[Đam mỹ/Hoàn] Bạn cùng phòng là người ngoài hành tinh
Chương 12
Trong lớp học, Lâm Vu Ai lơ đãng lắng nghe câu được câu không, cũng may lớp tâm lý học tương đối nhẹ nhàng, nhưng cậu chỉ thi thoảng mới theo kịp bài giảng của giáo sư.Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Lâm Vu Ai đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tìm đến Hà Tức.Chỗ ngồi trong lớp tâm lý học được sắp xếp theo số thứ tự của sinh viên, Lâm Vu Ai ở phía trước còn Hà Tức phía sau. Vì vậy, Lâm Vu Ai buộc phải đi ra từ cửa trước, sau đó vòng xuống cửa sau để gặp Hà Tức.Hà Tức còn chưa bước ra khỏi cửa đã bắt gặp ánh mắt rạng ngời của Lâm Vu Ai, không khỏi nở nụ cười, vươn tay xoa đầu cậu."Bữa trưa ăn gì nha?""Gì cũng được"."Vậy em muốn ăn bánh kếp trứng". (*)"Được, vậy thì ăn món này".Món bánh kếp trứng được làm rất nhanh, Hà Tức và Lâm Vu Ai vừa ăn vừa đi bộ về ký túc xá, những người khác trong phòng vẫn chưa quay lại.Đảo qua liền thấy khung tranh được để rất bắt mắt trên bàn Hà Tức, Lâm Vu Ai liếc nhìn hắn một cái.Hà Tức: "Anh đã lau sạch nó".Lâm Vu Ai: "Em biết là anh lau rồi".Lâm Vu Ai dựa vào bậc thang bên cạnh giường, "Em thực sự đã làm nó rất nghiêm túc đấy, mất mấy ngày lận. À, không biết em đã nói với anh chưa, trước đây em có học cắt giấy trong mấy năm, để em cho anh xem những bức tranh cắt giấy em từng làm nha..."Nói rồi, Lâm Vu Ai liền mở điện thoại và cho hắn xem một album ảnh, "Nhìn này, đây là tác phẩm đầu tay của em, đáng yêu lắm, em cất nó trong tủ phòng khách để cho mọi người thưởng lãm. Lúc làm cái này, em rất hồi hộp vì vốn nghĩ tranh cắt giấy rất khó, cắt đi cắt lại mãi mà vẫn bị hỏng. Sau đó, em đưa bức tranh cho bà nội. A, như thế nào mà bức tranh cuối cùng lại xuất hiện ở đây. Hóa ra bà nội đã sửa giúp em, trông rất tinh xảo đúng không, đến giờ kỹ năng của bà vẫn còn tốt lắm... "Hà Tức chăm chú lắng nghe, ánh mắt ôn nhu dịu dàng. Hắn vừa lắng nghe Lâm Vu Ai say sưa kể chuyện, vừa lặng lẽ xoa xoa đuôi tóc của Lâm Vu Ai mà cậu chẳng hề hay biết.Lâm Vu Ai nói hăng say suốt 15 phút mới dừng lại, "À, album này vẫn chưa đầy đủ đâu, có mấy bức tranh em chưa chụp lại"."Chà, sao em giỏi vậy chứ". Cậu tự mình vuốt đuôi.Hà Tức mỉm cười, hướng ngón tay chạm vào tóc cậu, "Ừ, em rất lợi hại"."Đúng vậy nha". Lâm Vu Ai cao hứng, ấn lên tay Hà Tức một nụ hôn đầy dầu mỡ, sau đó liền ngượng ngùng miệng cười hì hì mà lấy giấy lau lau.Sau giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, hai người đến trường chuẩn bị cho lớp học buổi chiều, lớp học chiều nay chật kín người.Kết thúc giờ tự học buổi tối, Lâm Vu Ai và Hà Tức đến sân luyện tập, khởi động đơn giản rồi bắt đầu chạy. Lâm Vu Ai thấy hôm nay Hà Tức không đeo tai nghe, liền hỏi tại sao, Hà Tức nói là quên mang theo. Lâm Vu Ai cười cười trêu hắn là ngốc nghếch, Hà Tức ra điều giận dỗi đẩy nhẹ lưng cậu, Lâm Vu Ai liền mè nheo: " Hà Tức, anh khác xưa rồi! Trước đây anh không như thế! Quả nhiên nam nhân có được rồi liền thay lòng đổi dạ!" Hà Tức khựng lại: "Không