[Chaennie] Tình đầu dành hết cho em
Chương 3 - Quan tâm
"Em sẽ cầm bóng trước" Kim Trân Ni cầm một quả bóng đi ra khu vực giữa sân.
Nàng cầm quả bóng đập đập xuống đất, Phác Thái Anh đứng chặn trước mặt. Chưa đầy 5 giây khi nàng bước được một bước sang bên trái, cô đã lấy được quả bóng từ tay nàng, Kim Trân Ni còn chưa hiểu tại sao mình bị mất bóng thì quả bóng đã lọt qua rổ.
"Trời ạ! nhanh như Flash vậy" Kim Trân Ni nhăn nhó nói.
Phác Thái Anh không để ý cho lắm, chỉ cầm quả bóng rồi đi ra giữa sân để nàng đứng chặn trước mặt. Đối với cô việc qua được Kim Trân Ni không tốn mất bao công sức, một quả, hai quả, ba quả.... chỉ toàn là Phác Thái Anh ghi điểm. Hai người quyết định chơi quả cuối cùng, Phác Thái Anh cầm bóng, lần này có vẻ Kim Trân Ni rất quyết tâm giành lại. Cô đi bóng nhưng vẫn chưa qua được Kim Trân Ni, thực ra là cô cố tình nhường em ấy một chút, không có vội vàng khẩn trương, muốn để em ấy giành lại và ghi một quả nhưng cô không nghĩ là dây giày bên trái của mình bị tuột làm chân phải nhẵm lên, không kịp phản ứng Phác Thái Anh đã ngã lên người của Kim Trân Ni.
Kim Trân Ni bị bất ngờ chỉ biết nhắm mắt lại nghĩ đầu mình sẽ bị đập xuống đất nhưng khi ngã xuống cô cảm nhận sau đầu mình đã ngã lên một thứ gì đó rất êm khiến cô không bị đau, là bàn tay của học tỷ. Phác Thái Anh khi bị vấp ngã liền nghĩ là lỗi của mình không muốn để người khác bị thương nên đã dùng bàn tay phải che ra sau đầu của Kim Trân Ni giúp em ấy không bị va chạm nhưng đổi lại thì bàn tay của Phác Thái Anh thì bị đập xuống đất rất đau.
Phác Thái Anh ngã lên người Kim Trân Ni thì có dùng tay trái chống xuống đất giúp hai người không bị cụng đầu vào nhau nhưng đúng như một khoảnh khắc trong phim mà Kim Trân Ni đã xem. Bốn mắt nhìn nhau (tóe lửa tình :D) khiến tim Kim Trân Ni đập liên hồi, không cần soi gương cũng biết hai má cô bây giờ đang đỏ lên, nhưng khuôn mặt Phác Thái Anh thì vẫn không hề có một chút cảm xúc. Khi đã cảm nhận được cái đau ở bàn tay thì Phác Thái Anh liền rút tay ra.
Kim Trân Ni đang lúng túng thì bất ngờ cô rút tay ra làm đầu nàng đập nhẹ xuống đất (vỡ mộng). Kim Trân Ni kêu lên một tiếng rồi nhìn Phác Thái Anh với khuôn mặt nhăn nhó thì thấy tay học tỷ bị mình đè lên ở mu bàn ta có chút sưng đỏ, khuôn mặt của Phác Thái Anh cũng hơi cau mày.
"Chị Thái Anh, em xin lỗi" Kim Trân Ni hốt hoảng cầm lấy tay của Phác Thái Anh, cô rất cảm thấy có lỗi với học tỷ của mình.
"Không có gì, dù sao cũng là lỗi của tôi" Phác Thái Anh tay còn đang đau bị Kim Trân Ni cầm vào có chút nhói liền rụt tay lại, nói xong liền đứng dậy thật nhanh, xoay lưng lấy chiếc balo rồi ra về.
Kim Trân Ni thấy phản ứng của học tỷ thì cũng hơi buồn nhưng dù sao vết thương kia cũng là do mình nên nhanh chóng đứng dậy cầm lấy balo rồi đuổi theo.
Kim Trân Ni bám riết Phác Thái Anh mặc dù học tỷ không trách mình nhưng cô vẫn không muốn bàn tay của chị ấy bị làm sao. Sau khi ra khỏi trường Kim Trân Ni nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi thì kéo tay Phác Thái Anh lại.
"Chị Thái Anh chị ngồi đây đợi em một chút" Kim Trân Ni kéo tay Phác Thái Anh lại rồi bảo ngồi xuống chiếc ghế trên vỉa hè cạnh cửa hàng.
