Chúng Ta Thuộc Về Nhau [GL, Việt, Tomboy, Truyện Ngắn, Teenfiction, 16+, Hoàn]

CHƯƠNG 12



Sáng hôm nay nó được nghỉ học nên vào bệnh viện với An Vi. Giờ này còn khá sớm nên ba mẹ cô chưa vào. Gần đây An Vi đã gần bình phục và có thể đi lại được trong phòng. Nó mang đến hai phần ăn sáng. Ngồi ăn cùng vs An Vi mà nó không dám nhìn thẳng vào mắt cô, thỉnh thoảng An Vi cũng có nhìn nó. Cuối cùng An Vi cũng đành phá vỡ bầu không khí yên lặng đó:

- Hôm nay Tùng Anh sao thế? Có gì không vui à? Kể Vi nghe đi.

- Làm gì có, Tùng Anh bình thường mà. - Nó vờ vui vẻ.

- Không phải vậy. Nhìn vào mắt Tùng Anh, Vi cảm nhận được cái gì đó không bình thường. - Vi quả quyết.

- Tùng Anh không giấu Vi chuyện gì đâu, yên tâm đi. - Nó cười.

- Thật không? - Vi nghi ngờ.

- Thật mà. - Nó cười một cái thật tươi cho Vi yên tâm.

- Vậy Vi hỏi Tùng Anh chuyện này nhé? - Vi nhìn nó chăm chú.

- Ừm, Vi hỏi đi. - Nó gật đầu đáp.

- Hôm qua, phần thức ăn đó của Tùng Anh phải không?

- Phần thức ăn nào? - Nó vờ ngạc nhiên.

An Vi im lặng nhìn nó dò xét. Khiến nó cũng sợ lộ nên vờ đáp:

- A cái hộp thức ăn hôm qua bác gái mang vào đó hả? Tùng Anh đâu biết đâu. Chắc ai để quên đó.

An Vi không nói gì. Cô quay mặt đi.

- An Vi sao vậy? - Nó hỏi khi thấy An Vi có vẻ dỗi.

Đáp lại đó cũng là sự im lặng. Biết Vi giận nên nó xuống nước năn nỉ:

- Sao vậy? Tùng Anh có làm gì đâu?

- Hứ, rõ ràng cái đó là của Tùng Anh mang vào, sao lại nói không phải chứ?

- Ơ.. Tùng Anh... – nó lúng túng.

- Sao giấu Vi? Đã mang vào cho Vi mà lại đem ra vứt là sao. - Giọng Vi lộ rõ sự hờn dỗi.

Thấy đường cùng nên cuối cùng nó đành nói thật.

- Ừm, là Tùng Anh mang vào đó.

- Vậy ra hôm qua Tùng Anh đến trễ là vì đến đó mua món đó về sao? - Vi hỏi.

Nó gật đầu thay cho lời đáp. Vi tiếp lời:

- Vậy sao không mang vào luôn chứ?

- Lúc đó thấy Vi ăn rồi, lại được phục vụ tận tình nữa, Tùng Anh đâu dám làm kỳ đà. - Giọng nó thoáng vẻ buồn cùng hờn dỗi.

An Vi phần nào đoán được tâm trạng của nó nên bước đến nắm tay nó bảo:

- Ngốc quá, dù có đang làm gì hay sao thì Vi cũng chỉ chờ Tùng Anh thôi. Vi đâu muốn ăn món của Hòa mang tới, chỉ tại Hòa ép Vi quá trời, với lại Vi cũng vì phép lịch sự nữa. Người Vi cần là Tùng Anh cơ mà. - Nói rồi cô nhìn vào đôi mắt Tùng Anh thật nồng ấm và đầy sự tin yêu. Nó nói tiếp:

- Hôm qua vô tình Tùng Anh thấy Hòa hôn Vi? Vậy là sao?

- Ừm thì Vi cũng không biết được Hoà sẽ làm vậy, lúc đó Vi cũng bất ngờ nữa. Lần sau sẽ không có chuyện đó nữa đâu. Hứa đó. - Vi đưa tay ra hiệu cho nó móc nghéo.

Nó mỉm cười móc lại giữ lấy lời hứa. Chỉ vài câu nói của An Vi ban nãy thôi đã xóa tan đi trong nó những buồn lo, hoang mang do chính nó dựng ra. Nó đã hiểu được lòng An Vi và cũng hiểu được rằng nó cần An Vi đến thế nào. Chính vì thế, trong đầu nó lập ra một kế hoạch tuyệt vời, kế hoạch cho nó và An Vi...

Chương trước Chương tiếp
Loading...