[Chaennie] Ngự tỷ lão sư
Chương 11: Đến nhà Kim lão sư
Kim Trân Ni nói xong cắn vai Phác Thái Anh một cái rồi quay người đi sấy tóc. Phác Thái Anh phiền muộn nghĩ "Như thế nào vừa rồi còn ôn nhu triền miên mà bây giờ đã bắt đầu thẩm vấn em rồi" chột dạ sờ lên mũi.
Kim Trân Ni sấy khô tóc xong trở lại giường chờ Phác Thái Anh trả lời, Phác Thái Anh hít một hơi nghĩ, chết thì chết, chết cũng không thể nói dối, sau đó ngối diện Kim Trân Ni nói "Trân Ni, em không thích nói dối, càng không muốn gạt chị, em có thể nói cho chị biết, nhưng đừng giận em có được không?" Kim Trân Ni nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của Phác Thái Anh nhẹ gật đầu.
Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni gật đầu mới yên tâm một chút, thành thật nói "Trân Ni, em thuần thục vì trước đây em từng có bạn gái, khi em học cấp 2 em ý thức được mình thích nữ nhân, người đầu tiên em thích là lão sư Anh ngữ của em, nhưng khi đó em còn nhỏ, không có dũng khi thổ lộ, cho nên chỉ có thể gọi là yêu thầm thôi, khi em học cấp 3 lão sư kia kết hôn. Em có mối tình đầu tiên chính thức với bạn học cấp 3 của mình, tên Trương Hạ Lam. Chúng em cùng một chỗ chưa tới nửa năm đã chia tay, kỳ thật chúng em chỉ tốt đẹp được 3 tháng, sau 3 tháng cô ấy sau lưng em tìm bạn trai, khi em phát hiện cô ấy không thừa nhận, có một ngày em nhìn thấy người nam kia hôn cô ấy, cô ấy mới thừa nhận.
Lần đầu tiên cô ấy xin em tha thứ, em đồng ý, nhưng em phát giác cô ấy không hối cải, vẫn sau lưng em tìm nam nhân, lúc đó em biết được đối với em là sự sỉ nhục lớn nhất, tuy em rất đau lòng, không nỡ, nhưng em vẫn dứt khoác cùng cô ấy chia tay.
Sau khi chia tay em trở nên đờ đẫng, không học, không thích đọc sách, khoảng thời gian đó em vô cùng thống khổ, em nghĩ mãi không rõ vì sao em đối với cô ấy tốt như vậy mà cô ấy lại tổn thương em, em vẫn cảm thấy em không phải loại người day dưa đeo bám không buông, khi chúng em xác định quan hệ em đã nói với cô ấy, nếu cô ấy thích người khác chỉ cần nói với em một tiếng, em sẽ để cô ấy ra đi, nhưng cô ấy lại rõ ràng cho em đội nón xanh (cắm sừng).
Em rất hận, rất đau, em sợ đến trường phải gặp mặt cô ấy, mỗi ngày như cái xác không hồn đến trường cứ như vậy tới lúc tan học, có một ngày lúc tan học em nhìn thấy bạn trai cô ấy đến đón, bạn cô ấy đối với em cười nhạo. Em không còn tâm tình gì, về nhà quăng cặp, nằm dài trên sàn lấy con dao rọc giấy cứa một phát lên tay, rất kỳ quái em không cảm thấy đau, nghĩ đến nếu có đến cướp đem em đâm chết thì tốt rồi, em không còn biết gì nữa, khi em tỉnh lại thấy mình nằm trong bệnh viện, bà ngoại đã đưa em đến bệnh viện, bà ngoại nói em mất máu quá nhiều, còn viêm phổi phát sốt. Sau lần đó em như sống lại lần nữa, không giận, không hận. Chị vừa rồi hỏi em vì cái gì thuần thục, là bởi vì em đã từng, hơn nữa lúc đó còn xem qua rất nhiều sách ảnh cùng tài liệu"
Sau khi kể xong câu chuyện của mình, cô ngẩng đầu nhìn Kim Trân Ni, phát hiện nàng rưng rưng nước mắt, Phác Thái Anh biết Kim Trân Ni yêu thương mình, cô nâng tay lau đi nước mắt trên mặt nàng.
"Ngoan, đừng khóc, em không thích chị khóc, chị bây giờ là của em, nếu không nghe lời em sẽ không thương đâu nha~"
Kim Trân Ni nghe Phác Thái Anh nói thì "hì hì" nở nụ cười đánh yêu cô một phát, rồi dựa vào lòng Phác Thái Anh, giờ phút này hai người không nói chuyện, chỉ ôm nhau cảm thụ hơi ấm của đối phương. Phác Thái Anh hiểu được Kim Trân Ni là muốn dùng hành động chứng minh tình cảm của mình, không cần thề non hẹn biển, không cần những lời đường mật. Kim Trân Ni không nghĩ muốn hỏi thêm nữa, nàng không muốn làm Phác Thái Anh nhớ lại những chuyện không vui kia, nàng thầm nghĩ phải hảo hảo yêu cô, ôm cô một cái.
Hai người xác định quan hệ khiến chuyến du lịch trở nên vui vẻ và vô cùng lãng mạn. Trong năm ngày nghỉ này Phác Thái Anh nắm tay Kim Trân Ni đi chơi khắp nơi, cùng nhau chơi tàu lượn (roller coaster), cùng nhau ngồi đu quay (ferris wheel), cùng nhau ăn kẹo bông gòn, mặc áo tình nhân. Kim Trân Ni cảm giác mình biến thành tiểu hài tử, ôm con gấu to Phác Thái Anh đưa cho nàng, Kim Trân Ni vui vẻ hôn lên môi Phác Thái Anh.
Tình nhân cùng một chỗ bất luận làm chuyện gì đều cảm thấy hạnh phúc, hai người mấy ngày nay có khi sẽ đi dạo, có khi là cùng dạy sớm xem mặt trời mọc, hoặc là sẽ đến nơi cao tốt nhất để ngắm sao, không thì đến bờ biển. Buổi tối trở lại khách sạn ôm nhau ngủ, Phác Thái Anh sau lần kích tình kia cũng không có đòi hỏi Kim Trân Ni, cô muốn chờ Kim Trân Ni muốn cô trước. Mặc dù đã từng phát sinh quan hệ, nhưng đều là cô chạm người ta, còn cô thì chưa từng bị chạm qua, cho nên những ngày này hai người chỉ đơn giản ôm thân mật một cái, hoặc vuốt ve một chút thôi.
Kim Trân Ni cũng không có sốt ruột chuyện này, nghĩ dù sao người cũng đã nằm trong tay mình, cũng không sợ cô sợ hãi bỏ chạy nữa, từ từ cảm nhận mới có hương vị của tình yêu. Hơn nữa từ từ cũng không sợ trễ, tiểu tử Phác Thái Anh kia không có định lực, chỉ cần nàng khiêu khích một chút đã không chịu nổi rồi.