Phác Thái Anh bị kéo lại đành ngồi xuống ghế, không biết em gái này định làm gì. Kim Trân Ni sau khi đã bắt ép được Phác Thái Anh ngồi xuống ghế liền chạy vào cửa hàng tiện lợi, mua một chai nước khoáng rồi xin vài viên đá lạnh, xong xuôi liền cầm túi đồ đi ra ngoài. Kim Trân Ni đi đến ngồi xuống bên cạnh Phác Thái Anh, mở balo ra lấy một chiếc khăn tay, để mấy viên đá vào đó.
"Chị Thái Anh, đưa tay phải cho em" Kim Trân Ni chìa tay ra bảo Phác Thái Anh đưa tay cho cô.
Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni một hồi, mặc dù cô muốn tự mình làm nhưng Kim Trân Ni nhất quyết không cho, đành phải đưa tay cho em ấy. Chỗ vết bầm đang ửng đỏ và hơi đau nhưng khi được đá lạnh chườm lên thì rất thoải mái, khuôn mặt của Phác Thái Anh thả lỏng hơn, không còn chau mày nữa.
"Lát nữa về nhà chị hãy chườm lại, như vậy vết thương sẽ nhanh khỏi hơn" Kim Trân Ni cầm bàn tay của Phác Thái Anh, chăm chú chữa trị vết thương.
Phác Thái Anh không nói gì, chỉ ngồi im.
Lát sau Kim Trân Ni bỏ túi đá ra, mở chai nước khoáng đưa cho Phác Thái Anh, cô đang nhìn mu bàn tay mình thấy vậy liền do dự nhưng cuối cùng vẫn cầm chai nước lên uống.
"Cảm ơn" Phác Thái Anh mắt không nhìn Kim Trân Ni lên tiếng.
"Không có gì đâu chị" Kim Trân Ni nghe thấy vậy liền rất vui mừng, chỉ một lời của Phác Thái Anh thôi nhưng khiến trong lòng cô như đang nhảy múa.
Hai người đứng đợi xe bus, cả hai đều im lặng, không nói với nhau câu nào nhưng Kim Trân Ni vẫn rất vui. Xe bus đến, cả hai đều lên xe cùng nhau, khi Phác Thái Anh ngồi vào chiếc ghế bên trong thì Kim Trân Ni nhanh chóng ngồi xuống ghế bên cạnh. Phác Thái Anh cũng không có phản ứng gì, chỉ quay mặt nhìn qua ô cửa sổ.
----------------------
Phác Thái Anh về đến nhà, cởi đôi giày thể thao ra rồi xếp gọn lên kệ để giày dép, lấy một đôi dép đi trong nhà ra. Căn nhà lạnh lẽo này, khiến Phác Thái Anh nhiều lúc cảm thấy sợ hãi, cô đi đến trước bàn thờ ba mẹ mình, nhẹ nhàng nói một câu "Ba, mẹ con về rồi".
Phác Thái Anh lấy một ít đá trong tủ ra chườm lại vào mu bàn tay, tay đã đỡ hơn cô liền đi chuẩn bị đồ ăn tối, bình thường cũng chỉ có một mình cô ăn nên cũng không chuẩn bị cầu kì, chỉ cần ăn đủ no là được. Cô Trịnh, mẹ của Thiên Trúc rất hay gọi cô sang ăn cùng gia đình họ, bởi vì cô Trịnh chơi thân với mẹ của Phác Thái Anh, lại ở cạnh nhà. Cô Trịnh rất tốt, rất quan tâm đến Phác Thái Anh, càng thương cô hơn sau sự việc 8 năm trước.
Ăn cơm xong xuôi, Phác Thái Anh dọn dẹp sạch sẽ rồi lên phòng làm bài tập về nhà. Ngồi làm bài tập được một lúc thì điện thoại của cô rung lên, là một tin nhắn.
"Thái Anh, mẹ tớ mới làm bánh ngọt, bảo tớ gọi cậu sang" là Thiên Trúc.
"Tớ đang làm bài tập, tớ cảm ơn mẹ cậu nhưng chắc tớ không sang đâu". Đã 9 giờ tối rồi, Phác Thái Anh không muốn ra ngoài nữa.
"Sao vậy? Hay để tớ mang sang cho cậu một ít" Thiên Trúc nhắn lại.
"Không cần đâu, cậu ở nhà đi" Phác Thái Anh liền từ chối ngay, không muốn làm phiền Thiên Trúc.
