăm mất tích.

Sao có thể như vậy chứ?

Cô gái lập tức nhớ tới chuyện đứa bé nhà Từ Tố mất tích, nên vội vàng chạy tới đây cầu xin ông.

Từ Tố nhìn sang Trần Kha, nghe thấy Trần Kha nói: "Chúng tôi có thể tới đó xem thử không?"

"Được!" Một giọng nam với âm mũi đặc sệt vang lên, người đàn ông gật đầu: "Cảnh sát vừa đi, mọi người muốn tới đó à?"

Từ Tố nói: "Tới đó xem thế nào."

Vừa ra khỏi cửa, một tia chớp lóe lên, bầu trời tối tăm, đen kịt, trong cuồng phong thấp thoáng hạt mưa thổi tới, Trịnh Đan Ny xoa mặt, lạnh lẽo.

Một đoàn người lên hai chiếc xe, một chiếc chở cặp vợ chồng trẻ kia, một chiếc chở theo Từ Tố, Trần Kha và Trịnh Đan Ny.

Sau khi Trịnh Đan Ny lên xe, liền nhìn ra ngoài cửa sổ, hạt mưa đập lên cửa kính, để lại dấu vết khúc khuỷu, cô hỏi: "Ông Từ, có phải con gái ông bị bệnh đúng không?"

"Từ Sở Văn à?" Từ Tố gật đầu: "Trời sinh Sở Văn đã thế rồi."

"Khi mẹ con bé mang thai nói, sức khỏe không tốt cho lắm, con bé sinh non, sức đề kháng kém, lúc còn nhỏ thường xuyên bị bệnh."

"Bác sĩ nói thế nào?" Đột nhiên Trần Kha hỏi.

Từ Tố nói: "Bác sĩ cũng không xác định được bệnh gì, chỉ bảo về nhà nghỉ ngơi cho tốt, sức khỏe Sở Văn yếu ớt, không thể ra gió, mỗi lần bị gió lạnh nhiễm vào người là phải nằm giường cả tháng trời."

Trần Kha nhíu mày: "Không có nguyên nhân nào khác sao?"

"Đã điều tra cả rồi." Từ Tố biết lời Trần Kha nói có ý gì, trước kia nhà họ Từ cũng là người của Thiên Sư Môn, nào có không hiểu chuyện này, chỉ là ông đã mời rất nhiều người tới, nhưng cũng không có kết quả gì.

Sau này ông nghĩ tới tổ tiên từng nói tiết lộ thiên cơ, trái với thiên đạo, ông mới giật mình, có lẽ đây chính là sự trừng phạt dành cho nhà họ Từ.

Trịnh Đan Ny nghe ông nói như thế, mạnh mẽ nuốt hai chữ "hoang đường" vào cổ họng.

Tiết lộ thiên cơ, trái với thiên đạo?

Vậy cô có thể chết cả trăm lần rồi.

Nhưng Từ Tố cũng coi như đối đãi hòa nhã với hai bọn họ, hơn nữa vừa mất con trai, Trịnh Đan Ny cũng không tiện nhiều lời.

Mười phút sau, chiếc xe đi vào cổng một ngôi nhà nhỏ, ngôi nhà không quá rộng, khắp nơi trồng ngập hoa cỏ, cắt tỉa rất đẹp mắt, có thể nhìn ra thường ngày chủ nhân có nghiên cứu hoa cỏ, sau khi Trịnh Đan Ny và Trần Kha xuống xe, cùng nhau quan sát khắp nơi.

Quanh ngôi nhà có hàng rào màu trắng, từ hàng rào tới cửa nhà có mấy con đường nhỏ, đều trồng rất nhiều hoa, vừa nở rộ, có thể ngửi thấy mùi thơm.

Trần Kha và Trịnh Đan Ny đi vào nhà, ngôi nhà chỉ có một tầng, nhìn thẳng là hành lang, bên cạnh có phòng khách rất rộng, hai bên phòng khách có phòng ngủ và nhà bếp, còn có một phòng sách không quá lớn, bên cạnh phòng sách là phòng cho trẻ sơ sinh, đồ đạc trong phòng trẻ sơ sinh bừa bộn, hiển nhiên, bị người ta lật tung để tìm kiếm đứa bé.

