Chúng Ta Thuộc Về Nhau [GL, Việt, Tomboy, Truyện Ngắn, Teenfiction, 16+, Hoàn]
CHƯƠNG 2
Sáng hôm sau, nó vội vã chạy vào trường với mồ hôi như tắm.Hôm nay nó dậy trễ vì hôm qua nó không ngủ được, nó nhớ Tú.- Hôm nay đi trễ à? Bạn cẩn thân đó, lần này tui tha chứ lần sau là vào sổ kỉ luật của lớp đó nha. - An Vi nhìn nó nhắc nhở.- Ừ biết rồi! Nó nhăn mặt trả lời An Vi. - Nó thầm nghĩ: Xui thật, ngồi kế bà già khó tính rồi!....Vào học đã được một tháng nhưng nó vẫn chưa hòa đồng với các bạn trong lớp. Nó luôn tự tạo cho nó một vẻ ngoài lạnh lùng, thờ ơ với mọi người xung quanh. Điều này khiến cho các bạn trong lớp cũng chẳng ai muốn kết bạn với nó....An Vi được cô chủ nhiệm giao cho giữ sổ đầu bài của lớp nhưng từ sáng tới giờ An Vi tìm mãi mà không thấy. An Vi nhớ là đã cất nó trong hộc bàn rồi nhưng sao giờ nó biến đâu mất tiêu rồi. Cô lo lắng vì lát nữa khi giáo viên cho điểm thì không biết phải nói làm sao vì sổ đầu bài rất quan trọng. Nếu mất nó thì coi như lớp bị mất hạng thi đua.- An Vi, sổ đầu bài đâu em, đưa đây cho cô ghi điểm cho lớp nào? - Cô chủ nhiệm hỏi.- Dạ.... em...em làm...- An Vi lúng túng gãi đầu sợ sệt trả lời.- Em làm sao? – Cô chủ nhiệm hỏi.- Dạ thưa cô em xin lỗi..em làm mất rồi ạ... - An Vi trả lời lí nhí vì sợ sệt.- Sao làm mất?Trong lúc An Vi lúng túng lựa câu trả lời thì có tiếng nói vang lên:- Dạ thưa cô là do em làm ạ! – Nó đứng lên trả lời.- Là em làm sao Tùng Anh? – Cô chủ nhiệm ngạc nhiên hỏi.- Dạ em định giấu sổ đầu bài để chọc An Vi chơi thôi nhưng giờ để đâu thì em không nhớ ạ!Nó trả lời tỉnh bơ trước con mắt ngạc nhiên của cô giáo và An Vi.- Nếu là em làm thì em xuống phòng giám thị viết kiểm điểm cho cô!Nó ra khỏi lớp với vẻ mặt bình tĩnh. An Vi nhìn theo với ánh mặt đầy sự biết ơn và hối lỗi.
Chuông reo hết giờ, An Vi liền chạy xuống phòng giám thị gặp Tùng Anh.- Sao bạn làm vậy? - An Vi hỏi.- Có gì đâu. Thấy bạn sợ nên tui nói giúp bạn thôi. - Nó trả lời.- Nhưng làm vậy tui thấy có lỗi với bạn lắm.- Không sao đâu! Chuyện nhỏ mà.Nói xong nó bỏ về, không đợi An Vi nói tiếng nào.Nó đi tới chân cầu thang thì nó tiếng An Vi gọi:- Này, Tùng Anh chờ mình với!- Có chuyện gì nữa hả?- Vì bạn giúp tui lúc nãy nên giờ tui khao bạn chầu kem nghen!- Thôi không cần đâu, tui bận lắm!- Bận là sao? Đi nha! – An Vi nhìn nó với khuôn mặt nan nỉ.Và sau một hồi lưỡng lự, nó gât đầu vì có lẽ nó không muốn nhìn thấy gương mặt dễ thương đó thất vọng.- Vào ăn quán này đi, quán này ngon nè. An Vi kéo nó vào một quán kem trên đường Trần Hưng Đạo.Nó lẽo đẽo theo sau. Sau khi hai đứa đã kêu món rồi thì An Vi lên tiếng hỏi?- Sao trong lớp thấy Tùng Anh lạnh lùng quá vậy?- Ừm. - Nó trả lời chỉ có vậy.- Sao Tùng Anh không hòa đồng với mọi người, lúc nào cũng ngồi có một góc, ngay cả ngồi kế Vi mà cũng không thèm nói chuyện luôn.- Tại tui không thích.- Sao vậy?- Không thích thì không thích. Sao cứ hỏi hoài thế! - Nó trả lời gắt lên.