[Chaennie] Ngự tỷ lão sư
Chương 43: Thử thách bắt đầu
Phác Thái Anh về tới phòng ngủ, nằm vật ra giường, hiện tại tâm tình của cô đã dễ chịu hơn so với trước, lúc này trên mặt đau rát lại để cho Phác Thái Anh nhớ đến vừa rồi bị Ni Ni bảo bối cho một cái tát.
Haiz...! thở dài trong lòng, đoán chừng tất cả hành động vừa rồi của mình với lão đầu tử, bảo bối đều thấy được nên nàng mới nổi trận lôi đình, đùng đùng chạy vào, hừ, xem như lão đầu tử ông lợi hại, ông đoán đúng ta không mở miệng bỏ cuộc nên mới sắp xếp cho Ni Ni xem một màn như vậy, ông cũng đoán được Ni Ni nhìn thấy chắc chắn sẽ giận ta, quả nhiên gừng càng già càng cay, ta và Ni Ni đều bị ông tính kế, còn dùng tay Ni Ni đánh ta, Phác Thái Anh nghĩ một lược, quả nhiên là lão hồ ly. Nhưng mà vừa rồi được nhìn thấy Ni Ni, thật tốt, nhớ đến vừa rồi Ni Ni vuốt mặt mình, nắm tay mình, Phác Thái Anh không tự giác nở nụ cười, bởi vì thần kinh căng thẳng cùng thân thể mệt mỏi, Phác Thái Anh cứ như vậy thiếp đi.
Kim Trân Ni trở lại phòng ngủ, bàn tay truyền đến cảm giác tê tê, vừa rồi chắc là đã quá nặng tay với Chaengie, rất là hối hận, nhưng là có người nào có thể mở mắt nhìn người yêu mình chết cũng không xin tha mà không kích động.
Kim Trân Ni nhớ tới sáng sớm vệ sĩ tới đưa cho nàng cái camera giám sát, tâm bắt đầu không ngừng run rẩy, lại nhìn thấy ba mình dùng súng chỉ vào Phác Thái Anh, lúc đó nàng không chút do dự chạy đi cứu cô, nhưng là cửa phòng không sao mở được, bất luận nàng dùng cách gì, cửa phòng cứng như thép, đến trước khi ba nàng nổ súng, nàng liếc trộm camera, lần này nhìn, Kim Trân Ni biết là ba mình muốn thử thách Chaengie, nếu không nàng thật sự là không biết sẽ làm ra cái hành vi kích động gì.
Thế nhưng cái tên ngốc não quả dưa kia không biết bên trong có đạn hay sao, như thế nào lại ngốc như vậy, Kim Trân Ni nghĩ tới đây, nước mắt kìm nén đã lâu theo khóe mắt chảy xuống, nàng chôn mặt vào trong gối, không ngừng nức nỡ, nhớ lại bảo bối của mình làm ra hành động nguy hiểm như vậy, hừ, Chaengie hư, chờ chúng ta trở về ta sẽ tính sổ với ngươi một lượt, ta nhất định cho ngươi biết hậu quả việc không bảo vệ tốt bản thân.
Bữa tối qua đi, ba Kim như mọi ngày ngồi trên sofa đọc báo, mẹ Kim cầm chén trà sâm đi tới, ngồi vào bên cạnh ba Kim, ba Kim đặt tờ báo trong tay xuống, ôm vợ của mình cười cười, nói "Tôi biết bà tới tìm tôi là có chuyện muốn hỏi nha"
Mẹ Kim duỗi ngón tay chọc chọc vào trán ba Kim "Tại sao lại để Ni Ni đi theo Thái Anh thử thách lần này?"
"Vợ ah, thử thách lần này tôi là muốn nhìn xem kỹ năng cùng năng lực xử lý tình huống của các con và chủ yếu là nhìn xem Phác Thái Anh rốt cuộc có phải là trong tình huống gian nan như thế vẫn nghĩ cho con gái của chúng ta, có câu cháy nhà lòi mặt chuột, bà nhìn xem trong tình huống không có lương thực, không có nước uống, dù cho tìm được cũng không đủ dùng, tôi là cân nhắc thử thách những phương diện này, dù sao hai nữ nhân cùng một chỗ cũng không dễ dàng, không làm cho các con gặp chút trắc trở, về sau vạn nhất gặp khó khăn lớn hơn tôi sợ Phác Thái Anh sẽ bỏ đi, bà cũng biết con gái của chúng ta rất bướng bỉnh, nhiều năm như vậy đều không động tâm với ai, hiện tại thật vất vả mới yêu Phác Thái Anh, nếu về sau Phác Thái Anh bỏ đi, tôi nghĩ con gái chúng ta nhất định sẽ mất hết can đảm.
Phác Thái Anh còn trẻ, tôi sợ nó dễ dàng có được, về sau sẽ không biết quý trọng. Từ khi con trai ra đi, Ni Ni cũng mệt mỏi lắm rồi, con nó ở vị trí chủ tịch có nhiều vất vả, tôi rất lo lắng, hiện tại rốt cuộc con nó cũng tìm được một người yêu thương, tôi cũng thực vì con vui vẻ, huống hồ thử thách lần này xem như các nàng thêm một đoạn ký ức đáng nhớ nha" ba Kim cảm khái nói.
Thật không nghĩ tới ba Kim làm hết thảy lại là vì để nữ nhi của mình có được hạnh phúc cả đời. Không biết Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni sau này biết được sẽ có cảm tưởng gì.
Mẹ Kim nhìn chồng mình, ngọt giọng nói "Ông bức các con, lại dùng súng chỉ vào Phác Thái Anh, cũng là thử thách ah?"
"Đúng vậy, tôi không sợ con gái chúng ta bỏ rơi Phác Thái Anh, bởi vì tôi hiểu con gái mình, nhưng còn Phác Thái Anh tôi không biết được, cho nên chỉ đành dùng hạ sách này thử xem phản ứng của nó, xem ra cũng không tệ lắm, đứa nhỏ kia rất quật cường cũng rất bướng bỉnh, cho dù trước một giây tôi nổ súng, nét mặt nó cũng kiên định như thế, trước kia tôi điều tra cho thấy, Phác Thái Anh tình nguyện mượn tiền ba mẹ, cũng không để cho Ni Ni trợ giúp, từ điểm này cho thấy nó không phải đứa tham tiền, bà xem Ni Ni nói giúp nó giải quyết việc của Ngô Phi, nó đều cự tuyệt, nói thật đứa nhỏ này tôi coi rất được, tôi tin tưởng các con nhất định sẽ bình an trở về".
Mẹ Kim nhìn ba Kim tự hào nói về Phác Thái Anh, giống như Phác Thái Anh đã thực trở thành 'con rể' của ông.
"Ông nha, còn không phải dùng chiêu của ba tôi đối với ông, giờ ông dùng lại trên người Thái Anh, ông cũng đừng quên, ông là nam, còn Thái Anh là nữ nha"
"Bà yên tâm đi, Phác Thái Anh không thua bất kỳ một nam nhân nào, thậm chí trên người con bé vô cùng nhiều năng lực đều vượt qua nam nhân" ba Kim ôm mẹ Kim lộ ra một dáng tươi cười trước nay chưa từng có.
Thời gian hai ngày nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, hai ngày này Phác Thái Anh cái gì cũng không làm, chỉ ăn, ngủ, tán gẫu, rồi lại ăn, ngủ. Hai ngày sinh hoạt như con heo, nguyên nhân rất đơn giản, bảo trì thể năng, chờ khiêu chiến.
