[Chaennie] Tình đầu dành hết cho em
Chương 2 - Dạy cách chơi bóng
Kim Trân Ni nhanh chóng đã quen với trường mới, bạn mới, các bạn trong lớp cũng rất quý cô, vì tính cách hòa đồng. Vì hai dãy lớp 11 và lớp 12 chỉ ở rất gần nhau nên nàng nhiều lúc có nhìn thấy Phác Thái Anh, thỉnh thoảng còn vẫy tay hoặc ra nói chuyện nhưng Phác Thái Anh dường như không để ý đến cô gái này lắm. Kim Trân Ni rất cố gắng bắt chuyện nhưng cảm thấy Phác Thái Anh không mấy quan tâm đến cô thì nhiều lúc cũng không mấy vui vẻ.
Cảm thấy bản thân mình muốn nói chuyện với chị ấy nhiều hơn, nhưng Phác Thái Anh dường như chỉ quan tâm đến một mình học tỷ Mạc Thiên Trúc. Kim Trân Ni để ý Phác Thái Anh mọi lúc mọi nơi, chỉ cần cô ấy ở trong tầm mắt là đôi mắt chỉ hướng về người đấy, do đó cũng biết được lời mọi người nói là đúng: muốn thấy Phác Thái Anh cười đúng là khó hơn lấy sao trên trời.
Nhưng để ý nhiều lần Kim Trân Ni nhận ra chỉ khi nói chuyện với Mạc Thiên Trúc, Phác Thái Anh khuôn mặt thỉnh thoảng có hơi cong môi, không tính là cười nhưng cũng là rất khác biệt so với người khác.
Đúng là Phác Thái Anh thân với Mạc Thiên Trúc nhất nhưng cũng không phải nói chuyện quá nhiều, câu nào cần thì nói ra nếu không cần thì vẫn sẽ im bặt. Đối với Mạc Thiên Trúc, Phác Thái Anh luôn đặt cô vào một vị trí rất quan trọng trong tim. Vì Mạc Thiên Trúc và Phác Thái Anh chơi với nhau từ nhỏ, Mạc Thiên Trúc là người đã kéo Phác Thái Anh ra khỏi căn phòng đáng sợ đó, là người ở bên cô những lúc cô không có ai bên cạnh, là một người rất rất quan trọng đối với Phác Thái Anh.
--------------------
Giờ học tiếp theo của Kim Trân Ni là tiết thể dục, cả lớp ra nhà đa năng để tập thể dục và chơi thể thao. Thật trùng hợp vì lớp 12-1 cũng ở đây, Kim Trân Ni trong lòng nổi lên một tia vui sướng. Nhà đa năng của trường rất rộng có thể chứa được hai sân bóng rổ và một sân bóng chuyền, vì vậy nên nhiều lớp ở trong đây cũng vẫn rất thoải mái, còn có một sân khấu lớn dùng trong những sự kiện của trường
Sau khi tập bài thể dục xong, giáo viên cho cả lớp giải tán hoặc chơi thể thao, Kim Trân Ni cùng mấy bạn nữ ngồi xem lớp 12-1 chơi bóng rổ nữ.
Phác Thái Anh vẫn là trung tâm và là ngôi sao sáng nhất của đội, tất cả mọi ánh mắt đều dồn vào cô, bất kể là nam hay nữ. Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh không dời mắt, dáng người cao ráo, mái tóc dài được buộc gọn lên, khuôn mặt nghiêm túc tập trung vào trận đấu nhìn thật là ngầu. Mỗi lần Phác Thái Anh có bóng là mọi người lại được chiêm ngưỡng những pha qua người rất hay của cô. Phác Thái Anh mỗi lần ném rổ thành công là mọi người xung quanh đều "ồ" lên nhưng khuôn mặt Phác Thái Anh vẫn không hề thay đổi, không hề vui mừng, chỉ có đập tay với đồng đội nhưng không vẫn là không có lấy một nụ cười.