Ngày cuối cùng của chuyến du lịch, hai người không ra ngoài, trải qua một ngày chán ngấy trên giường. Đến lúc chia tay ở sân bay Phác Thái Anh đáng thương nhìn Kim Trân Ni, bỉu môi lôi kéo tay Kim Trân Ni không buông, Kim Trân Ni nhìn con tôm nhỏ tỏ vẻ tiểu tử đáng thương, đưa ta nựng nựng mặt cô.
"Thái Anh nghe lời, hai ngày nữa là đi học lại, chúng ta có thể gặp mặt rồi a, đến nơi tôi điện thoại cho em"
"Người ta không nỡ xa Ni Ni nha, hôn một cái đi" Phác Thái Anh xấu xa đưa cái miệng nhỏ ra. Kim Trân Ni cưng chiều hôn môi Phác Thái Anh một cái, còn hư hỏng dùng đầu lưỡi kiếm kích thích Phác Thái Anh làm Phác Thái Anh ôm nàng vào lòng, hung hăng hôn nàng. Kim Trân Ni nghĩ thầm, xem đi, quả nhiên là con tôm luộc này không được chút xíu kích thích.
Trước cửa check-in, Phác Thái Anh vẫn níu kéo ôm Kim Trân Ni hôn một chút mới chịu lên máy bay. Kim Trân Ni bay trễ hơn nửa tiếng so với cô, trước khi cất cánh Phác Thái Anh còn nhắn tin cho nàng "Ni Ni, chị nhớ là về đến nhà phải gọi điện cho em, em chờ chị, muah 💋💋 muah"
Kim Trân Ni nhìn tin nhắn cười ngọt ngào, từ sau khi Phác Thái Anh thổ lộ với nàng, nàng bỗng cảm thấy nàng không còn là chính mình nữa rồi, tính cách đều thay đổi (đương nhiên chỉ trước mặt Phác Thái Anh thôi), đối với Phác Thái Anh đột nhiên thổ lộ nàng không cho là quá nhanh, phương thức ở chung của mỗi người không giống nhau, những việc từng trải cũng khác nhau, nàng hiểu thói quen sinh hoạt của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cũng biết ý nghĩ trong lòng nàng, như vậy là đủ rồi, không cầu oanh oanh liệt liệt yêu nhau, chỉ cầu bình bình đạm đạm cùng một chỗ.
Tình yêu mà chỉ nói đến kích tình thì kết cục cuối cùng chỉ có chia tay, tất nhiên cái gì cũng không còn, tình cảm như vậy chỉ thích hợp vui đùa, Kim Trân Ni đã qua cái tuổi đùa vui đó, cũng sớm không có cái tính cách phiêu bạt bất định, mà Phác Thái Anh càng là một người không lấy tình cảm ra làm trò chơi.
Tình cảm đồng tính vốn sẽ khiến xã hội xa lánh, áp lực dưới sự xa lánh đó đụng phải người khiến mình động tâm cũng rất khó có được, hơn nữa người này đối với mình cũng động tâm, càng muốn hảo hảo quý trọng.
Kim Trân Ni sẽ không đi quản suy nghĩ của người ta, nàng chỉ quan tâm đến người khiến nàng động tâm, sẽ cố gắng để có được. Nhớ tới trong một quyển sách có câu, có người sẽ kết hôn trước khi yêu, có người yêu trước khi kết hôn, lại có ít người yêu nhau, yêu nhau thật lâu mới kết hôn, vô luận là trường hợp nào trong 3 trường hợp ở trên thì người đó cũng nắm chắc được tình yêu đời mình. Kim Trân Ni nghĩ mình thuộc trường hợp thứ hai, yêu nhau, ở bên nhau, thay đổi vì nhau, kết hôn. Cả hai đều động tâm vì đối phương, đương nhiên muốn tiến đến tình yêu, từ tình yêu gia tăng tình cảm, xúc tiến thân mật, từ thân mật hiểu rõ nhau, dây dưa cùng một chỗ.
Ai cũng có khuyết điểm và đương nhiên nàng cũng có, nàng và Phác Thái Anh chỉ mới bắt đầu, con đường sau này còn rất dài. Các nàng từ quen biết nhau đi đến mến nhau, sau đó tìm hiểu nhau, ai cũng nói yêu thì dễ, giữ được mới khó, cái này đồng đạo lý với đấu tranh giành thiên hạ dễ dàng, giữ được giang sơn mới là khó.
Kim Trân Ni chưa nói qua những chuyện này với Phác Thái Anh, nàng cũng không biết Phác Thái Anh có đồng suy nghĩ với nàng không, bất quá nàng biết rõ giấc mơ trong lòng Phác Thái Anh, lúc Phác Thái Anh nói cho cô bí mật trong lòng, nàng biết, dù Phác Thái Anh không nói gì, nhưng nàng biết các nàng có cùng mục tiêu.
Nghĩ tới đây Kim Trân Ni không tự giác mỉm cười, mở điện thoại ra xem, xem lại hình mấy ngày nay, các nàng cùng một chỗ chụp rất nhiều hình, Phác Thái Anh thật là một kẻ dở hơi, tư thế nào, biểu lộ gì, động tác quái gỡ nào cũng có, đến hình các nàng chụm đầu chụp chung, Kim Trân Ni dùng ngón tay vuốt ve màn hình di động, sau đó chọn đặt làm hình nền chính.
Phác Thái Anh về đến nhà, phát hiện ba mẹ không có nhà, nhìn thấy tờ giấy dán trên tủ lạnh, bất đắc dĩ thở dài, nguyên lai ba mẹ không chịu nổi tịch mịch bay ra đảo nghỉ dưỡng rồi, Phác Thái Anh dán lại tờ giấy lên tủ lạnh, nhìn đồng hồ, biết Kim Trân Ni còn chưa tới nhà, trước hết là nên đi tắm.
Kim Trân Ni về đến nhìn thấy ba mẹ ngồi xem báo trên sofa, ân cần hỏi thăm một chút, rồi lên lầu về phòng, dọn dẹp hành lý, cầm điện thoại bấm cho Phác Thái Anh, lúc này Phác Thái Anh đã tắm rửa xong nằm trên giường sắp ngủ, nghe điện thoại vang lên vội bắt máy.
"Ah, Ni Ni, chị về đến nhà rồi sao? Có mệt không? Em nhớ chị lắm a" Phác Thái Anh ân cần thân mật hỏi thăm.