Kim Trân Ni hai ngày này ngủ tương đối nhiều, trước bởi vì quá lo lắng cho Phác Thái Anh cho nên đều không ngủ được, bây giờ cô tốt rồi, nàng cũng yên lòng, sau khi thả lỏng, cả người mới cảm thấy mệt mỏi.
Hai ngày sau, thử thách bắt đầu, Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni được vệ sĩ đưa lên trực thăng, ba Kim cùng mẹ Kim không ra tiễn các nàng, trên người Phác Thái Anh chỉ có con dao và đá lửa buổi sáng vệ sĩ đưa cho, còn có chính mình chủ động yêu cầu một cái chai nước rỗng.
Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni nắm tay nhau ngồi trên trực thăng, Phác Thái Anh lúc này trong lòng vẫn muốn Kim Trân Ni ở nhà đợi mình trở về, nhưng là quay đầu nhìn thấy vẻ mặt kiên định của nàng, đoán chừng chính mình bất luận nói như thế nào, nàng cũng không thay đổi quyết định ah, nhìn biển xanh thăm thẳm phía dưới, trong lòng tính toán.
Kim Trân Ni không có nghĩ qua thử thách lần này sẽ gian khổ như thế nào, chỉ cần có thể cùng Phác Thái Anh một chỗ là nàng an tâm rồi, cho nên nàng không quan tâm chuyến đi lần này.
Âm thanh trực thăng vang một vùng trời, bay hơn ba giờ, Phác Thái Anh nhìn thấy phía dưới là đại dương mênh mông, xa xa mơ hồ có hòn đảo nhỏ, Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni cười cười, muốn xóa đi sợ hãi trong lòng Kim Trân Ni, Kim Trân Ni lắc đầu, dùng hành động nói cho Phác Thái Anh biết mình không sợ, lại đưa tay xoa xoa gò má Phác Thái Anh, vết sưng còn chưa tan hết.
Trực thăng cách mặt biển hai trăm mét, bởi vì trên đảo không có chỗ nào bằng phẳng nên không cách nào đáp xuống, lại thêm ba Kim cố ý căn dặn vệ sĩ không thả dây thừng cho các nàng, cho nên khi còn cách đảo hai mươi mét, bọn vệ sĩ có ý bảo các nàng nhảy xuống.
Phác Thái Anh ngiêng người đứng trước cửa khoang, nhìn nhìn xuống dưới, rồi quay lại thì thầm bên tai Kim Trân Ni "Bảo bối yêu dấu, nhìn xem động tác của em nha"
Nói rồi đưa lưng hướng ra cửa, ngã người ra phía sau, một chân dặm vào trực thăng, lấy đà búng ra ngoài, ngẩng đầu nhìn Kim Trân Ni, ra dấu "OK", tiếp theo nhảy xuống nước.
Phác Thái Anh nghĩ mình nhảy xuống trước, đợi lát nữa có thể đỡ Kim Trân Ni, Kim Trân Ni nhún vai ý bảo không sao cả, mày cũng không nhăn, làm lại động tác của Phác Thái Anh nhảy xuống biển, suy nghĩ của nàng rất đơn giản, người yêu của mình ở nơi nào, mình cũng muốn ở nơi đó, bất luận như thế nào cũng không tách ra.
Nước biển cũng không lạnh lắm, Phác Thái Anh đợi Kim Trân Ni rơi xuống nước, liền ôm chặt eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước, không nói thêm lời thừa thải, chân không ngừng dùng sức đạp, hướng bờ biển bơi tới.
Phác Thái Anh biết rõ lần này so với huấn luyện dã ngoại sinh tồn trước kia tất nhiên có chênh lệch, lần này cô không có chuẩn bị gì, cũng không biết đây là nơi nào, nhưng mà cô tin những kỹ năng ngày xưa đều có thể vận dụng, cho nên cô hiện tại cũng không nhiều lời, đây là khu vực biểu sâu, tất nhiên sẽ có cá mập, nhanh chống lên bờ mới là cách tốt nhất.
Bơi một hồi, đột nhiên cảm giác được dưới chân có rất nhiều nham thạch san hô, nếu như quẹt trúng chắc chắn bị thương, mùi máu sẽ dụ cá mập đến, cho nên Phác Thái Anh dùng sức nâng eo Kim Trân Ni, không để chân nàng chạm xuống, chính mình thì cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, khá tốt là chỗ các nàng cách bờ không xa, lại thêm lực đẩy của nước biển, lúc thủy triều lên sẽ đem vật thể đều đẩy vào bờ.
Sau khi lên bờ, quần áo hai người đều ướt sũng, Phác Thái Anh nhanh chóng mò tay vào túi kiểm tra con dao cùng đá lửa vẫn còn.
Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni đều có chút mệt, Phác Thái Anh nắm tay nàng "Ni Ni, chị ổn không?"
Kim Trân Ni cười cười, lắc đầu, nàng biết rõ nàng đi theo Phác Thái Anh là gánh nặng cho cô, nhưng là có thể nhìn thấy cô, so với mỗi ngày mất hồn mất vía ngồi đợi ở nhà, thì tốt hơn nhiều.
Phác Thái Anh lúc này nghiêm túc biểu lộ "Ni Ni, với chúng ta mà nói thử thách lần này rất gian nan, ở chỗ này mười lăm ngày với chị là chuyện chưa từng trải qua, còn so với huấn luyện của em trước kia cũng không giống nhau, nhưng là khái niệm sinh tồn không có thay đổi, chúng ta trước tìm chỗ nghỉ ngơi, sau đó tìm lương thực nước uống, trước khi đi chị đã đáp ứng nghe lời em, như vậy kể từ bây giờ bắt đầu"
Kim Trân Ni nghe lời nói của người yêu, nhẹ gật đầu, cưng chiều sờ sờ mặt Phác Thái Anh, nàng nghe lời là tất nhiên, nếu không nhất định sẽ mang cho Phác Thái Anh nhũng phiền toái không muốn.
Phác Thái Anh chưa thể làm gì để các nàng hong khô quần áo, nên nắm tay Kim Trân Ni ngồi xuống gốc cây dừa, rồi ngửa đầu nhìn những cây dừa trưởng thành, sau khi quan sát tốt, đi đến một cây dừa có trái da đã chuyển màu cam, chuẩn bị leo lên.
Kim Trân Ni nhìn động tác của Phác Thái Anh là biết cô muốn làm gì, nàng biết Phác Thái Anh trước kia đã qua huấn luyện chuyên môn, cho nên nàng yên tâm. Phác Thái Anh lợi dụng nguyên lý lực và phản lực, hai tay bấu vào thân cây, cánh tay duỗi thẳng, chân dùng sức đạp vào thân cây, đồng thời hai tay hướng lên, rất có tiết tấu từng bước một leo lên. Trước kia huấn luyện, lão sư đã dạy, khi leo cây, phải để thân mình song song với thân cây, vì như vậy lực ma sát sẽ rất lớn, giúp leo nhanh hơn.
Khi leo lên đến ngọn, Phác Thái Anh kẹp chân chặt vào thân cây, với một tay lắc lắc lá dừa, sở dĩ chọn cây dừa này là vì da dừa đã chuyển nâu, một trong những dấu hiệu cho thấy dừa sắp tới giai đoạn rụng tự nhiên, giai đoạn này dừa sẽ có nhiều nước, xơ dừa cũng trở nên mềm và khô hơn, có thể dùng nhóm lửa.