Người phụ nữ vẫn đang khóc, người đàn ông ôm lấy người phụ nữ nói: "Chú Từ tới rồi, không sao đâu."

Âm thanh của người phụ nữ khàn khàn: "Chú Từ, có thể tìm được Tiểu Khả không ạ?"

Từ Tố nhìn sang Trần Kha và Trịnh Đan Ny.

Trần Kha ngồi xuống quan sát, xong rồi ngẩng đầu lên: "Con cô bao nhiêu tuổi?"

"Vừa tròn một tuổi." Đôi mắt người phụ nữ sưng đỏ, nước mắt lã chã rơi: "Hai ngày trước vừa được một tuổi."

Vừa tròn một tuổi? Trần Kha nhíu mày, nhìn sang Trịnh Đan Ny, hai người không nói gì, người phụ nữ hỏi: "Sao thế? Có phải có vấn đề gì không?"

"Không." Trần Kha hỏi: "Khi đó đứa bé đang làm gì?"

"Khi đó nó đang chơi xếp hình, chơi được một lúc thì ngẩng đầu nói với tôi, nước nước nước."

Có lẽ là muốn uống nước, khi đó người phụ nữ đã nghĩ như thế.

Trần Kha hỏi ngược lại: "Nước?"

"Vâng. Khi đó thằng bé muốn uống nước."

Âm thanh của người phụ nữ nghẹn ngào, khi đó người phụ nữ và đứa trẻ đều ở trong phòng cho trẻ sơ sinh, gần đây chuyện trẻ con mất tích ở Nam Thành rất ồn ào, khiến lòng người lo sợ, cho nên người phụ nữ rất để tâm tới đứa trẻ, khi ra ngoài rót nước còn cố tình đóng cửa lại.

"Đóng cửa phòng?" Trần Kha đột nhiên hỏi, người phụ nữ gật đầu, chắc chắn nói: "Đã đóng cửa phòng."

Sau đó người phụ nữ liền đi tìm bình sữa, rót nước ấm xong thì quay lại, nhưng không tìm thấy đứa trẻ, ban đầu còn tưởng đứa trẻ trốn đi, bò vào trong đống đồ chơi, nhưng tìm hết một lượt trong phòng cũng không thấy con, tìm đi tìm lại trong nhà, sau đó mới gọi điện thoại cho chồng.

Trịnh Đan Ny nghe xong, đi ra ngoài, hỏi người phụ nữ: "Khi đó đứa bé ngồi ở đâu?"

Người phụ nữ nhanh chóng chỉ vào vị trí giữa phòng: "Ở đây."

Trịnh Đan Ny cúi đầu, ngồi xổm xuống, quan sát khu vực đó rất lâu, nhưng không có bất kì phát hiện nào, cô và Trần Kha nhìn nhau, lắc đầu, Từ Tố hỏi: "Có phải lại bị..."

"Cô đây có thể tìm cho tôi một bộ quần áo của đứa bé được không?" Trần Kha ngắt lời Từ Tố, người phụ nữ nghe xong vội quay về phòng, Trần Kha nói: "Phải là quần áo đứa trẻ từng mặc, nhưng chưa giặt."

"Đây, cái này." Tuy người phụ nữ không biết Trần Kha và Trịnh Đan Ny có lai lịch gì, nhưng nhìn Từ Tố cung kính như thế, cũng nghĩ chắc chắn là do ông mời tới để điều tra chuyện những đứa trẻ mất tích.

Đương nhiên người phụ nữ không dám chậm chạp, lập tức rút ra một bộ trong giỏ đồ đưa cho Trần Kha.

Sau khi Trần Kha nhận lấy, liền đặt ở nơi cuối cùng đứa trẻ từng ngồi, rút một tấm bùa vàng trong túi ra, nói với người phụ nữ: "Có thể đưa tay cho tôi không?"

Người phụ nữ đưa tay cho Trần Kha, Trần Kha chích lên ngón tay người phụ nữ, máu tươi nhỏ xuống giữa bùa vàng, cô ấy buông tay người phụ nữ ra, Trịnh Đan Ny ở bên cạnh đã lấy ra một chiếc bát nhỏ ở trong túi ra, đặt lên sàn.