- Không thích thì thôi, xin lỗi vậy. - Vi trả lời với ánh mặt hờn dỗi.Nó trông thấy hình như nó có phần hơi quá lố nên vội cười nhẹ nói:- Vi cho tui xin lỗi, tui kì cục quá!- Hứ kệ bạn, tui không quan tâm nữa.- Cho xin lỗi đi mà! Nha nha∼ – Nó giả bộ làm mặt dễ thương.An Vi vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ.- Vi, cho Tùng Anh xin lỗi mà, năn nỉ đó.Nhìn vẻ mặt của nó thấy tội tội nên An vi nói:- Ừ, tha cho đó.Nó mừng ra mặt nên bật cười.An Vi nhìn nó cười mà như có cái gì đó cuốn hút, nó cười đẹp quá, đẹp như một thiên sứ vậy. Nó ngưng cười nãy giờ mà An Vi vẫn nhìn nó say sưa nên nó hỏi:- Làm gì nhìn Tùng Anh say sưa thế?An Vi giật mình, chợt đỏ mặt quay sang hướng khác không nói gì. Thế là cả hai lại im lặng. Không biết nó thế nào nhưng đối với An Vi thì sao cô thấy tim mình đập quá nhanh. Cứ thỉnh thoảng nhìn trộm nó, An Vi thầm nghĩ: Ui đúng là điên mất rồi.- Chúng ta về thôi! - Nó lên tiếng.- Ừm. Cũng muộn rồi.Nó chờ An Vi tính tiền xong thì bước ra ngoài lấy xe. An Vi bước tới nói:- Tùng Anh chở Vi về nha! Giờ này tối, Vi không dám về một mình đâu.Hơi lưỡng lự một chút nhưng nó cũng đồng ý. Vi leo lên phía sau nó ngồi và cười thật tươi.Việc An Vi ngồi sau nó khiến nó có một cảm giác gì đó thật thân quen. Và nó lại nhớ Tú, đang say sưa nhớ lại kỉ niệm thì An Vi lên tiếng:- Tới rồi Tùng Anh.Nó dừng xe lại và An Vi trả nón cho nó, chào nó rồi bước vào nhà.Trên đường về nhà nó suy nghĩ. "Lâu rồi mình mới có cảm giác này và cũng lâu rồi mình mới ra ngoài chơi kể từ khi..."
Bước vào nhà với tâm trạng buồn bã, nó leo lên phòng mở máy tính lên xem lại hình của nó và Tú cho đỡ nhớ. Đang rưng rưng nước mắt khi ôn lại nhưng kỉ niệm thì điện thoại nó reo lên. Có tin nhắn. Nó thầm nghĩ: "Giờ này ai nhắn tin cho nó ta? Từ ngày Tú đi, có đâu có lien lạc với ai đâu, chắc là tin rác của tổng đài thôi."Nó mở điện thoại lên thì thấy có số máy lạ.- Về nhà chưa? Kem hôm nay ngon ko?Nó bật cười, thì ra là số của An Vi. Nó nhắn lại:- Về nảy giờ rồi. Kem ngon lắm. thanks.- Ừm. Hihi. Ấy đang làm gì zạ?- Đang chơi vi tính.- Ừa. Hihi. Tui cũng vậy.- Ủa sao Vi biết số của tui vậy?- Bí mật :DVi tra trong sổ liên lạc của lớp thấy số của Tùng Anh nên mới có đó chứ. Vi thầm nghĩ.- Tùng Anh có bạn trai chưa?- Chưa. - Nó trả lời một cách nhanh chóng, vì nó biết nó là ai mà.Đọc tin nhắn trả lời của Tùng Anh mà An Vi cảm thấy vui ghê. Cô không hiểu tại sao lòng mình lại như vậy nữa. Thế rồi An Vi nhắn lại:- Ừm. An Vi cũng vậy!Nhắn xong thì An Vi mới thấy ngạc nhiên rằng tại sao mình lại nhắn như vậy cớ chứ? Khi không lại thông báo tình trạng độc thân của mình cho người ta nghe. Ui bó tay.- Ừm. Thôi Tùng Anh buồn ngủ rồi. Bye Vi nghen. G9.- Ok. Pp, g9. - Vi khẽ mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.Về phía nó, đêm nay nó cảm thấy không hề cô đơn như những đêm trước. Lí do tại sao thì nó không biết, nhưng thôi kệ cứ cho là tại hôm nay đi chơi về mệt đi. Rồi chính những suy nghĩ miên man đó đã dắt nó vào giấc ngủ.