Phác Thái Anh cắn răng, dù cho chân đã xuất hiện dấu hiệu run rẩy, nhưng vẫn cố gắng rung lá dừa, nhìn thấy ba trái dừa đều rớt xuống đất, Phác Thái Anh mới từ từ trượt xuống, ôm ba trái dừa đến ngồi cạnh Kim Trân Ni.
Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh đem dừa để trước mặt mình, túm tay Phác Thái Anh cẩn thận kiểm tra, thấy không bị ma sát làm bị thương mới yên tâm.
"Ni Ni bảo bối ngoan, đừng lo cho em, chị cũng khát nước rồi, em chặt dừa cho chị uống"
Phác Thái Anh nói xong, móc túi quần lấy con dao ra, lựa một trái dừa, bắt đầu dùng dao bào bớt phần vỏ bên ngoài để lộ ra phần vỏ cứng đối diện cuống dừa, rồi cũng vạt bỏ phần này đi để tạo ra một cái lỗ uống nước, thành công, cô nạo khoảnh thịt trên nắp dừa vừa vạt ra đưa cho Kim Trân Ni, Kim Trân Ni nhận lấy, bỏ vào trong miệng, "Ni Ni, vị như thế nào ah?" Phác Thái Anh hỏi.
"Không tệ, ăn rất ngon, nè, em cũng nếm thử đi" nói xong, không đợi Phác Thái Anh phản đối, trực tiếp đút phần còn lại vào miệng cô, Phác Thái Anh lắc đầu nhai nhai, vươn tay đem trái dừa đưa cho Kim Trân Ni, "Ni Ni, uống đi, bên trong có chừng một lít nước, xem ra mấy ngày này chúng ta không cần lo không có nước rồi".
Phác Thái Anh nói như vậy là muốn Kim Trân Ni an tâm, bờ biển này có chừng bảy tám cây dừa, dù cho có lấy quả xuống hết, cũng chỉ đủ cho một người, xem ra đợi lát nữa mình phải đi vào rừng một chuyến, coi có tìm được nguồn nước tốt hơn hay không.
Kim Trân Ni uống vài hớp thì đem dừa đưa cho Phác Thái Anh, ý bảo cô cũng uống, sợ Phác Thái Anh không nghe lời, nàng còn kèm theo ánh mắt hình viên đạn, Phác Thái Anh nhận được tín hiệu uy hiếp, chỉ có thể cầm lấy uống, dừa còn hơi non nên có vị hơi chua, bất quá cái này có nhiều nguyên tố kali, rất có lợi cho việc hồi phục thể lực.
Sau khi uống xong, Phác Thái Anh bào lớp vỏ ngoài, xé xơ dừa tạo thành hình tổ chim, lại nhặt thêm mấy nhánh cây khô xung quanh, lấy hai cục đá đánh lửa ra bắt đầu mồi lửa, rất nhanh nhúm lửa thành công.
"Ni Ni, ở đây không có người, chị cởi quần áo ra hong khô đi, em muốn đi chung quanh xem xét một chút, dù sao chúng ta cũng phải ở đây vài ngày, đi quan sát tình hình chung quanh là điều cần thiết ah" Phác Thái Anh ân cần nói.
"Tôi đi với em có được không?" Kim Trân Ni nắm tay Phác Thái Anh nói ra.
"Không nên ah, em cũng sẽ không đi xa, đi gần nhìn xem một chút thôi, hơn nữa còn phải tìm bữa tối cho chúng ta ah. Chị ngoan ngoãn ở chỗ này chờ em, ngoan. Còn có quần áo ướt quá lâu em sợ côn trùng sẽ đến cắn chị" nói rồi Phác Thái Anh tặng Kim Trân Ni một nụ hôn nồng nhiệt, xong nhanh chóng chạy đi.
Phác Thái Anh xuyên qua lùm cây thấp tiến vào rừng, khí hậu ở đây cũng không tệ lắm, Phác Thái Anh vừa đi vừa suy tư, đi không bao lâu, Phác Thái Anh nhìn thấy một đám cây chuối tiêu, cô rất là hưng phấn chạy tới, thân cây chuối tiêu có nhiều nước, ừ, tốt rồi, Phác Thái Anh thầm nói trong lòng.
Phác Thái Anh tìm được gần đó có cây trúc rỗng ruột, lấy con dao ra, chuốt nhọn một đầu, sau đó cắm nghiêng vào thân cây chuối, thân cây chuối tích tụ nhiều nguyên tố hơi nước, cho nên cắm vào như vậy nước dễ dàng theo ra, ống trúc rỗng ruột tựa như ống nước.
Phác Thái Anh tùy tiện cầm lấy một khúc cây, ngay chỗ ống trúc chảy nước xuống, đào một cái hố nhỏ, rồi lấy lá chuối lót vào bên trong, như vậy nước chảy vào lá chuối sẽ sạch hơn. Phác Thái Anh thỏa mãn nhìn xem kiệt tác của mình, hì hì, như vậy mấy ngày nay khẳng định nước là không cần lo nữa rồi.
Phác Thái Anh nhìn lên trời, thời gian không còn sớm, cho nên cô không có đi sâu vào rừng, tìm được nguồn nước đã là một thu hoạch lớn.
Cô hiện tại nhất định phải đi ra bờ cát mới được, dù sao biển cũng là nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú, Phác Thái Anh chật vật đi theo con đường nhỏ hướng ra biển, xuyên qua rừng rậm, là bãi cát rộng lớn, Phác Thái Anh nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy giữa mấy phiến đá chồng chất như có một cái hang nhỏ, cô hiếu kỳ đi qua, nhìn xem bên trong sẽ có cái gì.
Đi qua xem xét, cảm giác như đây là cái bãi rác tự nhiên, bên trong là một số vật phẩm văn mình hiện đại bị cuốn vào đây, Phác Thái Anh đi tới nhặt mấy thứ hữu dụng bỏ vào túi quần.
Lúc này Phác Thái Anh nhìn thấy trên bờ cát có một đống gì đó, nhanh chóng chạy tới xem, trời ạ, thì ra là một con cá bắt đầu bốc mùi, đây nhất định là bị mấy con cá ngoài đại dương ăn tươi, chết rồi sóng đánh dạt vào đây.
Phác Thái Anh dùng con dao đâm vào con cá, ngoài trừ mùi tanh, bên ngoài giống như không có gì, nhưng là lúc này Phác Thái Anh đột nhiên dùng tay bẻ ra một cái gai nhọn trên thân con cá, cô dùng dao cạo sạch phần thịt, từ trong T-shirt lấy ra đoạn cước dài tầm một mét khi nảy tìm được, lại đi ngược vào rừng tìm cây trúc, cắt một đoạn nhỏ ba centimet, vót nhọn, rồi lấy cước buộc xương cá dính với đoạn trúc, như vậy là trở thành cái lưỡi câu rồi, lấy trong túi quần ra cuộn sợi vải thô tìm được trong bãi rác dùng làm dây câu, thân trúc dài làm cần câu, ha ha, xem ra tối nay sẽ có tiệc hải sản đây ah... Phác Thái Anh vui bẻ nghĩ đến.
Kim Trân Ni đã sớm hong khô quần áo, Phác Thái Anh đã đi một tiếng chưa trở lại, làm nàng rất là sốt ruột, nàng muốn đi tìm Phác Thái Anh, nhưng lại sợ Phác Thái Anh trở về không thấy nàng, nội tâm mâu thuẫn, cầm lấy nhánh cây không ngừng đâm đâm xuống cát. Hai mắt nhìn chằm chằm hướng Phác Thái Anh rời đi.
