[Chaennie] Ngự tỷ lão sư

Chương 44: Sinh tồn trên hoang đảo



"Ưm~ không cho em lại giận tôi ah!" Kim Trân Ni dụi dụi mặt ngực Phác Thái Anh làm nũng, "Ngoan ngoan, Ni Ni bảo bối, hôn hôn ah" Phác Thái Anh hôn lên môi Kim Trân Ni.

"Chị nhìn bên kia, vừa vặn hình thành bình phong tự nhiên, đêm nay chúng ta ngủ lại đó, ngày mai rời đi, ở bờ biển quá lâu không tốt cho da của chúng ta" Phác Thái Anh nói xong, chỉ chỉ bên kia.

"Được, nghe lời em" Kim Trân Ni ngoan ngoãn gật đầu.

"Ni Ni, em quay lại vào rừng hái mấy cái lá chuối, để lát nữa lót nằm ấm hơn lại xua đuổi côn trùng"

"Không chịu ah, tôi muốn đi cùng em, tuy sức tôi không bằng em, nhưng ít ra cũng có thể giúp em ôm một ít trở về mà" Kim Trân Ni lắc lắc tay Phác Thái Anh, thuyết phục cô cho mình theo.

Phác Thái Anh nhìn vẻ mặt đáng thương của bảo bối, nội tâm mềm nhũng, sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói "Vậy được rồi, chị đi với em, nhưng cầm bao nhiêu là do em quyết định nha" nói xong cô nắm tay Kim Trân Ni đi vào rừng.

Đi không bao lâu đã trông thấy đám chuối tiêu, Kim Trân Ni khó hiểu nhìn thân cây chuối có cây trúc xuyên qua, Phác Thái Anh híp mắt cười cười nói cho Kim Trân Ni biết ngày mai sẽ rõ cái đó làm gì. Sau đó không đợi Kim Trân Ni đặt câu hỏi nữa, cô bắt đầu hái lá chuối trên cây.

Kim Trân Ni đứng bên cạnh nhìn Phác Thái Anh biểu lộ nghiêm túc, động tác thuần thục, so với biểu lộ khi giúp nàng kiểm duyệt hồ sơ ở công ty không có gì khác biệt, người này quả nhiên làm chuyện gì đều nghiêm túc dụng tâm, Kim Trân Ni trong lòng cảm thán.

Lá chuối tiêu rất dễ hái, cho nên mới nửa giờ Phác Thái Anh đã hái được hơn mười kí, Phác Thái Anh dùng tay không hái nữa, Kim Trân Ni nhìn thấy bảo bối mặt mũi đầy mồ hôi, đau lòng tiến lên lau mồ hôi cho cô, sau đó hai người, dưới tán cây chuối tiêu, trao nhau nụ hôn sâu triền miên ngọt ngào, nếu không phải ý thức được đây là rừng rậm, nguy hiểm rình rập, nói không chừng các nàng bắt đầu vận động thân mật luôn rồi.

Phác Thái Anh phục hồi tinh thần, nhặt dưới đất lên ba cái lá chuối đưa cho Kim Trân Ni, còn lại cô gồng mình ôm hết, "Ni Ni đi thôi, chúng ta chạy nhanh ra ngoài trước ah, đi theo em nha"

Nói xong liền đi nhanh, Kim Trân Ni vốn muốn oán trách Phác Thái Anh vì sao cho nàng cầm có chút xíu, còn cô thì ôm hết như vậy, nhưng khi nhìn biểu lộ ngưng trọng của Phác Thái Anh, nàng không lên tiếng, chỉ đi theo Phác Thái Anh ra khỏi rừng rậm.

Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni ôm đống lá chuối đến chỗ bình phong tự nhiên kia, từng người đem lá chuối để xuống đất, Phác Thái Anh bởi vì gồng tay ôm lá quá lâu, cánh tay mỏi nhừ, không ngừng lắc lắc thả lỏng, Kim Trân Ni lúc này nắm lỗ tai Phác Thái Anh nói "Chaengie, sao em có thể tự mình ôm nặng như vậy, em xem em để tôi cầm bao nhiêu mà bảo là cho tôi giúp em"

Kim Trân Ni nói xong cũng buông lỏng, vẫn là không đành lòng làm đau bảo bối, cuối cùng biến thành xoa xoa nhẹ nhàng, Phác Thái Anh cười hì hì vài tiếng, "Người ta là không nỡ để Ni Ni bảo bối bảo bối mệt nha, ừ, hiện tại có việc cho chị làm á, chị đem đống lá này trải ra chỗ đủ cho hai người nằm, rồi xếp chồng dày lên, như vậy sẽ nằm êm một chút"

Phác Thái Anh làm bộ phân công cho Kim Trân Ni, nàng nghe cuối cùng mình đến đây cũng hữu dụng, vui vẻ đáp lại "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ"

Kim Trân Ni nói xong, bắt đầu sắp xếp cái đống lá mang về, Phác Thái Anh nhìn nàng làm rất hăng say, bỏ chạy đến sau mấy cây dừa, cô nhớ vừa rồi đi qua có nhìn thấy rất nhiều cây cọ, đem lá cọ về sắp xếp lại thành cái lá chắn, chắn gió lùa vào chỗ trú, còn có thể phòng ngừa mãnh thú tấn công. Nghĩ như vậy, Phác Thái Anh dùng dao cắt rất nhiều lá cọ, bởi vì lá cọ tương đối nặng, cho nên cô chia ra năm lần đi mới đem hết về được.

Phác Thái Anh thật vất vả đem đống lá cọ trở về, phát hiện Kim Trân Ni đã dựa theo lời mình xếp lá chuối xong rồi, nhìn vào lớp lá dày đặc biệt mềm mại, Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni cười, "Ni Ni bảo bối mệt rồi a, chị nghỉ ngơi đi, uống chút nước dừa, em đi cắm đống lá cọ này xong rồi chúng ta nướng cá ăn tối".

"Không muốn, tôi không mệt, tôi giúp em, em không biết có câu hai người phối hợp làm việc không mệt mỏi sao? Chúng ta cùng làm sẽ nhanh hơn"

Phác Thái Anh bất đắc dĩ cười cười, thật sự không thể lay chuyển báo bối của mình, giơ tay ra hiệu "OK" với nàng.

Trước tiên Phác Thái Anh định hình chỗ cắm mấy lá cọ xung quanh giường lá chuối, cô để Kim Trân Ni vịn giúp mình, sau đó đi nhặt khúc cây đào mấy cái lỗ nhỏ hẹp, cắm lá cọ xuống, rồi lắp đất lại. Lá cọ được xếp như hình cánh quạt, vì sợ ngã, nên Phác Thái Anh sắp xếp xem kẽ mấy hàng, như thắt bím tóc, cuối cùng làm thành một vòng, Phác Thái Anh lấy trong túi ra đoạn dây thừng nhặt được ở bãi rác, cột chặt chúng vào hai bên thành bình phong, vì sợ thú dữ tấn công, nên Phác Thái Anh chỉ chừa một cái lỗ nhỏ để leo ra leo vào.

Kim Trân Ni liên tục ở bên cạnh giúp Phác Thái Anh hoàn thành cái doanh trại ngoài trời này, nhìn Phác Thái Anh làm việc đâu ra đấy, trong lòng ấm áp, trước kia nàng chỉ nghe Chaengie kể sơ qua về chuyện huấn luyện, nhưng là từ khi đến cái đảo này, chứng kiến sự hiểu biết và kỹ năng sinh tồn của Phác Thái Anh, trong lòng nàng thật sự cảm tạ ông trời đã ban cho nàng một con người ưu tú như vậy, còn làm cho cô yêu nàng.

Đại công cáo thành, Phác Thái Anh tìm củi đốt đống lửa trước bình phong, xiên con cá vào cành cây, gác lên nướng. Mặt trời đã lặng dần, Kim Trân Ni ngồi dựa vào ngực Phác Thái Anh, hai người cùng nhìn ngọn lửa, Kim Trân Ni kéo tay Phác Thái Anh vuốt ve, "Chaengie, em xem bầu trời ở đây thật nhiều sao, xung quanh cũng thật yên tĩnh, chỉ có hai người chúng ta"

Phác Thái Anh nghe Kim Trân Ni nói, ôm chặt bảo bối trong ngực, "Phải ah, ở đây không có âm thanh ồn ào như trong thành phố, cũng không có tranh quyền đoạt lợi, chỉ có hai chúng ta, Ni Ni chị thích nơi này không?"

