Cô Lái Đò - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 8: Bí Ẩn 1
Màn đêm buông xuống luôn đúng giờ, chẳng quan tâm đến cảm xúc vui buồn mà nó phủ lên.Thuyền nan cùng sông trôi xuôi, dường như chính con thuyền nhỏ bé đang kéo theo dòng chảy.Trên mặt sông xuất hiện những ánh đèn vàng mờ ảo, như bầu trời kín mít cuối cùng cũng có ánh sao. Ánh sao kéo thuyền nan ra khỏi sự bí ẩn tách biệt với thế giới, trở về một đêm yên bình tĩnh lặng của trần gian.Thẩm A Cầm ngất từ lúc chiều tà, mê man trong cơn sốt, vừa sốt vừa lảm nhảm mấy lời mơ hồ. Tần Ngôn không quan tâm, chỉ ngồi bên cạnh tháo dải lụa trên bím tóc rồi buộc lại.Có lẽ đây là thú vui duy nhất của cô.Đầu gối cô co lại, nhẹ nhàng chạm vào đùi Thẩm A Cầm. Đợi đến khi nhiệt độ qua lớp vải trở nên ổn định, Thẩm A Cầm dần tỉnh.Mí mắt Thẩm A Cầm hé một khe hẹp, rồi theo thói quen nhắm lại. Năm ngón tay đặt trên bụng khẽ nhấc lên, lần theo cơ thể mò mẫm trên sàn thuyền, hơi dùng sức ấn xuống, chống đỡ cơ thể ngồi dậy.Tần Ngôn bắt đầu thấy Thẩm A Cầm khá thú vị. Em yếu đuối, chỉ cần nhìn hai lần là ngất, chẳng khác gì những cô gái yếu ớt khác, nhưng động tác ngồi dậy lại rất nhanh nhẹn, như thể có khả năng hồi phục khác thường.Lần đầu tiên Tần Ngôn tò mò về lai lịch của một cô gái, nhưng chỉ thoáng chốc.Núi sông biển cả, mặt trăng sao trời, ngũ tạng lục phủ, thất tình lục dục, ngàn vạn thức kỳ lạ, chẳng đáng để bận tâm.Thẩm A Cầm nghiêng tai lắng nghe, biết thuyền vẫn đang di chuyển. Cô nhẹ nhàng gọi: "Cô Tần Ngôn."Cổ họng như bị lửa thiêu, cay xè, lần đầu tiên gọi tên người trước mặt mà nghe khó nghe đến vậy.Cô không muốn nhắc lại những gì đã xảy ra ở làng Mạc, chỉ hỏi Tần Ngôn: "Chúng ta đi đâu vậy?"Tần Ngôn đáp: "Tôi đi tìm một thứ."Thẩm A Cầm phát ra một âm thanh hỏi thăm."Thuyền nan sẽ đưa tôi đến đó." Tần Ngôn không nói thêm gì.Thẩm A Cầm gật đầu, định co chân, đặt cằm lên đầu gối như trước. Nhưng vừa cử động, cô cảm thấy dạ dày bị quặn thắt, cơn buồn nôn dâng lên tận cổ họng.Cô không để lộ cảm xúc, cố gắng chịu đựng vài lần, cuối cùng không thể chịu đựng thêm được, cẩn thận nghiêng người, vịn vào mép thuyền, chuẩn bị nôn.Tần Ngôn đã chứng kiến nhiều người say sóng, nhưng động tác nôn của Thẩm A Cầm rất ngoan ngoãn, cẩn thận, như sợ làm bẩn thuyền, không hề khó coi chút.Có lẽ vì đối phương nôn "đẹp mắt", Tần Ngôn suy nghĩ, bước tới đỡ lưng, khi Thẩm A Cầm đưa tay phải ra mò mẫm, cô đưa lòng bàn tay lên đỡ lấy.Thẩm A Cầm ngẩn người, quay đầu, dùng tay áo lau miệng, cắn môi, rồi nói: "Cảm ơn."Từ khi chứng kiến cái chết ở Mạc Hà, đôi mắt Thẩm A Cầm cứ chớp chớp không yên. Hàng