Nhìn sắc trời, biết mình rời đi một khoảng thời gian không ngắn rồi, sợ Kim Trân Ni đợi quá lâu, Phác Thái Anh cầm cần câu tự chế trở về.
Kim Trân Ni đã sớm bất an, giờ phút này đang lo lắng đi qua đi lại bên bờ biển chờ Phác Thái Anh về, vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Kim Trân Ni vội vàng chạy tới, có chút giận dỗi nói "Em đi làm cái gì mà lâu như thế hả? Em có biết tôi lo lắng cho em không?"
Lúc nói trên khuôn mặt còn kèm theo một tia uất ức, Phác Thái Anh ném cần câu xuống, áy náy nói "Ni Ni bảo bối ngoan ah, em đi loanh quanh một lát, đã tìm được rất nhiều thứ tốt, em biết chị lo lắng, chị xem em không phải đã gấp gáp trở về sao, nghe lời ah, em đã làm cần câu, đêm nay chúng ta có cá ăn nha"
Kim Trân Ni biết Phác Thái Anh không muốn nàng bôn ba, cũng không dây dưa nữa, chỉ ôm Phác Thái Anh nhẹ nhàng nói một câu "về sau không cho phép bỏ tôi đi lâu như vậy"
Phác Thái Anh xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Trân Ni, hôn một cái, "Yên tâm đi, về sau không có nữa, nào, bảo bối đến đây ngồi ah"
Kim Trân Ni nghe lời Phác Thái Anh, ngoan ngoãn ngồi trên bờ cát, Phác Thái Anh đi xuống biển, tới chỗ có nước cao đến bắp chân, tay cầm một cục đá lớn, mắt không ngừng quan sát cái gì đó, đột nhiên ném cục đá trong tay, liền nhìn thấy Phác Thái Anh vui vẻ cầm trong tay một con cá con dài ba bốn centimet, Phác Thái Anh đi trở về bờ biển, ngồi xuống bên cạnh Kim Trân Ni, nàng tò mò nhìn xem từng động tác của Phác Thái Anh, nhưng không có lên tiếng.
Phác Thái Anh dùng dao cắt đầu cá, lấy lưỡi câu bằng xương cá của mình xuyên qua cá con, dùng cá con làm mồi nhử bắt cá lớn.
Phác Thái Anh thành thạo ném mồi câu ra xa, giờ chỉ cần ngồi chờ cá mắc câu, Kim Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh hoàn thành một loạt động tác mới mở miệng hỏi "Chaengie, như vậy có thể câu được cá sao?"
"Yên tâm đi, bảo bối, đây là khu vực nước cạn, cá rất thích những nơi như thế này, nhất định sẽ mắc câu"
Vừa dứt lời, Phác Thái Anh lập tức đứng lên, vươn tay kéo cần câu, Kim Trân Ni cũng vui vẻ kéo cùng Phác Thái Anh, thấy được con cá mòi chừng ba mươi centimet, Phác Thái Anh hưng phấn ôm Kim Trân Ni hôn nồng nhiệt, vui vẻ hét lên "Ni Ni, chị xem, ông trời cũng giúp chúng ta, nhanh như vậy đã có cá mắc câu".
Kim Trân Ni cũng rất là cao hứng, ôm eo Phác Thái Anh, không ngừng hôn lên mặt cô "Chaengie giỏi quá, yêu em nhất ah"
Lúc này trông Kim Trân Ni không khác gì tiểu nữ sinh, bỏ đi trói buộc của thân phận chủ tịch, không có áp lực của ba mẹ, chỉ có thoả mãn khi cùng một chỗ với người mình yêu.
Nhìn thấy con cá còn chưa chết, Phác Thái Anh đào cái hố cát, đặt mẫu nhựa vừa rồi nhặt được vào trong, múc nước biển vào, bỏ con cá xuống đó, bởi vì con cá này tối tới mới nướng, hiện tại nếu không lộng cho nó sống, đoán chừng buổi tối bị ươn, thịt sẽ không ngon.
Lại lần nữa các nàng ngồi xuống bờ cát, đợi cá cắn câu, nhưng là sự tình thường không thuận lợi như vậy, các nàng ngồi đợi một giờ, cũng chỉ câu được một đầu một vài con cá bằng đầu ngón tay.
Phác Thái Anh nhìn mặt trời, sợ Kim Trân Ni phơi nắng quá lâu sẽ tổn thương, liền đuổi nàng vào ngồi dưới bóng cây, vô tình phát hiện cách cây dừa không xa, có lùm cây thấp thấp, tuy nhiên hơi rậm rạp, nhìn vào như là một cái bình phong tự nhiên, Phác Thái Anh thầm nghĩ, thật là trời không quên ta, chỗ này vừa vặn có thể dùng cắm trại đêm nay, nhưng vẫn là phải cải tạo một chút mới có thể ở được.
Bởi vì phơi nắng quá lâu, hơn nữa không có bôi kem chống nắng, cho nên mặt Kim Trân Ni đỏ lên, Phác Thái Anh nhìn thấy như vậy, đau lòng muốn chết, đột nhiên nghĩ đến thịt dừa có tác dụng chống nắng, rút con dao ra, lấy trái dừa khi nảy, nạo thịt dừa, chà xát ra, "Ni Ni, chị xem mặt chị phơi nắng đến đỏ lên rồi, bây giờ em lấy thịt dừa bôi lên cho chị, một lát sẽ đỡ hơn"
Từ lúc ngồi trên bờ cát đợi cá cắn câu, Kim Trân Ni đã cảm thấy mặt mình nóng lên, lại còn hơi ngứa , nhưng nàng không nói ra, nàng không muốn Phác Thái Anh lo lắng, nghe được Phác Thái Anh nói như vậy, trong lòng đau xót, xem ra cho dù nàng không nói, cũng không tránh không pháp nhãn của bảo bối.
Phác Thái Anh cẩn thận đem thịt dừa bôi lên mặt Kim Trân Ni, thịt dừa thơm thơm ngọt ngọt, sau khi bôi lên rồi, da mặt hấp thu tinh dầu trong thịt dừa, rất nhanh mặt Kim Trân Ni không còn nóng không còn ngứa nữa.
Phác Thái Anh nhìn xem Kim Trân Ni, trong lòng đoán được vừa rồi bảo bối là giấu không nói với mình, mất hứng cau mày nói "Ni Ni, chị thật không nghe lời ah, tại sao khó chịu không nói với em, lỡ như em không chú ý tới, chẳng phải chị sẽ khó chịu suốt vậy sao?"
