[Chaennie] Tình đầu dành hết cho em
Chương 50 - Ngoại truyện 6: End Game
Lát sau,
"Trân Ni, em trở về nhà của chúng ta được không? Trở về với tôi và Ân Ân..." Phác Thái Anh ôm lấy Kim Trân Ni nhỏ nhẹ nói.
Lúc này Kim Trân Ni đã bình tĩnh hơn một chút, cô nhận ra cô còn có Ân Ân, cô không thể để xích mích với Phác Thái Anh làm ảnh hưởng tới tinh thần của con bé. Kim Trân Ni không lên tiếng nhưng nhẹ gật đầu, điều đó làm Phác Thái Anh thật sự rất vui mừng.
Lên xe, Kim Trân Ni ngồi cạnh Phác Thái Anh nhưng không hề để ý cô ấy một chút, cả đoạn đường khuôn mặt cứ thất thần hướng ánh mắt nhìn ra ngoài. Không hề có một tiếng nói trong xe, cả hai không biết nói gì với nhau nên cứ như vậy một đoạn đường dài đều chọn cách im lặng với nhau.
Trở về nhà, Kim Trân Ni xuống xe, đi thẳng vào trong nhà không đợi Phác Thái Anh đi vào cùng khiến người kia chỉ biết thở dài. Ngay tại phòng khách Phác Khả Ân ngồi trên ghế gật gù buồn ngủ nhưng nhất quyết không chịu lên phòng.
"Cô chủ, Ân Ân không chịu lên phòng ngủ, nhất quyết nói ở đây đợi mẹ và daddy về. Tôi nói thế nào Ân Ân cũng không nghe" chị Lý lo lắng nói với Kim Trân Ni.
"Được rồi chị Lý, để Ân Ân cho tôi, chị về phòng nghỉ đi, cũng muộn rồi" Kim Trân Ni bế Phác Khả Ân lên rồi nói với chị giúp việc.
Chị Lý nhẹ gật đầu rồi quay về phòng mình, Kim Trân Ni bế Phác Khả Ân lên, ôm con gái vào lòng khóe mắt lại nhỏ xuống vài giọt nước mắt. Cũng vì sự ích kỉ của cô mà làm ảnh hưởng đến con gái. Phác Khả Ân có cảm giác được ai đó bế lên thì tỉnh giấc, cô bé thấy mẹ đang bế mình thì sung sướng ôm chầm lấy Kim Trân Ni.
"Mẹ ơi, hôm nay mẹ đã đi đâu vậy? Ân Ân rất nhớ mẹ và daddy hai người đừng đi làm có được không? Ở nhà với Ân Ân đi mà, Ân Ân hứa sẽ ngoan" Phác Khả Ân vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, cô bé cứ nghĩ vì mình hư không nghe lời cô giúp việc làm mẹ buồn không về nhà nữa, khiến cho cô bé sợ vô cùng.
"Ân Ân ngoan, mẹ sẽ không đi nữa, mẹ sẽ không để Ân Ân phải đợi mẹ nữa" Kim Trân Ni lau những giọt nước mắt của con gái thì trong lòng cũng đau nhói, cô chỉ biết nghĩ cho bản thân mà không hề nghĩ đến con gái mình, nước mắt tuôn ra ngày một nhiều.
Mọi việc xảy ra đều được Phác Thái Anh đứng ở cửa chứng kiến hết, vì cô mà mọi chuyện mới thành ra như vậy. Phác Thái Anh tự hứa với bản thân sẽ không để hai mẹ con Kim Trân Ni phải rơi nước mắt lần nữa.
Kim Trân Ni sau khi ru Phác Khả Ân ngủ thì cô vào phòng mình lấy đồ ngủ để thay nhưng không định ngủ lại phòng mình mà sang ngủ cùng con gái.
Phác Thái Anh biết Kim Trân Ni vẫn còn giận cô nên không nói gì, đành ngậm ngùi ngủ một mình trên chiếc giường rộng mà thiếu vắng hơi của Kim Trân Ni.
--------------------
Vài ngày sau, Kim Trân Ni đi làm trở lại, Phác Thái Anh quyết định gặp Âu Vũ Linh để kết thúc hợp đồng với công ty Dương Âu.