"Ưm, thích, chỉ cần nơi nào có Chaengie đều là nhà của tôi" Kim Trân Ni xoay người nhìn Phác Thái Anh nói.

"Em cũng thích nơi này, bởi vì nơi này chỉ có hai ta, chúng ta có thể làm gì tùy thích, mặc dù không so được với cuộc sống trong thành phố, nhưng là ở đây không có tài liệu sổ sách, không có họp hành, em biết đáy lòng chị căn bản không thích những cái đó mà, chỉ là thân bất do kỷ" Phác Thái Anh đau lòng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủy khuất của Kim Trân Ni, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng nàng.

"Bảo bối ngoan ah, không nói vấn đề này nữa, xem như chúng ta đến đây nghỉ mát có được?" Phác Thái Anh nói xong lại lộ ra chiêu thức sát thương cao của mình - lúm đồng tiền.

Ngọn lửa vẫn cháy, Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni cứ như vậy nhìn nhau, không có ngôn ngữ, chỉ là nhìn nhau, trao nhau nụ hôn lên cánh môi hấp dẫn, nụ hôn dai dẳng sâu sắc, không có dục vọng, chỉ có cảm thụ tâm hồn lẫn nhau, trao đổi tâm ý, là biểu đạt từ trong đáy lòng của hai người yêu nhau thật nhiều.

Nụ hôn kết thúc, Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni nhìn nhau cười, Phác Thái Anh thấy cá đã chín, lấy nó xuống khỏi đống lửa, dùng dao cắt thịt cá, đưa lên miệng thổi thổi rồi đút cho Kim Trân Ni, "Ni Ni, ah~ nào, ăn cá nà" tình yêu cứ như trẻ con ấy.

"Ưm~ hương vị cũng được, không khó ăn, Chaengie em cũng ăn đi"

"Đút chị ăn trước, chút nữa em ăn" Phác Thái Anh nói qua loa rồi lại đút một miếng vào miệng Kim Trân Ni.

"Không muốn, nếu em không ăn tôi cũng không ăn, buổi sáng em vừa trèo cây vừa khuâng đồ nặng, tiêu hao nhiều thể lực, cần phải ăn nhiều một chút, nghe lời tôi, đến đây, uống nước dừa" Kim Trân Ni nói xong liền đưa trái dừa lên miệng ép Phác Thái Anh uống.

Phác Thái Anh không còn cách nào, phải nghe lời nàng thôi, uống vài ngụm nước dừa, sau đó cũng bắt đầu ăn cá. Ngoại trừ mùi cá thì chính là mùi nướng khét, không có ướp qua, tuy không tính là khó ăn, nhưng tuyệt đối cũng không dễ ăn, Phác Thái Anh vừa nhai vừa cảm thán trong lòng, thật sự là làm khó Ni Ni rồi.

Kim Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh nghe lời ăn cá thì rất là vui vẻ, cứ như vậy, hai người em một miếng chị một miếng, thỏa mãn thưởng thức bữa tốt do chính mình câu được, hai con cá là quá đủ, khiến cho cuối cùng ăn không hết, Kim Trân Ni ép Phác Thái Anh phải ăn nhiều để bổ sung năng lượng, thành ra Phác Thái Anh ăn đến dạ dày muốn phát nổ.

Sau khi ăn uống no nê, Kim Trân Ni sợ Phác Thái Anh ăn nhiều khó tiêu, liền kéo Phác Thái Anh đến bờ biển tản bộ, dưới ánh trăng, mười ngón tay đan vào nhau, gió biển vi vu thổi làm tóc các nàng bay theo chiều gió, "Chaengie, dạ dày em có đỡ chút nào không?" Kim Trân Ni dựa vào cánh tay Phác Thái Anh.

"Ưm, đừng lo lắng, em không sao, đi bộ một chút là được rồi" Phác Thái Anh an ủi.