Không thấy Thiên Trúc trả lời, Phác Thái Anh biết ngay là sẽ có người bấm chuông, cô đành phải đi xuống mở cửa.
"Tớ nói cậu không cần phải mang mà" Phác Thái Anh đứng sang một bên để Thiên Trúc vào nhà.
"Bánh mẹ tớ làm ngon như vậy, không ăn thật phí" Mạc Thiên Trúc cùng Phác Thái Anh đi lên phòng.
"Cậu ăn đi rồi làm tiếp" Mạc Thiên Trúc để túi bánh ở bàn rồi lấy ra một cái đưa cho Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cầm lấy miếng bánh ăn, đúng thật là rất ngon.
"Tay cậu bị làm sao vậy?" Mạc Thiên Trúc đưa bánh cho Phác Thái Anh có để ý thấy mu bàn tay phải của Thái Anh có vết bị bầm tím liền vội vàng hỏi.
"Chơi bóng rổ chẳng may bị va chạm, không có gì!" Phác Thái Anh nghe thấy vậy liền nhìn vào mu bàn tay rồi nói.
"Đau không? Sao cậu lại bất cẩn như vậy, lần sau phải cẩn thận hơn đấy" Mạc Thiên Trúc đưa tay cầm lấy tay của Phác Thái Anh nhắc nhở.
Mỗi lời quan tâm của Mạc Thiên Trúc đều khiến Phác Thái Anh trong lòng cảm thấy ấm áp, khóe miệng hơi cong lên một chút.
"Không sao, giờ đã không đau nữa rồi"
Hai người ngồi được một lúc thì điện thoại của Mạc Thiên Trúc đổ chuông, Phác Thái Anh nhìn thấy hai chữ "Đình Phong" thì liền cảm thấy khó chịu.
"Tớ học tiếp đây" Phác Thái Anh nói một câu rồi quay sang bàn học.
"Vậy cậu học đi, tớ cũng về đây, lát xuống khóa cửa giúp tớ" Mạc Thiên Trúc chưa có bắt máy của Đình Phong vội mà nhắc nhở Phác Thái Anh rồi ra về.
Phác Thái Anh không nói gì chỉ cặm cụi làm bài tập, đợi đến khi Mạc Thiên Trúc ra khỏi phòng thì cô liền dừng lại rồi thở dài.Vote ⭐️ giúp mình 🫶
Nàng cầm quả bóng đập đập xuống đất, Phác Thái Anh đứng chặn trước mặt. Chưa đầy 5 giây khi nàng bước được một bước sang bên trái, cô đã lấy được quả bóng từ tay nàng, Kim Trân Ni còn chưa hiểu tại sao mình bị mất bóng thì quả bóng đã lọt qua rổ.
"Trời ạ! nhanh như Flash vậy" Kim Trân Ni nhăn nhó nói.
Phác Thái Anh không để ý cho lắm, chỉ cầm quả bóng rồi đi ra giữa sân để nàng đứng chặn trước mặt. Đối với cô việc qua được Kim Trân Ni không tốn mất bao công sức, một quả, hai quả, ba quả.... chỉ toàn là Phác Thái Anh ghi điểm. Hai người quyết định chơi quả cuối cùng, Phác Thái Anh cầm bóng, lần này có vẻ Kim Trân Ni rất quyết tâm giành lại. Cô đi bóng nhưng vẫn chưa qua được Kim Trân Ni, thực ra là cô cố tình nhường em ấy một chút, không có vội vàng khẩn trương, muốn để em ấy giành lại và ghi một quả nhưng cô không nghĩ là dây giày bên trái của mình bị tuột làm chân phải nhẵm lên, không kịp phản ứng Phác Thái Anh đã ngã lên người của Kim Trân Ni.
Kim Trân Ni bị bất ngờ chỉ biết nhắm mắt lại nghĩ đầu mình sẽ bị đập xuống đất nhưng khi ngã xuống cô cảm nhận sau đầu mình đã ngã lên một thứ gì đó rất êm khiến cô không bị đau, là bàn tay của học tỷ. Phác Thái Anh khi bị vấp ngã liền nghĩ là lỗi của mình không muốn để người khác bị thương nên đã dùng bàn tay phải che ra sau đầu của Kim Trân Ni giúp em ấy không bị va chạm nhưng đổi lại thì bàn tay của Phác Thái Anh thì bị đập xuống đất rất đau.
