[Chaennie] Ngự tỷ lão sư
Chương 10: Tỏ tình [H nhẹ]
Hai đầu lưỡi nóng hổi tan chảy trong miệng, dây dưa đùa giỡn nhau, quấn quýt xoay trở, hai đầu lưỡi như thăm dò lãnh địa đối phương, kéo đẩy qua lại miệng đối phương, sau đó liếm láp đối phương, hai người ngươi tới ta đi, rất náo nhiệt. Thời gian dần qua, Phác Thái Anh thu lưỡi của mình khiến lưỡi Kim Trân Ni cũng theo này đi ra, sau đó nhân cơ hội dùng đôi môi mềm mại của mình cắn lấy đầu lưỡi lộ ra của nàng, dùng lưỡi mình liếm láp thứ mềm mại tốt đẹp nhất trên đời, lưỡi đụng lưỡi, tâm cùng tâm thương thông.
Thời điểm nụ hôn lên cao như bốc hỏa, nghe được tiếng vỗ tay cùng huýt sáo xung quanh, làm cho các nàng từ trong kích tình trở về thực tại, Kim Trân Ni xấu hổ giấu mặt vào ngực Phác Thái Anh, Phác Thái Anh nhìn xung quanh thấy mọi người nhìn các nàng, đối với họ cười cười rồi kéo Kim Trân Ni đi.
Hai nàng mang chân trần nắm tay nhau đi trên bờ cát, một tay cầm giày. Các nàng không nói gì, chỉ nắm tay nhau đi tới, lúc này trong nội tâm các nàng đều là dư vị ngọt ngào của nụ hôn kích tình khi nãy. Phác Thái Anh thỉnh thoảng lén nhìn Kim Trân Ni, Kim Trân Ni đôi lúc cũng lén nhìn Phác Thái Anh, khi hai ánh mắt giao nhau, các nàng lập tức xoay hướng khác, trên mặt đều đỏ bừng lên.
Sau khi Phác Thái Anh hoàn toàn trở về hiện thực, bắt đầu không biết như thế nào đối mặt Kim Trân Ni, cho tới thời điểm này cả hai đều biết tình cảm của đối phương, Phác Thái Anh nội tâm biết rõ, sở dĩ Kim Trân Ni không nói gì là đợi cô nói, trong lòng Phác Thái Anh rất mâu thuẫn, quản không được trái tim mình, bây giờ cả hành vi cũng không quản được, nhìn vẻ mặt cùng ánh mắt mong chờ của Kim Trân Ni thật sự cô không nói nên lời, lương tâm khổ sở. Nghĩ đến sự chênh lệch của các nàng, Phác Thái Anh muốn lùi bước.
Kim Trân Ni nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Phác Thái Anh biết cô vẫn sợ, trong nội tâm một hồi ủy khuất, cảm thấy trái tim đau đớn, tay từ trong tay Phác Thái Anh rút lại, quay người muốn chạy đi, nàng không muốn Phác Thái Anh khó xử, cái gì nàng cảm thấy nên làm đều đã làm, nếu Phác Thái Anh vẫn e dè thì nàng cũng không thể cưỡng cầu, cố nén nước mắt, Kim Trân Ni quay người bỏ chạy. Phác Thái Anh nhìn tay mình bị bỏ lại, nhìn thân ảnh Kim Trân Ni chạy đi, trong nội tâm đau nhức kịch liệt, lúc này cô mới ý thức được, cô căn bản không thể không có nàng, không thể để nàng chịu ủy khuất, dù một chút, vội vàng đuổi theo kéo cánh tay Kim Trân Ni. Tay nàng bị Phác Thái Anh giữ chặt, nàng cho rằng Phác Thái Anh thương hại mới lôi kéo nàng, xoay người lại, giơ tay lên... trên mặt Phác Thái Anh xuất hiện hình dấu 5 ngón tay, rồi quay người tiếp tục chạy, Phác Thái Anh sau khi bị đánh cái gì cũng không để ý, đuổi theo Kim Trân Ni, từ phía sau ôm nàng, khóc nói:
"Trân Ni, chị hãy nghe em nói, em biết rõ biểu lộ của em vừa rồi khiến chị đau lòng, nhưng em chưa từng nghĩ muốn rời bỏ chị, em chỉ sợ em không tốt, không xứng với chị, trong lòng em chị là người ưu tú nhất, là khát vọng của đám đệ tử trong trường, là chủ tịch một tập đoàn, mà em chỉ là một sinh viên còn chưa tốt nghiệp, em biết chị tốt với em, dù là làm mặt lạnh với em tương đối nhiều, nhưng em cảm nhận được tình ý chị đối với em, em thậm chí nghĩ cố chấp ở bên cạnh bảo vệ chị, dù chỉ được nhìn thấy chị cũng tốt lắm rồi, nhưng em không quản được trái tim mình, hiện tại đến hành vi cũng không quản được.