Âu Vũ Linh được Phác Thái Anh hẹn đến văn phòng làm việc của mình, nhưng Phác Thái Anh có việc đột xuất phải ra ngoài một lát, cô dặn Âu Vũ Linh ở phòng làm việc đợi mình, sẽ trở lại ngay và nhờ thư ký Dương mang cafe lên.
Âu Vũ Linh ngồi trong phòng của Phác Thái Anh đợi, nhân lúc Phác Thái Anh không có ở đây, cô ta liền lấy một túi bột trắng ở trong túi xách ra, đổ vào cốc cafe của Phác Thái Anh để tiếp tục kế hoạch phá vỡ hạnh phúc gia đình của Kim Trân Ni.
Nhưng ngay khi đang cho chỗ bột trắng gì đó vào cốc cafe của Phác Thái Anh thì Kim Trân Ni đột nhiên bước vào và nhìn thấy. Kim Trân Ni nhanh chóng nói lớn làm Âu Vũ Linh giật mình sợ hãi.
"Cô đang làm cái gì vậy? Cô vừa đổ gì vào trong đó?" Kim Trân Ni chạy lại hất tay của Âu Vũ Linh ra.
"Không có gì hết!" Âu Vũ Linh sợ hãi né tránh.
"Nếu không có gì thì cô thử uống cốc cafe này đi" Kim Trân Ni cầm cốc cafe lên đưa cho Âu Vũ Linh, bắt cô ta uống.
Âu Vũ Linh run lên vì lo lắng, nhưng cô ta liền nhanh tay hất cốc cafe kia đi.
"Cô rốt cuộc đã cho gì vào đó rồi, vậy nên mới không dám uống nó. Tôi sẽ gọi bảo vệ" Kim Trân Ni bất ngờ bị Âu Vũ Linh hất đổ cốc cafe trên tay thì biết ngay có gì đó mờ ám, liền muốn đi gọi bảo vệ.
Nhanh chóng, Âu Vũ Linh kéo tay Kim Trân Ni sau lại xô ngã cô. Kim Trân Ni bị Âu Vũ Linh đẩy ngã vào đúng những mảnh vỡ của chiếc cốc khi nãy, làm tay cô bị mảnh vỡ làm chảy máu rất nhiều. Âu Vũ Linh khi bị phát hiện đã điên tiết với Kim Trân Ni, cô ta hét lớn vào mặt Trân Ni.
"Thái Anh lẽ ra là của tôi, tôi đã sắp có được cô ấy, vậy mà vì cô tôi đã để vụt mất".
"Cô nói gì? Tôi không hiểu?" Kim Trân Ni vừa ôm cánh tay bị chảy máu không ngừng vừa hỏi. Mặc dù tay rất đau nhưng nghe Âu Vũ Linh nói vậy thì cô liền ngạc nhiên.
"Khi còn ở nước ngoài, tôi đã yêu Thái Anh từ cái nhìn đầu tiên nhưng cậu ấy mặc dù bị cô làm đau đớn như vậy vẫn luôn luôn nhớ đến cô, tôi làm mọi cách cũng không thể làm Thái Anh quên đi cô, vì vậy mặc dù chưa gặp nhưng tôi thật sự đã ghen ghét với cô đến tột cùng. Đến khi tôi có được một chút hi vọng thì Thái Anh bất ngờ trở về nước không lấy một lời tạm biệt, khi mà tôi có được thông tin của cậu ấy thì cũng là lúc tôi biết được cô và Thái Anh đã kết hôn. Tại sao? Tại sao Thái Anh vẫn chọn cô Kim Trân Ni, người đã làm cậu ấy đau đớn nhiều như vậy?" Âu Vũ Linh lửa giận trong lòng đã sôi sục lên, chỉ cần nhìn thấy Kim Trân Ni thôi cũng khiến cô ta sôi máu.
Kim Trân Ni nghe xong thì từ từ đứng dậy, hóa ra mọi chuyện đều là do cô ta mà ra, bản thân thực sự đã hiểu nhầm Thái Anh. Kim Trân Ni nhìn Âu Vũ Linh bằng ánh mắt khinh bỉ, đôi môi cong lên tỏ vẻ khiêu khích.
"Thì ra cô là loại người chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác, thật đáng khinh. Thái Anh là của tôi rồi, cô mãi mãi sẽ không có được chị ấy".
