[Chaennie] Tình đầu dành hết cho em
Chương 49 - Ngoại truyện 5: Tội lỗi
"Trân Ni... Trân Ni..." Phác Thái Anh vội vã đuổi theo Kim Trân Ni nói.
Xuống đến nơi để xe, Phác Thái Anh bắt được cánh tay của Kim Trân Ni kéo lại nhưng lại bị người kia lại hất ra làm trong lòng cảm thấy đau nhói. Kim Trân Ni không quan tâm đến Phác Thái Anh, tiếp tục đi ra xe mặc dù Phác Thái Anh cố gắng giữ lại, Kim Trân Ni trong tâm trí dường như không hề để ý đến Phác Thái Anh nữa.
Trong lòng như bị ngắt hết mọi cảm xúc, lúc cô nhìn thấy cảnh kia, thật lạ là bản thân lại không khóc lóc như những lần trước nữa, khuôn mặt không có một chút cảm xúc, chỉ thấy ở lồng ngực như có một tảng đá đè lên, đau nhói.
Phác Thái Anh giữ được Kim Trân Ni lại, ôm chặt lấy mặc cho người kia giãy giụa, cô nhất quyết không bỏ ra. Hồi lâu sau, Kim Trân Ni không còn sức để phản kháng nữa, Phác Thái Anh chỉ thấy người kia đứng im như tượng, đôi tay buông lỏng xuống, rồi Phác Thái Anh lại thấy vai áo mình bị ướt, cô nâng khuôn mặt Kim Trân Ni lên. Nước mắt của Kim Trân Ni chảy xuống, nhưng khuôn mặt thì vô hồn, Kim Trân Ni không nhìn Phác Thái Anh mà nhìn về một hướng khác.
Không lên tiếng lấy một câu, biểu cảm này làm cho Phác Thái Anh cực kì sợ hãi, Kim Trân Ni chưa hề như thế này dù chỉ một lần, Phác Thái Anh đau đớn ôm chặt lấy Kim Trân Ni miệng liên tiếp nói câu xin lỗi, nhưng dường như chẳng làm Kim Trân Ni khá lên một chút. Phác Thái Anh cố gắng giải thích đó chỉ là hiểu nhầm nhưng lúc này Kim Trân Ni hồn đã bay đi đâu rồi, cô chẳng tiếp thu lấy một chữ mà Phác Thái Anh nói.
Lát sau, Kim Trân Ni đẩy Phác Thái Anh ra xoay người nhẹ nhàng đi vào trong xe, đóng cửa kính lại mặc dù người kia bên ngoài đập cửa và van xin. Kim Trân Ni lái xe thật nhanh đi, cô chẳng biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết là đi khỏi chỗ này, đi để không phải nhìn thấy khuôn mặt của Phác Thái Anh nữa.
Trên đường đi, đôi mắt mờ đi vì nước mắt cứ liên tục rơi, Kim Trân Ni nhìn đường có chút khó khăn hơn nhưng cô chẳng thể ngăn được những giọt nước mắt kia. Bỗng một chiếc xe chạy qua khiến nàng phải phanh gấp lại, thật may mắn vì không có chuyện gì xảy ra nhưng nàng trong đầu lại không muốn như vậy, nỗi đau này đau quá, cô muốn biến mất để không phải chịu đựng nó, lúc đầu thì ôm, sau thì ôm nhau trong phòng làm việc riêng.
Cả hai đều đã sống chung với nhau nhiều năm rồi cơ mà, cùng có con với nhau nữa, thậm chí Kim Trân Ni còn cãi nhau với bố mẹ để được sống cùng với Phác Thái Anh, sau chừng đó thời gian Phác Thái Anh giờ đã muốn tìm người khác rồi sao? Phải chăng mẹ cô nói đúng, một nam một nữ họ còn khó có thể giữ tình cảm được bền lâu, nữ với nữ lại càng khó, biết đâu tình cảm của họ chỉ là bộc phát, lúc nào chán sẽ tìm người khác. Kim Trân Ni gục đầu xuống vô lăng mà khóc rồi hét thật lớn ở trong xe.