"Không mệt a, chỉ ngồi thôi thì làm sao mệt, tôi vừa về tới nhà, mới lên phòng, biết em nhớ tôi nên tôi gọi cho em, còn chưa đi tắm, trên máy bay thật bẩn" Kim Trân Ni vẻ mặt ghét bỏ nói.
"Ni Ni còn chưa tắm sao? Vậy nhanh nhanh đi tắm đi, tắm xong rồi gọi cho em" Phác Thái Anh vui vẻ nói.
"Em nha, dính tôi như vậy, tôi đi tắm đây, chút nữa gọi cho em, bye bye"
"Ừm, bye bye Ni Ni"
Kim Trân Ni cúp điện thoại, cười ngọt ngào, cảm giác gần đầy càng ngày càng trẻ con, cô luận là suy nghĩ hay hành vi đều trẻ con, xem ra mình thật sự tìm được tình yêu rồi, cảm giác vẫn còn không chân thực, nàng đi đến tủ áo lấy váy ngủ rồi đi vào phòng tắm.
So với Kim Trân Ni, Phác Thái Anh tươi cười thiệt nhiều, cười toe toét, nắm điện thoại trong tay ha ha cười muốn chảy nước miếng, nhìn như một kẻ mê gái. Sau khi ngây ngốc cười, Phác Thái Anh linh quang chợt lóe, nghĩ "dù sao ba mẹ cũng không có nhà, mình dứt khoát đi tìm Ni Ni a, như vậy cũng dễ dàng cùng nàng về thành phố Z"
Nghĩ đến là ngay lập tức chạy đến bàn sách, mở máy tính đặt vé máy bay đi quốc gia L. Thu dọn một chút hành lý, để cho ba mẹ một tin nhắn rồi đi ra ngoài.
Kim Trân Ni tắm xong đi sấy tóc, xong thì lấy điện thoại ra bấm một dãy số, lúc này tôm luộc đang trên taxi, Phác Thái Anh nhìn thấy là điện thoại của Kim Trân Ni, chuẩn bị tâm lý xong bắt máy "Ni Ni, tắm xong rồi a, hì hì, khẳng định là rất thơm nha, có đói bụng không? Ở bên chị có phải vẫn là buổi chiều không?" Phác Thái Anh thận trọng hỏi.
"Thái Anh, em nói chuyện có cần buồn nôn vậy không, như trẻ con ấy" Kim Trân Ni tâm và miệng không đồng nhất nói, kỳ thật trong nội tâm thích chết được.
"OH, Ni Ni không thích em nói như vậy sao? Nhưng là em thấy chị rất thích nghe a, mỗi lần em nói như vậy Ni Ni đều lộ ra vẻ thẹn thùng nha" Phác Thái Anh ăn ngay nói thật.
Kim Trân Ni nghe xong những lời này trong nội tâm thầm nghĩ, con tôm luộc chết tiệt này, da mặt càng ngày càng dày, dám khiêu khích nàng, hừ, đợi đấy, đến khi gặp lại ta sẽ hảo hảo nựng cái má lúm đồng tiền của ngươi. Kim ngự tỷ thật là phúc hắc ah! Nàng không đáp lời Phác Thái Anh mà trả lời vấn đề trước đó.
"Tôi còn chưa đói, bên này vẫn là buổi chiều, đợi đến tối rồi ăn luôn, Thái Anh có phải đói bụng rồi không, bên đó giờ đã đến giờ ăn tối, tự mình nấu chút đồ ăn đi" Phác Thái Anh nghe được đáp án mình muốn cũng không muốn dây dưa nữa, cũng sắp đến sân bay rồi, chút nữa còn phải trả tiền, nếu tiếp tục nói chuyện chắc chắn sẽ bị Kim Trân Ni phát hiện, cho nên liền mượn cớ rút lui "chị nhắc em liền thấy đói bụng, em đi nấu một chút đồ ăn đây, bye bye Ni Ni" Kim Trân Ni trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn nói bye bye rồi cúp điện thoại, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, đi đến giường thuận tay cầm cuốn sách, đọc một chút liền ngủ.
Phác Thái Anh đáp xuống quốc gia L cũng đúng giờ cơm tối, cô chớt nhớ mình không có hỏi rõ địa chỉ nhà Kim Trân Ni, chỉ biết khu M, trước hết đánh xe đến khu M, lúc xuống xe gọi điện thoại cho Kim Trân Ni. Kim Trân Ni lúc này vừa bị mẹ Kim đánh thức, đầu còn chưa khôi phục ý thức chợt nghe di động vang lên, cũng không nhìn ai gọi liền bắt máy.
"Xin chào..."
"Ni Ni, chị đang ngủ hả?"
Nghe được thanh âm Phác Thái Anh, Kim Trân Ni thanh tỉnh nói "Không có, vừa bị mẹ tôi đánh thức, đợi lát nữa xuống nhà ăn cơm tối, em ăn cơm chưa? Đang làm gì? Như thế nào ồn ào như vậy?"
"Ni Ni, em đang ở bên ngoài, em tới tìm chị, em đang ở khu M quốc gia L, chị có thể đến đón em không?"
Kim Trân Ni nghe Phác Thái Anh nói xong là hoàn toàn thanh tỉnh, nội tâm vô cùng cảm động, nhưng nghĩ đến cô không chịu nghỉ ngơi đến tìm nàng thì tâm lại đau, lạnh giọng nói "Cho tôi biết vị trí, đứng tại chỗ không được nhúc nhích, đợi tôi đến đón".
Sau khi Phác Thái Anh nói địa điểm Kim Trân Ni liền cúp điện thoại, nhìn điện thoại trong tay Phác Thái Anh cảm thấy ủy khuất, không biết vì sao Kim ngự tỷ tức giận, chẳng lẽ nàng sợ mình đến gặp ba mẹ nàng, hay còn nhiều khả năng khác, nghĩ đến những nguyên nhân có thể, Phác Thái Anh trong nội tâm bắt đầu kiểm điểm chính mình, có phải cô quá lỗ mãng rồi không, dù sao người ta cũng là gia đình giàu có, trong nhà khẳng định có rất nhiều bằng hữu thân thích, bạn học Phác có điểm này rất tốt, có chuyện gì cũng sẽ tìm nguyên nhân trên người mình, không có đổ lỗi cho người khác.
Khi Phác Thái Anh còn đang suy nghĩ lung tung thì bị một ngọn đèn chiếu vào mặt, Phác Thái Anh dùng tay cản ánh sáng đèn, nhìn thân ảnh đi tới hướng mình, Kim Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh thì rất vui vẻ nhưng vẫn dùng biểu lộ lạnh lùng nói "Tại sao không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chơi nhiều ngày như vậy không mệt sao?"
"Ni Ni, cái này..."Phác Thái Anh ủy khuất muốn hỏi, nhưng lại sợ hỏi ra vấn đề làm cho Kim Trân Ni khó xử, ấp a ấp úng cả buổi cũng không nói nên lời.
