[ĐẢN XÁC] ÂM DƯƠNG

CHƯƠNG 57: Nam Thành



Từ Sở Văn còn chưa mở mắt đã ngửi thấy mùi hương hoa, bên tai là tiếng chim hót quen thuộc, lảnh lót vui tai, giống như tiếng vàng anh, vô cùng dễ nghe, cô chầm chậm mở mắt, cô gái ở gần đó đang hái hoa, Từ Sở Văn gọi: "Thư Kỳ."

Diệp Thư Kỳ quay đầu, nhìn thấy Từ Sở Văn đã tỉnh liền bước tới bên cô, tặng cô những nụ hoa đã hái, hỏi: "Thích không?"

Từ Sở Văn gật đầu: "Thích, đẹp lắm, rất thơm."

"Không thơm bằng cậu." Diệp Thư Kỳ ngồi bên cạnh Từ Sở Văn, quay đầu cười với cô, Từ Sở Văn cũng không thấy lạ, dường như cô và người trước mắt, đã quen biết từ rất lâu.

Thật ra hai người chỉ thỉnh thoảng gặp nhau trong mơ, trong giấc mơ, cô và Diệp Thư Kỳ từ không quen thành thân thuộc, cô thích ở cạnh Diệp Thư Kỳ, nhưng tiếc thay, mỗi lần chỉ có nằm mơ mới có thể gặp được Diệp Thư Kỳ.

Có một dạo, Từ Sở Văn ngoài ăn uống thì là đi ngủ, bố mẹ còn tưởng rằng bệnh tình của cô trở nặng, nhưng không ai biết, thật ra là vì cô muốn gặp Diệp Thư Kỳ.

Từ nhỏ tới lớn, cô như con búp bê sứ dễ vỡ, không có bạn bè, sau khi quen Diệp Thư Kỳ, cô mới hiểu được niềm vui khi có bạn, cho nên cô tình nguyện nằm mơ.

Diệp Thư Kỳ nói: "Hôm nay cậu muốn làm gì?"

"Làm gì cũng được." Từ Sở Văn nói xong, Diệp Thư Kỳ nhìn sang cô: "Hình như cậu đã khóc à?"

Từ Sở Văn đưa tay sờ lên bên má, cô nói: "Ừm, nhà mình có chút chuyện."

Diệp Thư Kỳ không hiểu: "Chuyện gì thế?"

"Mình..." Từ Sở Văn buồn bã nói: "Em trai mình mất tích rồi."

Diệp Thư Kỳ chăm chú nhìn cô: "Cậu thích em trai không?"

Từ Sở Văn im lặng hai giây, thật ra sức khỏe của mẹ không tốt, hơn nữa tuổi đã cao, lúc nào nguy cơ khó sinh cũng rình rập, nhưng mẹ vẫn kiên trì mang thai, sinh em bé, cô biết, suốt nhiều năm qua, bố mẹ vẫn có điều nuối tiếc, bọn họ muốn có con trai, khi cô còn nhỏ, hai người từng muốn nhận nuôi một đứa con trai, cũng từng hỏi ý kiến của cô.

Cô không có ý kiến nào khác, trong nhà có thêm một đứa trẻ, là chuyện tốt, đặc biệt là sức khỏe của cô không tốt, nếu bố mẹ muốn, chắc chắn cô sẽ ủng hộ, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt mẹ mình sáng lên lúc thấy em trai, vẫn không nhịn được mà buồn bã.

Cô làm rất nhiều việc cũng không khiến mẹ vui vẻ, nhưng chỉ cần là em trai, cho dù nó khóc lóc, mẹ vẫn tươi cười dỗ dành.

Nhưng... Từ Sở Văn nói: "Mình thích."

Diệp Thư Kỳ nói: "Mình không thích."

Từ Sở Văn quay đầu, ngạc nhiên: "Gì cơ?"

"Mình nói, mình không thích." Diệp Thư Kỳ nhìn cô: "Nó chỉ biết hưởng thụ tình yêu thương của bố mẹ cậu, nào có gì tốt chứ?"

Từ Sở Văn nói: "Sức khỏe mình không tốt, bất cứ lúc nào cũng có khả năng ra đi, nếu có em trai, mình sẽ yên tâm hơn nhiều."

Diệp Thư Kỳ ngồi bên cạnh Từ Sở Văn, vén tóc ra sau tai giúp cô, lộ ra góc nghiêng trắng trẻo, Từ Sở Văn rất hiếm khi ra ngoài, nước da là màu tái nhợt vì bệnh tật, vừa mới khóc, khóe mắt còn đỏ ửng, giống như phấn hồng chưa được tán đều, chỗ đậm chỗ nhạt.