Tất cả mọi người đều đang nhìn Trịnh Đan Ny và Trần Kha, không dám thở mạnh.

Từ Tố cũng đứng một bên, người phụ nữ nhỏ tiếng gọi: "Chú Từ, bọn họ đang làm gì thế?"

"Bọn họ đang triệu hồi âm hạc." Từ Tố cũng không hiểu lắm, Âm Dương Môn có rất nhiều truyền thuyết, cũng có rất nhiều thuật pháp, trước đây ông cũng mới nghe nói, chưa từng tận mắt chứng kiến.

Tiểu Khả vừa mất tích, hơi thở còn nồng đượm, cho nên có thể dùng âm hạc để tìm đứa bé.

Ông nghĩ tới đây, ánh mắt sáng lên, nếu thật sự tìm được Tiểu Khả, không chừng còn có thể tìm được con mình cùng những đứa trẻ mất tích khác.

Từ Tố cũng cẩn thận nín thở, cả căn phòng chỉ còn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Kha, cô ấy đặt chiếc bát của Trịnh Đan Ny vào giữa, cuộn quần áo của đứa bé đặt lên trên miệng bát, dán bùa vàng có máu tươi của người phụ nữ vào giữa, Trần Kha rung hai cái, bùa vàng dường như hóa thành hình dáng hạc tiên, nhanh chóng cháy rực, Trần Kha ném bùa vàng vào trong bát, chớp mắt lửa bùng khắp nơi.

Cặp vợ chồng chứng kiến cảnh tượng này cũng đờ người, ngẩn ra không biết nên làm gì, Trần Kha rút nhuyễn kiếm ở eo ra, nói một tiếng với chiếc bát: "Khởi!"

Chiếc bát lắc lư, Trần Kha cũng không thúc giục, chỉ đợi hai ba giây sau, cặp vợ chồng kia nhìn thấy con hạc rất nhỏ bay ra từ trong bát, con hạc đó lắc lư, đi mấy vòng dọc theo căn phòng, phàm là những nơi nó đi qua, những người khác đều lui bước, sợ kinh động tới nó.

Trần Kha vẫn đi theo sau nó, đi vòng mấy vòng quanh phòng, sau đó nó ra khỏi phòng, tất cả mọi người đều đi theo, con hạc đó đi vào phòng bếp, Trần Kha nhanh chóng đánh giá một cái, phòng bếp có bàn bếp bằng đá cẩm thạch rất lớn, trên mặt bàn không có thứ gì khác, bên cạnh có cột trắng chạm lên trần nhà, trên trần nhà còn có một ô cửa sổ hình vuông, lúc này cửa sổ đang đóng, Trần Kha nhìn thấy hạc nhảy lên bàn bếp, đứng bên cây cột, chuyển động cơ thể bò lên, cuối cùng đứng ở bên cửa sổ, chớp mắt một cái liền không thấy đâu nữa.

"Sư tỷ?"

"Bên ngoài!" Trần Kha nói một câu, những người khác lũ lượt chạy ra bên ngoài, từ xa xa Trần Kha nhìn thấy con hạc chuyển thành màu xám đứng trên trần nhà, nó đứng trên trần nhà mấy giây rồi lại đi dọc theo bờ tường xuống dưới.

Trần Kha nhíu mày, đi theo sau con hạc, nhìn nó đi men theo con đường nhỏ đi ra ngoài, Trịnh Đan Ny hỏi: "Có phải ra ngoài rồi không?"

"Ừ." Trần Kha nói xong, nhìn thấy con hạc đứng bên hàng rào, lập tức hóa thành tro tàn.

Một cơn gió thổi qua, tàn tro tung bay tứ phía, Trần Kha nói: "Chắc chắn đứa trẻ ra ngoài rồi."

Người phụ nữ lắc đầu: "Không thể nào!"

Sao có thể ra ngoài chứ? Hơn nữa sao có thể ra ngoài bằng giếng trời nhỏ như thế? Làm thế nào cũng không thể tin được chuyện này.

Trần Kha thấy người phụ nữ không tin, nói: "Về phòng"

Mọi người lại quay về phòng, chỉ thấy trong chiếc bát kia đầy tàn tro, là vết tích quần áo đã cháy hết, Trần Kha gọi: "Đan Ny."