Giờ thể dục sắp hết, Phác Thái Anh cùng mọi người không tiếp tục nữa mà ra ngoài ngồi nghỉ, một bạn nữ cầm một chiếc khăn nhỏ đưa cho cô, Phác Thái Anh dùng khăn lau đi những giọt mồ hôi trên trán, cầm chai nước khoáng bên cạnh lên uống. Phác Thái Anh vừa uống nước ánh mắt vừa hướng tới chỗ của Mạc Thiên Trúc đang ngồi cùng Đình Phong, một nam sinh ưu tú của lớp và cũng là bạn trai của Mạc Thiên Trúc.
Mỗi lần nhìn thấy Mạc Thiên Trúc cùng Đình Phong ở cùng một chỗ, trong lòng Phác Thái Anh lại nổi lên một tia khó chịu, cô cũng không hiểu bản thân mình tại sao lại như thế, chỉ biết bản thân mình từ lúc biết Mạc Thiên Trúc cùng Đình Phong có tình cảm với nhau thì mình đã cảm thấy rất chán ghét Đình Phong mặc dù lúc trước cả ba người hay trao đổi bài tập.
Kim Trân Ni ngồi bên ngoài, cô để ý đến ánh mắt của Phác Thái Anh, là một ánh mắt chán ghét hướng đến nơi mà học tỷ Mạc Thiên Trúc đang ngồi cùng một một nam sinh khác, hai người đấy trò chuyện rất vui vẻ, 'họ thích nhau sao?' Kim Trân Ni nghi vấn.
"Học tỷ Mạc Thiên Trúc có người yêu chưa vậy?" Kim Trân Ni hỏi mấy người bạn của mình.
"Có rồi, là một anh cùng lớp, nghe nói rất ưu tú, cũng rất đẹp trai nữa" mấy người bạn của Kim Trân Ni nói ra, trong lòng cảm thấy rất là ghen tị.
"Kia, chính là anh ấy, người ngồi cạnh học tỷ Mạc" một bạn nữ ngồi cạnh vỗ vỗ người Kim Trân Ni rồi chỉ tay về phía Mạc Thiên Trúc, là nam sinh ngồi cạnh.
Kim Trân Ni nhìn theo rồi lại quay ra nhìn Phác Thái Anh, trong đầu là một tia nghi vấn rất lớn.
-----------------------
Buổi chiều khi tan học, mọi người đã về gần hết thì Kim Trân Ni được một giáo viên nhờ để một túi đồ lên sân khấu trong nhà đa năng. Đi đến cửa, Kim Trân Ni nhìn thấy một bóng người đang tập luyện bóng rổ, không ai khác là Phác Thái Anh, Kim Trân Ni đi vào chào học tỷ một tiếng rồi đem túi đồ để lên sân khấu.
Kim Trân Ni nán lại một lúc nhìn Phác Thái Anh luyện tập. Trong lòng rất ngưỡng mộ 'sau mỗi giờ học chị ấy đều ở tập luyện chăm chỉ như này sao?'
"Học tỷ, có thể dạy em chơi không?" Kim Trân Ni đứng ngoài bất ngờ lên tiếng.
Phác Thái Anh cầm quả bóng rổ đang định ném thì nghe Kim Trân Ni nói vậy liền dừng động tác lại, quay sang nhìn Kim Trân Ni rồi lăn một quả bóng về phía em ấy. Kim Trân Ni cúi xuống nhặt lên, dùng hai tay đập đập quả bóng vài lần xuống sàn rồi đi ra phía trước rổ để thử ném, cô ném nhưng không vào.
Phác Thái Anh đứng ngoài nhìn Kim Trân Ni ném rổ, cách cầm bóng để ném và cách ném đều sai thì rất khó vào rổ được, đây là vứt bóng chứ không phải ném nhưng cô vẫn đứng nhìn Kim Trân Ni ném vài lần nữa. Kim Trân Ni ném mãi mà không được quả nào trong lòng liền cảm thấy chán ghét, quay sang nhìn Phác Thái Anh với ánh mắt cầu khẩn. (Help me !!!)
Phác Thái Anh thấy Kim Trân Ni không ném được liền quay sang nhìn mình bằng ánh mắt ấy thì tiến lại gần.