Nhìn thấy nụ cười khiêu khích của Kim Trân Ni, Âu Vũ Linh càng tức giận muốn đánh Kim Trân Ni một cái nhưng bàn tay vừa đưa lên không trung thì bị Kim Trân Ni đưa tay lên đỡ, nén đi sự đau đớn trên cánh tay, Trân Ni đưa tay kia nhanh chóng tát một cái thật mạnh khiến khuôn mặt của Âu Vũ Linh lệch hẳn sang một bên, cái tát phát ra tiếng rất lớn, đủ để biết là nó đau như thế nào. Kim Trân Ni nhìn Âu Vũ Linh khinh bỉ, loại người như cô ta, không nên nương tay làm gì.
Âu Vũ Linh đưa tay lên ôm mặt, cô ta không ngờ Kim Trân Ni lại làm điều này, không chịu thua, Âu Vũ Linh đưa tay lên định đánh lại Kim Trân Ni nhưng cùng lúc đó Phác Thái Anh mở cửa bước vào, nhanh chóng hét lên.
"Cô đang làm cái gì vậy?" Phác Thái Anh vừa kịp lúc đi vào.
Nhanh chóng ánh mắt của Phác Thái Anh nhìn sang người của Kim Trân Ni, thấy cánh tay của Trân Ni chảy máu rất nhiều thì tròn mắt, lửa giận bừng bừng bốc lên. Vội vàng đi thật nhanh đến nâng nhẹ cánh tay của Kim Trân Ni lên.
"Em có đau nhiều không? Tôi đưa em đến bệnh viện"
"Em không sao, chỉ chảy máu một chút thôi, bảo thư ký Dương băng bó vết thương cho là được"
Phác Thái Anh thấy máu chảy rất nhiều mà Kim Trân Ni nói chỉ có một chút, cô tức giận quay sang nhìn Âu Vũ Linh với ánh mắt nhọn như dao.
"Cô từ nay đừng bước chân vào công ty của tôi nữa, hợp đồng giữa hai công ty xem như đã chấm dứt, tôi không muốn thấy mặt cô nữa" Phác Thái Anh chỉ tay vào mặt Âu Vũ Linh tức giận nói.
"Cậu... chỉ như vậy mà hủy hợp đồng thôi sao, lại còn muốn đoạn tuyệt với tớ, vì cô ta sao?" Âu Vũ Linh nhìn thấy ánh mắt của Phác Thái Anh thì sợ hãi, chưa bao giờ cô nhìn thấy ánh mắt này trước đây. Nghe thấy Phác Thái Anh muốn hủy hợp đồng thì lo lắng, vì hợp đồng này đã giúp công ty Dương Âu rất nhiều.
"Ngay từ đầu, gọi cô đến đây là để hủy hợp đồng giữa hai công ty. Nhưng từ lúc cô đụng vào vợ của tôi thì tôi không bao giờ muốn nhìn mặt cô nữa. Cô đi ngay trước khi tôi gọi bảo vệ lên" Phác Thái Anh lớn tiếng nói.
Nói xong, Phác Thái Anh đưa Kim Trân Ni ra ngoài, bất ngờ thấy tay của Âu Vũ Linh nắm lấy tay mình.
"Thái Anh, đừng làm vậy với tớ, cậu có thể đoạn tuyệt với tớ nhưng hợp đồng này làm ơn đừng hủy, nhờ nó mà công ty của được vực dậy một chút, công ty Dương Âu rất cần nó" Âu Vũ Linh khóc lóc cầu xin.
Nhưng Phác Thái Anh không những không thèm nói gì, cô bực bội hất thật mạnh tay của Âu Vũ Linh ra rồi cùng Kim Trân Ni ra ngoài. Âu Vũ Linh ngồi sụp xuống khóc lóc, vì sợ ghen tỵ vớ vẩn của cô đã khiến công ty đi đến bờ vực phá sản mất.
----------------------
Phác Thái Anh nhanh lái xe đưa Kim Trân Ni đến bệnh viện, vết thương tưởng như không lớn nhưng không may có một mảnh vỡ nhỏ bị đâm vào hơi sâu nên Kim Trân Ni phải ở lại để bác sĩ lấy nó ra. Kết quả, cánh tay của Kim Trân Ni bị băng bó khiến cô khó có thể cử động được, nhìn thấy như vậy Phác Thái Anh vô cùng đau lòng, nếu như cô về sớm một chút thì Kim Trân Ni sẽ không bị như vậy, bàn tay Phác Thái Anh nắm thật chặt.
