[Chaennie] Tình đầu dành hết cho em
Chương 44 - Hạnh phúc
"Ni Ni em xem, tôi được giới thiệu một bệnh viện nổi tiếng ở nước ngoài, đã giúp rất nhiều những người như chúng ta có thể có con" Phác Thái Anh sau khi đi làm về, hớn hở chạy vào trong nhà khoe với Kim Trân Ni.
"Vậy thì tốt quá, chúng ta có thể có con với nhau" Kim Trân Ni vui mừng ôm chầm lấy Phác Thái Anh.
"Ni Ni, đợi tôi có thể thu xếp việc ở công ty, rồi nói với ông nội cho phép chúng ta ra nước ngoài sống vài năm. Mong rằng khi trở về có thể đem đến bất ngờ cho họ" Phác Thái Anh áp đôi bàn tay vào má của Kim Trân Ni, nhìn thẳng vào mắt người kia mà nói.
Kim Trân Ni vui mừng phát khóc, cô gật đầu.
-----------------
3 năm sau, tại sân bay.
Mạc Thiên Trúc cùng Đình Phong đứng đợi đoàn người vừa đáp xuống từ chuyến bay gần nhất, Đình Phong vừa ngó nghiêng tìm kiếm vừa bế cậu con trai gần 3 tuổi.
"Họ kia rồi" Mạc Thiên Trúc nhìn thấy Phác Thái Anh thì vui mừng hô to.
Mạc Thiên Trúc đưa tay lên vẫy vẫy rồi gọi tên của Phác Thái Anh. Phác Thái Anh nghe thấy tiếng gọi thì bật cười, cô đẩy hành lý đi trước, phía sau còn có Kim Trân Ni.
"Thiên Trúc, mọi người đợi lâu chưa? Đây không phải Hạo Luân của chúng ta sao? Con đã lớn như vậy rồi!" Phác Thái Anh nhìn gia đình Mạc Thiên Trúc vui vẻ cười, cô nhìn thấy Lý Hạo Luân đang được ba Đình Phong bế thì không kiềm chế nhéo nhẹ lên má của cậu bé một cái.
Hạo Luân cũng đã gặp Phác Thái Anh vài lần, qua mấy lần cô trở lại nước để quản công ty, mỗi lần gặp đều bị Phác Thái Anh nhéo má, cậu bé hơi khó chịu một chút nhưng cũng không hề ghét cô Phác vì cô Phác cho cậu rất nhiều kẹo ngon. Lý Hạo Luân nói tên Phác Thái Anh đọc hết thì thật mệt, mọi người lại hay nhắc đến từ Phác trong Phác Ngọc, Phác Thị, Phác Thái Anh khiến Hạo Luân chỉ nhớ mỗi từ Phác, từ đó cũng gọi Phác Thái Anh là cô Phác.
"Thái Anh, Ân Ân đâu?" Mạc Thiên Trúc nóng lòng.
"Hạo Luân, con có muốn gặp Ân Ân nhà cô không?" Phác Thái Anh thấy Mạc Thiên Trúc nóng lòng thì cười cười nhìn Hạo Luân nói.
Hạo Luân trước khi đến đây cũng được mẹ cho biết hôm nay sẽ được đi gặp con của cô Phác, cậu bé liền gật đầu.
Phác Thái Anh xoay người, tiến ra chỗ mẹ con của Kim Trân Ni rồi nắm lấy tay một cô bé tầm một tuổi rưỡi đi đến.
"Ân Ân, chào mọi người đi con" Phác Thái Anh cúi xuống nói với con gái.
"...." Phác Khả Ân không nói gì, vẻ mặt có chút sợ hãi, trốn ra phía sau của Phác Thái Anh.
"Ân Ân sao vậy?" Kim Trân Ni nhẹ nhàng bế Phác Khả Ân lên hỏi han.
Phác Khả Ân gặp người lạ có chút sợ hãi, bé con ôm lấy Kim Trân Ni không nói gì. Bé gái này là kết tinh tình yêu của Phác Thái Anh và Kim Trân Ni, sau bao nhiêu khó khăn thì hai người cũng có với nhau một cô công chúa. Đối với cả hai, Phác Khả Ân là món quà vô giá mà ông trời ban cho hai người.
"Chúng ta về nhà đi đã! Thiên Trúc, Đình Phong cả hai người đều tới nhà tôi ăn cơm đi, ông bà nội biết hôm nay chúng tôi đưa Ân Ân về nên đã chuẩn bị rất lớn" Phác Thái Anh nhìn hai người kia nói.
Mạc Thiên Trúc cùng Đình Phong đều đồng ý, mọi người ra xe trở về Phác gia. Trên đường đi, Phác Thái Anh có gọi cho Lệ Sa bảo cô ấy đưa Trí Tú tới ăn cùng.