Phác Thái Anh nói xong còn mếu mỏ, như là mình chịu ấm ức, Kim Trân Ni tự biết mình đuối lý, nàng lôi kéo cánh tay Phác Thái Anh lắc lư "Chaengie, là tôi sai rồi, từ giờ trở đi tôi cam đoan có chỗ nào không thoải mái đều sẽ nói với em, đừng giận tôi ah"
Phác Thái Anh híp mắt, vẫn không để ý tới nàng, "Đừng nóng giận Chaengie, người ta cũng là sợ em lo lắng mà"
Nói xong còn bày ra bộ dạng muốn khóc, Phác Thái Anh nhìn thấy vậy, vội vàng kéo nàng vào lòng an ủi "Ni Ni nghe lời, không khóc ah, em chỉ là nghĩ tới vừa rồi chị khó chịu mà không nói, em rất đau lòng ah"Vote ⭐️ nhé 🫶
Haiz...! thở dài trong lòng, đoán chừng tất cả hành động vừa rồi của mình với lão đầu tử, bảo bối đều thấy được nên nàng mới nổi trận lôi đình, đùng đùng chạy vào, hừ, xem như lão đầu tử ông lợi hại, ông đoán đúng ta không mở miệng bỏ cuộc nên mới sắp xếp cho Ni Ni xem một màn như vậy, ông cũng đoán được Ni Ni nhìn thấy chắc chắn sẽ giận ta, quả nhiên gừng càng già càng cay, ta và Ni Ni đều bị ông tính kế, còn dùng tay Ni Ni đánh ta, Phác Thái Anh nghĩ một lược, quả nhiên là lão hồ ly. Nhưng mà vừa rồi được nhìn thấy Ni Ni, thật tốt, nhớ đến vừa rồi Ni Ni vuốt mặt mình, nắm tay mình, Phác Thái Anh không tự giác nở nụ cười, bởi vì thần kinh căng thẳng cùng thân thể mệt mỏi, Phác Thái Anh cứ như vậy thiếp đi.
Kim Trân Ni trở lại phòng ngủ, bàn tay truyền đến cảm giác tê tê, vừa rồi chắc là đã quá nặng tay với Chaengie, rất là hối hận, nhưng là có người nào có thể mở mắt nhìn người yêu mình chết cũng không xin tha mà không kích động.
Kim Trân Ni nhớ tới sáng sớm vệ sĩ tới đưa cho nàng cái camera giám sát, tâm bắt đầu không ngừng run rẩy, lại nhìn thấy ba mình dùng súng chỉ vào Phác Thái Anh, lúc đó nàng không chút do dự chạy đi cứu cô, nhưng là cửa phòng không sao mở được, bất luận nàng dùng cách gì, cửa phòng cứng như thép, đến trước khi ba nàng nổ súng, nàng liếc trộm camera, lần này nhìn, Kim Trân Ni biết là ba mình muốn thử thách Chaengie, nếu không nàng thật sự là không biết sẽ làm ra cái hành vi kích động gì.
Thế nhưng cái tên ngốc não quả dưa kia không biết bên trong có đạn hay sao, như thế nào lại ngốc như vậy, Kim Trân Ni nghĩ tới đây, nước mắt kìm nén đã lâu theo khóe mắt chảy xuống, nàng chôn mặt vào trong gối, không ngừng nức nỡ, nhớ lại bảo bối của mình làm ra hành động nguy hiểm như vậy, hừ, Chaengie hư, chờ chúng ta trở về ta sẽ tính sổ với ngươi một lượt, ta nhất định cho ngươi biết hậu quả việc không bảo vệ tốt bản thân.
Bữa tối qua đi, ba Kim như mọi ngày ngồi trên sofa đọc báo, mẹ Kim cầm chén trà sâm đi tới, ngồi vào bên cạnh ba Kim, ba Kim đặt tờ báo trong tay xuống, ôm vợ của mình cười cười, nói "Tôi biết bà tới tìm tôi là có chuyện muốn hỏi nha"
Mẹ Kim duỗi ngón tay chọc chọc vào trán ba Kim "Tại sao lại để Ni Ni đi theo Thái Anh thử thách lần này?"
"Vợ ah, thử thách lần này tôi là muốn nhìn xem kỹ năng cùng năng lực xử lý tình huống của các con và chủ yếu là nhìn xem Phác Thái Anh rốt cuộc có phải là trong tình huống gian nan như thế vẫn nghĩ cho con gái của chúng ta, có câu cháy nhà lòi mặt chuột, bà nhìn xem trong tình huống không có lương thực, không có nước uống, dù cho tìm được cũng không đủ dùng, tôi là cân nhắc thử thách những phương diện này, dù sao hai nữ nhân cùng một chỗ cũng không dễ dàng, không làm cho các con gặp chút trắc trở, về sau vạn nhất gặp khó khăn lớn hơn tôi sợ Phác Thái Anh sẽ bỏ đi, bà cũng biết con gái của chúng ta rất bướng bỉnh, nhiều năm như vậy đều không động tâm với ai, hiện tại thật vất vả mới yêu Phác Thái Anh, nếu về sau Phác Thái Anh bỏ đi, tôi nghĩ con gái chúng ta nhất định sẽ mất hết can đảm.
Phác Thái Anh còn trẻ, tôi sợ nó dễ dàng có được, về sau sẽ không biết quý trọng. Từ khi con trai ra đi, Ni Ni cũng mệt mỏi lắm rồi, con nó ở vị trí chủ tịch có nhiều vất vả, tôi rất lo lắng, hiện tại rốt cuộc con nó cũng tìm được một người yêu thương, tôi cũng thực vì con vui vẻ, huống hồ thử thách lần này xem như các nàng thêm một đoạn ký ức đáng nhớ nha" ba Kim cảm khái nói.
Thật không nghĩ tới ba Kim làm hết thảy lại là vì để nữ nhi của mình có được hạnh phúc cả đời. Không biết Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni sau này biết được sẽ có cảm tưởng gì.
Mẹ Kim nhìn chồng mình, ngọt giọng nói "Ông bức các con, lại dùng súng chỉ vào Phác Thái Anh, cũng là thử thách ah?"
"Đúng vậy, tôi không sợ con gái chúng ta bỏ rơi Phác Thái Anh, bởi vì tôi hiểu con gái mình, nhưng còn Phác Thái Anh tôi không biết được, cho nên chỉ đành dùng hạ sách này thử xem phản ứng của nó, xem ra cũng không tệ lắm, đứa nhỏ kia rất quật cường cũng rất bướng bỉnh, cho dù trước một giây tôi nổ súng, nét mặt nó cũng kiên định như thế, trước kia tôi điều tra cho thấy, Phác Thái Anh tình nguyện mượn tiền ba mẹ, cũng không để cho Ni Ni trợ giúp, từ điểm này cho thấy nó không phải đứa tham tiền, bà xem Ni Ni nói giúp nó giải quyết việc của Ngô Phi, nó đều cự tuyệt, nói thật đứa nhỏ này tôi coi rất được, tôi tin tưởng các con nhất định sẽ bình an trở về".
Mẹ Kim nhìn ba Kim tự hào nói về Phác Thái Anh, giống như Phác Thái Anh đã thực trở thành 'con rể' của ông.
"Ông nha, còn không phải dùng chiêu của ba tôi đối với ông, giờ ông dùng lại trên người Thái Anh, ông cũng đừng quên, ông là nam, còn Thái Anh là nữ nha"
"Bà yên tâm đi, Phác Thái Anh không thua bất kỳ một nam nhân nào, thậm chí trên người con bé vô cùng nhiều năng lực đều vượt qua nam nhân" ba Kim ôm mẹ Kim lộ ra một dáng tươi cười trước nay chưa từng có.
Thời gian hai ngày nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, hai ngày này Phác Thái Anh cái gì cũng không làm, chỉ ăn, ngủ, tán gẫu, rồi lại ăn, ngủ. Hai ngày sinh hoạt như con heo, nguyên nhân rất đơn giản, bảo trì thể năng, chờ khiêu chiến.