Đưa nàng về nhà, cả hai trên xe đều im lặng, thỉnh thoảng Phác Thái Anh lại hỏi Kim Trân Ni xem cô ấy có cảm thấy đau nhưng bởi vì Phác Thái Anh lo lắng vợ vẫn còn giận mình nên một câu hỏi mà lặp đi lặp lại rất nhiều lần khiến Kim Trân Ni trả lời đến mệt luôn.
"Thái Anh... Chị đã hỏi em câu này gần mười lần rồi, chị còn muốn biết thêm gì nữa?" Kim Trân Ni phì cười nói.
Cô ấy cười rồi, thật sự Phác Thái Anh cảm thấy dường như lâu lắm rồi cô mới nhìn thấy nụ cười của Kim Trân Ni với mình, xem ra cô ấy không còn giận nữa.
"Vợ à... tôi xin lỗi em, đã làm em chịu khổ nhiều rồi" Phác Thái Anh áy náy nói.
Kim Trân Ni không nói gì, lát sau rồi đột nhiên kêu Phác Thái Anh quay sang phía mình. Bất ngờ đặt một nụ hôn lên môi của Phác Thái Anh khiến người kia ngạc nhiên.
"Em cũng xin lỗi Thái Anh, là em đã hiểu nhầm chị mất rồi"
Chỉ nụ hôn vừa rồi tựa như cơn gió mát lành thổi lên niềm vui trong người Phác Thái Anh, tim đập thật mạnh đến mức cô dễ dàng cảm nhận được nó.
Về đến nhà, Phác Thái Anh mở cửa xe rồi nhanh chóng chạy sang cửa phụ mở cửa giúp Kim Trân Ni, dìu cô ấy từ từ vào trong nhà.Nghe thấy tiếng xe, Phác Khả Ân chơi ở trong phòng liền chạy xuống, bé con hí hửng đón mẹ và daddy về nhưng khi nhìn thấy cánh tay bị băng bó của Kim Trân Ni thì lo lắng.
"Mẹ... mẹ làm sao vậy?"
"Ân Ân, mẹ không sao đâu, con đừng lo vài ngày nữa mẹ sẽ lại bế Ân Ân được mà" Kim Trân Ni ngồi xuống dùng một tay ôm nhẹ lấy Phác Khả Ân nói.
"Ân Ân, con vào chơi với cô Lý đi. Mẹ con sẽ ở nhà chơi với con một thời gian" Phác Thái Anh sợ Kim Trân Ni mệt mỏi nên bảo Phác Khả Ân đi chơi với chị giúp việc còn mình thì đưa vợ lên phòng nghỉ.
Kéo Kim Trân Ni ngồi xuống giường, Phác Thái Anh nhẹ nhàng đắp tấm mền mỏng, để Kim Trân Ni dựa người vào thành giường. Ngồi xuống kế bên Kim Trân Ni, nhìn thấy cảnh tượng vợ mình khổ sở vì cánh tay băng bó, Phác Thái Anh lại nhíu mày.
Thấy vậy Kim Trân Ni đưa tay ra hiệu cho Phác Thái Anh ghé lại gần rồi bất ngờ hôn lên môi người kia lần nữa. Phác Thái Anh còn chưa kịp hiểu gì thì đầu lưỡi của Kim Trân Ni đã tìm đến đầu lưỡi của mình mà quấn quít, Phác Thái Anh cũng chẳng để ý gì nữa chỉ cố gắng cảm thụ chuyện này. Nụ hôn nóng bỏng thật lâu khiến tâm trí Phác Thái Anh trống rỗng, bàn tay không yên phận từ từ luồn vào bên trong áo của Kim Trân Ni mà tìm đến hai đồi núi kia.
Chẳng may đụng đến cánh tay bị băng bó trước ngực của Kim Trân Ni khiến cô ấy kêu toáng lên, Phác Thái Anh liền vội vàng hối lỗi.
"Thái Anh... e rằng chị phải đợi một thời gian nữa mới được" Kim Trân Ni cười đắc ý.
"Thế này thì tôi chịu làm sao được đây?" Phác Thái Anh thở dài ôm đầu nói 😭.