"Ném bóng không phải như vậy, thả lỏng người ra, để tay lên cao ngang tầm mắt, tay phải cầm bóng giơ lên cao tay trái áp nhẹ sang bên cạnh để giữ bóng, khi ném chân hơi khụy xuống, duỗi thẳng tay đưa bóng đến nơi mình muốn" Phác Thái Anh vừa nói vừa làm mẫu cho Kim Trân Ni, nhẹ nhàng quả bóng được cô ném vào rổ.
Kim Trân Ni chăm chú nghe, lần đầu tiên cô thấy Phác Thái Anh nói với mình nhiều như vậy, bình thường chỉ toàn là trả lời một hai lời chào hoặc gì đó rất ngắn gọn, lần này thấy học tỷ nói nhiều hơn liền cảm thấy rất vui. Phác Thái Anh bảo Kim Trân Ni làm thử, thực sự nhìn người ta làm và mình làm thật khác, rất khó khăn đối với cô. Phác Thái Anh thấy Kim Trân Ni lúng túng làm mãi không xong cái tư thế tay mình bảo thì liền lắc đầu rồi đi đến bên cạnh cầm lấy tay Kim Trân Ni giúp cô chỉnh đúng.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng Kim Trân Ni thấy người của học tỷ sát gần mình thì thấy hơi ngượng ngùng, cúi mặt xuống làm cho Phác Thái Anh không nhìn thấy được hai má cô đang đỏ lên, cảm nhận được tim mình đang đập rất nhanh.
Phác Thái Anh bảo nàng ném thử, Kim Trân Ni ném, quả bóng lần này trúng vào rổ. Lần đầu tiên làm được khiến Kim Trân Ni rất vui sướng, quay sang bày tỏ bộ mặt vui mừng với cô nhưng chỉ nhận lại được cái gật đầu của Phác Thái Anh.
"Cứ như vậy mà tập luyện" Phác Thái Anh vừa nói vừa quay người đi lấy một trái bóng khác.
Hai người ở trong nhà đa năng luyện tập ném rổ, Kim Trân Ni không biết lượng sức mình còn muốn Phác Thái Anh chơi 1 với 1, cô mới đầu không đồng ý vì biết mình sẽ thắng dễ dàng nhưng vì Kim Trân Ni cứ năn nỉ chơi mãi khiến cô đành chịu thua.Vote ⭐️ giúp mình 🫶
Cảm thấy bản thân mình muốn nói chuyện với chị ấy nhiều hơn, nhưng Phác Thái Anh dường như chỉ quan tâm đến một mình học tỷ Mạc Thiên Trúc. Kim Trân Ni để ý Phác Thái Anh mọi lúc mọi nơi, chỉ cần cô ấy ở trong tầm mắt là đôi mắt chỉ hướng về người đấy, do đó cũng biết được lời mọi người nói là đúng: muốn thấy Phác Thái Anh cười đúng là khó hơn lấy sao trên trời.
Nhưng để ý nhiều lần Kim Trân Ni nhận ra chỉ khi nói chuyện với Mạc Thiên Trúc, Phác Thái Anh khuôn mặt thỉnh thoảng có hơi cong môi, không tính là cười nhưng cũng là rất khác biệt so với người khác.
Đúng là Phác Thái Anh thân với Mạc Thiên Trúc nhất nhưng cũng không phải nói chuyện quá nhiều, câu nào cần thì nói ra nếu không cần thì vẫn sẽ im bặt. Đối với Mạc Thiên Trúc, Phác Thái Anh luôn đặt cô vào một vị trí rất quan trọng trong tim. Vì Mạc Thiên Trúc và Phác Thái Anh chơi với nhau từ nhỏ, Mạc Thiên Trúc là người đã kéo Phác Thái Anh ra khỏi căn phòng đáng sợ đó, là người ở bên cô những lúc cô không có ai bên cạnh, là một người rất rất quan trọng đối với Phác Thái Anh.