Trịnh Đan Ny hiểu ý, bưng chiếc bát kia lên, rắc tro khắp phòng, chầm chậm, một số dấu ấn chân hỗn loạn của đứa bé lộ ra, còn có dấu lòng bàn tay, hiển nhiên là tư thế bò.

Trịnh Đan Ny liên tục rắc đám tro tàn này ra tới bên ngoài, người phụ nữ ban nãy không dám tin, lúc này đã thấy những dấu chân và dấu tay màu đen xuất hiện trên bàn bếp, trên chiếc cột màu trắng, còn có khắp nơi quanh giếng trời.

Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, suýt chút nữa ngất đi!

Người phụ nữ lắc đầu, không dám tin tưởng: "Không phải đâu, sao có thể như thế được?"

Tiểu Khả mới chỉ là đứa bé một tuổi, sao có thể bò cao như thế? Còn có thể bò qua giếng trời để ra ngoài? Sao có thể vậy chứ?

Khuôn mặt người phụ nữ tái xạm, đôi mắt vô thần, lẩm nhẩm: "Không đâu."

Từ Tố cũng không hiểu: "Ý của hai vị là, đứa trẻ tự bò ra ngoài?"

Những dấu chân và vết tích bò dày đặc này không hề giả.

Trần Kha gật đầu: "Đúng thế, đứa trẻ tự bò ra ngoài."

"Sao có..."

Trần Kha nói tiếp: "Nhưng khi đó trong nhà các vị còn có người khác."

Hoặc là – không nhất định là người.

Câu nói của Trần Kha khiến người phụ nữ và người đàn ông nổi gai ốc, người đàn ông nuốt nước bọt: "Ý gì thế?"

"Đứa trẻ không có cách nào tự mở cửa, chắc chắn có người mở giúp nó."

Đây là điều đầu tiên, điều thứ hai là, đứa trẻ không thể bò lên nơi cao như thế, chắc chắn có gì đang đang giúp nó, nhưng hiện tại lại không có bất kì dấu vết nào, hoặc là người này, nắm rõ Âm Dương Môn bọn họ như lòng bàn tay, biết cách trốn khỏi sự truy lùng của Âm Dương Môn, hoặc chính là – thứ dẫn đứa trẻ ra ngoài, không phải người.

"Chắc chắn là cái tên chưởng môn gì đó!" Người đàn ông đột nhiên tức giận nói: "Chính là cái tên mà chú Từ đã nói tới!"

Từ Tố nhìn sang Trịnh Đan Ny và Trần Kha.

Tuy không muốn hoài nghi, nhưng ông cũng bắt đầu dao động, nắm rõ Âm Dương Môn như lòng bàn tay, hơn nữa có thể tránh khỏi sự truy lùng của Âm Dương Môn, ngoài Hà Càn, ông không nghĩ được ra người thứ hai.

Huống hồ hai đứa trẻ này còn là đồ đệ mà Hà Càn nuôi dạy, Hà Càn muốn trốn thoát, thật sự quá dễ dàng

Dường như Trần Kha hiểu được suy nghĩ của Từ Tố, cô ấy gật đầu.

Người đàn ông đột nhiên hỏi: "Có phải hai người là người của cái tên chưởng môn kia không?"

Biểu cảm của cặp vợ chồng trước mặt trở nên tức giận, Trần Kha không chần chừ, gật đầu: "Chúng tôi..."

"Tôi biết là các người mà!" Đột nhiên người đàn ông phát điên: "Tên sư phụ chó má của các người bắt cóc trẻ con, lại bảo các người tới đây an ủi chúng tôi, có đúng không?"

"Mau trả con lại cho chúng tôi!" Người đàn ông nắm lấy cổ áo Trần Kha, cổ tay đau đớn, sau đó đưa mắt nhìn sang bên, Trịnh Đan Ny giữ chặt lấy tay người đàn ông, sức lực dường như muốn bẻ gãy cổ tay người đó.

Người đàn ông bị đau buông tay ra, nhưng thái độ vẫn không nhún nhường: "Trả con lại cho chúng tôi!"