mi như cánh bồ công anh vương nước, ướt át, mỏng manh, chỉ một làn gió thoảng cũng đủ khiến chúng tan biến. Tần Ngôn nhìn vào mắt Thẩm A Cầm, bất chợt lên tiếng: "Mở mắt ra cho tôi xem."Cô đoán Thẩm A Cầm giả mù, nhưng chỉ đến khi chứng kiến A Trà giết người, cô mới biết rằng Thẩm A Cầm chỉ có thể nhìn thấy người chết. Cô chưa từng gặp chứng bệnh về mắt nào như vậy, vì thế muốn quan sát kỹ hơn.Hàng mi như đôi cánh non nớt của bướm đêm, khẽ rung lên phủi đi màn đêm lấm chấm còn vương lại, rồi mới ngập ngừng mở ra, tựa như tấm màn nhung đã được chuẩn bị kỹ từ lâu, giờ mới vén.Tần Ngôn chăm chú nhìn vào đôi mắt ấy. Đôi mắt hình cánh đào, đuôi mắt hơi xếch, đường nét mềm mại, đẹp đến nao lòng. Dưới ánh sao, tròng mắt long lanh như hai viên ngọc quý chưa vương bụi trần.Nhưng vẻ mơ màng trong mắt chỉ thoáng qua, rồi đồng tử co rút, mí mắt mở to, rõ ràng là sự kinh ngạc tột độ. Bọng mắt dưới mắt hơi nhô, lông mày cau lại, nước mắt bắt đầu dâng trong đáy mắt.Tần Ngôn thấy cánh mũi nhỏ xinh của Thẩm A Cầm phập phồng hai cái, mở miệng, mấp máy môi, nhưng không thốt nên lời.Nếu không phải một giọt nước mắt theo bản năng lăn xuống, có lẽ vẫn chưa hoàn hồn.Thẩm A Cầm nghẹn ngào, run rẩy đưa tay chạm vào Tần Ngôn, một lúc sau mới thều thào: "A Ngôn...""Hửm?"Thẩm A Cầm nhìn Tần Ngôn, chớp mắt liên tục, cố xua đi màn sương mờ giăng mắc. Cuối cùng, Tần Ngôn cũng thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt ấy.Thẩm A Cầm thốt lên: "Tôi nhìn thấy cô rồi."Cô có thể nhìn thấy Tần Ngôn; nhìn thấy vết nhăn nhỏ như gợn sóng giữa hai hàng lông mày; nhìn thấy ánh mắt tò mò; nhìn thấy cánh mũi phập phồng theo từng nhịp thở; nhìn thấy cả những sợi lông tơ trên má và đôi môi vô thức mím lại, nơi vừa phát ra một âm tiết, nói - "Hửm?"Tất cả đều sống động, mang theo hơi ấm thân quen - khi Tần Ngôn nói "Hửm", cổ họng chuyển động như thế nào nhỉ?Thẩm A Cầm lại gọi: "A Ngôn, A Ngôn!"Tần Ngôn nghiêng đầu, không đáp.Thẩm A Cầm cũng nghiêng đầu theo, rồi bật cười.Cảnh tượng này thật kỳ lạ, cô gái trước mặt mang theo những giọt nước mắt long lanh, nhưng đôi mắt lại sáng rực nhìn cô cười.Tần Ngôn chưa kịp lên tiếng, Thẩm A Cầm đã nắm lấy cổ tay, dang rộng hai cánh tay ra, cẩn thận quan sát từ đầu đến chân. Ngón tay lướt từ xương bả vai lên trên, chạm vào đuôi bím tóc, nhẹ nhàng kéo kéo, rồi trượt xuống cổ tay, nâng bàn tay Tần Ngôn lên, hướng về phía mình.Sau đó, Thẩm A Cầm nín thở, cúi đầu, đặt ngón tay lên đầu ngón tay Tần Ngôn, xoa nhẹ, rồi lại cào cào lòng bàn tay. Cuối cùng, cô nhẹ nhàng tách các ngón tay của Tần Ngôn ra và luồn từng ngón tay của mình