Những ngày nghỉ này em rất nhớ chị, nhớ mỗi ngày, buổi tối ngủ đều mơ thấy chị, Trân Ni em yêu chị, không muốn mất chị, em sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ, trở thành một người có thể xứng với chị, đừng khóc Trân Ni, nghe chị khóc trái tim em tan nát rồi, từ hôm nay trở đi em sẽ không để cho chị rơi lệ vì em một lần nào nữa, em sẽ ôm chị, cưng chiều chị, mỗi ngày nấu cơm cho chị ăn" Phác Thái Anh vừa nói vừa khóc, nói xong lời cuối cùng chính mình ngồi xổm xuống bờ cát khóc.
Kim Trân Ni nghe xong lời kết của Phác Thái Anh trong nội tâm đau xót có, ngọt ngào có, nhìn Phác Thái Anh ngồi xổm trên bờ cát khóc rối lên, vội vàng đở cô đứng dậy, lau nước mắt cho cô, Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni lau nước mắt cho mình thì dùng sức kéo người trước mặt vào lòng, nói "Trân Ni, chị đừng giận em được không? Chúng ta cùng một chỗ được không? Em sẽ hảo hảo yêu thương chị"
Phác Thái Anh ôm chặt Kim Trân Ni cười nói, Kim Trân Ni bị Phác Thái Anh ôm, nghe Phác Thái Anh thổ lộ trên mặt lộ ra một nụ cười xán lạn, ngẩng đầu nhìn vào mắt Phác Thái Anh, lúc này trên mặt Phác Thái Anh lộ ra má lúm đồng tiền, trong nội tâm yêu chết người này rồi, tay xoa mặt Phác Thái Anh, tiến tới dựa vào người Phác Thái Anh, ngẩng đầu hôn lên má lúc đồng tiền, sau đó đau lòng nhìn Phác Thái Anh "Thái Anh, vừa rồi tôi đánh em đau lắm phải không? Em xem, đỏ hết rồi, rất đau phải không? Tôi xin lỗi, tôi không nên hiểu lầm em"
Nàng nói xong vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Phác Thái Anh, cô giả vờ rất đau nói "Phải, phải, rất là đau, Trân Ni hôn mới hết đau nha"
Kim Trân Ni biết rõ Phác Thái Anh là đang giả bộ đáng thương, nhưng nàng thích cái bộ dạng này của cô, đem Phác Thái Anh kéo lại hôn một chút, liếm một chút, Phác Thái Anh bị liếm đến ngứa, ha ha cười rộ lên.
Phác Thái Anh đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, liền nắm tay Kim Trân Ni nói "Trân Ni, chị còn chưa trả lời em nha"
Kim Trân Ni cười xấu xa, phát giác tôm luộc hôm nay hình như thông minh hơn, sau đó hôn lên khóe miệng tôm luộc một cái, nói "Đây là đáp án của tôi" nói xong quay người bỏ chạy, Phác Thái Anh vốn ngẩn người, sau đó đuổi theo Kim Trân Ni, nắm tay nàng vui vẻ níu "mặc kệ, em xem như nụ hôn vừa rồi là nụ hôn đính ước, từ giờ trở đi chị thuộc về em"
Bởi người ta nói trong tình yêu con người ta chỉ số thông minh đều bằng không a, có thể nói ra những lời thật trẻ con.