"Ni Ni, sáng mai em muốn xuống biển xem có thể bắt được cái gì ăn không, với lại ngày mai chúng ta cũng nên đi vào rừng xem xét, coi có tìm được chỗ trú tốt hơn không, dù sao cũng không thể ở bờ biển mãi, nắng gió gay gắt lâu ngày, da chúng ta chịu không nổi"

"Ưm, tôi nghe lời em, nhưng là tôi không muốn em xuống biển, tôi lo dưới đó không an toàn" Kim Trân Ni lo lắng nói.

"Yên tâm ah, không có gì không an toàn đâu, dưới biển có rất nhiều đồ ăn, hơn nữa còn là đồ ăn nhiều dinh dưỡng, nếu may mắn nói không chừng chúng ta có thể có tiệc hải sản lớn" Phác Thái Anh thoải mái nói, cô không muốn Ni Ni bảo bối quá lo lắng vấn đề này.

================

Kim Trí Tú cùng Lạp Lệ Sa thời gian này rất vui vẻ thoải mái, sinh hoạt mỗi ngày của các nàng rất có quy luật, Kim Trí Tú vẫn sắp xếp thời gian đưa đón Lạp Lệ Sa. Sau khi Phác Thái Anh đi, Lạp Lệ Sa có chút bận tâm về các nàng, cho nên nói Kim Trí Tú nghe ngóng tình hình, nhưng lại không nghe được bất kỳ tin tức gì.

================

Dọc đường tản bộ về bình phong, Phác Thái Anh tranh thủ nhặt thêm cành cây khô, về đến nơi, Phác Thái Anh xếp vòng quanh ngọn lửa để kéo dài thời gian cháy lâu một chút, nơi có lửa động vật ăn thịt sẽ không dám tới gần, làm xong hết, Phác Thái Anh đỡ Kim Trân Ni leo qua đám lá cọ vào trong, sau đó cô cũng leo vào, thuận tay kéo kéo chỉnh chỉnh lại cho lá cọ che đi những điểm hở.

"Ni Ni, chị có khỏe không? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Để em cởi áo khoác đắp cho chị" Phác Thái Anh lo lắng nói, liền cởi áo khoác ra, trên người chỉ còn chiếc áo sơ-mi.

"Tôi không sao ah, em nhanh mặc vào đi, tôi sợ đêm xuống em sẽ cảm lạnh" Kim Trân Ni muốn giúp Phác Thái Anh mặc lại áo khoác.

"Không có gì đâu, em không lạnh, đến đây chúng ta cùng đắp, em ôm chị ngủ, như vậy chúng ta đều không lạnh ah"

Phác Thái Anh ngăn cản động tác của Kim Trân Ni, trùm áo lên người bảo bối, còn cô chỉ đắp một cái tay áo, sau đó ôm Kim Trân Ni vào lòng, dỗ nàng mau chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ hôm nay đã quá mệt mỏi, không bao lâu hai người đã tiến vào mộng đẹp, buổi tối này Kim Trân Ni rất an tâm, quả là chỉ cần ngủ trong trong tay của Chaengie, bất luận là ở đâu nàng cũng đều an tâm. Kim Trân Ni trong đêm này có một giấc mộng đẹp, trong mộng nàng đi nép sát vào người Phác Thái Anh, còn Phác Thái Anh dẫn một bé gái ba bốn tuổi, một nhà ba người hạnh phúc tản bộ trong công viên. Mộng này làm Kim Trân Ni vui đến ngủ cũng cười ra tiếng, trên mặt là nụ cười vui vẻ hạnh phúc.

Phác Thái Anh thì không có an tâm đi ngủ, đối với tình hình hiện tại, Phác Thái Anh biết rõ là không thể ngủ sâu, mỗi giờ mỗi phút đều phải cảnh giác, nhất là trên hoang đảo này, trước giờ mình chưa từng biết, đến đây trong tình trạng không có chuẩn bị gì, cho nên càng không thể qua loa.