Trời đã tối, Phác Thái Anh ở nhà đợi Kim Trân Ni về, cô gọi cả trăm cuộc điện thoại nhưng người kia đều không nghe máy, Kim Trân Ni mà có mệnh hệ gì thì cô chẳng thể sống nữa. Phác Khả Ân đợi mãi không thấy mẹ về cũng liên tục hỏi daddy nhưng chỉ thấy daddy vừa khóc vừa cầm điện thoại, nhìn thấy vậy bé con cũng buồn không kém. Tối muộn, chị Lý cuối cùng cũng dỗ được Phác Khả Ân ngủ, còn Phác Thái Anh thì vẫn cứ đợi Kim Trân Ni.
Không thể chờ được nữa Phác Thái Anh lái xe đi tìm tất cả những nơi mà Kim Trân Ni có thể đến nhưng đều không có, đang đi trên đường, trong lòng đã nóng như lửa đốt, một chiếc xe cấp cứu lao vụt qua với tiếng còi inh ỏi khiến tim Phác Thái Anh như ngừng đập, cô sợ chiếc xe kia đi tới chỗ của Kim Trân Ni, cô sợ Kim Trân Ni xảy ra chuyện gì không may, cô sợ và cô trách bản thân mình thật nhiều, tại sao lại làm vậy với người mình yêu nhất.
Lát sau, tiếng chuông điện thoại vang lên, Phác Thái Anh vội vàng bắt máy mà không cần để ý xem đó là ai, câu đầu tiên là gọi tên người kia.
"Trân Ni... Em đang ở đâu?" Phác Thái Anh vội vã nói.
"Thái Anh, là anh" bên kia là một giọng nam.
"Anh Hạo Nhiên" Phác Thái Anh khi nhận ra người bên kia không phải Trân Ni thì liền thất vọng.
"Em và Trân Ni có chuyện gì sao?" Kim Hạo Nhiên hỏi.
"Sao anh lại hỏi vậy, Trân Ni cô ấy điện cho anh sao?" Tại sao anh Hạo Nhiên lại đột nhiên gọi và hỏi như vậy, Phác Thái Anh liền nghĩ có thể Trân Ni đã gọi điện cho anh ấy.
"Trân Ni nó gọi cho anh, có vẻ như nó đang khóc, còn hỏi mượn nhà anh ở nhờ, anh hiện đang ở nước ngoài nên không biết nó làm sao nữa. Chỉ biết gọi cho em hỏi thăm tình hình thôi".
"Em xin lỗi anh Hạo Nhiên, là do em không tốt làm cô ấy phải chịu khổ rồi" Phác Thái Anh cổ họng nghẹn lại nói.
Kim Hạo Nhiên căn dặn Phác Thái Anh mấy điều rồi cúp máy. Phác Thái Anh, vội vàng lái xe đến nơi mà Kim Trân Ni đang ở. Kim Hạo Nhiên mua nhà chung cư, hiện tại lại đang đi công tác ở nước ngoài một thời gian nên nhà để trống, may mắn nhờ vậy mà Kim Trân Ni tìm được một nơi riêng tư. Phác Thái Anh đứng trước số nhà 16.01 vội vàng ấn chuông cửa, lần một không có ai ra mở, lần hai cũng vậy, vài lần sau thì cửa mới được mở ra.
Kim Trân Ni nằm trên giường, tiếng chuông làm cô cảm thấy khó chịu, cô vốn không muốn mở cửa nhưng sợ đó là khách của anh trai nên đành đi ra. Cửa vừa mở ra, Kim Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh đứng đó thì vội vàng đóng nhanh cửa lại, nhưng bị người kia chặn lại, Kim Trân Ni vốn không khỏe bằng Phác Thái Anh nên không thể ngăn được người kia vào nhà.
Phác Thái Anh khó khăn lắm mới vào được bên trong, bàn tay bị Kim Trân Ni không may đẩy cửa làm va vào có chút đau nhưng nó không thể đau bằng nỗi đau mà cô đã gây ra cho em ấy được.
"Chị đi ra... chị đi ra, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy chị" Kim Trân Ni hét lên.