Kim Trân Ni nhìn biểu lộ cùng cách nói chuyện của Phác Thái Anh lập tức hiểu rõ, ngữ khí của mình quá lạnh đã hù tôm nhỏ sợ rồi, liền tiến đến ôm Phác Thái Anh, vui bẻ nói "Thái Anh, thực xin lỗi, tôi không phải muốn em sợ, chỉ là tôi đau lòng khi em bay qua bay lại mệt mỏi thôi, nghe lời tôi, không được nghỉ lung tung. Em xa như vậy đến tìm tôi, tôi rất vui, chúng ta về nhà trước a" Kim Trân Ni nói xong tay xoa mặt Phác Thái Anh, hôn lên môi cô.
Phác Thái Anh nghe ngữ khí Kim Trân Ni mềm mại lập tức cái gì nghị hoặc trong nội tâm đều không còn, nhìn Kim Trân Ni chủ động hôn môi mình thì không quan tâm cái gì nữa, mỹ nhân trong lòng cớ chi không hưởng thụ một chút, cô duỗi đầu lưỡi mình chủ động đáp lại Kim Trân Ni.
Kim Trân Ni đưa Phác Thái Anh về nhà ba mẹ, đây là lần đầu tiên Kim Trân Ni dẫn người về nhà. Kim Trí Tú cùng Kim Trân Ni chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, ba mẹ hai bên đều quen biết, cho nên Phác Thái Anh là người lạ đầu tiên Kim Trân Ni đưa về nhà, ba mẹ Kim đều rất kinh ngạc, bọn họ cũng không có nói chuyện, nhìn Phác Thái Anh, chờ con gái giới thiệu.
Kim Trân Ni trên đường về đều suy nghĩ nên giới thiệu thân phận Phác Thái Anh gì, nàng không biết Phác Thái Anh suy nghĩ như thế nào, tuy nàng đã nghĩ tới về sau sẽ ngả bài cùng ba mẹ, nhưng hiện tại thật không phải thời điểm, nếu chỉ giới thiệu với ba mẹ Phác Thái Anh là học sinh của mình có thể lại làm cô thương tâm. Lúc Kim Trân Ni kéo Phác Thái Anh đến cửa nhà cũng còn chưa nghĩ ra biện pháp hợp lý, người được mọi người công nhận là nữ vương cũng có lúc cũng không nghĩ ra biện pháp giải pháp vấn đề.
Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni trên đường đi như có điều suy nghĩ, liền hiểu quả nhiên là mình lỗ mãng đem cho Kim Trân Ni phiền toái. Bị Kim Trân Ni lôi vào nhà, lại bị ba mẹ Kim dùng ánh mắt ân cần hỏi thăm, liếc mắt thấy Kim Trân Ni nhíu mày, liền tươi cười tiến lên "Dạ thưa cô chú, con là đệ tử của Kim lão sư, tên Phác Thái Anh, nghỉ đông đến đây du lịch, vừa vặn gặp được Kim lão sư, đường đột đến đây thật quấy rầy mọi người rồi" nghe Phác Thái Anh nói Kim Trân Ni sững sờ, cái mũi xót xót, nhưng vì có ba mẹ ở đây nên nàng lập tức thu hồi biểu lộ, trong lòng thật cảm động, Phác Thái Anh khéo hiểu lòng người, nghĩ muốn ôm nàng một cái.
Ba, mẹ Kim nhìn cô bé gọn gàng đáng yêu rất thích, nghĩ nếu nữ nhi của mình cũng có thể vui vẻ như ánh mặt trời thế này thì tốt rồi.
"Là đệ tử của Trân Ni sao? Thật đáng yêu, bao nhiêu tuổi rồi? Lần đầu Trân Ni dẫn người bọn ta không quen về nhà làm bọn ta có chút kinh ngạc a, vừa vặn đến giờ cơm, lưu lại ăn cơm tối đi" mẹ Kim kéo tay Phác Thái Anh nói.
Phác Thái Anh được mẹ Kim khen có chút thẹn thùng, mặt đỏ bừng "thế con quấy rầy người rồi, con năm nay 21 tuổi"
Kim Trân Ni nhìn mẹ kéo tay Phác Thái Anh là không vui nha, Phác Thái Anh là của nàng, thuộc về nàng, thân thể chỉ có nàng mới được đụng chạm, mẹ nàng lôi kéo tay cô hiển nhiên làm cho nàng rất khó chịu, Kim Trân Ni nheo mắt nhìn mẹ nàng đang lôi kéo Phác Thái Anh hỏi đông hỏi tây, mặt không biểu tình bước lên rút tay Phác Thái Anh ra nói "mẹ, con mang Phác Thái Anh lên lầu cất hành lý, đợi lát nữa xuống" nói xong liền mang Phác Thái Anh như bay đi rồi, để lại vô số nghi hoặc cho ba, mẹ Kim.
Phác Thái Anh bị Kim Trân Ni lôi kéo đi vào phòng của nàng, vừa vào cửa đã bị Kim Trân Ni dán lên cửa, cảm giác cổ mình có chút ẩm ướt, sau đó bị mút tê rần, Phác Thái Anh không có phản ứng, chờ Kim Trân Ni phát tiết xong sẽ nói cho cô biết nguyên nhân. Cái này là quy định bất thành văn khi du lịch lập thành, bởi vì du lịch lần đó mang Kim Trân Ni đi chơi, lúc đụng phải một đứa bé ngoại quốc ôm chân Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cảm thấy thật đáng yêu mới cúi xuống ôm đứa bé kia, kết quả đưa tới khi trở về khách sạn bị Kim Trân Ni phúc hắc áp trên giường, còn bá đạo lưu lại dấu ấn trên mi mắt của cô, xong mới chịu buông tha cho cô.
Kim ngự tỷ cho biết lý do vì cô câu dẫn thiếu nữ vị thành niên, Phác Thái Anh nghe xong là đứng hình, cái gì mà thiếu nữ vị thành niên, rõ ràng chỉ là đứa bé, khiến cho Phác Thái Anh vài ngày sau đó đều mang theo cái dấu ấn trên mi mắt kia đi ra ngoài. Tính chiếm hữu của Kim Trân Ni quả nhiên đáng sợ, về sau chắc bạn học Phác phải dán hàng chữ to trên người a "tất cả quyền sở hữu thuộc Kim Trân Ni, xin đừng chạm vào".