Phác Thái Anh nắm tay Kim Trân Ni đi về khách sạn của cô, thu dọn hành lý, làm thủ tục trả phòng, đi theo Kim Trân Ni về khách sạn của nàng. Chủ tịch đúng là chủ tịch, ở phải là phòng tổng thống, Phác Thái Anh nhìn căn phòng trước mắt trong nội tâm không chịu nổi ai thán một tiếng, Kim Trân Ni đương nhiên biết rõ trong lòng Phác Thái Anh nghĩ gì, đi đến ôm eo Phác Thái Anh, hôn môi cô nói "Thái Anh, tôi biết trong lòng em còn nhiều lo nghĩ, cần phải có thời gian thích ứng, tôi sẽ cho em thời gian làm quen, em đừng quá để ý những thứ phù du trước mắt này, tôi chỉ muốn em, muốn một gia đình ấm áp". Phác Thái Anh biết Kim Trân Ni quan tâm mình, trong nội tâm không khỏi cảm thấy ấm áp, có được nàng cả đời này còn cầu gì hơn.
Phác Thái Anh nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn tối, không muốn Kim Trân Ni bị đói liền dẫn nàng xuống nhà hàng dưới khách sạn ăn cơm. Trên đường đi Kim Trân Ni giống như tiểu nữ nhân dựa vào người Phác Thái Anh, Phác Thái Anh nhìn nữ nhân trong lòng vẻ mặt có chút ngượng ngùng hạnh phúc so với người ngày thường ra dáng băng sơn thiệt là tương phản rất lớn, nữ nhân luôn có một mặt dịu dàng nhất, chỉ là xem nữ nhân này thể hiện nó với ai mà thôi.
Đến nhà hàng, Phác Thái Anh để ý chọn những món Kim Trân Ni thích ăn, còn Kim Trân Ni gọi cho Phác Thái Anh một phần cơm chiên, sau khi thức ăn được dọn lên đầy đủ, Phác Thái Anh vừa ăn vừa nhìn Kim Trân Ni ngây ngô cười, Kim Trân Ni nhìn đứa ngốc vui cười, giúp cô lấy hạt cơm bên mép xuống rồi bỏ vào miệng mình, biết Phác Thái Anh thích ăn thịt, nàng cắt một miếng beefsteak đút cho Phác Thái Anh. Ăn xong đã đến 9 giờ, nhìn Phác Thái Anh chảy mồ hôi ròng ròng, Kim Trân Ni đưa tay lau mồ hôi cho cô, ha ha, tình nhân yêu nhau thật sự sẽ không cần bề ngoài hoa lệ lãng mạn, chỉ cần nghĩ đến nhau, lơ đãng làm một động tác ấm áp cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Trở lại phòng dành cho tổng thống, Phác Thái Anh vốn muốn cùng Kim Trân Ni tắm rửa, nhưng lại nghĩ như vậy có phải phát triển quá nhanh rồi không?! Liền buông tha ý nghĩ này. Kim Trân Ni cầm váy ngủ trong tay cũng suy nghĩ không biết Phác Thái Anh có muốn tắm cùng không, nhưng lời này nếu nàng nói ra sẽ rất thẹn thùng, tuy là thân thể nàng đã sớm bị Phác Thái Anh nhìn thấu, nhưng lúc này không như lúc đó. Phác Thái Anh lấy lại tinh thần xem thấy mặt Kim Trân Ni đỏ bừng lập tức hiểu được ý nghĩ của nàng, chạy như điên đến vali lấy đại một cái T-shirt cùng quần chip, lôi kéo Kim Trân Ni đi đến phòng tắm.