"Được rồi, mình xin lỗi." Diệp Thư Kỳ xin lỗi: "Mình không nên nhắc tới chuyện này."

Từ Sở Văn lắc đầu: "Không sao."

Diệp Thư Kỳ nói: "Mình dẫn cậu đi câu cá nhé?"

"Câu cá?" Từ Sở Văn còn chưa kịp phản ứng, đã bị Diệp Thư Kỳ kéo đi, một hồ nước không lớn, lá sen xanh ngắt, hoa sen nở bung, Diệp Thư Kỳ đưa tay về phía Từ Sở Văn, Từ Sở Văn nhìn thấy cô ấy đứng trên chiếc thuyền nhỏ, thuyền nhỏ tròng trành, cô do dự nhìn Diệp Thư Kỳ.

Diệp Thư Kỳ rất kiên nhẫn, trước giờ cô ấy vẫn luôn kiên nhẫn, làm gì cũng không nhanh không chậm, có lúc còn dịu dàng gọi cô: "Sở Văn."

"Sở Văn, lại đây." Diệp Thư Kỳ đưa tay ra nói: "Đưa tay cho mình."

Từ Sở Văn cắn môi, nhìn Diệp Thư Kỳ, cuối cùng đưa tay cho cô ấy.

Tay Diệp Thư Kỳ dùng lực, Từ Sở Văn đã đứng lên thuyền, thân thuyền lắc lư, khuôn mặt Từ Sở Văn tái đi vì sợ hãi, Diệp Thư Kỳ kịp thời ôm lấy cô, hai tay ôm chặt lấy chiếc eo mảnh khảnh của Từ Sở Văn, ôm gọn trong tay.

"Cậu gầy quá." Diệp Thư Kỳ ôm lấy Từ Sở Văn, nói: "Đợi lát nữa câu được cá, mình sẽ nướng cá cho cậu ăn, phải ăn nhiều một chút."

Từ Sở Văn cúi đầu, Diệp Thư Kỳ trước mặt và cô dán lấy nhau, hai người gần như mặt đối mặt, đầu mũi cô toàn là hương thơm thoang thoảng trên người Diệp Thư Kỳ, mùi hương giống như hương hoa sen, rất dễ ngửi.

Diệp Thư Kỳ không buông cô ra, cô cũng không lên tiếng.

Hai người đứng trên thuyền, chiếc thuyền trôi ra giữa hồ, lúc này Diệp Thư Kỳ mới đỡ cô ngồi xuống, Từ Sở Văn nhận lấy một chiếc cần câu tới tay, cô cúi đầu, Diệp Thư Kỳ nói: "Câu cá đi."

"Xem xem Sở Văn lợi hại, hay mình lợi hại."

Từ Sở Văn quay đầu nhìn Diệp Thư Kỳ, ánh mặt trời len qua kẽ lá sen chiếu lên góc mặt Diệp Thư Kỳ, đẹp đẽ lại thanh thản, Từ Sở Văn nói: "Chắc chắn là cậu lợi hại."

"Nếu mình thắng, có thể ước một điều ước không?"

Từ Sở Văn ngẩn ra giây lát: "Điều ước gì?"

Diệp Thư Kỳ nói: "Cậu đồng ý với mình trước đã."

Từ Sở Văn suy nghĩ mấy giây, gật đầu.

Diệp Thư Kỳ ngồi bên cạnh Từ Sở Văn, chiếc thuyền lắc lư, nước trong hồ rất lâu không có động tĩnh, Diệp Thư Kỳ dứt khoát đặt cần câu lên đầu thuyền, cả người nằm xuống, gối đầu lên đùi Từ Sở Văn.

Khuôn mặt Từ Sở Văn ửng đỏ.

Diệp Thư Kỳ rất thích thân mật với cô như thế, có lúc là ôm, có lúc sẽ ngủ trên đùi cô, Từ Sở Văn không hề bài xích với hành động thân mật này, ngược lại – rất thích.

Có cảm giác yêu thích trào lên trong lòng, cô thích sự gần gũi của Diệp Thư Kỳ, cho dù chỉ là chạm vào nhau.

Từ Sở Văn cúi đầu: "Cậu đang nghĩ gì thế?"