Phác Thái Anh đợi Kim Trân Ni phát tiết xong, vẻ mặt chờ mong Kim ngự tỷ cho mình một lời giải thích, Kim ngự tỷ nhìn biểu lộ của Phác Thái Anh, vẻ mặt thỏa mãn nói "câu dẫn phụ nữ có chồng" Phác Thái Anh sau khi nghe giải thích, cảm giác nếu bây giờ có mấy cái hiệu ứng hoạt hình thì đầu của cô nhất định là bốc khói rồi.Vote ⭐️ nhé 🫶
Kim Trân Ni sấy khô tóc xong trở lại giường chờ Phác Thái Anh trả lời, Phác Thái Anh hít một hơi nghĩ, chết thì chết, chết cũng không thể nói dối, sau đó ngối diện Kim Trân Ni nói "Trân Ni, em không thích nói dối, càng không muốn gạt chị, em có thể nói cho chị biết, nhưng đừng giận em có được không?" Kim Trân Ni nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của Phác Thái Anh nhẹ gật đầu.
Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni gật đầu mới yên tâm một chút, thành thật nói "Trân Ni, em thuần thục vì trước đây em từng có bạn gái, khi em học cấp 2 em ý thức được mình thích nữ nhân, người đầu tiên em thích là lão sư Anh ngữ của em, nhưng khi đó em còn nhỏ, không có dũng khi thổ lộ, cho nên chỉ có thể gọi là yêu thầm thôi, khi em học cấp 3 lão sư kia kết hôn. Em có mối tình đầu tiên chính thức với bạn học cấp 3 của mình, tên Trương Hạ Lam. Chúng em cùng một chỗ chưa tới nửa năm đã chia tay, kỳ thật chúng em chỉ tốt đẹp được 3 tháng, sau 3 tháng cô ấy sau lưng em tìm bạn trai, khi em phát hiện cô ấy không thừa nhận, có một ngày em nhìn thấy người nam kia hôn cô ấy, cô ấy mới thừa nhận.
Lần đầu tiên cô ấy xin em tha thứ, em đồng ý, nhưng em phát giác cô ấy không hối cải, vẫn sau lưng em tìm nam nhân, lúc đó em biết được đối với em là sự sỉ nhục lớn nhất, tuy em rất đau lòng, không nỡ, nhưng em vẫn dứt khoác cùng cô ấy chia tay.
Sau khi chia tay em trở nên đờ đẫng, không học, không thích đọc sách, khoảng thời gian đó em vô cùng thống khổ, em nghĩ mãi không rõ vì sao em đối với cô ấy tốt như vậy mà cô ấy lại tổn thương em, em vẫn cảm thấy em không phải loại người day dưa đeo bám không buông, khi chúng em xác định quan hệ em đã nói với cô ấy, nếu cô ấy thích người khác chỉ cần nói với em một tiếng, em sẽ để cô ấy ra đi, nhưng cô ấy lại rõ ràng cho em đội nón xanh (cắm sừng).
Em rất hận, rất đau, em sợ đến trường phải gặp mặt cô ấy, mỗi ngày như cái xác không hồn đến trường cứ như vậy tới lúc tan học, có một ngày lúc tan học em nhìn thấy bạn trai cô ấy đến đón, bạn cô ấy đối với em cười nhạo. Em không còn tâm tình gì, về nhà quăng cặp, nằm dài trên sàn lấy con dao rọc giấy cứa một phát lên tay, rất kỳ quái em không cảm thấy đau, nghĩ đến nếu có đến cướp đem em đâm chết thì tốt rồi, em không còn biết gì nữa, khi em tỉnh lại thấy mình nằm trong bệnh viện, bà ngoại đã đưa em đến bệnh viện, bà ngoại nói em mất máu quá nhiều, còn viêm phổi phát sốt. Sau lần đó em như sống lại lần nữa, không giận, không hận. Chị vừa rồi hỏi em vì cái gì thuần thục, là bởi vì em đã từng, hơn nữa lúc đó còn xem qua rất nhiều sách ảnh cùng tài liệu"
Sau khi kể xong câu chuyện của mình, cô ngẩng đầu nhìn Kim Trân Ni, phát hiện nàng rưng rưng nước mắt, Phác Thái Anh biết Kim Trân Ni yêu thương mình, cô nâng tay lau đi nước mắt trên mặt nàng.
"Ngoan, đừng khóc, em không thích chị khóc, chị bây giờ là của em, nếu không nghe lời em sẽ không thương đâu nha~"
Kim Trân Ni nghe Phác Thái Anh nói thì "hì hì" nở nụ cười đánh yêu cô một phát, rồi dựa vào lòng Phác Thái Anh, giờ phút này hai người không nói chuyện, chỉ ôm nhau cảm thụ hơi ấm của đối phương. Phác Thái Anh hiểu được Kim Trân Ni là muốn dùng hành động chứng minh tình cảm của mình, không cần thề non hẹn biển, không cần những lời đường mật. Kim Trân Ni không nghĩ muốn hỏi thêm nữa, nàng không muốn làm Phác Thái Anh nhớ lại những chuyện không vui kia, nàng thầm nghĩ phải hảo hảo yêu cô, ôm cô một cái.
Hai người xác định quan hệ khiến chuyến du lịch trở nên vui vẻ và vô cùng lãng mạn. Trong năm ngày nghỉ này Phác Thái Anh nắm tay Kim Trân Ni đi chơi khắp nơi, cùng nhau chơi tàu lượn (roller coaster), cùng nhau ngồi đu quay (ferris wheel), cùng nhau ăn kẹo bông gòn, mặc áo tình nhân. Kim Trân Ni cảm giác mình biến thành tiểu hài tử, ôm con gấu to Phác Thái Anh đưa cho nàng, Kim Trân Ni vui vẻ hôn lên môi Phác Thái Anh.
Tình nhân cùng một chỗ bất luận làm chuyện gì đều cảm thấy hạnh phúc, hai người mấy ngày nay có khi sẽ đi dạo, có khi là cùng dạy sớm xem mặt trời mọc, hoặc là sẽ đến nơi cao tốt nhất để ngắm sao, không thì đến bờ biển. Buổi tối trở lại khách sạn ôm nhau ngủ, Phác Thái Anh sau lần kích tình kia cũng không có đòi hỏi Kim Trân Ni, cô muốn chờ Kim Trân Ni muốn cô trước. Mặc dù đã từng phát sinh quan hệ, nhưng đều là cô chạm người ta, còn cô thì chưa từng bị chạm qua, cho nên những ngày này hai người chỉ đơn giản ôm thân mật một cái, hoặc vuốt ve một chút thôi.
Kim Trân Ni cũng không có sốt ruột chuyện này, nghĩ dù sao người cũng đã nằm trong tay mình, cũng không sợ cô sợ hãi bỏ chạy nữa, từ từ cảm nhận mới có hương vị của tình yêu. Hơn nữa từ từ cũng không sợ trễ, tiểu tử Phác Thái Anh kia không có định lực, chỉ cần nàng khiêu khích một chút đã không chịu nổi rồi.