Phác Thái Anh ôm Kim Trân Ni, ngửi mùi hương trên người nàng, cảm giác rất lâu không được ôm bảo bối ngủ, thật vất vả hôm nay lại có thể rồi, hết lần này tới lần khác không thể an tâm ngủ, trong lòng Phác Thái Anh rất là ấm ức, thầm nghĩ "Lão đầu xấu xa, cố tình khảo nghiệm định lực của ta, biết rõ ta sẽ không ở đây 'yêu yêu' bảo bối, hừ, không chấp nhất với ông" Phác Thái Anh bĩu môi, mở mắt ra nhìn bảo bối điềm tĩnh ngủ, khóe miệng Phác Thái Anh không khỏi vểnh lên, ưm, Ni Ni của mình thật là đẹp, ngủ mà vẻ mặt cũng mê người như vậy, Phác Thái Anh dùng tay nhẹ vuốt mặt Kim Trân Ni, sau đó dần chuyển đến cánh môi.

Càng như vậy Phác Thái Anh càng cảm thấy cơ thể mình giống như phát hỏa, dục vọng không ngừng dâng lên, ngẫm lại cũng vài ngày chưa cùng Ni Ni vận động rồi, khát vọng trong lòng ngày một sâu sắc... Phác Thái Anh lắc đầu xua đi ý nghĩ kia, tay rời khỏi cánh môi Kim Trân Ni, trở về vị trí ban đầu, trong lòng không ngừng niệm kinh, muốn dục vọng qua thời gian tan đi.

Phác Thái Anh biết rõ hiện tại mình không thể 'yêu' Ni Ni, không nói đến dùng tay leo cây, hái lá, lụm củi, mà ở đây cũng không có thuốc, vạn nhất ham muốn nhất thời của mình, lại để cho hạ thể Ni Ni bảo bối bị nhiễm trùng... Phác Thái Anh suy nghĩ lại một nữa những yếu tố này, quyết định, trước khi quay trở lại đất liền tuyệt đối không thể cùng Ni Ni vận động thân mật.

Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua hàng cọ chiếu lên người các nàng, Phác Thái Anh mở mắt, ngáp dài một cái, bởi vì buổi tối phải liên tục khắc chế dục vọng, lại thêm không dám ngủ sâu, cho nên phải hơn ba giờ sáng mới chính thức chìm vào giấc ngủ, khiến cho bây giờ chân tay Phác Thái Anh đều vô lực, nhìn thấy bảo bối ngọt ngào ngủ trong lòng mình, Phác Thái Anh cảm giác công mình trong coi cả đêm cũng đáng.

Phác Thái Anh từ từ rút cánh tay mình ra, chỉnh lại áo khoác đắp cho Kim Trân Ni, nghĩ đến bảo bối nhất định là quá mệt mỏi, đoán chừng sẽ ngủ thêm một hồi, dứt khoát đi ra bãi rác một chuyến xem có nhặt được vật gì hữu dụng nữa không. Buổi chiều gió thổi hướng này, nếu lại có thủy triều lên cao, vậy tối nay không thể ngủ trong bình phong này nữa rồi. Mà dù cho không có thì ngủ một đêm rồi cũng phải đổi chỗ, như vậy mới bảo đảm an toàn, cũng không thể chịu đựng gió biển thời gian dài. Phác Thái Anh cẩn thận leo ra khỏi bình phong, che chắn cửa cẩn thận rồi mới đi ra bãi rác.

Trên đường đi, Phác Thái Anh làm đủ loại tư thế giản cơ thể, ví dụ như duỗi cánh tay, đá cẳng chân, căng cơ giãn cốt, vô luận ở đâu Phác Thái Anh cũng thấy không khí buổi sáng là tốt nhất, có lợi để làm bất cứ chuyện gì.

Phác Thái Anh cước bộ rất nhanh, chưa đến năm phút đồng hồ đã tới bãi rác, vừa đúng lúc thủy triều xuống thấp, cho nên đi vào bãi rác sẽ an toàn hơn.

Cái bãi rác này là ở vị trí đón gió, rất nhiều thứ sẽ theo dòng chảy trôi tới đây, thủy triều vừa xuống, đá ngầm nhô lên, còn là rất trơn ướt, Phác Thái Anh cẩn thận đi tới, chỉ cần nghĩ tới nếu bây giờ để bị trật chân hay bị thương, không thể nghi ngờ sẽ khiến Ni Ni lo lắng, cho nên Phác Thái Anh vô cùng cẩn thận tiến về phía trước.

