[Đam mỹ/Hoàn] Bạn cùng phòng là người ngoài hành tinh
Chương 11
Lâm Vu Ai bị bàng quang đánh thức, mắt còn chưa mở, cơn đau đầu đã dội về. Cậu cau mày ngồi thẳng dậy, chầm chậm tỉnh lại.Giường phía bên kia trống không.Lâm Vu Ai xoa xoa thái dương, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, từ từ suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong cơn say.Bàn tay đang đánh răng chợt dừng lại, cậu chậm rãi mở to mắt, thiếu niên trong gương cũng chớp mắt không ngừng, miệng đầy bọt kem đánh răng.Tình huống của Hà Tức... là như thế nào? Người máy? Người ngoài hành tinh? Siêu năng lực? Hay cậu ấy tham gia vào một cuộc biến đổi gen như trong truyền thuyết? Nhớ lại việc đêm qua sau khi bị phát hiện, cậu ấy đã lo lắng đến mức nào, phải chăng đó là một loại năng lực đặc biệt không thể nói ra với nhân loại bình thường? Cậu ấy thuộc một tổ chức thần bí nào đó? Vậy đây là lý do cậu ấy từ chối mình?Lâm Vu Ai suy nghĩ miên man một hồi thì nghe thấy tiếng cửa mở. Cậu rửa mặt qua loa rồi bước ra.Làm sao đây.Hà Tức mang theo bữa sáng đứng trước giường, thấy Lâm Vu Ai đi ra, hắn không chút giấu diếm siết chặt ngón tay, nói: "Tôi mua một ít điểm tâm"."Cảm ơn". Lâm Vu Ai thoáng ngừng lại, "Ngày hôm qua..."Lâm Vu Ai thấy Hà Tức đang mím mím môi, có chút hốt hoảng mà dời tầm mắt."Sự tình ngày hôm qua, tôi nhớ ra rồi. Cậu..." Lâm Vu Ai có chút khó xử không biết mở lời ra sao, nên nói điều gì, chẳng nhẽ lại hỏi thẳng người ta về vấn đề này."Tôi không giống người bình thường". Được ăn cả ngã về không, Hà Tức liền lên tiếng trước, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Chính xác mà nói, tôi không phải là con người. Tôi chỉ là một sinh vật ngoài hành tinh ký sinh trên cơ thể con người này. Rất xin lỗi đã làm cậu sợ. Bây giờ nếu cảm thấy khó chấp nhận, cậu có thể xin đổi phòng ký túc xá...""Vậy đây là lý do cậu từ chối tôi?"Hà Tức sững sờ đứng yên tại chỗ, lặng im như một cái cây."Nguyên lai người này thì sao?" Lâm Vu Ai tiếp tục hỏi."Cậu ấy chết khi con nhỏ"."Sau này cậu sẽ phải rời đi à?""Chắc là không". "Cậu tên là gì?""Tôi không có tên tuổi, chỉ có mã số, tôi là Z310579". Hà Tức cắn chặt răng, hắn chỉ là một kẻ phi nhân loại không có danh xưng, đối mặt với mọi người chẳng thể thắng thắn khiến hắn vô cùng chật vật.Hắn đã đem hết thảy mọi thứ về mình giao cho đối phương, giờ đây chỉ còn lại tâm trạng lo lắng bồn chồn."Thì ra, đó là lý do cậu từ chối tôi?"Lâm Vu Ai lại hỏi một lần nữa.Thật lâu sau, Hà Tức mới thấp giọng nói, "Tôi người không ra người, quái vật không ra quái vật, làm sao có thể...""Nếu em nói em nguyện ý thì sao?"Lâm Vu Ai tiến lên một bước dưới ánh mắt hoang mang của hắn, nắm lấy bàn tay còn lại, nhẹ hôn lên đầu ngón tay hắn."Anh không phải là quái vật". Lâm Vu Ai nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ngẩng đầu hôn lên cằm hắn, "Anh là món quà của em"."Anh rất ngầu, giống như những siêu anh hùng có siêu năng lực trong phim vậy. Anh không phải con người cũng không sao, dù sao thì họ cũng không đáng yêu như anh. Anh không phải quái vật, anh vừa ngầu vừa đáng yêu, rất hợp ý em". Lâm Vu Ai khẽ nắn nắn tai hắn, "Em chính là thích anh rất nhiều, bất kể thế nào em cũng thích anh. Em yêu thích sự trầm mặc của anh, yêu thích cách anh giả vờ lãnh đạm, cũng yêu thích cả bàn tay kim loại và đôi mắt màu bạc của anh nữa. Như vậy, anh có nguyện ý thích em không?"Hà Tức cuối cùng cũng ôm đáp lại Lâm Vu Ai, hắn hơi cong lưng lên, nói với giọng nghẹn ngào, "Anh thích em".Lâm Vu Ai mỉm cười, "Đừng làm đổ canh lên người em chứ, bạn trai".Hà Tức, "Anh mua cơm nắm, không có canh đâu".Lâm Vu Ai buông tay ra, đưa đưa đẩy đẩy Hà Tức, "Em đói bụng rồi, lát còn có lớp nữa, bạn trai ơi".Hà Tức siết chặt cánh tay cậu giống như một đứa trẻ, lúc này mới chịu buông tay ra, cúi đầu hôn lên trán cậu, khiến Lâm Vu Ai lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào. Hà Tức giả vờ bình tĩnh mà mím mím môi, lỗ tai đỏ lựng. "Sao tai anh lại đỏ lên vậy nha?" Lâm Vu Ai giả vờ ngạc nhiên."