Chúng Ta Thuộc Về Nhau [GL, Việt, Tomboy, Truyện Ngắn, Teenfiction, 16+, Hoàn]

CHƯƠNG 3



6 giờ sáng... pip.. pip

Tiếng tin nhắn điên thoại của nó rung lên :

"Ai lại nhắn tin giờ này thế trời?"

Nó nhăn mặt đọc:

- Tùng Anh ơi. Hôm nay xe Vi hư rồi, Tùng Anh qua chở Vi đi ké một hôm được không? :D

Nó tính từ chối nhưng nghĩ lại đi một mình cũng buồn với lại nhà An Vi cũng tiện đường nên nó đồng ý.

Chạy đến con hẻm ngay nhà An Vi thì nó đã trông thấy An Vi đứng đó. An Vi leo lên xe và nó đưa cả hai đến trường. Vào bãi giữ xe, An Vi đưa vào tay nó gói xôi nói:

- Nè trả công cho bạn nè. Thanks nghen.

- Thôi tui không lấy đâu. Vi ăn đi - Nó trả lời.

- Vi có rồi nè. - Vi giờ gói xôi còn lại lên.

- Tùng Anh ăn đi cho Vi vui.

Nó cười đáp lại, nhận lấy gói xôi rồi lên lớp ăn.

Hôm nay nó có bài kiểm tra đại số. Ôi môn nó ngán nhất đây.

Trong lúc kiểm tra, An Vi quay sang thấy nó bỏ giấy trắng nên nhắc nó cách làm, xui thay giáo viên môn toán thấy nên bắt nó và Vi xuống phòng giám thị, đồng thời cho cả 2 con zero bài kiểm tra 1 tiết.

- Nè sao nhắc bài cho tui chi rồi bị như vậy luôn. Mình tui bị zero thì không sao còn Vi là lớp phó mà bị là bị rầy đó.

- Không sao đâu, coi như Vi trả ơn lần trước đó.

- Ủa lần đó trả chầu kem rồi mà?

- Ờ...ừm thì thấy chưa đủ nên thêm. :p

- Vi làm vậy tui thấy ngại quá. Tại tui mà Vi bị vậy. - Nó nói với vẻ mặt buồn xo.

- Thôi không sao đâu mà, lần này thấp thì lần sau kéo, có gì đâu. - Vi cười nói.

- Ừm, nhưng tui thấy áy náy sao á.

- Áy náy hả? Vậy chiều nay tan học chở Vi đi chơi đi. Ở nhà hoài buồn quá à.

- Ừ, nếu Vi thích.

Chuông reo báo hết giờ tan học, nó ra lấy xe còn An Vi đứng chờ nó ngoài cổng.

- Mình đi đâu đây Vi? - Nó hỏi.

- Đi hóng mát đi. Qua bên đồi quận 7 á. Giờ này bên đó mát lắm. - Vi nói với giọng hào hứng.

- Lên xe đi. - Nó nói với giọng hờ hững.

Suốt dọc đường Vi ngồi phía sau nó hát ríu rít:

Tìm lại nụ cười đôi khi bỏ quên trong ta những mệt nhoài

Vì cuộc đời này còn bao niềm vui và ước mơ

Và hãy tin rằng hạnh phúc rồi sẽ tìm đến với ta

Chạnh lòng bồi hồi đôi khi nhìn về tương lai còn xa lắm

Nhiều lần chợt buồn để cho lòng ta phải đắn đo

Đừng vội khóc nào ngày mai trong ta còn bao khát khao

Dù buồn vui giận hờn

Dù nước mắt nụ cười

Nào cùng hãy trào dâng và hát lên,...

[Cừu: Bài hát: Bắt Sóng Cảm Xúc - Wanbi Tuấn Anh – cho bạn nào cần:3]

Mãi say sưa hát cho đến khi An Vi nghe giọng Tùng Anh:

- Tới rồi cô nương, hát hoài. =,=!

- Ừm, hihi, Tùng Anh đi cất xe đi, Vi đứng đây chờ. :D

Nó vào gửi xe rồi ra ngoài sánh bước cùng An Vi. Nhắc tới nơi này là nó đã buồn rồi, huống chi giờ nó lại đang ở nơi này.

- Sao buồn quá vậy? Không muốn đi chơi với tui hả?