Mặc kệ người kia có làm gì, Phác Thái Anh vẫn cứ ôm chặt lấy Kim Trân Ni, cô đau lòng nhìn Kim Trân Ni như vậy, em ấy đôi mắt sưng húp lên vì đã khóc quá nhiều, Phác Thái Anh liên tục xin lỗi, đợi đến khi Kim Trân Ni bình tĩnh lại rồi mới nói.
"Trân Ni, tất cả chỉ là hiểu nhầm, em nghe tôi giải thích được không?" Phác Thái Anh nước mắt rơi xuống nói.
"Hiểu nhầm sao? Vào cái đêm đó, chính mắt tôi nhìn thấy chị là người chủ động hôn cô ấy, rồi ở phòng riêng hai người tình tứ với nhau sau lưng tôi, chị hỏi tôi có thể coi đó là hiểu nhầm như thế nào?" Kim Trân Ni khuôn mặt đầm đìa nước mắt, nói lớn với người kia.
Phác Thái Anh nghe xong chỉ im lặng vì cô biết giờ có giải thích cũng không để làm gì nữa, mọi thứ đều là lỗi của cô, kể cả có là hiểu nhầm đi chăng nữa, làm Trân Ni khóc cũng là một tội lỗi lớn rồi.
"Tôi xin lỗi, mọi chuyện là lỗi của tôi, tôi không tốt đã làm em đau khổ như vậy. Nhưng cầu xin em đừng bỏ đi như vậy được không? Tôi đã rất lo cho em, khi tôi đi tìm em, một chiếc xe cấp cứu đi ngang qua, tim tôi đau nhói vì sợ rằng em không may bị làm sao. Tôi đã trải qua một lần em đột ngột biến mất rồi, em biết không? Nó đáng sợ hơn bất cứ điều gì trên đời này đối với tôi, vậy nên em trở về được không? Trở về nhà với tôi, Ân Ân cũng đang đợi em về. Tôi xin em, em đối xử với tôi như nào cũng được nhưng đừng rời xa tôi nữa" Phác Thái Anh nghẹn ngào nói.
Kim Trân Ni nghe xong chỉ biết ngồi bệt xuống sàn nhà rồi ôm mặt khóc, cô phải làm gì đây?Vote ⭐️ giúp mình 🫶
Xuống đến nơi để xe, Phác Thái Anh bắt được cánh tay của Kim Trân Ni kéo lại nhưng lại bị người kia lại hất ra làm trong lòng cảm thấy đau nhói. Kim Trân Ni không quan tâm đến Phác Thái Anh, tiếp tục đi ra xe mặc dù Phác Thái Anh cố gắng giữ lại, Kim Trân Ni trong tâm trí dường như không hề để ý đến Phác Thái Anh nữa.
Trong lòng như bị ngắt hết mọi cảm xúc, lúc cô nhìn thấy cảnh kia, thật lạ là bản thân lại không khóc lóc như những lần trước nữa, khuôn mặt không có một chút cảm xúc, chỉ thấy ở lồng ngực như có một tảng đá đè lên, đau nhói.
Phác Thái Anh giữ được Kim Trân Ni lại, ôm chặt lấy mặc cho người kia giãy giụa, cô nhất quyết không bỏ ra. Hồi lâu sau, Kim Trân Ni không còn sức để phản kháng nữa, Phác Thái Anh chỉ thấy người kia đứng im như tượng, đôi tay buông lỏng xuống, rồi Phác Thái Anh lại thấy vai áo mình bị ướt, cô nâng khuôn mặt Kim Trân Ni lên. Nước mắt của Kim Trân Ni chảy xuống, nhưng khuôn mặt thì vô hồn, Kim Trân Ni không nhìn Phác Thái Anh mà nhìn về một hướng khác.
Không lên tiếng lấy một câu, biểu cảm này làm cho Phác Thái Anh cực kì sợ hãi, Kim Trân Ni chưa hề như thế này dù chỉ một lần, Phác Thái Anh đau đớn ôm chặt lấy Kim Trân Ni miệng liên tiếp nói câu xin lỗi, nhưng dường như chẳng làm Kim Trân Ni khá lên một chút. Phác Thái Anh cố gắng giải thích đó chỉ là hiểu nhầm nhưng lúc này Kim Trân Ni hồn đã bay đi đâu rồi, cô chẳng tiếp thu lấy một chữ mà Phác Thái Anh nói.