Kim Trân Ni hai ngày này ngủ tương đối nhiều, trước bởi vì quá lo lắng cho Phác Thái Anh cho nên đều không ngủ được, bây giờ cô tốt rồi, nàng cũng yên lòng, sau khi thả lỏng, cả người mới cảm thấy mệt mỏi.
Hai ngày sau, thử thách bắt đầu, Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni được vệ sĩ đưa lên trực thăng, ba Kim cùng mẹ Kim không ra tiễn các nàng, trên người Phác Thái Anh chỉ có con dao và đá lửa buổi sáng vệ sĩ đưa cho, còn có chính mình chủ động yêu cầu một cái chai nước rỗng.
Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni nắm tay nhau ngồi trên trực thăng, Phác Thái Anh lúc này trong lòng vẫn muốn Kim Trân Ni ở nhà đợi mình trở về, nhưng là quay đầu nhìn thấy vẻ mặt kiên định của nàng, đoán chừng chính mình bất luận nói như thế nào, nàng cũng không thay đổi quyết định ah, nhìn biển xanh thăm thẳm phía dưới, trong lòng tính toán.
Kim Trân Ni không có nghĩ qua thử thách lần này sẽ gian khổ như thế nào, chỉ cần có thể cùng Phác Thái Anh một chỗ là nàng an tâm rồi, cho nên nàng không quan tâm chuyến đi lần này.
Âm thanh trực thăng vang một vùng trời, bay hơn ba giờ, Phác Thái Anh nhìn thấy phía dưới là đại dương mênh mông, xa xa mơ hồ có hòn đảo nhỏ, Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni cười cười, muốn xóa đi sợ hãi trong lòng Kim Trân Ni, Kim Trân Ni lắc đầu, dùng hành động nói cho Phác Thái Anh biết mình không sợ, lại đưa tay xoa xoa gò má Phác Thái Anh, vết sưng còn chưa tan hết.
Trực thăng cách mặt biển hai trăm mét, bởi vì trên đảo không có chỗ nào bằng phẳng nên không cách nào đáp xuống, lại thêm ba Kim cố ý căn dặn vệ sĩ không thả dây thừng cho các nàng, cho nên khi còn cách đảo hai mươi mét, bọn vệ sĩ có ý bảo các nàng nhảy xuống.
Phác Thái Anh ngiêng người đứng trước cửa khoang, nhìn nhìn xuống dưới, rồi quay lại thì thầm bên tai Kim Trân Ni "Bảo bối yêu dấu, nhìn xem động tác của em nha"
Nói rồi đưa lưng hướng ra cửa, ngã người ra phía sau, một chân dặm vào trực thăng, lấy đà búng ra ngoài, ngẩng đầu nhìn Kim Trân Ni, ra dấu "OK", tiếp theo nhảy xuống nước.
Phác Thái Anh nghĩ mình nhảy xuống trước, đợi lát nữa có thể đỡ Kim Trân Ni, Kim Trân Ni nhún vai ý bảo không sao cả, mày cũng không nhăn, làm lại động tác của Phác Thái Anh nhảy xuống biển, suy nghĩ của nàng rất đơn giản, người yêu của mình ở nơi nào, mình cũng muốn ở nơi đó, bất luận như thế nào cũng không tách ra.
Nước biển cũng không lạnh lắm, Phác Thái Anh đợi Kim Trân Ni rơi xuống nước, liền ôm chặt eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước, không nói thêm lời thừa thải, chân không ngừng dùng sức đạp, hướng bờ biển bơi tới.
Phác Thái Anh biết rõ lần này so với huấn luyện dã ngoại sinh tồn trước kia tất nhiên có chênh lệch, lần này cô không có chuẩn bị gì, cũng không biết đây là nơi nào, nhưng mà cô tin những kỹ năng ngày xưa đều có thể vận dụng, cho nên cô hiện tại cũng không nhiều lời, đây là khu vực biểu sâu, tất nhiên sẽ có cá mập, nhanh chống lên bờ mới là cách tốt nhất.
Bơi một hồi, đột nhiên cảm giác được dưới chân có rất nhiều nham thạch san hô, nếu như quẹt trúng chắc chắn bị thương, mùi máu sẽ dụ cá mập đến, cho nên Phác Thái Anh dùng sức nâng eo Kim Trân Ni, không để chân nàng chạm xuống, chính mình thì cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, khá tốt là chỗ các nàng cách bờ không xa, lại thêm lực đẩy của nước biển, lúc thủy triều lên sẽ đem vật thể đều đẩy vào bờ.
Sau khi lên bờ, quần áo hai người đều ướt sũng, Phác Thái Anh nhanh chóng mò tay vào túi kiểm tra con dao cùng đá lửa vẫn còn.
Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni đều có chút mệt, Phác Thái Anh nắm tay nàng "Ni Ni, chị ổn không?"
Kim Trân Ni cười cười, lắc đầu, nàng biết rõ nàng đi theo Phác Thái Anh là gánh nặng cho cô, nhưng là có thể nhìn thấy cô, so với mỗi ngày mất hồn mất vía ngồi đợi ở nhà, thì tốt hơn nhiều.
Phác Thái Anh lúc này nghiêm túc biểu lộ "Ni Ni, với chúng ta mà nói thử thách lần này rất gian nan, ở chỗ này mười lăm ngày với chị là chuyện chưa từng trải qua, còn so với huấn luyện của em trước kia cũng không giống nhau, nhưng là khái niệm sinh tồn không có thay đổi, chúng ta trước tìm chỗ nghỉ ngơi, sau đó tìm lương thực nước uống, trước khi đi chị đã đáp ứng nghe lời em, như vậy kể từ bây giờ bắt đầu"
Kim Trân Ni nghe lời nói của người yêu, nhẹ gật đầu, cưng chiều sờ sờ mặt Phác Thái Anh, nàng nghe lời là tất nhiên, nếu không nhất định sẽ mang cho Phác Thái Anh nhũng phiền toái không muốn.
Phác Thái Anh chưa thể làm gì để các nàng hong khô quần áo, nên nắm tay Kim Trân Ni ngồi xuống gốc cây dừa, rồi ngửa đầu nhìn những cây dừa trưởng thành, sau khi quan sát tốt, đi đến một cây dừa có trái da đã chuyển màu cam, chuẩn bị leo lên.
Kim Trân Ni nhìn động tác của Phác Thái Anh là biết cô muốn làm gì, nàng biết Phác Thái Anh trước kia đã qua huấn luyện chuyên môn, cho nên nàng yên tâm. Phác Thái Anh lợi dụng nguyên lý lực và phản lực, hai tay bấu vào thân cây, cánh tay duỗi thẳng, chân dùng sức đạp vào thân cây, đồng thời hai tay hướng lên, rất có tiết tấu từng bước một leo lên. Trước kia huấn luyện, lão sư đã dạy, khi leo cây, phải để thân mình song song với thân cây, vì như vậy lực ma sát sẽ rất lớn, giúp leo nhanh hơn.
Khi leo lên đến ngọn, Phác Thái Anh kẹp chân chặt vào thân cây, với một tay lắc lắc lá dừa, sở dĩ chọn cây dừa này là vì da dừa đã chuyển nâu, một trong những dấu hiệu cho thấy dừa sắp tới giai đoạn rụng tự nhiên, giai đoạn này dừa sẽ có nhiều nước, xơ dừa cũng trở nên mềm và khô hơn, có thể dùng nhóm lửa.