Chuông reo hết giờ, An Vi liền chạy xuống phòng giám thị gặp Tùng Anh.- Sao bạn làm vậy? - An Vi hỏi.- Có gì đâu. Thấy bạn sợ nên tui nói giúp bạn thôi. - Nó trả lời.- Nhưng làm vậy tui thấy có lỗi với bạn lắm.- Không sao đâu! Chuyện nhỏ mà.Nói xong nó bỏ về, không đợi An Vi nói tiếng nào.Nó đi tới chân cầu thang thì nó tiếng An Vi gọi:- Này, Tùng Anh chờ mình với!- Có chuyện gì nữa hả?- Vì bạn giúp tui lúc nãy nên giờ tui khao bạn chầu kem nghen!- Thôi không cần đâu, tui bận lắm!- Bận là sao? Đi nha! – An Vi nhìn nó với khuôn mặt nan nỉ.Và sau một hồi lưỡng lự, nó gât đầu vì có lẽ nó không muốn nhìn thấy gương mặt dễ thương đó thất vọng.- Vào ăn quán này đi, quán này ngon nè. An Vi kéo nó vào một quán kem trên đường Trần Hưng Đạo.Nó lẽo đẽo theo sau. Sau khi hai đứa đã kêu món rồi thì An Vi lên tiếng hỏi?- Sao trong lớp thấy Tùng Anh lạnh lùng quá vậy?- Ừm. - Nó trả lời chỉ có vậy.- Sao Tùng Anh không hòa đồng với mọi người, lúc nào cũng ngồi có một góc, ngay cả ngồi kế Vi mà cũng không thèm nói chuyện luôn.- Tại tui không thích.- Sao vậy?- Không thích thì không thích. Sao cứ hỏi hoài thế! - Nó trả lời gắt lên.- Không thích thì thôi, xin lỗi vậy. - Vi trả lời với ánh mặt hờn dỗi.Nó trông thấy hình như nó có phần hơi quá lố nên vội cười nhẹ nói:- Vi cho tui xin lỗi, tui kì cục quá!- Hứ kệ bạn, tui không quan tâm nữa.- Cho xin lỗi đi mà! Nha nha∼ – Nó giả bộ làm mặt dễ thương.An Vi vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ.- Vi, cho Tùng Anh xin lỗi mà, năn nỉ đó.Nhìn vẻ mặt của nó thấy tội tội nên An vi nói:- Ừ, tha cho đó.Nó mừng ra mặt nên bật cười.An Vi nhìn nó cười mà như có cái gì đó cuốn hút, nó cười đẹp quá, đẹp như một thiên sứ vậy. Nó ngưng cười nãy giờ mà An Vi vẫn nhìn nó say sưa nên nó hỏi:- Làm gì nhìn Tùng Anh say sưa thế?An Vi giật mình, chợt đỏ mặt quay sang hướng khác không nói gì. Thế là cả hai lại im lặng. Không biết nó thế nào nhưng đối với An Vi thì sao cô thấy tim mình đập quá nhanh. Cứ thỉnh thoảng nhìn trộm nó, An Vi thầm nghĩ: Ui đúng là điên mất rồi.- Chúng ta về thôi! - Nó lên tiếng.- Ừm. Cũng muộn rồi.Nó chờ An Vi tính tiền xong thì bước ra ngoài lấy xe. An Vi bước tới nói:- Tùng Anh chở Vi về nha! Giờ này tối, Vi không dám về một mình đâu.Hơi lưỡng lự một chút nhưng nó cũng đồng ý. Vi leo lên phía sau nó ngồi và cười thật tươi.Việc An Vi ngồi sau nó khiến nó có một cảm giác gì đó thật thân quen. Và nó lại nhớ Tú, đang say sưa nhớ lại kỉ niệm thì An Vi lên tiếng:- Tới rồi Tùng Anh.Nó dừng xe lại và An Vi trả nón cho nó, chào nó rồi bước vào nhà.Trên đường về nhà nó suy nghĩ. "Lâu rồi mình mới có cảm giác này và cũng lâu rồi mình mới ra ngoài chơi kể từ khi..."
Bước vào nhà với tâm trạng buồn bã, nó leo lên phòng mở máy tính lên xem lại hình của nó và Tú cho đỡ nhớ. Đang rưng rưng nước mắt khi ôn lại nhưng kỉ niệm thì điện thoại nó reo lên. Có tin nhắn. Nó thầm nghĩ: "Giờ này ai nhắn tin cho nó ta? Từ ngày Tú đi, có đâu có lien lạc với ai đâu, chắc là tin rác của tổng đài thôi."Nó mở điện thoại lên thì thấy có số máy lạ.- Về nhà chưa? Kem hôm nay ngon ko?Nó bật cười, thì ra là số của An Vi. Nó nhắn lại:- Về nảy giờ rồi. Kem ngon lắm. thanks.- Ừm. Hihi. Ấy đang làm gì zạ?- Đang chơi vi tính.- Ừa. Hihi. Tui cũng vậy.- Ủa sao Vi biết số của tui vậy?- Bí mật :DVi tra trong sổ liên lạc của lớp thấy số của Tùng Anh nên mới có đó chứ. Vi thầm nghĩ.- Tùng Anh có bạn trai chưa?- Chưa. - Nó trả lời một cách nhanh chóng, vì nó biết nó là ai mà.Đọc tin nhắn trả lời của Tùng Anh mà An Vi cảm thấy vui ghê. Cô không hiểu tại sao lòng mình lại như vậy nữa. Thế rồi An Vi nhắn lại:- Ừm. An Vi cũng vậy!Nhắn xong thì An Vi mới thấy ngạc nhiên rằng tại sao mình lại nhắn như vậy cớ chứ? Khi không lại thông báo tình trạng độc thân của mình cho người ta nghe. Ui bó tay.- Ừm. Thôi Tùng Anh buồn ngủ rồi. Bye Vi nghen. G9.- Ok. Pp, g9. - Vi khẽ mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.Về phía nó, đêm nay nó cảm thấy không hề cô đơn như những đêm trước. Lí do tại sao thì nó không biết, nhưng thôi kệ cứ cho là tại hôm nay đi chơi về mệt đi. Rồi chính những suy nghĩ miên man đó đã dắt nó vào giấc ngủ.