...""Đói bụng thì mau ăn cơm thôi".Lâm Vu Ai cười đến híp mắt, trong lòng như có chiếc lông vũ cọ qua, ngứa ngứa ngọt ngọt.Oa, người này thuộc về mình rồi sao, người nhút nhát đáng yêu này thực sự thuộc về mình.Lâm Vu Ai không nhịn được liền hôn lên bàn tay của Hà Tức một lần nữa, khiến hắn bất đắc dĩ nói lời hờn giận: "Dính dầu mỡ đầy tay anh rồi".Ăn sáng xong, cả hai cùng nhau đến trường, vẫn còn sớm nên bọn họ ghé qua hồ Duyệt.Lâm Vu Ai chậm rãi lấy lại cảm xúc hưng phấn khi nãy, lôi lôi kéo kéo Hà Tức ngồi xuống bãi cỏ. Sáng sớm ngày thường, không có ai xung quanh, chỉ có tiếng gió xào xạc trên tán lá, hòa cùng tiếng chim hót vui tai trong khung cảnh thư thái. Lâm Vu Ai lắng nghe Hà Tức kể câu chuyện của mình, làm thế nào hắn từ tinh cầu đến được nơi này, hắn lớn lên trong hình hài con người như thế nào, cuộc sống học tập sinh hoạt của hắn tại ngôi làng nhỏ trên núi ra sao, và lúc nào từ đâu hắn có cảm tình với cậu."Ngày hôm đó say rượu, em khóc lóc kêu mẹ đừng bỏ rơi. Anh còn tưởng em lớn lên trong gia đình đơn thân"."Vậy là anh cảm thấy đồng cảm với em?" Lâm Vu Ai sửng sốt."Ừm... Sau đó liền để ý em nhiều hơn một chút. Chẳng bao lâu sau, anh phát hiện ra mình đã hiểu nhầm"."Thực ra, em đã chú ý đến anh từ lâu rồi, ngay từ ngày đầu tiên khai giảng". Lâm Vu Ai ngoắc ngoắc ngón út của Hà Tức, "Khi ấy, em cảm thấy gương mặt của anh rất thu hút, rất hợp với gu thẩm mỹ của em. Nhưng thời điểm đó, em chỉ đơn thuần là khen ngợi trong lòng mà thôi"."Sau đó thì sao?""Sau đó thì không đơn thuần được nữa". Lâm Vu Ai bày ra bộ mặt "Này còn phải hỏi sao". "Nhưng anh đừng lo lắng, em không chỉ yêu thích vẻ ngoài đẹp trai, mà còn cả tâm hồn đáng yêu của anh nữa".Hà Tức bất lực liếc cậu một cái, không biết cậu thấy hắn "đáng yêu" chỗ nào. Lâm Vu Ai nhìn xung quanh, đột nhiên nhỏ giọng nói, "Anh có thể biến ra cho em nhìn chút được không? Chính là cái kim loại kia ấy".Hà Tức gật gật đầu, kim loại màu trắng bạc nổi lên giữa các ngón tay, sáng bóng, trông khá giống móng tay."Hôm qua không phải như vậy".Hà Tức nhìn xung quanh một chút, xác nhận không có ai, liền thuận ý làm cho Lâm Vu Ai xem.Lần này kim loại lan từ các ngón tay đến lòng bàn tay."Oa, giỏi quá đi". Lâm Vu Ai sờ sờ ngón tay kim loại của hắn, "Như thế này có cảm nhận được không?""Không có cảm giác gì hết".Lâm Vu Ai có chút thất vọng, lại hỏi, "Còn có thể làm nhiều hơn sao?""Có thể biến toàn thân, nhưng không cần thiết". Suy nghĩ một chút, Hà Tức lại nói, "Làm như thế này cũng được nữa".Vừa dứt lời, kim loại giữa các ngón tay của hắn trở nên dài hơn và quấn chặt lấy cổ tay của Lâm Vu Ai. Một lát sau liền nới lỏng và trở về trạng thái ban đầu."Oa, tuyệt quá đi. Đây là kim loại gì vậy?""Hình như là hợp kim nhôm?" Hà Tức nói một cách không chắc chắn, "Cũng có thể là magiê hoặc sắt gì đó?""Thôi không sao, chuyện này không quan trọng. Em muốn xem đôi mắt của anh nữa".Lâm Vu Ai liền được thấy đôi mắt màu trắng bạc như ý muốn."Đẹp quá". Thừa dịp xung quanh không có ai, Lâm Vu Ai nhanh chóng đến gần, hôn một cái lên đôi mắt Hà Tức.Đáp lại, Hà Tức cũng hôn lên đôi mắt đang cười của Lâm Vu Ai."Ngoại trừ hai cái này, anh còn có kỹ năng nào khác nữa không?" Lâm Vu Ai tò mò hỏi, giống như đứa trẻ vừa có được món đồ chơi mới."Không có"."Vậy cũng quá tốt rồi". Sau một lúc lặng yên, cậu lại nói, "Anh ngầu lắm"."Cảm ơn", Hà Tức xoa xoa tóc cậu, "Em cũng rất ngầu".Sướng quá tía má ơi."Em vẫn luôn rất ngầu mà". Lâm Vu Ai ngẩng đầu đầy kiêu hãnh, như chú công xòe đuôi."Quay về lấy sách vở thôi, sắp đến giờ vào lớp rồi".----- * Lời của editor: Cuối cùng tình cảm của đôi trẻ cũng tiến triển rồi, chờ mãi *tung bông*