Phác Thái Anh ngã lên người Kim Trân Ni thì có dùng tay trái chống xuống đất giúp hai người không bị cụng đầu vào nhau nhưng đúng như một khoảnh khắc trong phim mà Kim Trân Ni đã xem. Bốn mắt nhìn nhau (tóe lửa tình :D) khiến tim Kim Trân Ni đập liên hồi, không cần soi gương cũng biết hai má cô bây giờ đang đỏ lên, nhưng khuôn mặt Phác Thái Anh thì vẫn không hề có một chút cảm xúc. Khi đã cảm nhận được cái đau ở bàn tay thì Phác Thái Anh liền rút tay ra.
Kim Trân Ni đang lúng túng thì bất ngờ cô rút tay ra làm đầu nàng đập nhẹ xuống đất (vỡ mộng). Kim Trân Ni kêu lên một tiếng rồi nhìn Phác Thái Anh với khuôn mặt nhăn nhó thì thấy tay học tỷ bị mình đè lên ở mu bàn ta có chút sưng đỏ, khuôn mặt của Phác Thái Anh cũng hơi cau mày.
"Chị Thái Anh, em xin lỗi" Kim Trân Ni hốt hoảng cầm lấy tay của Phác Thái Anh, cô rất cảm thấy có lỗi với học tỷ của mình.
"Không có gì, dù sao cũng là lỗi của tôi" Phác Thái Anh tay còn đang đau bị Kim Trân Ni cầm vào có chút nhói liền rụt tay lại, nói xong liền đứng dậy thật nhanh, xoay lưng lấy chiếc balo rồi ra về.
Kim Trân Ni thấy phản ứng của học tỷ thì cũng hơi buồn nhưng dù sao vết thương kia cũng là do mình nên nhanh chóng đứng dậy cầm lấy balo rồi đuổi theo.
Kim Trân Ni bám riết Phác Thái Anh mặc dù học tỷ không trách mình nhưng cô vẫn không muốn bàn tay của chị ấy bị làm sao. Sau khi ra khỏi trường Kim Trân Ni nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi thì kéo tay Phác Thái Anh lại.
"Chị Thái Anh chị ngồi đây đợi em một chút" Kim Trân Ni kéo tay Phác Thái Anh lại rồi bảo ngồi xuống chiếc ghế trên vỉa hè cạnh cửa hàng.
Phác Thái Anh bị kéo lại đành ngồi xuống ghế, không biết em gái này định làm gì. Kim Trân Ni sau khi đã bắt ép được Phác Thái Anh ngồi xuống ghế liền chạy vào cửa hàng tiện lợi, mua một chai nước khoáng rồi xin vài viên đá lạnh, xong xuôi liền cầm túi đồ đi ra ngoài. Kim Trân Ni đi đến ngồi xuống bên cạnh Phác Thái Anh, mở balo ra lấy một chiếc khăn tay, để mấy viên đá vào đó.
"Chị Thái Anh, đưa tay phải cho em" Kim Trân Ni chìa tay ra bảo Phác Thái Anh đưa tay cho cô.
Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni một hồi, mặc dù cô muốn tự mình làm nhưng Kim Trân Ni nhất quyết không cho, đành phải đưa tay cho em ấy. Chỗ vết bầm đang ửng đỏ và hơi đau nhưng khi được đá lạnh chườm lên thì rất thoải mái, khuôn mặt của Phác Thái Anh thả lỏng hơn, không còn chau mày nữa.
"Lát nữa về nhà chị hãy chườm lại, như vậy vết thương sẽ nhanh khỏi hơn" Kim Trân Ni cầm bàn tay của Phác Thái Anh, chăm chú chữa trị vết thương.
Phác Thái Anh không nói gì, chỉ ngồi im.
Lát sau Kim Trân Ni bỏ túi đá ra, mở chai nước khoáng đưa cho Phác Thái Anh, cô đang nhìn mu bàn tay mình thấy vậy liền do dự nhưng cuối cùng vẫn cầm chai nước lên uống.
"Cảm ơn" Phác Thái Anh mắt không nhìn Kim Trân Ni lên tiếng.
"Không có gì đâu chị" Kim Trân Ni nghe thấy vậy liền rất vui mừng, chỉ một lời của Phác Thái Anh thôi nhưng khiến trong lòng cô như đang nhảy múa.
Hai người đứng đợi xe bus, cả hai đều im lặng, không nói với nhau câu nào nhưng Kim Trân Ni vẫn rất vui. Xe bus đến, cả hai đều lên xe cùng nhau, khi Phác Thái Anh ngồi vào chiếc ghế bên trong thì Kim Trân Ni nhanh chóng ngồi xuống ghế bên cạnh. Phác Thái Anh cũng không có phản ứng gì, chỉ quay mặt nhìn qua ô cửa sổ.