--------------- The end ------------------Vote ⭐️ giúp mình 🫶
"Trân Ni, em trở về nhà của chúng ta được không? Trở về với tôi và Ân Ân..." Phác Thái Anh ôm lấy Kim Trân Ni nhỏ nhẹ nói.
Lúc này Kim Trân Ni đã bình tĩnh hơn một chút, cô nhận ra cô còn có Ân Ân, cô không thể để xích mích với Phác Thái Anh làm ảnh hưởng tới tinh thần của con bé. Kim Trân Ni không lên tiếng nhưng nhẹ gật đầu, điều đó làm Phác Thái Anh thật sự rất vui mừng.
Lên xe, Kim Trân Ni ngồi cạnh Phác Thái Anh nhưng không hề để ý cô ấy một chút, cả đoạn đường khuôn mặt cứ thất thần hướng ánh mắt nhìn ra ngoài. Không hề có một tiếng nói trong xe, cả hai không biết nói gì với nhau nên cứ như vậy một đoạn đường dài đều chọn cách im lặng với nhau.
Trở về nhà, Kim Trân Ni xuống xe, đi thẳng vào trong nhà không đợi Phác Thái Anh đi vào cùng khiến người kia chỉ biết thở dài. Ngay tại phòng khách Phác Khả Ân ngồi trên ghế gật gù buồn ngủ nhưng nhất quyết không chịu lên phòng.
"Cô chủ, Ân Ân không chịu lên phòng ngủ, nhất quyết nói ở đây đợi mẹ và daddy về. Tôi nói thế nào Ân Ân cũng không nghe" chị Lý lo lắng nói với Kim Trân Ni.
"Được rồi chị Lý, để Ân Ân cho tôi, chị về phòng nghỉ đi, cũng muộn rồi" Kim Trân Ni bế Phác Khả Ân lên rồi nói với chị giúp việc.
Chị Lý nhẹ gật đầu rồi quay về phòng mình, Kim Trân Ni bế Phác Khả Ân lên, ôm con gái vào lòng khóe mắt lại nhỏ xuống vài giọt nước mắt. Cũng vì sự ích kỉ của cô mà làm ảnh hưởng đến con gái. Phác Khả Ân có cảm giác được ai đó bế lên thì tỉnh giấc, cô bé thấy mẹ đang bế mình thì sung sướng ôm chầm lấy Kim Trân Ni.
"Mẹ ơi, hôm nay mẹ đã đi đâu vậy? Ân Ân rất nhớ mẹ và daddy hai người đừng đi làm có được không? Ở nhà với Ân Ân đi mà, Ân Ân hứa sẽ ngoan" Phác Khả Ân vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, cô bé cứ nghĩ vì mình hư không nghe lời cô giúp việc làm mẹ buồn không về nhà nữa, khiến cho cô bé sợ vô cùng.
"Ân Ân ngoan, mẹ sẽ không đi nữa, mẹ sẽ không để Ân Ân phải đợi mẹ nữa" Kim Trân Ni lau những giọt nước mắt của con gái thì trong lòng cũng đau nhói, cô chỉ biết nghĩ cho bản thân mà không hề nghĩ đến con gái mình, nước mắt tuôn ra ngày một nhiều.
Mọi việc xảy ra đều được Phác Thái Anh đứng ở cửa chứng kiến hết, vì cô mà mọi chuyện mới thành ra như vậy. Phác Thái Anh tự hứa với bản thân sẽ không để hai mẹ con Kim Trân Ni phải rơi nước mắt lần nữa.
Kim Trân Ni sau khi ru Phác Khả Ân ngủ thì cô vào phòng mình lấy đồ ngủ để thay nhưng không định ngủ lại phòng mình mà sang ngủ cùng con gái.
Phác Thái Anh biết Kim Trân Ni vẫn còn giận cô nên không nói gì, đành ngậm ngùi ngủ một mình trên chiếc giường rộng mà thiếu vắng hơi của Kim Trân Ni.
--------------------
Vài ngày sau, Kim Trân Ni đi làm trở lại, Phác Thái Anh quyết định gặp Âu Vũ Linh để kết thúc hợp đồng với công ty Dương Âu.