--------------------
Giờ học tiếp theo của Kim Trân Ni là tiết thể dục, cả lớp ra nhà đa năng để tập thể dục và chơi thể thao. Thật trùng hợp vì lớp 12-1 cũng ở đây, Kim Trân Ni trong lòng nổi lên một tia vui sướng. Nhà đa năng của trường rất rộng có thể chứa được hai sân bóng rổ và một sân bóng chuyền, vì vậy nên nhiều lớp ở trong đây cũng vẫn rất thoải mái, còn có một sân khấu lớn dùng trong những sự kiện của trường
Sau khi tập bài thể dục xong, giáo viên cho cả lớp giải tán hoặc chơi thể thao, Kim Trân Ni cùng mấy bạn nữ ngồi xem lớp 12-1 chơi bóng rổ nữ.
Phác Thái Anh vẫn là trung tâm và là ngôi sao sáng nhất của đội, tất cả mọi ánh mắt đều dồn vào cô, bất kể là nam hay nữ. Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh không dời mắt, dáng người cao ráo, mái tóc dài được buộc gọn lên, khuôn mặt nghiêm túc tập trung vào trận đấu nhìn thật là ngầu. Mỗi lần Phác Thái Anh có bóng là mọi người lại được chiêm ngưỡng những pha qua người rất hay của cô. Phác Thái Anh mỗi lần ném rổ thành công là mọi người xung quanh đều "ồ" lên nhưng khuôn mặt Phác Thái Anh vẫn không hề thay đổi, không hề vui mừng, chỉ có đập tay với đồng đội nhưng không vẫn là không có lấy một nụ cười.
Giờ thể dục sắp hết, Phác Thái Anh cùng mọi người không tiếp tục nữa mà ra ngoài ngồi nghỉ, một bạn nữ cầm một chiếc khăn nhỏ đưa cho cô, Phác Thái Anh dùng khăn lau đi những giọt mồ hôi trên trán, cầm chai nước khoáng bên cạnh lên uống. Phác Thái Anh vừa uống nước ánh mắt vừa hướng tới chỗ của Mạc Thiên Trúc đang ngồi cùng Đình Phong, một nam sinh ưu tú của lớp và cũng là bạn trai của Mạc Thiên Trúc.
Mỗi lần nhìn thấy Mạc Thiên Trúc cùng Đình Phong ở cùng một chỗ, trong lòng Phác Thái Anh lại nổi lên một tia khó chịu, cô cũng không hiểu bản thân mình tại sao lại như thế, chỉ biết bản thân mình từ lúc biết Mạc Thiên Trúc cùng Đình Phong có tình cảm với nhau thì mình đã cảm thấy rất chán ghét Đình Phong mặc dù lúc trước cả ba người hay trao đổi bài tập.
Kim Trân Ni ngồi bên ngoài, cô để ý đến ánh mắt của Phác Thái Anh, là một ánh mắt chán ghét hướng đến nơi mà học tỷ Mạc Thiên Trúc đang ngồi cùng một một nam sinh khác, hai người đấy trò chuyện rất vui vẻ, 'họ thích nhau sao?' Kim Trân Ni nghi vấn.
"Học tỷ Mạc Thiên Trúc có người yêu chưa vậy?" Kim Trân Ni hỏi mấy người bạn của mình.
"Có rồi, là một anh cùng lớp, nghe nói rất ưu tú, cũng rất đẹp trai nữa" mấy người bạn của Kim Trân Ni nói ra, trong lòng cảm thấy rất là ghen tị.
"Kia, chính là anh ấy, người ngồi cạnh học tỷ Mạc" một bạn nữ ngồi cạnh vỗ vỗ người Kim Trân Ni rồi chỉ tay về phía Mạc Thiên Trúc, là nam sinh ngồi cạnh.
Kim Trân Ni nhìn theo rồi lại quay ra nhìn Phác Thái Anh, trong đầu là một tia nghi vấn rất lớn.
-----------------------
Buổi chiều khi tan học, mọi người đã về gần hết thì Kim Trân Ni được một giáo viên nhờ để một túi đồ lên sân khấu trong nhà đa năng. Đi đến cửa, Kim Trân Ni nhìn thấy một bóng người đang tập luyện bóng rổ, không ai khác là Phác Thái Anh, Kim Trân Ni đi vào chào học tỷ một tiếng rồi đem túi đồ để lên sân khấu.