phải mà..."Thấy hắn ngừng bước, Lâm Vu Ai quay lại, nghịch ngợm đẩy lưng hắn một cái. Hà Tức chợt nhận ra Lâm Vu Ai chỉ đang đùa giỡn, nhanh chóng đuổi tới.Suy nghĩ một chút, hắn nói, "Anh sẽ không thay lòng"."Em đùa xíu thôi mà"."Anh biết". Hà Tức nhìn thẳng vào cậu, lặp lại lời mình nói, "Dù thế nào, anh cũng sẽ không thay đổi".Hoàn thành xong 2km chạy bộ, Lâm Vu Ai mặt đỏ hồng, hừng hực sáp lại gần hắn, ngoắc nhẹ ngón út hắn, "Em cũng sẽ luôn thích anh".Hà Tức tiến lại gần hơn, vươn tay lau đi giọt mồ hôi từ trên trán sắp chảy xuống mắt Lâm Vu Ai, "Thật ngoan".Lâm Vu Ai cảm thấy lỗ tai mình nóng rực lên. Trong tiếng thở dốc, lời thầm thì "Thật ngoan" của Hà Tức sao mà... Ưm... Khiến lòng có chút nhộn nhạo nha... Lại còn khiêu gợi nữa...Lâm Vu Ai ngẩng đầu nhìn Hà Tức, cố giữ bộ dáng bình tâm, không khỏi suy tư liệu mình có phải dung tục quá không.Về đến ký túc xá, các bạn cùng phòng đều đã quay lại. Trước mặt người khác, Hà Tức thường khá kín tiếng. Lâm Vu Ai vừa tán gẫu với các bạn trong phòng, vừa nhắn tin cho Hà Tức."Tiểu Lâm, ông có bạn gái à? Làm gì mà mặt cười xuân tâm nhộn nhạo thế kia". Sầm Mịch trêu chọc.Lâm Vu Ai ngẩng đầu, bắt gặp ba khuôn mặt, bao gồm cả Hà Tức.Lâm Vu Ai: "Không có... chỉ đang xem một đoạn video hài hước thôi".Đâu phải bạn gái, là bạn trai mới đúng nha hí hí."Vậy sao?" Sầm Mịch tỏ vẻ nghi ngờ."Ờ". Lâm Vu Ai miệng cười ha hả, nhưng tay lại gửi cho Hà Tức biểu tượng cảm xúc làm nũng muốn hôn hôn.Hà Tức ngẩng đầu nhìn cậu, Lâm Vu Ai bình tĩnh nháy mắt.Q: Được. Hà Tức đứng dậy đi vào phòng tắm, mở vòi nước rửa tay. Vài giây sau, Lâm Vu Ai cũng xuất hiện."Hôn hôn đâu?" Hà Tức liếc cậu một cái, lau tay, vuốt ve khuôn mặt, gò má và bên tai Lâm Vu Ai rồi tiến lại gần, hôn nhẹ lên đôi môi vẫn đang mỉm cười của cậu, sau đó bước ra khỏi phòng tắm.Chỉ còn lại Lâm Vu Ai đang trơ mắt nhìn bộ dáng môi đỏ má hồng của mình trong gương.Không nghĩ tới anh ấy thật sự hôn a a a a! Mới vừa rồi... Mấy người trong phòng vẫn còn đang nói chuyện cách vách có mấy mét thôi! Phê quá phái phái quá... Lại còn kích thích nữa... Sao ảnh có thể bày ra biểu tình tâm lặng như nước mà hành sự như vậy chứ...Lâm Vu Ai tạt tạt nước, làm dịu khuôn mặt nóng bừng rồi mới đi ra ngoài.Sầm Mịch và Vương Tuấn còn đang tán gẫu, Lâm Vu Ai và Hà Tức liếc mắt nhìn nhau, nhưng không ngờ vành tai của Hà Tức lại phản chủ mà đỏ ửng lên. Nhìn hắn một phen, Lâm Vu Ai quên hết chột dạ, thậm chí còn có chút buồn cười. Cậu lấy điện thoại ra.Lining: Sao tai anh đỏ vậy nha?Q: ...Lâm Vu Ai nhìn trúng tim đen của hắn, không nhịn được bật cười.Vương Tuấn: "Tiểu Lâm, ông xem gì khôi hài mà đỏ hết cả tai lên vậy? Không phải là cái gì ừ hứ đấy chứ?"...Toang. Lâm Vu Ai vội sờ sờ tai, ban nãy chỉ lo dập lửa trên mặt mà quên béng lỗ thính. Chết tiệt, xấu hổ quá đi, vừa mới cười cợt Hà Tức nữa chứ."Miệng cười thì tai đỏ chứ sao". Cậu thuận miệng nói dối.Q: Sao tai em đỏ vậy nha?Đáng ghét.Lining: ... Anh phiền muốn chết.-----(*) Bánh kếp trứng trông như thế này ^^