Phác Thái Anh cắn răng, dù cho chân đã xuất hiện dấu hiệu run rẩy, nhưng vẫn cố gắng rung lá dừa, nhìn thấy ba trái dừa đều rớt xuống đất, Phác Thái Anh mới từ từ trượt xuống, ôm ba trái dừa đến ngồi cạnh Kim Trân Ni.
Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh đem dừa để trước mặt mình, túm tay Phác Thái Anh cẩn thận kiểm tra, thấy không bị ma sát làm bị thương mới yên tâm.
"Ni Ni bảo bối ngoan, đừng lo cho em, chị cũng khát nước rồi, em chặt dừa cho chị uống"
Phác Thái Anh nói xong, móc túi quần lấy con dao ra, lựa một trái dừa, bắt đầu dùng dao bào bớt phần vỏ bên ngoài để lộ ra phần vỏ cứng đối diện cuống dừa, rồi cũng vạt bỏ phần này đi để tạo ra một cái lỗ uống nước, thành công, cô nạo khoảnh thịt trên nắp dừa vừa vạt ra đưa cho Kim Trân Ni, Kim Trân Ni nhận lấy, bỏ vào trong miệng, "Ni Ni, vị như thế nào ah?" Phác Thái Anh hỏi.
"Không tệ, ăn rất ngon, nè, em cũng nếm thử đi" nói xong, không đợi Phác Thái Anh phản đối, trực tiếp đút phần còn lại vào miệng cô, Phác Thái Anh lắc đầu nhai nhai, vươn tay đem trái dừa đưa cho Kim Trân Ni, "Ni Ni, uống đi, bên trong có chừng một lít nước, xem ra mấy ngày này chúng ta không cần lo không có nước rồi".
Phác Thái Anh nói như vậy là muốn Kim Trân Ni an tâm, bờ biển này có chừng bảy tám cây dừa, dù cho có lấy quả xuống hết, cũng chỉ đủ cho một người, xem ra đợi lát nữa mình phải đi vào rừng một chuyến, coi có tìm được nguồn nước tốt hơn hay không.
Kim Trân Ni uống vài hớp thì đem dừa đưa cho Phác Thái Anh, ý bảo cô cũng uống, sợ Phác Thái Anh không nghe lời, nàng còn kèm theo ánh mắt hình viên đạn, Phác Thái Anh nhận được tín hiệu uy hiếp, chỉ có thể cầm lấy uống, dừa còn hơi non nên có vị hơi chua, bất quá cái này có nhiều nguyên tố kali, rất có lợi cho việc hồi phục thể lực.
Sau khi uống xong, Phác Thái Anh bào lớp vỏ ngoài, xé xơ dừa tạo thành hình tổ chim, lại nhặt thêm mấy nhánh cây khô xung quanh, lấy hai cục đá đánh lửa ra bắt đầu mồi lửa, rất nhanh nhúm lửa thành công.
"Ni Ni, ở đây không có người, chị cởi quần áo ra hong khô đi, em muốn đi chung quanh xem xét một chút, dù sao chúng ta cũng phải ở đây vài ngày, đi quan sát tình hình chung quanh là điều cần thiết ah" Phác Thái Anh ân cần nói.
"Tôi đi với em có được không?" Kim Trân Ni nắm tay Phác Thái Anh nói ra.
"Không nên ah, em cũng sẽ không đi xa, đi gần nhìn xem một chút thôi, hơn nữa còn phải tìm bữa tối cho chúng ta ah. Chị ngoan ngoãn ở chỗ này chờ em, ngoan. Còn có quần áo ướt quá lâu em sợ côn trùng sẽ đến cắn chị" nói rồi Phác Thái Anh tặng Kim Trân Ni một nụ hôn nồng nhiệt, xong nhanh chóng chạy đi.
Phác Thái Anh xuyên qua lùm cây thấp tiến vào rừng, khí hậu ở đây cũng không tệ lắm, Phác Thái Anh vừa đi vừa suy tư, đi không bao lâu, Phác Thái Anh nhìn thấy một đám cây chuối tiêu, cô rất là hưng phấn chạy tới, thân cây chuối tiêu có nhiều nước, ừ, tốt rồi, Phác Thái Anh thầm nói trong lòng.
Phác Thái Anh tìm được gần đó có cây trúc rỗng ruột, lấy con dao ra, chuốt nhọn một đầu, sau đó cắm nghiêng vào thân cây chuối, thân cây chuối tích tụ nhiều nguyên tố hơi nước, cho nên cắm vào như vậy nước dễ dàng theo ra, ống trúc rỗng ruột tựa như ống nước.
Phác Thái Anh tùy tiện cầm lấy một khúc cây, ngay chỗ ống trúc chảy nước xuống, đào một cái hố nhỏ, rồi lấy lá chuối lót vào bên trong, như vậy nước chảy vào lá chuối sẽ sạch hơn. Phác Thái Anh thỏa mãn nhìn xem kiệt tác của mình, hì hì, như vậy mấy ngày nay khẳng định nước là không cần lo nữa rồi.
Phác Thái Anh nhìn lên trời, thời gian không còn sớm, cho nên cô không có đi sâu vào rừng, tìm được nguồn nước đã là một thu hoạch lớn.
Cô hiện tại nhất định phải đi ra bờ cát mới được, dù sao biển cũng là nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú, Phác Thái Anh chật vật đi theo con đường nhỏ hướng ra biển, xuyên qua rừng rậm, là bãi cát rộng lớn, Phác Thái Anh nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy giữa mấy phiến đá chồng chất như có một cái hang nhỏ, cô hiếu kỳ đi qua, nhìn xem bên trong sẽ có cái gì.
Đi qua xem xét, cảm giác như đây là cái bãi rác tự nhiên, bên trong là một số vật phẩm văn mình hiện đại bị cuốn vào đây, Phác Thái Anh đi tới nhặt mấy thứ hữu dụng bỏ vào túi quần.
Lúc này Phác Thái Anh nhìn thấy trên bờ cát có một đống gì đó, nhanh chóng chạy tới xem, trời ạ, thì ra là một con cá bắt đầu bốc mùi, đây nhất định là bị mấy con cá ngoài đại dương ăn tươi, chết rồi sóng đánh dạt vào đây.
Phác Thái Anh dùng con dao đâm vào con cá, ngoài trừ mùi tanh, bên ngoài giống như không có gì, nhưng là lúc này Phác Thái Anh đột nhiên dùng tay bẻ ra một cái gai nhọn trên thân con cá, cô dùng dao cạo sạch phần thịt, từ trong T-shirt lấy ra đoạn cước dài tầm một mét khi nảy tìm được, lại đi ngược vào rừng tìm cây trúc, cắt một đoạn nhỏ ba centimet, vót nhọn, rồi lấy cước buộc xương cá dính với đoạn trúc, như vậy là trở thành cái lưỡi câu rồi, lấy trong túi quần ra cuộn sợi vải thô tìm được trong bãi rác dùng làm dây câu, thân trúc dài làm cần câu, ha ha, xem ra tối nay sẽ có tiệc hải sản đây ah... Phác Thái Anh vui bẻ nghĩ đến.
Kim Trân Ni đã sớm hong khô quần áo, Phác Thái Anh đã đi một tiếng chưa trở lại, làm nàng rất là sốt ruột, nàng muốn đi tìm Phác Thái Anh, nhưng lại sợ Phác Thái Anh trở về không thấy nàng, nội tâm mâu thuẫn, cầm lấy nhánh cây không ngừng đâm đâm xuống cát. Hai mắt nhìn chằm chằm hướng Phác Thái Anh rời đi.