Âu Vũ Linh được Phác Thái Anh hẹn đến văn phòng làm việc của mình, nhưng Phác Thái Anh có việc đột xuất phải ra ngoài một lát, cô dặn Âu Vũ Linh ở phòng làm việc đợi mình, sẽ trở lại ngay và nhờ thư ký Dương mang cafe lên.
Âu Vũ Linh ngồi trong phòng của Phác Thái Anh đợi, nhân lúc Phác Thái Anh không có ở đây, cô ta liền lấy một túi bột trắng ở trong túi xách ra, đổ vào cốc cafe của Phác Thái Anh để tiếp tục kế hoạch phá vỡ hạnh phúc gia đình của Kim Trân Ni.
Nhưng ngay khi đang cho chỗ bột trắng gì đó vào cốc cafe của Phác Thái Anh thì Kim Trân Ni đột nhiên bước vào và nhìn thấy. Kim Trân Ni nhanh chóng nói lớn làm Âu Vũ Linh giật mình sợ hãi.
"Cô đang làm cái gì vậy? Cô vừa đổ gì vào trong đó?" Kim Trân Ni chạy lại hất tay của Âu Vũ Linh ra.
"Không có gì hết!" Âu Vũ Linh sợ hãi né tránh.
"Nếu không có gì thì cô thử uống cốc cafe này đi" Kim Trân Ni cầm cốc cafe lên đưa cho Âu Vũ Linh, bắt cô ta uống.
Âu Vũ Linh run lên vì lo lắng, nhưng cô ta liền nhanh tay hất cốc cafe kia đi.
"Cô rốt cuộc đã cho gì vào đó rồi, vậy nên mới không dám uống nó. Tôi sẽ gọi bảo vệ" Kim Trân Ni bất ngờ bị Âu Vũ Linh hất đổ cốc cafe trên tay thì biết ngay có gì đó mờ ám, liền muốn đi gọi bảo vệ.
Nhanh chóng, Âu Vũ Linh kéo tay Kim Trân Ni sau lại xô ngã cô. Kim Trân Ni bị Âu Vũ Linh đẩy ngã vào đúng những mảnh vỡ của chiếc cốc khi nãy, làm tay cô bị mảnh vỡ làm chảy máu rất nhiều. Âu Vũ Linh khi bị phát hiện đã điên tiết với Kim Trân Ni, cô ta hét lớn vào mặt Trân Ni.
"Thái Anh lẽ ra là của tôi, tôi đã sắp có được cô ấy, vậy mà vì cô tôi đã để vụt mất".
"Cô nói gì? Tôi không hiểu?" Kim Trân Ni vừa ôm cánh tay bị chảy máu không ngừng vừa hỏi. Mặc dù tay rất đau nhưng nghe Âu Vũ Linh nói vậy thì cô liền ngạc nhiên.
"Khi còn ở nước ngoài, tôi đã yêu Thái Anh từ cái nhìn đầu tiên nhưng cậu ấy mặc dù bị cô làm đau đớn như vậy vẫn luôn luôn nhớ đến cô, tôi làm mọi cách cũng không thể làm Thái Anh quên đi cô, vì vậy mặc dù chưa gặp nhưng tôi thật sự đã ghen ghét với cô đến tột cùng. Đến khi tôi có được một chút hi vọng thì Thái Anh bất ngờ trở về nước không lấy một lời tạm biệt, khi mà tôi có được thông tin của cậu ấy thì cũng là lúc tôi biết được cô và Thái Anh đã kết hôn. Tại sao? Tại sao Thái Anh vẫn chọn cô Kim Trân Ni, người đã làm cậu ấy đau đớn nhiều như vậy?" Âu Vũ Linh lửa giận trong lòng đã sôi sục lên, chỉ cần nhìn thấy Kim Trân Ni thôi cũng khiến cô ta sôi máu.
Kim Trân Ni nghe xong thì từ từ đứng dậy, hóa ra mọi chuyện đều là do cô ta mà ra, bản thân thực sự đã hiểu nhầm Thái Anh. Kim Trân Ni nhìn Âu Vũ Linh bằng ánh mắt khinh bỉ, đôi môi cong lên tỏ vẻ khiêu khích.
"Thì ra cô là loại người chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác, thật đáng khinh. Thái Anh là của tôi rồi, cô mãi mãi sẽ không có được chị ấy".