Lát sau, Kim Trân Ni đẩy Phác Thái Anh ra xoay người nhẹ nhàng đi vào trong xe, đóng cửa kính lại mặc dù người kia bên ngoài đập cửa và van xin. Kim Trân Ni lái xe thật nhanh đi, cô chẳng biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết là đi khỏi chỗ này, đi để không phải nhìn thấy khuôn mặt của Phác Thái Anh nữa.
Trên đường đi, đôi mắt mờ đi vì nước mắt cứ liên tục rơi, Kim Trân Ni nhìn đường có chút khó khăn hơn nhưng cô chẳng thể ngăn được những giọt nước mắt kia. Bỗng một chiếc xe chạy qua khiến nàng phải phanh gấp lại, thật may mắn vì không có chuyện gì xảy ra nhưng nàng trong đầu lại không muốn như vậy, nỗi đau này đau quá, cô muốn biến mất để không phải chịu đựng nó, lúc đầu thì ôm, sau thì ôm nhau trong phòng làm việc riêng.
Cả hai đều đã sống chung với nhau nhiều năm rồi cơ mà, cùng có con với nhau nữa, thậm chí Kim Trân Ni còn cãi nhau với bố mẹ để được sống cùng với Phác Thái Anh, sau chừng đó thời gian Phác Thái Anh giờ đã muốn tìm người khác rồi sao? Phải chăng mẹ cô nói đúng, một nam một nữ họ còn khó có thể giữ tình cảm được bền lâu, nữ với nữ lại càng khó, biết đâu tình cảm của họ chỉ là bộc phát, lúc nào chán sẽ tìm người khác. Kim Trân Ni gục đầu xuống vô lăng mà khóc rồi hét thật lớn ở trong xe.
Trời đã tối, Phác Thái Anh ở nhà đợi Kim Trân Ni về, cô gọi cả trăm cuộc điện thoại nhưng người kia đều không nghe máy, Kim Trân Ni mà có mệnh hệ gì thì cô chẳng thể sống nữa. Phác Khả Ân đợi mãi không thấy mẹ về cũng liên tục hỏi daddy nhưng chỉ thấy daddy vừa khóc vừa cầm điện thoại, nhìn thấy vậy bé con cũng buồn không kém. Tối muộn, chị Lý cuối cùng cũng dỗ được Phác Khả Ân ngủ, còn Phác Thái Anh thì vẫn cứ đợi Kim Trân Ni.
Không thể chờ được nữa Phác Thái Anh lái xe đi tìm tất cả những nơi mà Kim Trân Ni có thể đến nhưng đều không có, đang đi trên đường, trong lòng đã nóng như lửa đốt, một chiếc xe cấp cứu lao vụt qua với tiếng còi inh ỏi khiến tim Phác Thái Anh như ngừng đập, cô sợ chiếc xe kia đi tới chỗ của Kim Trân Ni, cô sợ Kim Trân Ni xảy ra chuyện gì không may, cô sợ và cô trách bản thân mình thật nhiều, tại sao lại làm vậy với người mình yêu nhất.
Lát sau, tiếng chuông điện thoại vang lên, Phác Thái Anh vội vàng bắt máy mà không cần để ý xem đó là ai, câu đầu tiên là gọi tên người kia.
"Trân Ni... Em đang ở đâu?" Phác Thái Anh vội vã nói.
"Thái Anh, là anh" bên kia là một giọng nam.
"Anh Hạo Nhiên" Phác Thái Anh khi nhận ra người bên kia không phải Trân Ni thì liền thất vọng.
"Em và Trân Ni có chuyện gì sao?" Kim Hạo Nhiên hỏi.
"Sao anh lại hỏi vậy, Trân Ni cô ấy điện cho anh sao?" Tại sao anh Hạo Nhiên lại đột nhiên gọi và hỏi như vậy, Phác Thái Anh liền nghĩ có thể Trân Ni đã gọi điện cho anh ấy.