Người phụ nữ cũng gào thét: "Trả Tiểu Khả lại cho chúng tôi, cầu xin các người, trả Tiểu Khả lại cho chúng tôi!"

"Tôi chỉ có một mình Tiểu Khả, tôi chỉ có mỗi đứa con này, các người đừng hại nó, mau trả thằng bé lại cho chúng tôi được không?"

"Cô đây." Trần Kha không nỡ, nói: "Chúng tôi sẽ tìm con về cho cô."

"Khi nào?" Người đàn ông tra hỏi tận gốc: "Khi nào thì tìm được?"

Khi nào? Trần Kha cũng không nắm chắc, hiện tại quả thật quá ít manh mối, cô ấy cũng không biết rốt cuộc người đứng phía sau là ai, Trần Kha không muốn nói lời kích động cặp vợ chồng trẻ kia, may mà Từ Tố lên tiếng: "Được rồi."

Âm thanh của ông khàn khàn: "Đừng làm loạn nữa, chuyện này chú Từ sẽ làm chủ, chắc chắn sẽ tìm đứa bé về."

"Chú Từ" Cơ thể người phụ nữ nhũn ra, ngồi bệt xuống sàn, mặt mày hoang mang vô thần, Trịnh Đan Ny đứng ngây người bên cạnh Trần Kha, khẽ nói: "Sư tỷ, chị không sao chứ?"

"Không sao." Trần Kha chỉ cảm thấy lồng ngực có chút day dứt mà thôi.

Trần Kha quay sang nhìn Trịnh Đan Ny, sắc mặt tái nhợt, Trịnh Đan Ny ân cần đứng bên cô ấy.

Cặp vợ chồng trẻ này nhất thời không có cách nào tiếp nhận chuyện này, đặc biệt là người phụ nữ, khóc tới ngất đi, người đàn ông chăm sóc vợ, luôn chân luôn tay bận bịu, Trần Kha và Trịnh Đan Ny lại nhìn một vòng quanh phòng.

Trịnh Đan Ny hỏi: "Sư tỷ, chị nói xem, bắt những đứa trẻ này, để làm gì?"

Nếu là vị sư thúc kia, cô có thể hiểu, là muốn thay đổi số mệnh, những đứa bé kia, tạm thời sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng nếu không phải thì sao?

Hiện tại tất cả manh mối đều chỉ về hướng sư phụ bọn họ.

Nhưng cô thật sự không biết, sư phụ cần những đứa trẻ này làm gì.

Trần Kha nhìn sang Trịnh Đan Ny, đôi môi mấp máy, nhưng cuối cùng không lên tiếng.

Thật ra Trần Kha có chút sợ, cô ấy sợ chuyện này có liên quan tới trùng sinh tử, nhưng những đứa bé này đều là những sinh mạng sống, trước giờ sư phụ sẽ không làm loại chuyện này, tại sao lần này lại...

Vô duyên vô cớ đầu óc Trần Kha đau đớn, khuôn mặt cô ấy tái đi, Trịnh Đan Ny thấy vậy liền đỡ cô ấy ngồi xuống, một tia sét lóe lên, sau đó là tiếng sấm nện xuống, trời đất đổi màu, mưa giông đột ngột tới, đập lên cửa sổ, như có người đang khóc bên tai.

Tiêu Tiêu ngồi bên cửa sổ, nhìn cơn mưa giông đập lên khung cửa, bà vẫn nhớ vào cơn mưa trước, đứa con vẫn còn nằm trong lòng bà, nghe tiếng mưa ào ào còn vui vẻ cười khúc khích, hiện tại, thằng bé đang ở đâu? Có chỗ trú mưa chăng?

Nghĩ tới đây, lồng ngực bà đau đớn, Tiêu Tiêu mở cửa sổ, hai tay thò ra ngoài, hứng lấy nước mưa, vô lực thõng xuống, nước mưa hắt từ cửa sổ vào trong phòng, mấy giây sau, nước mưa làm ướt quần áo của bà, dính chặt lên cơ thể, đột nhiên ngừng thở trong một khoảnh khắc, bà có một cảm giác bản thân rơi xuống đáy biển, không thể giãy giụa, cảm giác ngột ngạt không thể hít thở.