Nhìn thấy nụ cười khiêu khích của Kim Trân Ni, Âu Vũ Linh càng tức giận muốn đánh Kim Trân Ni một cái nhưng bàn tay vừa đưa lên không trung thì bị Kim Trân Ni đưa tay lên đỡ, nén đi sự đau đớn trên cánh tay, Trân Ni đưa tay kia nhanh chóng tát một cái thật mạnh khiến khuôn mặt của Âu Vũ Linh lệch hẳn sang một bên, cái tát phát ra tiếng rất lớn, đủ để biết là nó đau như thế nào. Kim Trân Ni nhìn Âu Vũ Linh khinh bỉ, loại người như cô ta, không nên nương tay làm gì.
Âu Vũ Linh đưa tay lên ôm mặt, cô ta không ngờ Kim Trân Ni lại làm điều này, không chịu thua, Âu Vũ Linh đưa tay lên định đánh lại Kim Trân Ni nhưng cùng lúc đó Phác Thái Anh mở cửa bước vào, nhanh chóng hét lên.
"Cô đang làm cái gì vậy?" Phác Thái Anh vừa kịp lúc đi vào.
Nhanh chóng ánh mắt của Phác Thái Anh nhìn sang người của Kim Trân Ni, thấy cánh tay của Trân Ni chảy máu rất nhiều thì tròn mắt, lửa giận bừng bừng bốc lên. Vội vàng đi thật nhanh đến nâng nhẹ cánh tay của Kim Trân Ni lên.
"Em có đau nhiều không? Tôi đưa em đến bệnh viện"
"Em không sao, chỉ chảy máu một chút thôi, bảo thư ký Dương băng bó vết thương cho là được"
Phác Thái Anh thấy máu chảy rất nhiều mà Kim Trân Ni nói chỉ có một chút, cô tức giận quay sang nhìn Âu Vũ Linh với ánh mắt nhọn như dao.
"Cô từ nay đừng bước chân vào công ty của tôi nữa, hợp đồng giữa hai công ty xem như đã chấm dứt, tôi không muốn thấy mặt cô nữa" Phác Thái Anh chỉ tay vào mặt Âu Vũ Linh tức giận nói.
"Cậu... chỉ như vậy mà hủy hợp đồng thôi sao, lại còn muốn đoạn tuyệt với tớ, vì cô ta sao?" Âu Vũ Linh nhìn thấy ánh mắt của Phác Thái Anh thì sợ hãi, chưa bao giờ cô nhìn thấy ánh mắt này trước đây. Nghe thấy Phác Thái Anh muốn hủy hợp đồng thì lo lắng, vì hợp đồng này đã giúp công ty Dương Âu rất nhiều.
"Ngay từ đầu, gọi cô đến đây là để hủy hợp đồng giữa hai công ty. Nhưng từ lúc cô đụng vào vợ của tôi thì tôi không bao giờ muốn nhìn mặt cô nữa. Cô đi ngay trước khi tôi gọi bảo vệ lên" Phác Thái Anh lớn tiếng nói.
Nói xong, Phác Thái Anh đưa Kim Trân Ni ra ngoài, bất ngờ thấy tay của Âu Vũ Linh nắm lấy tay mình.
"Thái Anh, đừng làm vậy với tớ, cậu có thể đoạn tuyệt với tớ nhưng hợp đồng này làm ơn đừng hủy, nhờ nó mà công ty của được vực dậy một chút, công ty Dương Âu rất cần nó" Âu Vũ Linh khóc lóc cầu xin.
Nhưng Phác Thái Anh không những không thèm nói gì, cô bực bội hất thật mạnh tay của Âu Vũ Linh ra rồi cùng Kim Trân Ni ra ngoài. Âu Vũ Linh ngồi sụp xuống khóc lóc, vì sợ ghen tỵ vớ vẩn của cô đã khiến công ty đi đến bờ vực phá sản mất.
----------------------
Phác Thái Anh nhanh lái xe đưa Kim Trân Ni đến bệnh viện, vết thương tưởng như không lớn nhưng không may có một mảnh vỡ nhỏ bị đâm vào hơi sâu nên Kim Trân Ni phải ở lại để bác sĩ lấy nó ra. Kết quả, cánh tay của Kim Trân Ni bị băng bó khiến cô khó có thể cử động được, nhìn thấy như vậy Phác Thái Anh vô cùng đau lòng, nếu như cô về sớm một chút thì Kim Trân Ni sẽ không bị như vậy, bàn tay Phác Thái Anh nắm thật chặt.