"Trân Ni nó gọi cho anh, có vẻ như nó đang khóc, còn hỏi mượn nhà anh ở nhờ, anh hiện đang ở nước ngoài nên không biết nó làm sao nữa. Chỉ biết gọi cho em hỏi thăm tình hình thôi".
"Em xin lỗi anh Hạo Nhiên, là do em không tốt làm cô ấy phải chịu khổ rồi" Phác Thái Anh cổ họng nghẹn lại nói.
Kim Hạo Nhiên căn dặn Phác Thái Anh mấy điều rồi cúp máy. Phác Thái Anh, vội vàng lái xe đến nơi mà Kim Trân Ni đang ở. Kim Hạo Nhiên mua nhà chung cư, hiện tại lại đang đi công tác ở nước ngoài một thời gian nên nhà để trống, may mắn nhờ vậy mà Kim Trân Ni tìm được một nơi riêng tư. Phác Thái Anh đứng trước số nhà 16.01 vội vàng ấn chuông cửa, lần một không có ai ra mở, lần hai cũng vậy, vài lần sau thì cửa mới được mở ra.
Kim Trân Ni nằm trên giường, tiếng chuông làm cô cảm thấy khó chịu, cô vốn không muốn mở cửa nhưng sợ đó là khách của anh trai nên đành đi ra. Cửa vừa mở ra, Kim Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh đứng đó thì vội vàng đóng nhanh cửa lại, nhưng bị người kia chặn lại, Kim Trân Ni vốn không khỏe bằng Phác Thái Anh nên không thể ngăn được người kia vào nhà.
Phác Thái Anh khó khăn lắm mới vào được bên trong, bàn tay bị Kim Trân Ni không may đẩy cửa làm va vào có chút đau nhưng nó không thể đau bằng nỗi đau mà cô đã gây ra cho em ấy được.
"Chị đi ra... chị đi ra, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy chị" Kim Trân Ni hét lên.
Mặc kệ người kia có làm gì, Phác Thái Anh vẫn cứ ôm chặt lấy Kim Trân Ni, cô đau lòng nhìn Kim Trân Ni như vậy, em ấy đôi mắt sưng húp lên vì đã khóc quá nhiều, Phác Thái Anh liên tục xin lỗi, đợi đến khi Kim Trân Ni bình tĩnh lại rồi mới nói.
"Trân Ni, tất cả chỉ là hiểu nhầm, em nghe tôi giải thích được không?" Phác Thái Anh nước mắt rơi xuống nói.
"Hiểu nhầm sao? Vào cái đêm đó, chính mắt tôi nhìn thấy chị là người chủ động hôn cô ấy, rồi ở phòng riêng hai người tình tứ với nhau sau lưng tôi, chị hỏi tôi có thể coi đó là hiểu nhầm như thế nào?" Kim Trân Ni khuôn mặt đầm đìa nước mắt, nói lớn với người kia.
Phác Thái Anh nghe xong chỉ im lặng vì cô biết giờ có giải thích cũng không để làm gì nữa, mọi thứ đều là lỗi của cô, kể cả có là hiểu nhầm đi chăng nữa, làm Trân Ni khóc cũng là một tội lỗi lớn rồi.
"Tôi xin lỗi, mọi chuyện là lỗi của tôi, tôi không tốt đã làm em đau khổ như vậy. Nhưng cầu xin em đừng bỏ đi như vậy được không? Tôi đã rất lo cho em, khi tôi đi tìm em, một chiếc xe cấp cứu đi ngang qua, tim tôi đau nhói vì sợ rằng em không may bị làm sao. Tôi đã trải qua một lần em đột ngột biến mất rồi, em biết không? Nó đáng sợ hơn bất cứ điều gì trên đời này đối với tôi, vậy nên em trở về được không? Trở về nhà với tôi, Ân Ân cũng đang đợi em về. Tôi xin em, em đối xử với tôi như nào cũng được nhưng đừng rời xa tôi nữa" Phác Thái Anh nghẹn ngào nói.
Kim Trân Ni nghe xong chỉ biết ngồi bệt xuống sàn nhà rồi ôm mặt khóc, cô phải làm gì đây?Vote ⭐️ giúp mình 🫶