Ngày cuối cùng của chuyến du lịch, hai người không ra ngoài, trải qua một ngày chán ngấy trên giường. Đến lúc chia tay ở sân bay Phác Thái Anh đáng thương nhìn Kim Trân Ni, bỉu môi lôi kéo tay Kim Trân Ni không buông, Kim Trân Ni nhìn con tôm nhỏ tỏ vẻ tiểu tử đáng thương, đưa ta nựng nựng mặt cô.
"Thái Anh nghe lời, hai ngày nữa là đi học lại, chúng ta có thể gặp mặt rồi a, đến nơi tôi điện thoại cho em"
"Người ta không nỡ xa Ni Ni nha, hôn một cái đi" Phác Thái Anh xấu xa đưa cái miệng nhỏ ra. Kim Trân Ni cưng chiều hôn môi Phác Thái Anh một cái, còn hư hỏng dùng đầu lưỡi kiếm kích thích Phác Thái Anh làm Phác Thái Anh ôm nàng vào lòng, hung hăng hôn nàng. Kim Trân Ni nghĩ thầm, xem đi, quả nhiên là con tôm luộc này không được chút xíu kích thích.
Trước cửa check-in, Phác Thái Anh vẫn níu kéo ôm Kim Trân Ni hôn một chút mới chịu lên máy bay. Kim Trân Ni bay trễ hơn nửa tiếng so với cô, trước khi cất cánh Phác Thái Anh còn nhắn tin cho nàng "Ni Ni, chị nhớ là về đến nhà phải gọi điện cho em, em chờ chị, muah 💋💋 muah"
Kim Trân Ni nhìn tin nhắn cười ngọt ngào, từ sau khi Phác Thái Anh thổ lộ với nàng, nàng bỗng cảm thấy nàng không còn là chính mình nữa rồi, tính cách đều thay đổi (đương nhiên chỉ trước mặt Phác Thái Anh thôi), đối với Phác Thái Anh đột nhiên thổ lộ nàng không cho là quá nhanh, phương thức ở chung của mỗi người không giống nhau, những việc từng trải cũng khác nhau, nàng hiểu thói quen sinh hoạt của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cũng biết ý nghĩ trong lòng nàng, như vậy là đủ rồi, không cầu oanh oanh liệt liệt yêu nhau, chỉ cầu bình bình đạm đạm cùng một chỗ.
Tình yêu mà chỉ nói đến kích tình thì kết cục cuối cùng chỉ có chia tay, tất nhiên cái gì cũng không còn, tình cảm như vậy chỉ thích hợp vui đùa, Kim Trân Ni đã qua cái tuổi đùa vui đó, cũng sớm không có cái tính cách phiêu bạt bất định, mà Phác Thái Anh càng là một người không lấy tình cảm ra làm trò chơi.
Tình cảm đồng tính vốn sẽ khiến xã hội xa lánh, áp lực dưới sự xa lánh đó đụng phải người khiến mình động tâm cũng rất khó có được, hơn nữa người này đối với mình cũng động tâm, càng muốn hảo hảo quý trọng.
Kim Trân Ni sẽ không đi quản suy nghĩ của người ta, nàng chỉ quan tâm đến người khiến nàng động tâm, sẽ cố gắng để có được. Nhớ tới trong một quyển sách có câu, có người sẽ kết hôn trước khi yêu, có người yêu trước khi kết hôn, lại có ít người yêu nhau, yêu nhau thật lâu mới kết hôn, vô luận là trường hợp nào trong 3 trường hợp ở trên thì người đó cũng nắm chắc được tình yêu đời mình. Kim Trân Ni nghĩ mình thuộc trường hợp thứ hai, yêu nhau, ở bên nhau, thay đổi vì nhau, kết hôn. Cả hai đều động tâm vì đối phương, đương nhiên muốn tiến đến tình yêu, từ tình yêu gia tăng tình cảm, xúc tiến thân mật, từ thân mật hiểu rõ nhau, dây dưa cùng một chỗ.
Ai cũng có khuyết điểm và đương nhiên nàng cũng có, nàng và Phác Thái Anh chỉ mới bắt đầu, con đường sau này còn rất dài. Các nàng từ quen biết nhau đi đến mến nhau, sau đó tìm hiểu nhau, ai cũng nói yêu thì dễ, giữ được mới khó, cái này đồng đạo lý với đấu tranh giành thiên hạ dễ dàng, giữ được giang sơn mới là khó.
Kim Trân Ni chưa nói qua những chuyện này với Phác Thái Anh, nàng cũng không biết Phác Thái Anh có đồng suy nghĩ với nàng không, bất quá nàng biết rõ giấc mơ trong lòng Phác Thái Anh, lúc Phác Thái Anh nói cho cô bí mật trong lòng, nàng biết, dù Phác Thái Anh không nói gì, nhưng nàng biết các nàng có cùng mục tiêu.
Nghĩ tới đây Kim Trân Ni không tự giác mỉm cười, mở điện thoại ra xem, xem lại hình mấy ngày nay, các nàng cùng một chỗ chụp rất nhiều hình, Phác Thái Anh thật là một kẻ dở hơi, tư thế nào, biểu lộ gì, động tác quái gỡ nào cũng có, đến hình các nàng chụm đầu chụp chung, Kim Trân Ni dùng ngón tay vuốt ve màn hình di động, sau đó chọn đặt làm hình nền chính.
Phác Thái Anh về đến nhà, phát hiện ba mẹ không có nhà, nhìn thấy tờ giấy dán trên tủ lạnh, bất đắc dĩ thở dài, nguyên lai ba mẹ không chịu nổi tịch mịch bay ra đảo nghỉ dưỡng rồi, Phác Thái Anh dán lại tờ giấy lên tủ lạnh, nhìn đồng hồ, biết Kim Trân Ni còn chưa tới nhà, trước hết là nên đi tắm.
Kim Trân Ni về đến nhìn thấy ba mẹ ngồi xem báo trên sofa, ân cần hỏi thăm một chút, rồi lên lầu về phòng, dọn dẹp hành lý, cầm điện thoại bấm cho Phác Thái Anh, lúc này Phác Thái Anh đã tắm rửa xong nằm trên giường sắp ngủ, nghe điện thoại vang lên vội bắt máy.
"Ah, Ni Ni, chị về đến nhà rồi sao? Có mệt không? Em nhớ chị lắm a" Phác Thái Anh ân cần thân mật hỏi thăm.
"Không mệt a, chỉ ngồi thôi thì làm sao mệt, tôi vừa về tới nhà, mới lên phòng, biết em nhớ tôi nên tôi gọi cho em, còn chưa đi tắm, trên máy bay thật bẩn" Kim Trân Ni vẻ mặt ghét bỏ nói.