Phác Thái Anh đi sâu vào bên trong bãi rác, nhìn thấy rất nhiều vỏ bình nhựa, cái này có thể tận dụng rất tốt nha, Phác Thái Anh nghĩ đến, mặt kệ là cái nơi khỉ ho cò gáy nào cũng sẽ tìm được sản phẩm công nghiệp.

Phác Thái Anh lục lọi dưới đóng vỏ nhựa, phát hiện mấy đoạn ống cao su mềm, cái này quả là nguyên liệu tốt để chế tác, Phác Thái Anh rất vui vẻ lụm nó nhét vào túi quần.

Nhìn thời gian đoán chừng Ni Ni bảo bối đã dậy, nhanh chóng nhặt bốn năm cái bình cùng một đoạn sợi bông thô, đi ra khỏi bãi rác, trở về bình phong.

Kim Trân Ni tỉnh lại, phát hiện Phác Thái Anh không có bên cạnh, đột nhiên cảm thấy bối rối, nàng không biết Phác Thái Anh sớm như vậy đi làm gì, mà bỏ nàng ở đây một mình, trong lòng ấm ức, nhưng cân nhắc lại, đêm qua lúc tản bộ Chaengie đã nói hôm nay muốn ra biển tìm đồ ăn, nàng vội vàng đứng dậy leo qua hàng cọ ra ngoài, đi đến bờ biển, nhìn xa xa ra biển, thế nhưng nhìn một hồi cũng không thấy bóng người, nàng có chút lo lắng. Lúc này Phác Thái Anh từ bãi rác trở về, nhìn thấy bảo bối của mình loanh quanh nhìn ra biển, lập tức chạy tới ôm nàng "Ni Ni bảo bối, dậy rồi sao, vừa rồi em đi bãi rác một chuyến, nhặt được rất nhiều thứ tốt mang về nè"

Kim Trân Ni cảm thụ được khí tức của Phác Thái Anh, an tâm trở lại, nhưng vẫn nói lẩy vài câu "Buổi sáng em đi tại sao không gọi tôi dậy, làm hại tôi tỉnh lại không thấy em" nói xong còn như tiểu nữ nhân tiến vào trong lòng Phác Thái Anh ôm cô, Phác Thái Anh bị hành động của Kim Trân Ni chọc cười khanh khách, cô trêu bảo bối nhà mình một phen, khiến Kim Trân Ni đỏ mặt, hai người ngươi truy ta đuổi, vui bẻ rượt nhau trên bờ cát, giống như trở về tuổi thơ.

Giỡn mệt rồi hai người ngồi nghỉ trên bờ cát một chút, sau đó Phác Thái Anh dẫn Kim Trân Ni đến chỗ đám chuối tiêu, Kim Trân Ni lúc này mới biết được, thì ra ống trúc trên cây chuối tiêu là để lấy nước.

Phác Thái Anh lấy nước dưới cái hố lá chuối đổ vào mấy cái bình vừa rồi nhặt được, có được ba bình nước đầy, Phác Thái Anh dẫn Kim Trân Ni rời đi.

"Ni Ni, chị xem, như vậy là mười mấy ngày tới đều có nước uống ah" nói xong không quên uống thử một ngụm, "Ách... hơi chua một chút, bất quá nước này chứa nhiều vitaminC, bổ sung khoáng chất cần thiết cho cơ thể"

"Chaengie, tôi phát hiện lời này của em rất giống trong mấy cái quảng cáo nha" Kim Trân Ni không nhịn được trêu ghẹo.

"Hình như là vậy, em sợ chị không thích uống nên giải thích một chút" Phác Thái Anh quệt miệng, giống như bị khi dễ, Kim Trân Ni xoa xoa mặt Phác Thái Anh, "Ngoan ah, chỉ cần là đồ do Chaengie tìm về, mặc kệ vị như thế nào tôi cũng ăn hết"

Các nàng thu nước trở về, Phác Thái Anh để Kim Trân Ni ngồi cạnh đống lửa, còn mình đi tìm hai cây trúc dài làm công cụ đi săn. Bất luận là đi săn ở đâu, có công cụ bắt mồi sẽ dễ dàng hơn một chút.