vào giữa, siết chặt chúng lại.Tần Ngôn không quen với cử chỉ thân mật như vậy, khẽ giật tay để rút lại, nhưng thấy Thẩm A Cầm cẩn thận cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay và lực ở đầu ngón tay, sau khi xác nhận nhiều lần, Thẩm A Cầm ngẩng đầu lên, nói: "A Ngôn, tôi thực sự nhìn thấy cô rồi.""Tôi, tôi có thể nhìn thấy người sống rồi."Nụ cười nở trên môi nhẹ nhàng như một xoáy nước nhỏ lăn tăn gợn sóng.Nhưng rồi Tần Ngôn hỏi: "Có mặc quần áo không?"Thẩm A Cầm chớp mắt, một lúc sau mới hiểu Tần Ngôn đang quan tâm chuyện gì, cô nhìn từ trên xuống dưới, gật đầu: "Có."Cô giải thích: "Tôi không chỉ có thể nhìn thấy cô, mà còn có thể lờ mờ nhìn thấy những thứ xung quanh cô. Giống như ... một ngọn nến được thắp sáng trong đêm."Trước đây, khi nhìn thấy xác chết, cô cũng cảm thấy như vậy. Thế nhưng cô cảm thấy so sánh với xác chết là không may, cô không muốn nói chuyện đó với Tần Ngôn.Tần Ngôn không tỏ ý kiến, lại hỏi: "Màu gì?"Thẩm A Cầm sững sờ, A Ngôn không tin cô sao?Vì vậy, cô cắn môi, trả lời: "Màu đen.""Ừm." Tần Ngôn yên tâm.Thẩm A Cầm vì câu hỏi đó mà thấy hơi ngại, lòng bàn tay áp vào Tần Ngôn cũng nóng ran, bèn rụt lại, khẽ vặn vẹo trên ống quần bên cạnh, mắt không rời khỏi đôi giày vải của Tần Ngôn.Giọng nói của Tần Ngôn vang lên từ trên đỉnh đầu Thẩm A Cầm: "Những gì cô nhìn thấy cũng không phải là vật sống."Thẩm A Cầm rùng mình, ngẩng đầu nhìn Tần Ngôn.Tần Ngôn trầm ngâm: "Tôi đoán, cô không thể nhìn thấy người có hồn, vì vậy cô chỉ có thể nhìn thấy xác chết đã lìa hồn và tôi tình cờ cũng là người không có hồn.""Người không có hồn... là..." Thẩm A Cầm hơi hoảng sợ. Song? cô đã chứng kiến khả năng của Tần Ngôn, biết rằng Tần Ngôn không phải người thường. Hơn nữa, như Tần Ngôn từng nói, nếu Tần Ngôn có ý định làm hại cô, sao cô có thể sống đến ngày hôm nay. Nghĩ đến đây, cô lại bình tĩnh hơn."Cô không cần biết." Tần Ngôn chỉ nói mấy lời đó.Nghĩ một lúc, Tần Ngôn nói thêm: "Hôm nay không cần."Hôm nay Thẩm A Cầm đã thấy quá nhiều, cần phải tiêu hóa thật tốt, nếu không, bông hoa nhỏ bé này có lẽ sẽ suy sụp mất.Người khác có thể sẽ hỏi thêm vài câu, nhưng Thẩm A Cầm thì không. Sự tò mò của tan biến ngay khi Tần Ngôn vừa dứt lời, chỉ cúi đầu, dùng ngón chân đẩy đẩy đôi giày vải, mạnh dạn đưa ra yêu cầu: "A Ngôn, tôi có một việc muốn nhờ, không biết có được không?""Nói đi.""Cô... Cô có thể đi vài bước được không?" Cô cân nhắc sử dụng kính ngữ với Tần Ngôn, cô biết mình hơi đường đột, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy ai đi bộ, cô... muốn xem.Tần Ngôn khẽ thở dài, liếc nhìn cô Thẩm A Cầm, rồi