"Ni Ni còn chưa tắm sao? Vậy nhanh nhanh đi tắm đi, tắm xong rồi gọi cho em" Phác Thái Anh vui vẻ nói.
"Em nha, dính tôi như vậy, tôi đi tắm đây, chút nữa gọi cho em, bye bye"
"Ừm, bye bye Ni Ni"
Kim Trân Ni cúp điện thoại, cười ngọt ngào, cảm giác gần đầy càng ngày càng trẻ con, cô luận là suy nghĩ hay hành vi đều trẻ con, xem ra mình thật sự tìm được tình yêu rồi, cảm giác vẫn còn không chân thực, nàng đi đến tủ áo lấy váy ngủ rồi đi vào phòng tắm.
So với Kim Trân Ni, Phác Thái Anh tươi cười thiệt nhiều, cười toe toét, nắm điện thoại trong tay ha ha cười muốn chảy nước miếng, nhìn như một kẻ mê gái. Sau khi ngây ngốc cười, Phác Thái Anh linh quang chợt lóe, nghĩ "dù sao ba mẹ cũng không có nhà, mình dứt khoát đi tìm Ni Ni a, như vậy cũng dễ dàng cùng nàng về thành phố Z"
Nghĩ đến là ngay lập tức chạy đến bàn sách, mở máy tính đặt vé máy bay đi quốc gia L. Thu dọn một chút hành lý, để cho ba mẹ một tin nhắn rồi đi ra ngoài.
Kim Trân Ni tắm xong đi sấy tóc, xong thì lấy điện thoại ra bấm một dãy số, lúc này tôm luộc đang trên taxi, Phác Thái Anh nhìn thấy là điện thoại của Kim Trân Ni, chuẩn bị tâm lý xong bắt máy "Ni Ni, tắm xong rồi a, hì hì, khẳng định là rất thơm nha, có đói bụng không? Ở bên chị có phải vẫn là buổi chiều không?" Phác Thái Anh thận trọng hỏi.
"Thái Anh, em nói chuyện có cần buồn nôn vậy không, như trẻ con ấy" Kim Trân Ni tâm và miệng không đồng nhất nói, kỳ thật trong nội tâm thích chết được.
"OH, Ni Ni không thích em nói như vậy sao? Nhưng là em thấy chị rất thích nghe a, mỗi lần em nói như vậy Ni Ni đều lộ ra vẻ thẹn thùng nha" Phác Thái Anh ăn ngay nói thật.
Kim Trân Ni nghe xong những lời này trong nội tâm thầm nghĩ, con tôm luộc chết tiệt này, da mặt càng ngày càng dày, dám khiêu khích nàng, hừ, đợi đấy, đến khi gặp lại ta sẽ hảo hảo nựng cái má lúm đồng tiền của ngươi. Kim ngự tỷ thật là phúc hắc ah! Nàng không đáp lời Phác Thái Anh mà trả lời vấn đề trước đó.
"Tôi còn chưa đói, bên này vẫn là buổi chiều, đợi đến tối rồi ăn luôn, Thái Anh có phải đói bụng rồi không, bên đó giờ đã đến giờ ăn tối, tự mình nấu chút đồ ăn đi" Phác Thái Anh nghe được đáp án mình muốn cũng không muốn dây dưa nữa, cũng sắp đến sân bay rồi, chút nữa còn phải trả tiền, nếu tiếp tục nói chuyện chắc chắn sẽ bị Kim Trân Ni phát hiện, cho nên liền mượn cớ rút lui "chị nhắc em liền thấy đói bụng, em đi nấu một chút đồ ăn đây, bye bye Ni Ni" Kim Trân Ni trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn nói bye bye rồi cúp điện thoại, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, đi đến giường thuận tay cầm cuốn sách, đọc một chút liền ngủ.
Phác Thái Anh đáp xuống quốc gia L cũng đúng giờ cơm tối, cô chớt nhớ mình không có hỏi rõ địa chỉ nhà Kim Trân Ni, chỉ biết khu M, trước hết đánh xe đến khu M, lúc xuống xe gọi điện thoại cho Kim Trân Ni. Kim Trân Ni lúc này vừa bị mẹ Kim đánh thức, đầu còn chưa khôi phục ý thức chợt nghe di động vang lên, cũng không nhìn ai gọi liền bắt máy.
"Xin chào..."
"Ni Ni, chị đang ngủ hả?"
Nghe được thanh âm Phác Thái Anh, Kim Trân Ni thanh tỉnh nói "Không có, vừa bị mẹ tôi đánh thức, đợi lát nữa xuống nhà ăn cơm tối, em ăn cơm chưa? Đang làm gì? Như thế nào ồn ào như vậy?"
"Ni Ni, em đang ở bên ngoài, em tới tìm chị, em đang ở khu M quốc gia L, chị có thể đến đón em không?"
Kim Trân Ni nghe Phác Thái Anh nói xong là hoàn toàn thanh tỉnh, nội tâm vô cùng cảm động, nhưng nghĩ đến cô không chịu nghỉ ngơi đến tìm nàng thì tâm lại đau, lạnh giọng nói "Cho tôi biết vị trí, đứng tại chỗ không được nhúc nhích, đợi tôi đến đón".
Sau khi Phác Thái Anh nói địa điểm Kim Trân Ni liền cúp điện thoại, nhìn điện thoại trong tay Phác Thái Anh cảm thấy ủy khuất, không biết vì sao Kim ngự tỷ tức giận, chẳng lẽ nàng sợ mình đến gặp ba mẹ nàng, hay còn nhiều khả năng khác, nghĩ đến những nguyên nhân có thể, Phác Thái Anh trong nội tâm bắt đầu kiểm điểm chính mình, có phải cô quá lỗ mãng rồi không, dù sao người ta cũng là gia đình giàu có, trong nhà khẳng định có rất nhiều bằng hữu thân thích, bạn học Phác có điểm này rất tốt, có chuyện gì cũng sẽ tìm nguyên nhân trên người mình, không có đổ lỗi cho người khác.
Khi Phác Thái Anh còn đang suy nghĩ lung tung thì bị một ngọn đèn chiếu vào mặt, Phác Thái Anh dùng tay cản ánh sáng đèn, nhìn thân ảnh đi tới hướng mình, Kim Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh thì rất vui vẻ nhưng vẫn dùng biểu lộ lạnh lùng nói "Tại sao không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chơi nhiều ngày như vậy không mệt sao?"
"Ni Ni, cái này..."Phác Thái Anh ủy khuất muốn hỏi, nhưng lại sợ hỏi ra vấn đề làm cho Kim Trân Ni khó xử, ấp a ấp úng cả buổi cũng không nói nên lời.