- Không phải vậy, tại đang bận nghĩ tí chuyện.

- Có gì không? Nói Vi nghe với!

- Thôi không có gì đâu. Mình lên quả đồi kia ngồi cho mát đi. Nó lảng qua chuyện khác.

- Ok, lên thôi. - An Vi nắm tay nó chạy lên đồi ngồi.

Trong lúc, An Vi say xưa "tự sướng" vài bức với cái điện thoại thì nó ngồi im một góc nhìn về phía xa xăm, đầu nghĩ ngợi.

"Giờ này Tú đang làm gì? Có biết Tùng Anh nhớ Tú lắm không? Hiện tại Tùng Anh đang ngồi ở nơi mà ngày xưa chúng mình hay ra đây thả diều nè. Thời gian trôi cũng lẹ quá Tú nhỉ? Cũng 4 tháng rồi mình không gặp nhau rồi còn gì. Giá như có một tin nhắn gì đó từ Tú thì hay biết mấy."

Nó thấy mắt mình ươn ướt, hình như nó sắp khóc. Chợt một bàn tay đặt lên vai nó:

- Sao vậy? An Vi làm Tùng Anh buồn à? - An Vi nhìn nó với vẻ tò mò.

- Không phải An Vi làm mà Tùng Anh buồn chuyện riêng thôi.

- Chuyện gì vậy? Nói cho Vi nghe đi. Thấy Tùng Anh buồn Vi lo lắm.

- Thôi, chuyện của mình có gì để đáng nói đâu. Vi đừng bận tâm.

- Sao lại không bận tâm, bộ Tùng Anh không coi Vi là bạn sao?

- Có chứ nhưng chỉ...

- Không nhưng nhị gì hết, không nói ra thì Vi đi bộ về à? - Nói rồi An Vi đứng dậy định bỏ về thì nó kéo An Vi trở lại ngồi xuống với nó.

- Sao chịu kể không? - An Vi hỏi với vẻ đắc thắng.

- Ừm. Nhưng Vi hứa là khi nghe xong thì đừng giận tui nghen.

- Ok. Chuyện nhỏ.

- Nói Vi nghe đi. Buồn gì?

- Tùng Anh nhớ người yêu.

- Chời tưởng gì, nhớ thì gọi điện hay đi gặp người ta, có gì đâu!

- Không được, người đó không còn ở đây nữa. Người đó đi sang nước ngoài rồi.

- Ồ, thế khi nào người đó về?

- Không biết nữa. Có thể là không về nữa.

- Ồ, Vi xin lỗi khi chạm vào nỗi buồn của Tùng Anh.

- Có gì đâu, Tùng Anh cũng thấy thoải mái khi nói ra mà. Vi biết không? Chỗ này là chỗ mà ngày xưa Tùng Anh hay đi cùng người đó đến đây đó.

Lúc này An Vi không nói gì nữa, bất chợt cô thở dài:

- Người con trai đó thật hạnh phúc khi được Tùng Anh yêu thương.

- Không, người Tùng Anh yêu thương không phải là con trai.

- Ủa? Không phải là con trai??? - An Vi tròn xoe mắt nhìn Tùng Anh ngạc nhiên.

- Là con gái... - Nó đáp lại một cách buồn bã.

- Vậy không lẽ Tùng Anh là... - An Vi nghẹn ngào nói không ra lời.

- Đúng, Tùng Anh là les.

An Vi im lặng rất lâu, cô trầm tư suy nghĩ rất nhiều. Lấy tay vò nắm cỏ dưới chân mình, cô cất tiếng:

- Và cũng chính điều đó đã làm Tùng Anh mất cô ấy phải không?

- Ừm. Gia đình cô ấy biết chuyện nên đã tách Tùng Anh và cô ấy phải xa nhau.

- Thôi Tùng Anh đừng buồn nữa, mọi chuyện sẽ qua thôi mà. - Nói rồi, bàn tay An Vi khẽ siết nhẹ lấy bàn tay của Tùng Anh.

Chỉ một cái siết nhẹ thế thôi cũng khiến cho Tùng Anh thấy ấm áp hơn nhiều. Trong vô thức, nó nắm lại bàn tay ấy.

An Vi bất ngờ rụt tay lại, cô cảm thấy mặt nóng bừng, tim đập nhanh hơn rất nhiều.