bước hai bước trên thuyền.Bị người khác quan sát khi đi bộ, có chút ngại, không được thoải mái cho lắm.Nhưng Thẩm A Cầm rất vui, đi theo sau Tần Ngôn từng bước, như một đứa trẻ mới tập đi.Tần Ngôn dừng lại, Thẩm A Cầm tiến lên một bước nhỏ, nắm lấy tay áo, nhẹ nhàng hỏi: "A Ngôn, cô có thể đặt tay lên mái chèo không, tôi muốn xem mái chèo có màu gì."Tần Ngôn nhìn vào ánh mắt mong đợi của Thẩm A Cầm, đặt tay lên mái chèo.Thẩm A Cầm tiến lại gần, quan sát kỹ lưỡng. Cô như một con chuột nhỏ đang đánh hơi thức ăn, lại như một thợ thêu đang tỉ mỉ xem từng mũi kim.Thẩm A Cầm ngẩng đầu lên, hỏi nhỏ: "Thế còn ván thuyền thì sao?"Tần Ngôn rút tay lại: "Cô coi tôi như ngọn nến rồi."Không phải câu hỏi, mà là một lời khẳng định.Thẩm A Cầm định nói nhưng lại thôi. Cô muốn nói rằng A Ngôn hiểu lầm, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng không hẳn là hiểu lầm, nên ngại ngùng im lặng, chỉ rụt rè nhích người lại gần Tần Ngôn hơn.Cô A Ngôn nói đúng, A Ngôn chính là ngọn nến, là tia sáng duy nhất được ban tặng sau hàng chục năm chìm trong bóng tối vô tận, cô cần thông qua để nhìn thoáng qua thế giới vừa quen thuộc vừa xa lạ này.Nghĩ vậy, cô chống cằm khẽ cười, lần đầu tiên cô cảm thấy mình không phải là kẻ lập dị cô độc nhất.Cả hai cùng ngồi hóng gió một lúc, Tần Ngôn lên tiếng trước: "Không vào trong nghỉ ngơi à?"Thẩm A Cầm không muốn ngủ, nhưng vẫn lịch sự hỏi: "Cô A Ngôn muốn nghỉ ngơi sao?""Ừm." Tần Ngôn đứng dậy đi vào trong.Thẩm A Cầm vội đứng dậy đi theo, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng Tần Ngôn, líu ríu hỏi: "A Trà đâu rồi?""Đầu thai rồi, lát nữa cập bến sẽ chôn cất em ấy." Tần Ngôn vén rèm, nhưng sững sờ khi nhìn thấy tình hình bên trong.Bên trong có một cô gái đang ngái ngủ, tóc mái bằng, mắt to, mang theo nét đẹp gọn gàng lại tinh tế, đó là là A Trà đáng lẽ phải đầu thai.Cô bé lắc lắc cái đầu chưa tỉnh, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy A Ngôn, cười toe toét gọi cô: "Chị A Ngôn!"Tần Ngôn buông rèm xuống, đi đến giữa khoang thuyền: "Em là?""Em là A Trà, Mạc Lưu Trà." Giọng nói của A Trà trong trẻo hơn trước, mềm mại như một bông hoa mới hái từ cành cây tươi mới.Là A Trà thật sao? Tần Ngôn khẽ "hít", đi vòng quanh cô bé một vòng, rồi ngồi xuống bên cạnh: "Hồn phách của A Trà vẫn còn trong cơ thể sao?""Vâng," A Trà gật đầu, "Vẫn luôn ở đó, chỉ là trước đây các chị chiếm lấy thân xác, em bị phong ấn bên trong.""Vậy sao em không đầu thai?" Tần Ngôn khoanh chân, hỏi cô bé."Không đầu thai." A Trà lắc đầu lia lịa, rất lo lắng, "Em còn chưa sống đủ đâu.""Chị A Ngôn... đừng bắt em." A Trà cầu