Kim Trân Ni nhìn biểu lộ cùng cách nói chuyện của Phác Thái Anh lập tức hiểu rõ, ngữ khí của mình quá lạnh đã hù tôm nhỏ sợ rồi, liền tiến đến ôm Phác Thái Anh, vui bẻ nói "Thái Anh, thực xin lỗi, tôi không phải muốn em sợ, chỉ là tôi đau lòng khi em bay qua bay lại mệt mỏi thôi, nghe lời tôi, không được nghỉ lung tung. Em xa như vậy đến tìm tôi, tôi rất vui, chúng ta về nhà trước a" Kim Trân Ni nói xong tay xoa mặt Phác Thái Anh, hôn lên môi cô.
Phác Thái Anh nghe ngữ khí Kim Trân Ni mềm mại lập tức cái gì nghị hoặc trong nội tâm đều không còn, nhìn Kim Trân Ni chủ động hôn môi mình thì không quan tâm cái gì nữa, mỹ nhân trong lòng cớ chi không hưởng thụ một chút, cô duỗi đầu lưỡi mình chủ động đáp lại Kim Trân Ni.
Kim Trân Ni đưa Phác Thái Anh về nhà ba mẹ, đây là lần đầu tiên Kim Trân Ni dẫn người về nhà. Kim Trí Tú cùng Kim Trân Ni chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, ba mẹ hai bên đều quen biết, cho nên Phác Thái Anh là người lạ đầu tiên Kim Trân Ni đưa về nhà, ba mẹ Kim đều rất kinh ngạc, bọn họ cũng không có nói chuyện, nhìn Phác Thái Anh, chờ con gái giới thiệu.
Kim Trân Ni trên đường về đều suy nghĩ nên giới thiệu thân phận Phác Thái Anh gì, nàng không biết Phác Thái Anh suy nghĩ như thế nào, tuy nàng đã nghĩ tới về sau sẽ ngả bài cùng ba mẹ, nhưng hiện tại thật không phải thời điểm, nếu chỉ giới thiệu với ba mẹ Phác Thái Anh là học sinh của mình có thể lại làm cô thương tâm. Lúc Kim Trân Ni kéo Phác Thái Anh đến cửa nhà cũng còn chưa nghĩ ra biện pháp hợp lý, người được mọi người công nhận là nữ vương cũng có lúc cũng không nghĩ ra biện pháp giải pháp vấn đề.
Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni trên đường đi như có điều suy nghĩ, liền hiểu quả nhiên là mình lỗ mãng đem cho Kim Trân Ni phiền toái. Bị Kim Trân Ni lôi vào nhà, lại bị ba mẹ Kim dùng ánh mắt ân cần hỏi thăm, liếc mắt thấy Kim Trân Ni nhíu mày, liền tươi cười tiến lên "Dạ thưa cô chú, con là đệ tử của Kim lão sư, tên Phác Thái Anh, nghỉ đông đến đây du lịch, vừa vặn gặp được Kim lão sư, đường đột đến đây thật quấy rầy mọi người rồi" nghe Phác Thái Anh nói Kim Trân Ni sững sờ, cái mũi xót xót, nhưng vì có ba mẹ ở đây nên nàng lập tức thu hồi biểu lộ, trong lòng thật cảm động, Phác Thái Anh khéo hiểu lòng người, nghĩ muốn ôm nàng một cái.
Ba, mẹ Kim nhìn cô bé gọn gàng đáng yêu rất thích, nghĩ nếu nữ nhi của mình cũng có thể vui vẻ như ánh mặt trời thế này thì tốt rồi.
"Là đệ tử của Trân Ni sao? Thật đáng yêu, bao nhiêu tuổi rồi? Lần đầu Trân Ni dẫn người bọn ta không quen về nhà làm bọn ta có chút kinh ngạc a, vừa vặn đến giờ cơm, lưu lại ăn cơm tối đi" mẹ Kim kéo tay Phác Thái Anh nói.
Phác Thái Anh được mẹ Kim khen có chút thẹn thùng, mặt đỏ bừng "thế con quấy rầy người rồi, con năm nay 21 tuổi"
Kim Trân Ni nhìn mẹ kéo tay Phác Thái Anh là không vui nha, Phác Thái Anh là của nàng, thuộc về nàng, thân thể chỉ có nàng mới được đụng chạm, mẹ nàng lôi kéo tay cô hiển nhiên làm cho nàng rất khó chịu, Kim Trân Ni nheo mắt nhìn mẹ nàng đang lôi kéo Phác Thái Anh hỏi đông hỏi tây, mặt không biểu tình bước lên rút tay Phác Thái Anh ra nói "mẹ, con mang Phác Thái Anh lên lầu cất hành lý, đợi lát nữa xuống" nói xong liền mang Phác Thái Anh như bay đi rồi, để lại vô số nghi hoặc cho ba, mẹ Kim.
Phác Thái Anh bị Kim Trân Ni lôi kéo đi vào phòng của nàng, vừa vào cửa đã bị Kim Trân Ni dán lên cửa, cảm giác cổ mình có chút ẩm ướt, sau đó bị mút tê rần, Phác Thái Anh không có phản ứng, chờ Kim Trân Ni phát tiết xong sẽ nói cho cô biết nguyên nhân. Cái này là quy định bất thành văn khi du lịch lập thành, bởi vì du lịch lần đó mang Kim Trân Ni đi chơi, lúc đụng phải một đứa bé ngoại quốc ôm chân Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cảm thấy thật đáng yêu mới cúi xuống ôm đứa bé kia, kết quả đưa tới khi trở về khách sạn bị Kim Trân Ni phúc hắc áp trên giường, còn bá đạo lưu lại dấu ấn trên mi mắt của cô, xong mới chịu buông tha cho cô.
Kim ngự tỷ cho biết lý do vì cô câu dẫn thiếu nữ vị thành niên, Phác Thái Anh nghe xong là đứng hình, cái gì mà thiếu nữ vị thành niên, rõ ràng chỉ là đứa bé, khiến cho Phác Thái Anh vài ngày sau đó đều mang theo cái dấu ấn trên mi mắt kia đi ra ngoài. Tính chiếm hữu của Kim Trân Ni quả nhiên đáng sợ, về sau chắc bạn học Phác phải dán hàng chữ to trên người a "tất cả quyền sở hữu thuộc Kim Trân Ni, xin đừng chạm vào".
Phác Thái Anh đợi Kim Trân Ni phát tiết xong, vẻ mặt chờ mong Kim ngự tỷ cho mình một lời giải thích, Kim ngự tỷ nhìn biểu lộ của Phác Thái Anh, vẻ mặt thỏa mãn nói "câu dẫn phụ nữ có chồng" Phác Thái Anh sau khi nghe giải thích, cảm giác nếu bây giờ có mấy cái hiệu ứng hoạt hình thì đầu của cô nhất định là bốc khói rồi.Vote ⭐️ nhé 🫶