Kim Trân Ni nán lại một lúc nhìn Phác Thái Anh luyện tập. Trong lòng rất ngưỡng mộ 'sau mỗi giờ học chị ấy đều ở tập luyện chăm chỉ như này sao?'
"Học tỷ, có thể dạy em chơi không?" Kim Trân Ni đứng ngoài bất ngờ lên tiếng.
Phác Thái Anh cầm quả bóng rổ đang định ném thì nghe Kim Trân Ni nói vậy liền dừng động tác lại, quay sang nhìn Kim Trân Ni rồi lăn một quả bóng về phía em ấy. Kim Trân Ni cúi xuống nhặt lên, dùng hai tay đập đập quả bóng vài lần xuống sàn rồi đi ra phía trước rổ để thử ném, cô ném nhưng không vào.
Phác Thái Anh đứng ngoài nhìn Kim Trân Ni ném rổ, cách cầm bóng để ném và cách ném đều sai thì rất khó vào rổ được, đây là vứt bóng chứ không phải ném nhưng cô vẫn đứng nhìn Kim Trân Ni ném vài lần nữa. Kim Trân Ni ném mãi mà không được quả nào trong lòng liền cảm thấy chán ghét, quay sang nhìn Phác Thái Anh với ánh mắt cầu khẩn. (Help me !!!)
Phác Thái Anh thấy Kim Trân Ni không ném được liền quay sang nhìn mình bằng ánh mắt ấy thì tiến lại gần.
"Ném bóng không phải như vậy, thả lỏng người ra, để tay lên cao ngang tầm mắt, tay phải cầm bóng giơ lên cao tay trái áp nhẹ sang bên cạnh để giữ bóng, khi ném chân hơi khụy xuống, duỗi thẳng tay đưa bóng đến nơi mình muốn" Phác Thái Anh vừa nói vừa làm mẫu cho Kim Trân Ni, nhẹ nhàng quả bóng được cô ném vào rổ.
Kim Trân Ni chăm chú nghe, lần đầu tiên cô thấy Phác Thái Anh nói với mình nhiều như vậy, bình thường chỉ toàn là trả lời một hai lời chào hoặc gì đó rất ngắn gọn, lần này thấy học tỷ nói nhiều hơn liền cảm thấy rất vui. Phác Thái Anh bảo Kim Trân Ni làm thử, thực sự nhìn người ta làm và mình làm thật khác, rất khó khăn đối với cô. Phác Thái Anh thấy Kim Trân Ni lúng túng làm mãi không xong cái tư thế tay mình bảo thì liền lắc đầu rồi đi đến bên cạnh cầm lấy tay Kim Trân Ni giúp cô chỉnh đúng.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng Kim Trân Ni thấy người của học tỷ sát gần mình thì thấy hơi ngượng ngùng, cúi mặt xuống làm cho Phác Thái Anh không nhìn thấy được hai má cô đang đỏ lên, cảm nhận được tim mình đang đập rất nhanh.
Phác Thái Anh bảo nàng ném thử, Kim Trân Ni ném, quả bóng lần này trúng vào rổ. Lần đầu tiên làm được khiến Kim Trân Ni rất vui sướng, quay sang bày tỏ bộ mặt vui mừng với cô nhưng chỉ nhận lại được cái gật đầu của Phác Thái Anh.
"Cứ như vậy mà tập luyện" Phác Thái Anh vừa nói vừa quay người đi lấy một trái bóng khác.
Hai người ở trong nhà đa năng luyện tập ném rổ, Kim Trân Ni không biết lượng sức mình còn muốn Phác Thái Anh chơi 1 với 1, cô mới đầu không đồng ý vì biết mình sẽ thắng dễ dàng nhưng vì Kim Trân Ni cứ năn nỉ chơi mãi khiến cô đành chịu thua.Vote ⭐️ giúp mình 🫶