----------------------
Phác Thái Anh về đến nhà, cởi đôi giày thể thao ra rồi xếp gọn lên kệ để giày dép, lấy một đôi dép đi trong nhà ra. Căn nhà lạnh lẽo này, khiến Phác Thái Anh nhiều lúc cảm thấy sợ hãi, cô đi đến trước bàn thờ ba mẹ mình, nhẹ nhàng nói một câu "Ba, mẹ con về rồi".
Phác Thái Anh lấy một ít đá trong tủ ra chườm lại vào mu bàn tay, tay đã đỡ hơn cô liền đi chuẩn bị đồ ăn tối, bình thường cũng chỉ có một mình cô ăn nên cũng không chuẩn bị cầu kì, chỉ cần ăn đủ no là được. Cô Trịnh, mẹ của Thiên Trúc rất hay gọi cô sang ăn cùng gia đình họ, bởi vì cô Trịnh chơi thân với mẹ của Phác Thái Anh, lại ở cạnh nhà. Cô Trịnh rất tốt, rất quan tâm đến Phác Thái Anh, càng thương cô hơn sau sự việc 8 năm trước.
Ăn cơm xong xuôi, Phác Thái Anh dọn dẹp sạch sẽ rồi lên phòng làm bài tập về nhà. Ngồi làm bài tập được một lúc thì điện thoại của cô rung lên, là một tin nhắn.
"Thái Anh, mẹ tớ mới làm bánh ngọt, bảo tớ gọi cậu sang" là Thiên Trúc.
"Tớ đang làm bài tập, tớ cảm ơn mẹ cậu nhưng chắc tớ không sang đâu". Đã 9 giờ tối rồi, Phác Thái Anh không muốn ra ngoài nữa.
"Sao vậy? Hay để tớ mang sang cho cậu một ít" Thiên Trúc nhắn lại.
"Không cần đâu, cậu ở nhà đi" Phác Thái Anh liền từ chối ngay, không muốn làm phiền Thiên Trúc.
Không thấy Thiên Trúc trả lời, Phác Thái Anh biết ngay là sẽ có người bấm chuông, cô đành phải đi xuống mở cửa.
"Tớ nói cậu không cần phải mang mà" Phác Thái Anh đứng sang một bên để Thiên Trúc vào nhà.
"Bánh mẹ tớ làm ngon như vậy, không ăn thật phí" Mạc Thiên Trúc cùng Phác Thái Anh đi lên phòng.
"Cậu ăn đi rồi làm tiếp" Mạc Thiên Trúc để túi bánh ở bàn rồi lấy ra một cái đưa cho Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cầm lấy miếng bánh ăn, đúng thật là rất ngon.
"Tay cậu bị làm sao vậy?" Mạc Thiên Trúc đưa bánh cho Phác Thái Anh có để ý thấy mu bàn tay phải của Thái Anh có vết bị bầm tím liền vội vàng hỏi.
"Chơi bóng rổ chẳng may bị va chạm, không có gì!" Phác Thái Anh nghe thấy vậy liền nhìn vào mu bàn tay rồi nói.
"Đau không? Sao cậu lại bất cẩn như vậy, lần sau phải cẩn thận hơn đấy" Mạc Thiên Trúc đưa tay cầm lấy tay của Phác Thái Anh nhắc nhở.
Mỗi lời quan tâm của Mạc Thiên Trúc đều khiến Phác Thái Anh trong lòng cảm thấy ấm áp, khóe miệng hơi cong lên một chút.
"Không sao, giờ đã không đau nữa rồi"
Hai người ngồi được một lúc thì điện thoại của Mạc Thiên Trúc đổ chuông, Phác Thái Anh nhìn thấy hai chữ "Đình Phong" thì liền cảm thấy khó chịu.
"Tớ học tiếp đây" Phác Thái Anh nói một câu rồi quay sang bàn học.
"Vậy cậu học đi, tớ cũng về đây, lát xuống khóa cửa giúp tớ" Mạc Thiên Trúc chưa có bắt máy của Đình Phong vội mà nhắc nhở Phác Thái Anh rồi ra về.
Phác Thái Anh không nói gì chỉ cặm cụi làm bài tập, đợi đến khi Mạc Thiên Trúc ra khỏi phòng thì cô liền dừng lại rồi thở dài.Vote ⭐️ giúp mình 🫶