"Trân Ni, chúng ta cùng nhau tắm nha"
Phác Thái Anh xấu xa cười cười. Kim Trân Ni nhìn người kia cười xấu xa lại nghe được những lời khiêu khích, không chịu yếu thế hơn, nàng nâng cằm cô lên, nói "Nguyên lai Thái Anh của tôi muốn nhìn tôi như vậy a, tôi đây liền thỏa mãn nguyện vọng của em"
Nói xong tay bắt đầu cởi bỏ y phục của mình. Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni cởi áo, rồi bỏ quần, trên người chỉ còn lại cái bra cùng quần chip, thân thể không tránh khỏi bắt đầu nóng lên, nhiệt huyết sôi trào, nhìn mỹ nhân trước mắt như mặc bikini hai mảnh, Phác Thái Anh nuốt nước bọt, cô biết, nếu cô còn tiếp tục nhìn, cô sẽ muốn Kim Trân Ni, nhưng bây giờ muốn cô rời đi cô cũng không làm được.
Phác Thái Anh nâng cánh tay xoa xoa mặt Kim Trân Ni, tiếp theo trượt xuống cổ, bả vai, xương quai xanh, rồi xuống cánh tay, ngay cả vùng da dưới cánh tay cũng không có buông tha, đại não đã không còn chi phối được hành vi của Phác Thái Anh, lúc này không còn suy nghĩ được gì nữa rồi, tiến lên áp sát Kim Trân Ni, một tay xoa xoa lưng Kim Trân Ni, lúc đụng phải bra, nhích ngón tay một cái, nội y được mở ra, Kim Trân Ni dựa vào người Phác Thái Anh cảm nhận được sự đụng chạm của cô, cảm giác thân thể nóng như lửa, trước ngực buông lỏng lại để cho nội tâm nàng cảm thấy thẹn thùng, nàng cảm thấy hiện tại nhất định là mặt đã đỏ bừng, đoán chừng đỏ tới ngón chân luôn rồi, nàng luồng tay vào bên trong T-shirt bắt đầu vuốt ve lưng Phác Thái Anh.
Tay Phác Thái Anh chạy loạn trên người Kim Trân Ni, các ngón tay không buông tha chỗ nào, cảm thụ da thịt mềm mại càng ra sức vuốt ve nhiều hơn, từ sau lưng di chuyển lên trước ngực Kim Trân Ni, đem bra đang kẹp giữa các nàng bỏ đi, bàn tay đặt trên ngực Kim Trân Ni văn vê xoan nắn, cảm giác tiểu anh đào cương cứng thẳng đứng trong lòng bàn tay, Phác Thái Anh lại dùng lòng bàn tay cọ xát trọng tâm, thân thể Kim Trân Ni cho đến bây giờ không có bị người khác chạm qua, làm sao chịu được kích thích như vậy, liền ngâm ra một tiếng "Ưm ~ Thái... Anh..." Phác Thái Anh hôn lên môi Kim Trân Ni, đầu lưỡi không ngừng trong miệng nàng quấy phá, bàn tay không ngừng xao nắn hai khỏa đầy đặn, Kim Trân Ni lúc này đã không còn đứng vững, thân thể hoàn toàn dựa vào người Phác Thái Anh, nàng bị cô kích thích rên rỉ không ngừng.
Phác Thái Anh dùng một tay ôm Kim Trân Ni, một tay trong trượt xuống quần chip, bàn tay mơn trớn trên bụng Kim Trân Ni, Phác Thái Anh dùng chân tách hai chân Kim Trân Ni ra, đem ngón tay của mình trượt vào giữa hai chân nàng, cảm thấy phía dưới nóng ướt, ngón trỏ văn vê cánh hoa, ngón giữa kích thích hoa trạch, Kim Trân Ni chỉ cảm thấy bụng dưới càng ngày càng nóng, phía dưới cảm giác bức rức dồn nén, một loại cảm giác nói không nên lời, vừa khó chịu vừa thoải mái. Phác Thái Anh buông tha môi Kim Trân Ni sau khi cô đã gặm nhắm đến sưng đỏ, chuyển qua tai, cô lè lưỡi bắt đầu kích thích.