"Mình đang nghĩ, lát nữa mình phải ước cái gì." Từ Sở Văn cười lên, khuôn mặt thả lỏng, giống hệt như tinh linh, cho người ta ảo giác mờ ảo, Từ Sở Văn nói: "Cậu còn chưa thắng mà."

"Sắp rồi." Diệp Thư Kỳ nhìn cô: "Mình sắp thắng rồi."

Từ Sở Văn vừa định phản bác, lại nhìn thấy cần câu của Diệp Thư Kỳ động đậy, Diệp Thư Kỳ lập tức ngồi dậy, quay đầu cười với cô, rồi nhấc cần câu lên, dây câu dài nhấc theo một con cá lên khỏi mặt nước.

Diệp Thư Kỳ nói: "Xem này, mình thắng rồi."

Từ Sở Văn lẩm nhẩm một tiếng, Diệp Thư Kỳ nhích tới: "Nói gì đấy?"

"Không..." Khuôn mặt đột ngột tới gần ấy vô cùng xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả búp bê, Từ Sở Văn nghẹn lời, mở to mắt: "Không có gì."

"Đi, chúng ta đi nướng cá." Diệp Thư Kỳ nói xong thu cần câu lại cho Từ Sở Văn, khi chiếc thuyền tròng trành, Từ Sở Văn chạm vào cánh tay Diệp Thư Kỳ, Diệp Thư Kỳ cúi đầu: "Sợ thì ôm mình đi."

"Mình không sợ." Từ Sở Văn nói xong, Diệp Thư Kỳ đã kéo lấy hai tay cô vòng lên eo mình, chiếc eo mảnh khảnh, da dẻ có tính đàn hồi, không hề giống với vẻ yếu ớt của cô.

Từ Sở Văn cứ lặng lẽ ôm lấy Diệp Thư Kỳ như thế, vùi đầu vào lòng Diệp Thư Kỳ, giống như tìm được một nơi tĩnh dưỡng, yên tâm nghỉ ngơi.

Diệp Thư Kỳ cúi đầu nhìn Từ Sở Văn, một lúc lâu, cô ấy mới đẩy thuyền tới bên bờ, cô ấy đỡ Từ Sở Văn xuống thuyền trước, sau đó xách cá xuống thuyền, không bao lâu, nổi lửa bên hồ, Diệp Thư Kỳ làm sạch cá rồi đặt lên bếp lửa, mùi hương lan tỏa, cô ấy ngồi bên cạnh Từ Sở Văn, hỏi: "Có đói không?"

"Vẫn ổn." Dạ dày của Từ Sở Văn không lớn, vì nguyên nhân sức khỏe, cô chỉ có thể ăn một số đồ hạn chế, nhưng mỗi lần Diệp Thư Kỳ làm đồ ăn lại đều là những món cô thích, cho dù trước kia không thích cá nướng nhất, nhưng chỉ cần là Diệp Thư Kỳ đưa cho cô, cô liền muốn ăn.

Từ Sở Văn xé thịt cá, khô khốc, hơi nhạt, cũng không phải đồ ăn ngon, nhưng khi nhìn Diệp Thư Kỳ ngồi bên cạnh cô, thong thả xé cá ăn, Từ Sở Văn liền cảm thấy đây chính là mĩ vị nhân gian.

"Ngon không?" Diệp Thư Kỳ thò đầu ra hỏi, hai mắt cong lên, như lưỡi liềm, xinh đẹp không tả nổi, từ nhỏ Từ Sở Văn đã được khen xinh đẹp, là người đẹp hiếm có khó gặp, nhưng cô cảm thấy Diệp Thư Kỳ mới thật sự xinh đẹp, đẹp từ trong xương cốt, khiến người ta chấn động, cũng thường khiến cô chỉ chăm chăm nhìn Diệp Thư Kỳ, mà bỏ qua lời nói của cô ấy.

"Gì cơ?" Từ Sở Văn ngẩn ra, hỏi lại.

Diệp Thư Kỳ nói: "Mình hỏi cậu, ăn ngon không?"

Từ Sở Văn rũ mắt, gò má ửng hồng: "Ngon lắm."

"Ngon thì ăn nhiều chút, cậu gầy quá." Diệp Thư Kỳ nói: "Ăn xong mình muốn ước."

Trái tim Từ Sở Văn đột nhiên đập nhanh, cũng không biết đầu óc cô suy nghĩ tới chuyện gì, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, Diệp Thư Kỳ sẽ ước gì? Có liên quan tới cô không? Có phải là một cái ôm không?