xin cô.Tần Ngôn cười: "Chị không bắt quỷ. Đầu thai hay không, tùy em.""Vậy thì tốt quá." A Trà thở phào, vẫn nhìn Tần Ngôn cười.Tần Ngôn nhướn mày, nhìn lại cô bé.Thẩm A Cầm bước vào, ngồi xuống một bên, ánh mắt hướng về phía Tần Ngôn, nhưng lại hỏi A Trà: "A Trà vừa mới tỉnh dậy, có thấy khó chịu không? Có muốn uống nước không?"Nghe có vẻ như cô nhận ra bầu không khí hơi kỳ lạ, nên mới nói một câu để giải vây.A Trà cười híp mắt: "Không khát, cũng không đói, việc cấp bách hiện tại có hai điều.""Hai điều gì?" Thẩm A Cầm ngồi xuống bên cạnh Tần Ngôn, nghiêng người hỏi."Thứ nhất, đổi cho mình một cái tên mới, để xông pha giang hồ. Họ Mạc, bẩn lắm, em không cần. Em tên là Liễu Trà, Liễu của cây liễu, Trà của trà mới."Cô bé lắc đầu đắc ý, rất hài lòng. Thẩm A Cầm mỉm cười, thuận theo gọi cô bé: "Liễu Trà."Liễu Trà rất thích thú, nghe Thẩm A Cầm hỏi: "Còn điều thứ hai thì sao?"Liễu Trà đứng dậy, phủi phủi vạt áo, cúi người đẩy chân Tần Ngôn đang khoanh, ngồi lên đùi chị, ôm lấy cổ chị, nghiêng đầu cười: "Tìm một tình yêu."Từ nhỏ cô bé đã bị áp bức, bị bịt mắt bịt tai bịt miệng bịt mũi. Các chị phô bày những hành vi xấu xa của họ cho những người đàn ông ở làng Mạc Gia, nhưng lại giam cầm những khát khao về tình yêu và hạnh phúc của một cô gái nhỏ cùng với Liễu Trà. Theo thời gian, cô bé chứng kiến và nghe thấy tất cả, tình yêu đã thấm vào tâm can, khiến cô bé xao xuyến.Cô bé âm thầm quyết tâm, nếu gặp được người giải thoát cho mình, cô bé sẽ phải nói chuyện tử tế về tình yêu. Chị A Cầm và chị A Ngôn, tất nhiên là chị A Ngôn rồi.Tần Ngôn dường như biết rõ nguồn gốc của tình cảm này, cũng không đẩy cô bé ra, chỉ thản nhiên nói: "Chị là con gái.""Tốt quá, em không cần đàn ông thối tha." Liễu Trà vui vẻ, tiến lại gần chị, híp mắt dụi má vào má phải.Tần Ngôn né cổ ra sau, theo bản năng quay sang nhìn Thẩm A Cầm. Thẩm A Cầm há hốc mồm, khẽ nhếch mép hai lần, rồi mới lúng túng dời mắt đi chỗ khác.Tần Ngôn lúc này mới đẩy Liễu Trà xuống, nói: "Tình yêu cần có sự đồng thuận của cả hai.""Thế nào?" Liễu Trà chớp chớp đôi mắt to."Chị không thích em." Tần Ngôn nói thẳng.Một tiếng cười khúc khích vang lên bên cạnh, Tần Ngôn quay đầu, thấy Thẩm A Cầm lấy mu bàn tay che miệng, thỉnh thoảng lau lau.Liễu Trà vẫn đang suy nghĩ, nghe Tần Ngôn lại nói: "Em có tiền không?"Có vẻ quen, Thẩm A Cầm âm thầm nhìn Tần Ngôn.Liễu Trà thành thật đáp: "Không có.""Nếu không có tiền mà muốn đi nhờ thuyền của chị, thì làm việc để trả. Ra ngoài kia chèo thuyền đi.""Em... em vừa mới tỉnh." Liễu Trà cố gắng thương lượng."Quỷ không cần nghỉ ngơi." Tần Ngôn đưa tay vén rèm lên.