Đưa nàng về nhà, cả hai trên xe đều im lặng, thỉnh thoảng Phác Thái Anh lại hỏi Kim Trân Ni xem cô ấy có cảm thấy đau nhưng bởi vì Phác Thái Anh lo lắng vợ vẫn còn giận mình nên một câu hỏi mà lặp đi lặp lại rất nhiều lần khiến Kim Trân Ni trả lời đến mệt luôn.
"Thái Anh... Chị đã hỏi em câu này gần mười lần rồi, chị còn muốn biết thêm gì nữa?" Kim Trân Ni phì cười nói.
Cô ấy cười rồi, thật sự Phác Thái Anh cảm thấy dường như lâu lắm rồi cô mới nhìn thấy nụ cười của Kim Trân Ni với mình, xem ra cô ấy không còn giận nữa.
"Vợ à... tôi xin lỗi em, đã làm em chịu khổ nhiều rồi" Phác Thái Anh áy náy nói.
Kim Trân Ni không nói gì, lát sau rồi đột nhiên kêu Phác Thái Anh quay sang phía mình. Bất ngờ đặt một nụ hôn lên môi của Phác Thái Anh khiến người kia ngạc nhiên.
"Em cũng xin lỗi Thái Anh, là em đã hiểu nhầm chị mất rồi"
Chỉ nụ hôn vừa rồi tựa như cơn gió mát lành thổi lên niềm vui trong người Phác Thái Anh, tim đập thật mạnh đến mức cô dễ dàng cảm nhận được nó.
Về đến nhà, Phác Thái Anh mở cửa xe rồi nhanh chóng chạy sang cửa phụ mở cửa giúp Kim Trân Ni, dìu cô ấy từ từ vào trong nhà.Nghe thấy tiếng xe, Phác Khả Ân chơi ở trong phòng liền chạy xuống, bé con hí hửng đón mẹ và daddy về nhưng khi nhìn thấy cánh tay bị băng bó của Kim Trân Ni thì lo lắng.
"Mẹ... mẹ làm sao vậy?"
"Ân Ân, mẹ không sao đâu, con đừng lo vài ngày nữa mẹ sẽ lại bế Ân Ân được mà" Kim Trân Ni ngồi xuống dùng một tay ôm nhẹ lấy Phác Khả Ân nói.
"Ân Ân, con vào chơi với cô Lý đi. Mẹ con sẽ ở nhà chơi với con một thời gian" Phác Thái Anh sợ Kim Trân Ni mệt mỏi nên bảo Phác Khả Ân đi chơi với chị giúp việc còn mình thì đưa vợ lên phòng nghỉ.
Kéo Kim Trân Ni ngồi xuống giường, Phác Thái Anh nhẹ nhàng đắp tấm mền mỏng, để Kim Trân Ni dựa người vào thành giường. Ngồi xuống kế bên Kim Trân Ni, nhìn thấy cảnh tượng vợ mình khổ sở vì cánh tay băng bó, Phác Thái Anh lại nhíu mày.
Thấy vậy Kim Trân Ni đưa tay ra hiệu cho Phác Thái Anh ghé lại gần rồi bất ngờ hôn lên môi người kia lần nữa. Phác Thái Anh còn chưa kịp hiểu gì thì đầu lưỡi của Kim Trân Ni đã tìm đến đầu lưỡi của mình mà quấn quít, Phác Thái Anh cũng chẳng để ý gì nữa chỉ cố gắng cảm thụ chuyện này. Nụ hôn nóng bỏng thật lâu khiến tâm trí Phác Thái Anh trống rỗng, bàn tay không yên phận từ từ luồn vào bên trong áo của Kim Trân Ni mà tìm đến hai đồi núi kia.
Chẳng may đụng đến cánh tay bị băng bó trước ngực của Kim Trân Ni khiến cô ấy kêu toáng lên, Phác Thái Anh liền vội vàng hối lỗi.
"Thái Anh... e rằng chị phải đợi một thời gian nữa mới được" Kim Trân Ni cười đắc ý.
"Thế này thì tôi chịu làm sao được đây?" Phác Thái Anh thở dài ôm đầu nói 😭.
--------------- The end ------------------Vote ⭐️ giúp mình 🫶