Hay là...

Từ Sở Văn ngăn bản thân nghĩ lung tung, cô cúi đầu, nhưng vành tai đỏ ửng, Diệp Thư Kỳ nhìn thấy biểu cảm của Từ Sở Văn như thế, ý cười nơi đáy mắt càng thêm sâu, cô ấy nhích lại gần bên tai Từ Sở Văn nói: "Hay là, bây giờ mình ước luôn nhỉ?"

Từ Sở Văn ngẩng mắt, lông mi dài chớp chớp, giống như con bướm rơi vào trong đáy mắt, trong chớp mắt lại bay đi, Từ Sở Văn hỏi: "Cậu ước gì?"

"Thì ước..." Diệp Thư Kỳ cố ý không nói, khi Từ Sở Văn cắn môi, cô ấy mới nói: "Ước Sở Văn mãi mãi ở bên mình."

"Được không?"

Sắc mặt Từ Sở Văn biến đổi, cô nhìn sang Diệp Thư Kỳ, từ khi được sinh ra, mọi người trong nhà đều biết, cô có thể ra đi bất cứ lúc nào, cho nên mong ước của bọn họ chính là cô có thể sống vui vẻ mỗi ngày.

Chưa từng có ai khi ước nguyện nói rằng, Từ Sở Văn, đừng rời xa chúng ta.

Khi Từ Sở Văn ngây ra, Diệp Thư Kỳ nhích lại gần cô, giống như cố tình mê hoặc, nói: "Sở Văn, mãi mãi ở bên mình, được không?"

Từ Sở Văn nhìn cô gái trước mặt ngày càng tới gần, trái tim cô đập rất nhanh, nhanh tới nỗi không thoải mái, Từ Sở Văn ôm lấy lồng ngực đang điên cuồng đập lên, khó chịu nhíu mày, Diệp Thư Kỳ vội đỡ lấy cô, tay vô thức xoa ngực cho Từ Sở Văn.

Trong khoảnh khắc tay Diệp Thư Kỳ đặt lên, Từ Sở Văn ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau, môi mỏng của Từ Sở Văn động đậy, Diệp Thư Kỳ lại dựa gần cô thêm chút nữa: "Được không?"

Từ Sở Văn khẽ nói: "Được..."

Cô chỉ có thể phát ra một âm tiết, đôi môi đã bị người khẽ dán lên, trước mặt Từ Sở Văn quay cuồng, nhịp tim hỗn loạn không thôi, Diệp Thư Kỳ cắn lấy cánh môi cô, đột nhiên nói: "Có người tới rồi."

Tất cả trước mặt hóa thành hư vô, Từ Sở Văn vội mở mắt, tay vô thức đưa lên môi, cảm giác mềm mại, hơi thở ngọt ngào, cô cắn môi, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, quản gia nói: "Ông chủ, đồ đệ của Hà chưởng môn tới rồi."

Từ Sở Văn đứng dậy đi tới bên cửa, mở cửa ra, bên ngoài có hai người đang đứng đó, bên trái là một người cốt cách tiên nhân, chính nghĩa lạnh lùng, ngũ quan toát lên vẻ mạnh mẽ, người đó quay đầu, sau khi nhìn thấy cô liền gật đầu, coi như chào hỏi, Từ Sở Văn cũng khẽ gật đầu.

Trịnh Đan Ny bên cạnh Trần Kha nhìn về phía Từ Sở Văn, trời sinh bệnh tật, cơ thể yếu ớt, rất mỏng manh, nhìn rất yếu ớt không chịu nổi gió thổi qua, Trịnh Đan Ny chào hỏi: "Cô Từ."

Từ Sở Văn gật đầu: "Chào chị."

Rất nhanh, cửa phòng chính mở ra, Từ Tố mời Trần Kha và Trịnh Đan Ny vào trong, Từ Sở Văn đứng ngoài cửa, Trịnh Đan Ny nhìn vào trong phòng Từ Sở Văn qua cánh cửa hé mở, trên đầu giường treo một bức tranh, non xanh nước biếc, chim chóc vui ca, phong cảnh không tệ, rất phù hợp với cô Từ trước mặt.

Trịnh Đan Ny không nhìn lâu, quay người vào phòng ngủ chính.

Từ Sở Văn cũng quay về phòng, cô đứng trước cửa, nhìn về phía bức tranh kia, cô gái ngồi nghịch nước bên hồ trong bức tranh, đã biến mất.

Chương trước Chương tiếp
Loading...