-----------------------
Tại Phác gia,
Phác Kiên cho tất cả người hầu trong nhà phải chuẩn bị một cách tốt nhất để đón cháu gái và chắc của mình. Lần đầu tiên, Ân Ân trở về nước, họ tất nhiên rất nóng lòng muốn gặp cháu của mình, khi Ân Ân mới sinh, cả hai đều có mặt nhưng cũng đã là một thời gian khá lâu rồi. Phác Thái Anh muốn Ân Ân được phát triển cứng cáp một chút nên vẫn ở lại nước ngoài mà không đưa Ân Ân về nước.
Sau khi xe của Phác Thái Anh trở về, Phác Kiên cùng vợ đều đứng sẵn ở sảnh, cả hai khi nhìn thấy xe đến thì không giấu được niềm vui mừng mà dìu nhau ra đón. Phác Thái Anh sau khi xuống xe thì cầm mấy túi đồ của ba người còn Kim Trân Ni bế Ân Ân ra sau, mọi người sau khi nhìn thấy Ân Ân đều không cưỡng lại sự yêu mến, ông bà Phác Thái Anh nhanh chóng kêu Kim Trân Ni để cho hai người họ bế Ân Ân.
Phác Khả Ân vì lần đầu đi xa như vậy nên có chút mệt, lại còn gặp rất nhiều người lạ khiến bản thân tự dưng có chút sợ hãi mà khóc lên. Phác Kiên thấy Ân Ân khóc, dỗ mãi không được đành phải để cho Kim Trân Ni bế.
"Mọi người mau vào nhà dùng bữa, hôm nay ta đã cho người làm rất nhiều món" Phác Kiên cười cười rồi nói.
--------------------
Tất cả ngồi vào bàn ăn, một lúc sau thì Lạp Lệ Sa cũng tới, đi cùng cô còn có Trí Tú. Thấy vậy Phác Thái Anh vui mừng chạy ra đón.
"Lệ Sa, lâu không gặp cô có khỏe không?" Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa vui vẻ hỏi han.
"Tôi tất nhiên là tốt, chỉ cần có công chúa ở bên cạnh thì lúc nào cũng tốt hết" Lạp Lệ Sa vừa nói vừa nắm lấy tay của Trí Tú cười tít mắt.
"Trí Tú, cô trở lại rồi. Cô không biết là mấy năm qua Lệ Sa đã đợi cô cực khổ như nào đâu" Phác Thái Anh nhìn Kim Trí Tú nói.
"Thái Anh, cô đừng lo, từ giờ tôi sẽ không đi đâu hết" Trí Tú nói.
Cả ba cùng ngồi vào bàn ăn cùng mọi người. Sau một quãng thời gian dài, Phác Gia lần đầu tiên mới có một bữa cơm ấm cúng như vậy.Vote ⭐️ giúp mình 🫶
"Vậy thì tốt quá, chúng ta có thể có con với nhau" Kim Trân Ni vui mừng ôm chầm lấy Phác Thái Anh.
"Ni Ni, đợi tôi có thể thu xếp việc ở công ty, rồi nói với ông nội cho phép chúng ta ra nước ngoài sống vài năm. Mong rằng khi trở về có thể đem đến bất ngờ cho họ" Phác Thái Anh áp đôi bàn tay vào má của Kim Trân Ni, nhìn thẳng vào mắt người kia mà nói.
Kim Trân Ni vui mừng phát khóc, cô gật đầu.
-----------------
3 năm sau, tại sân bay.
Mạc Thiên Trúc cùng Đình Phong đứng đợi đoàn người vừa đáp xuống từ chuyến bay gần nhất, Đình Phong vừa ngó nghiêng tìm kiếm vừa bế cậu con trai gần 3 tuổi.
"Họ kia rồi" Mạc Thiên Trúc nhìn thấy Phác Thái Anh thì vui mừng hô to.
Mạc Thiên Trúc đưa tay lên vẫy vẫy rồi gọi tên của Phác Thái Anh. Phác Thái Anh nghe thấy tiếng gọi thì bật cười, cô đẩy hành lý đi trước, phía sau còn có Kim Trân Ni.
"Thiên Trúc, mọi người đợi lâu chưa? Đây không phải Hạo Luân của chúng ta sao? Con đã lớn như vậy rồi!" Phác Thái Anh nhìn gia đình Mạc Thiên Trúc vui vẻ cười, cô nhìn thấy Lý Hạo Luân đang được ba Đình Phong bế thì không kiềm chế nhéo nhẹ lên má của cậu bé một cái.
Hạo Luân cũng đã gặp Phác Thái Anh vài lần, qua mấy lần cô trở lại nước để quản công ty, mỗi lần gặp đều bị Phác Thái Anh nhéo má, cậu bé hơi khó chịu một chút nhưng cũng không hề ghét cô Phác vì cô Phác cho cậu rất nhiều kẹo ngon. Lý Hạo Luân nói tên Phác Thái Anh đọc hết thì thật mệt, mọi người lại hay nhắc đến từ Phác trong Phác Ngọc, Phác Thị, Phác Thái Anh khiến Hạo Luân chỉ nhớ mỗi từ Phác, từ đó cũng gọi Phác Thái Anh là cô Phác.