- Ý, Tùng Anh xin lỗi. - Nó gãi đầu, cười trừ.

- Không sao đâu. - An Vi quay sang hướng khác để không cho nó thấy rằng cô đang đỏ mặt.

- Thôi trời sắp tối rồi, mình về thôi. - Nó lên tiếng.

- Ừm. - An Vi kéo nó đứng dậy rồi ra về.

Xe chạy tới đầu hẻm nhà An vi, cô xuống xe thì nó lên tiếng:

- Cảm ơn Vi nhiều!

- Hả? Sao lại cảm ơn?

- Cảm ơn vì đã lắng nghe Tùng Anh. Cảm ơn vì không kì thị những người như Tùng Anh. Cảm ơn vì tất cả. - Nói xong nó mở một nụ cười.

An Vi nhìn thấy nụ cười đó trông mới đẹp làm sao. Nó như tỏa sáng cả một góc trời. Tim lại đập nhanh, đầu thì chứ như say nắng, cô vội nói khẽ:

- Ừm. Thôi Vi vào nhà đây. Bye. - Nói rồi cô nhanh chóng quay lưng vào trong.

Bước vào nhà, An Vi nhanh chóng chạy lên phòng, tay đặt lên ngực. Sao nó đập nhanh khi thấy nụ cười của Tùng Anh vậy nhỉ? Ui mình điên mất. Sao không khí nóng nực quá vậy? Ui đi tắm thôi!

Còn về phía nó, về tới nhà là nằm bẹp xuống giường, ngước nhìn tấm hình nó và Tú chụp để trên đầu giường và mỉm cười:

- Hôm nay Tùng Anh đã đỡ buồn hơn rồi đó Tú.

Nói rồi nó ngồi dậy, mở tủ, lấy quần áo đi tắm. Tắm xong nhìn đồng hồ đã gần 8 giờ. Nó xuống nhà nấu mì gói ăn. Gia đình nó có ba mẹ nó với nó. Thế nhưng ba mẹ nó luôn luôn bận công tác, nên số ngày ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ăn xong nó chui về phòng, mở tivi xem. Mai là thứ 7 được nghỉ học nên nó không cần phải học bài. Đang bật tới kênh nghe nhạc thì chuông điện thoại nó reo lên. Là số của An Vi.

- Đang làm gì vậy?

- Đang coi tivi thôi à.

- Tùng Anh ăn cơm chưa?

- Ăn rồi, thanks. Vi ăn chưa?

- Vừa ăn xong lun nè.

- Ừa, call tui có gì không?

- Hứ, bộ có gì mới gọi được hả? Biết thế không thèm gọi hỏi thăm. - Giọng Vi vờ hờn dỗi.

- Ơ, ý tui không phải vậy, mà tại ngạc nhiên khi hôm nay Vi gọi tui thôi.

- Hihi. Ừm chán quá nên gọi Tùng Anh chơi thôi. Có phiền gì không?

- Phiền gì chứ. Ở nhà một mình cũng buồn mà.

- Mai thứ 7 Tùng Anh bận gì ko?

- Không có. Có gì sao Vi?

- Hihi, tui qua nhà Tùng Anh chơi đc không? Ở nhà buồn quá à.

- Ơ..cái này thì...

- Không tiện hả? Vậy thôi. Không sao đâu.

- À không, nếu Vi thích thì qua chơi. Có sao đâu.

- Ừm vậy cho Vi địa chỉ nhà ấy đi, mai Vi qua chơi.

- Ừm số X đường Y,...

- Mà mai có ai ở nhà Tùng Anh ko?

- Không, ba mẹ tui đi công tác òi.

- Ok, quyết định vậy đi. Bye, mai gặp. Good night.

- Ừm.

Cúp máy điện thoại mà lòng An Vi cứ lâng lâng sao đó, cô mỉm cười một mình rồi mong cho trời mau sáng. Tự nhiên lại muốn gặp Tùng Anh. Ui chả hiểu nổi mình.

Còn nó thì hơi thắc mắc, khi không lại muốn qua nhà mình. Ui chời bó tay. Thôi kệ, có người qua nói chuyện cũng đỡ buồn.

Cả hai miên man theo những suy nghĩ cũa mình rồi cùng chìm vào giấc ngủ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...