Giây phút ấy, một tia sét rền vang, dường như Tiêu Tiêu nghe thấy được tiếng khóc của con mình, sắc mặt của bà biến đổi, lập tức loạng choạng đi ra ngoài, tiếng khóc của đứa trẻ vẫn tiếp tục, giống như đang ở cạnh bà, lại giống như đang ở bên ngoài.

"Con ơi!" Tiêu Tiêu đột nhiên chạy ra ngoài giống như phát điên, quản gia nhìn thấy một bóng trắng lướt qua, ông vội chạy theo: "Bà chủ!"

"Con ơi!" Tiêu Tiêu đứng dưới mưa, cuồng phong thổi lên thân hình xiêu vẹo của bà, nhưng bà không nản lòng cúi đầu đi trong sân: "Con ơi, con ơi, mẹ đến rồi, mẹ đến tìm con đây, con đừng sợ..."

Quản gia vội vàng lấy ô che cho bà, muốn kéo Tiêu Tiêu quay về, nhưng bị Tiêu Tiêu đẩy ra: "Cút! Tôi muốn tìm con của tôi!"

"Mẹ!" Từ Sở Văn nghe thấy động tĩnh liền xuống nhà, nhìn thấy cảnh tượng này liền mở to mắt, không màng tới che ô chạy tới bên Tiêu Tiêu, ôm chặt lấy bà: "Mẹ! Mẹ, mẹ sao thế?"

"Con ơi." Tiêu Tiêu nói: "Mẹ nghe thấy tiếng khóc của em trai con, chính là ở đây, chính là ở đây."

Từ Sở Văn nhìn khắp nơi, nào có đứa trẻ nào, chỉ có mưa to gió lớn, nước mưa rơi xuống khiến cảnh tượng trước mặt Từ Sở Văn trở nên mơ hồ, quản gia bò dậy, lại lấy ô che cho hai người, khuyên Tiêu Tiêu: "Bà chủ, mau vào trong trước đi, sức khỏe bà vẫn chưa ổn định, không thể dầm mưa tắm nắng được!"

Tiêu Tiêu không lọt tai, Từ Sở Văn sốt ruột gọi: "Mẹ!"

"Con đừng ồn!" Tiêu Tiêu trách móc: "Đừng ồn! Con nghe thấy không? Em trai con đang gọi mẹ, thằng bé đang gọi mẹ!"

Đôi mắt Từ Sở Văn đỏ ửng.

Quản gia thật sự hết cách, chạy về phòng khách, gọi điện thoại cho Từ Tố.

Từ Tố nghe điện thoại, đột nhiên đứng phắt dậy: "Cái gì?"

Trần Kha và Trịnh Đan Ny vô thức nhìn sang, Từ Tố nói: "Tôi về ngay đây!"

Ông cúp máy, nói với Trần Kha: "Bà xã tôi xảy ra chuyện rồi, tôi phải về ngay."

Trần Kha nói: "Cùng về đi, chúng tôi cũng đã điều tra xong chỗ này rồi."

Nam chủ nhân căn nhà này không chịu thả người, còn muốn ghìm chân Trần Kha, nhưng một ánh mắt sắc như dao của Trịnh Đan Ny, người đàn ông kia không dám tiến thêm một bước, hơn nữa còn có Từ Tố, hắn mới mặc cho Trịnh Đan Ny và Trần Kha rời đi.

Sau khi lên xe, Từ Tố cau chặt mày, sắc mặt lo lắng. Trịnh Đan Ny hỏi: "Bà Từ xảy ra chuyện gì thế?"

"Cô ấy..." Từ Tố nói: "Tinh thần cô ấy không được tốt, sau khi con trai mất tích, cô ấy thường xuyên nói nghe được tiếng khóc của đứa trẻ trong nhà."

Lần đầu tiên ông còn tin là thật, lục tung khắp nhà tìm mấy lần, lần thứ hai, lần thứ ba, ông ấy liền hiểu ra, là tinh thần của vợ ông xảy ra vấn đề.

Trịnh Đan Ny nghe xong, lại nhìn sang Trần Kha, mà Trần Kha, cũng rất ăn ý nhìn sang cô.





Chương trước Chương tiếp
Loading...