"Thái Anh, Ân Ân đâu?" Mạc Thiên Trúc nóng lòng.
"Hạo Luân, con có muốn gặp Ân Ân nhà cô không?" Phác Thái Anh thấy Mạc Thiên Trúc nóng lòng thì cười cười nhìn Hạo Luân nói.
Hạo Luân trước khi đến đây cũng được mẹ cho biết hôm nay sẽ được đi gặp con của cô Phác, cậu bé liền gật đầu.
Phác Thái Anh xoay người, tiến ra chỗ mẹ con của Kim Trân Ni rồi nắm lấy tay một cô bé tầm một tuổi rưỡi đi đến.
"Ân Ân, chào mọi người đi con" Phác Thái Anh cúi xuống nói với con gái.
"...." Phác Khả Ân không nói gì, vẻ mặt có chút sợ hãi, trốn ra phía sau của Phác Thái Anh.
"Ân Ân sao vậy?" Kim Trân Ni nhẹ nhàng bế Phác Khả Ân lên hỏi han.
Phác Khả Ân gặp người lạ có chút sợ hãi, bé con ôm lấy Kim Trân Ni không nói gì. Bé gái này là kết tinh tình yêu của Phác Thái Anh và Kim Trân Ni, sau bao nhiêu khó khăn thì hai người cũng có với nhau một cô công chúa. Đối với cả hai, Phác Khả Ân là món quà vô giá mà ông trời ban cho hai người.
"Chúng ta về nhà đi đã! Thiên Trúc, Đình Phong cả hai người đều tới nhà tôi ăn cơm đi, ông bà nội biết hôm nay chúng tôi đưa Ân Ân về nên đã chuẩn bị rất lớn" Phác Thái Anh nhìn hai người kia nói.
Mạc Thiên Trúc cùng Đình Phong đều đồng ý, mọi người ra xe trở về Phác gia. Trên đường đi, Phác Thái Anh có gọi cho Lệ Sa bảo cô ấy đưa Trí Tú tới ăn cùng.
-----------------------
Tại Phác gia,
Phác Kiên cho tất cả người hầu trong nhà phải chuẩn bị một cách tốt nhất để đón cháu gái và chắc của mình. Lần đầu tiên, Ân Ân trở về nước, họ tất nhiên rất nóng lòng muốn gặp cháu của mình, khi Ân Ân mới sinh, cả hai đều có mặt nhưng cũng đã là một thời gian khá lâu rồi. Phác Thái Anh muốn Ân Ân được phát triển cứng cáp một chút nên vẫn ở lại nước ngoài mà không đưa Ân Ân về nước.
Sau khi xe của Phác Thái Anh trở về, Phác Kiên cùng vợ đều đứng sẵn ở sảnh, cả hai khi nhìn thấy xe đến thì không giấu được niềm vui mừng mà dìu nhau ra đón. Phác Thái Anh sau khi xuống xe thì cầm mấy túi đồ của ba người còn Kim Trân Ni bế Ân Ân ra sau, mọi người sau khi nhìn thấy Ân Ân đều không cưỡng lại sự yêu mến, ông bà Phác Thái Anh nhanh chóng kêu Kim Trân Ni để cho hai người họ bế Ân Ân.
Phác Khả Ân vì lần đầu đi xa như vậy nên có chút mệt, lại còn gặp rất nhiều người lạ khiến bản thân tự dưng có chút sợ hãi mà khóc lên. Phác Kiên thấy Ân Ân khóc, dỗ mãi không được đành phải để cho Kim Trân Ni bế.
"Mọi người mau vào nhà dùng bữa, hôm nay ta đã cho người làm rất nhiều món" Phác Kiên cười cười rồi nói.
--------------------
Tất cả ngồi vào bàn ăn, một lúc sau thì Lạp Lệ Sa cũng tới, đi cùng cô còn có Trí Tú. Thấy vậy Phác Thái Anh vui mừng chạy ra đón.
"Lệ Sa, lâu không gặp cô có khỏe không?" Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa vui vẻ hỏi han.
"Tôi tất nhiên là tốt, chỉ cần có công chúa ở bên cạnh thì lúc nào cũng tốt hết" Lạp Lệ Sa vừa nói vừa nắm lấy tay của Trí Tú cười tít mắt.
"Trí Tú, cô trở lại rồi. Cô không biết là mấy năm qua Lệ Sa đã đợi cô cực khổ như nào đâu" Phác Thái Anh nhìn Kim Trí Tú nói.
"Thái Anh, cô đừng lo, từ giờ tôi sẽ không đi đâu hết" Trí Tú nói.
Cả ba cùng ngồi vào bàn ăn cùng mọi người. Sau một quãng thời gian dài, Phác Gia lần đầu tiên mới có một bữa cơm ấm cúng như vậy.Vote ⭐️ giúp mình 🫶