Phác Thái Anh dùng dao vót nhọn hoắc một đầu trúc, làm ra một cái mũi tên, Phác Thái Anh nghĩ đến trước kia lão sư từng nói qua, loại công cụ đi săn cơ bản này đã lưu truyền mấy ngàn năm, cho tới bây giờ đều có người sử dụng.

Kim Trân Ni không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh chăm chú nhìn Phác Thái Anh làm công cụ đi săn.

Phác Thái Anh tìm một gốc trúc thô như cái để làm cần câu, ở một đầu trúc, lấy dao chẻ dọc theo thân đoạn dài mười lăm centinmet, thành bốn cánh hoa, sau đó chuốt nhọn cả bốn cánh, rồi lấy thân trúc đã vót nhọn khi nảy xuyên vào giữa, dùng dây thừng nhặt được ở bãi rãi cột cố định chúng, như vậy khi săn con mồi mới không chạy trốn được.

Làm xong mũi tên Phác Thái Anh còn nghĩ đến sử dụng mấy cái ống cao su mềm kia làm ra cái cơ chế bắn, cái này rất dễ, trực tiếp đem mấy cột mấy đoạn ống lại thành một cái vòng, như dây thun, như vậy có thể đeo vào cổ tay, lúc thấy con mồi, dùng tay kéo nhanh dây thun, dây thun đàn hồi có thể tăng tốc độ bắn đi, thuận tiện cho xuống biển săn, lại hiệu suất cao.

Phác Thái Anh làm xong, Kim Trân Ni cầm lên coi, không tệ, Kim Trân Ni rất bội phục kỹ năng sinh tồn của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh làm xong công cụ đi săn, cô nói Kim Trân Ni ngồi dưới bóng dừa đợi mình, cô bắt đầu ra biển tìm đồ ăn, vì không có kính bơi, Phác Thái Anh dùng bình nhựa nhặt được thay thế, nhìn thông qua miệng bình đi xuống biển.

Đi săn dưới biển thật là sự tình hao tổn nhiều thể lực, còn phải kiên trì nhẫn nại, Phác Thái Anh không ngừng lặn xuống, nhìn qua bình nhựa nhìn tìm kiếm con mồi, một lần lại một lần không có kết quả, Phác Thái Anh phát hiện khu vực này không có cá lớn bơi tới, chỉ có cái loại cá nhỏ bơi thành đàn, mà mấy loại này thì thường tốc độ rất nhanh, căn bản không thể nào bắt được, dù cho có vũ khí cường lực, nhưng tầm nhìn bị hạn chế, khiến cho Phác Thái Anh gặp không ít khó khăn.

Phác Thái Anh cảm giác hiện tại mình rất mệt ah, cô ngẩng đầu, nhìn bảo bối đang đợi mình trên bờ, cô giữ vững lòng tin, tĩnh tâm lại, đi từ từ dưới biển, con mắt không ngừng thông qua miệng chai quan sát động tĩnh dưới biển, đi tới đi tới, nàng nhìn thấy sau mấy rặn đá ngầm lộ ra mấy cọng râu, Phác Thái Anh mừng rỡ, sắp có được đồ ăn rồi, cô nhắm kỹ mục tiêu, từ từ kéo dây thun trên cổ tay, lần nữa xác định con mồi, rồi buông lỏng sợi dây, mũi tên bắn tới, không nghi ngờ gì nữa, đã trúng con mồi.

Phác Thái Anh bắt được con mồi, nhanh chóng ngoi lên mặt nước, trên tay cô là mũi tên dính một con tôm hùm, Phác Thái Anh vui vẻ đập tay lên mặt biển, nước văng tung tóe, để chúc mừng mình đã bắt được con mồi, sau đó vội vàng bơi vào bờ, khoe chiến lợi phẩm với bảo bối.

Vote ⭐️ nhé 🫶

Chương trước Chương tiếp
Loading...