Nhìn sắc trời, biết mình rời đi một khoảng thời gian không ngắn rồi, sợ Kim Trân Ni đợi quá lâu, Phác Thái Anh cầm cần câu tự chế trở về.
Kim Trân Ni đã sớm bất an, giờ phút này đang lo lắng đi qua đi lại bên bờ biển chờ Phác Thái Anh về, vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Kim Trân Ni vội vàng chạy tới, có chút giận dỗi nói "Em đi làm cái gì mà lâu như thế hả? Em có biết tôi lo lắng cho em không?"
Lúc nói trên khuôn mặt còn kèm theo một tia uất ức, Phác Thái Anh ném cần câu xuống, áy náy nói "Ni Ni bảo bối ngoan ah, em đi loanh quanh một lát, đã tìm được rất nhiều thứ tốt, em biết chị lo lắng, chị xem em không phải đã gấp gáp trở về sao, nghe lời ah, em đã làm cần câu, đêm nay chúng ta có cá ăn nha"
Kim Trân Ni biết Phác Thái Anh không muốn nàng bôn ba, cũng không dây dưa nữa, chỉ ôm Phác Thái Anh nhẹ nhàng nói một câu "về sau không cho phép bỏ tôi đi lâu như vậy"
Phác Thái Anh xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Trân Ni, hôn một cái, "Yên tâm đi, về sau không có nữa, nào, bảo bối đến đây ngồi ah"
Kim Trân Ni nghe lời Phác Thái Anh, ngoan ngoãn ngồi trên bờ cát, Phác Thái Anh đi xuống biển, tới chỗ có nước cao đến bắp chân, tay cầm một cục đá lớn, mắt không ngừng quan sát cái gì đó, đột nhiên ném cục đá trong tay, liền nhìn thấy Phác Thái Anh vui vẻ cầm trong tay một con cá con dài ba bốn centimet, Phác Thái Anh đi trở về bờ biển, ngồi xuống bên cạnh Kim Trân Ni, nàng tò mò nhìn xem từng động tác của Phác Thái Anh, nhưng không có lên tiếng.
Phác Thái Anh dùng dao cắt đầu cá, lấy lưỡi câu bằng xương cá của mình xuyên qua cá con, dùng cá con làm mồi nhử bắt cá lớn.
Phác Thái Anh thành thạo ném mồi câu ra xa, giờ chỉ cần ngồi chờ cá mắc câu, Kim Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh hoàn thành một loạt động tác mới mở miệng hỏi "Chaengie, như vậy có thể câu được cá sao?"
"Yên tâm đi, bảo bối, đây là khu vực nước cạn, cá rất thích những nơi như thế này, nhất định sẽ mắc câu"
Vừa dứt lời, Phác Thái Anh lập tức đứng lên, vươn tay kéo cần câu, Kim Trân Ni cũng vui vẻ kéo cùng Phác Thái Anh, thấy được con cá mòi chừng ba mươi centimet, Phác Thái Anh hưng phấn ôm Kim Trân Ni hôn nồng nhiệt, vui vẻ hét lên "Ni Ni, chị xem, ông trời cũng giúp chúng ta, nhanh như vậy đã có cá mắc câu".
Kim Trân Ni cũng rất là cao hứng, ôm eo Phác Thái Anh, không ngừng hôn lên mặt cô "Chaengie giỏi quá, yêu em nhất ah"
Lúc này trông Kim Trân Ni không khác gì tiểu nữ sinh, bỏ đi trói buộc của thân phận chủ tịch, không có áp lực của ba mẹ, chỉ có thoả mãn khi cùng một chỗ với người mình yêu.
Nhìn thấy con cá còn chưa chết, Phác Thái Anh đào cái hố cát, đặt mẫu nhựa vừa rồi nhặt được vào trong, múc nước biển vào, bỏ con cá xuống đó, bởi vì con cá này tối tới mới nướng, hiện tại nếu không lộng cho nó sống, đoán chừng buổi tối bị ươn, thịt sẽ không ngon.
Lại lần nữa các nàng ngồi xuống bờ cát, đợi cá cắn câu, nhưng là sự tình thường không thuận lợi như vậy, các nàng ngồi đợi một giờ, cũng chỉ câu được một đầu một vài con cá bằng đầu ngón tay.
Phác Thái Anh nhìn mặt trời, sợ Kim Trân Ni phơi nắng quá lâu sẽ tổn thương, liền đuổi nàng vào ngồi dưới bóng cây, vô tình phát hiện cách cây dừa không xa, có lùm cây thấp thấp, tuy nhiên hơi rậm rạp, nhìn vào như là một cái bình phong tự nhiên, Phác Thái Anh thầm nghĩ, thật là trời không quên ta, chỗ này vừa vặn có thể dùng cắm trại đêm nay, nhưng vẫn là phải cải tạo một chút mới có thể ở được.
Bởi vì phơi nắng quá lâu, hơn nữa không có bôi kem chống nắng, cho nên mặt Kim Trân Ni đỏ lên, Phác Thái Anh nhìn thấy như vậy, đau lòng muốn chết, đột nhiên nghĩ đến thịt dừa có tác dụng chống nắng, rút con dao ra, lấy trái dừa khi nảy, nạo thịt dừa, chà xát ra, "Ni Ni, chị xem mặt chị phơi nắng đến đỏ lên rồi, bây giờ em lấy thịt dừa bôi lên cho chị, một lát sẽ đỡ hơn"
Từ lúc ngồi trên bờ cát đợi cá cắn câu, Kim Trân Ni đã cảm thấy mặt mình nóng lên, lại còn hơi ngứa , nhưng nàng không nói ra, nàng không muốn Phác Thái Anh lo lắng, nghe được Phác Thái Anh nói như vậy, trong lòng đau xót, xem ra cho dù nàng không nói, cũng không tránh không pháp nhãn của bảo bối.
Phác Thái Anh cẩn thận đem thịt dừa bôi lên mặt Kim Trân Ni, thịt dừa thơm thơm ngọt ngọt, sau khi bôi lên rồi, da mặt hấp thu tinh dầu trong thịt dừa, rất nhanh mặt Kim Trân Ni không còn nóng không còn ngứa nữa.
Phác Thái Anh nhìn xem Kim Trân Ni, trong lòng đoán được vừa rồi bảo bối là giấu không nói với mình, mất hứng cau mày nói "Ni Ni, chị thật không nghe lời ah, tại sao khó chịu không nói với em, lỡ như em không chú ý tới, chẳng phải chị sẽ khó chịu suốt vậy sao?"
Phác Thái Anh nói xong còn mếu mỏ, như là mình chịu ấm ức, Kim Trân Ni tự biết mình đuối lý, nàng lôi kéo cánh tay Phác Thái Anh lắc lư "Chaengie, là tôi sai rồi, từ giờ trở đi tôi cam đoan có chỗ nào không thoải mái đều sẽ nói với em, đừng giận tôi ah"
Phác Thái Anh híp mắt, vẫn không để ý tới nàng, "Đừng nóng giận Chaengie, người ta cũng là sợ em lo lắng mà"
Nói xong còn bày ra bộ dạng muốn khóc, Phác Thái Anh nhìn thấy vậy, vội vàng kéo nàng vào lòng an ủi "Ni Ni nghe lời, không khóc ah, em chỉ là nghĩ tới vừa rồi chị khó chịu mà không nói, em rất đau lòng ah"Vote ⭐️ nhé 🫶