"Ah~ ưm~ Thái... Anh... thật kỳ quái" Kim Trân Ni lúc này đã không nói nên lời.
"Bảo bối, nghe em, ngoan ngoãn hưởng thụ" Phác Thái Anh thỉnh thoảng hướng tai Kim Trân Ni thổi nhiệt khí.
Bị kích thích như vậy Kim Trân Ni cảm thấy hạ thân ngày càng gấp, cảm giác bức rức khó chịu tràn ngập thân thể, tay ôm chặt lưng Phác Thái Anh, bụng dưới kịch liệt run rẩy... nàng đến cao trào. Phác Thái Anh vội vàng ôm lấy Kim Trân Ni, nhìn thấy nàng toàn thân vô lực xụi lơ trong lòng mình, Phác Thái Anh đem Kim Trân Ni ôm ra phòng ngủ đặt lên giường, sao đó quay lại phòng tắm mở đầy bồn nước ấm, rồi lại ôm Kim Trân Ni cho ngâm vào bồn. Sau một lúc hồi phục Kim Trân Ni tự tắm cho mình, Phác Thái Anh nhìn nàng bình thường trở lại mới đi ra ngoài vọt vào một phòng tắm khác.
Phác Thái Anh tắm rất nhanh, tắm xong leo lên giường, mở TV xem chờ Kim Trân Ni, nửa tiếng sau Kim Trân Ni một thân váy ngủ chầm chậm đi ra.
Phác Thái Anh nhìn thấy bảo bối của mình liền nhảy vội xuống giường ôm nàng, kết quả bị Kim Trân Ni cho ngã lên trên giường, Phác Thái Anh không rõ lắm nằm trên nhìn Kim Trân Ni, Kim Trân Ni chống tay hai bên đầu Phác Thái Anh nói "Thái Anh, vừa rồi nhìn em rất thích a, nói tôi nghe một chút, vì cái gì thủ pháp thuần thục như vậy?"Vote ⭐️ nhé 🫶
Thời điểm nụ hôn lên cao như bốc hỏa, nghe được tiếng vỗ tay cùng huýt sáo xung quanh, làm cho các nàng từ trong kích tình trở về thực tại, Kim Trân Ni xấu hổ giấu mặt vào ngực Phác Thái Anh, Phác Thái Anh nhìn xung quanh thấy mọi người nhìn các nàng, đối với họ cười cười rồi kéo Kim Trân Ni đi.
Hai nàng mang chân trần nắm tay nhau đi trên bờ cát, một tay cầm giày. Các nàng không nói gì, chỉ nắm tay nhau đi tới, lúc này trong nội tâm các nàng đều là dư vị ngọt ngào của nụ hôn kích tình khi nãy. Phác Thái Anh thỉnh thoảng lén nhìn Kim Trân Ni, Kim Trân Ni đôi lúc cũng lén nhìn Phác Thái Anh, khi hai ánh mắt giao nhau, các nàng lập tức xoay hướng khác, trên mặt đều đỏ bừng lên.
Sau khi Phác Thái Anh hoàn toàn trở về hiện thực, bắt đầu không biết như thế nào đối mặt Kim Trân Ni, cho tới thời điểm này cả hai đều biết tình cảm của đối phương, Phác Thái Anh nội tâm biết rõ, sở dĩ Kim Trân Ni không nói gì là đợi cô nói, trong lòng Phác Thái Anh rất mâu thuẫn, quản không được trái tim mình, bây giờ cả hành vi cũng không quản được, nhìn vẻ mặt cùng ánh mắt mong chờ của Kim Trân Ni thật sự cô không nói nên lời, lương tâm khổ sở. Nghĩ đến sự chênh lệch của các nàng, Phác Thái Anh muốn lùi bước.
Kim Trân Ni nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Phác Thái Anh biết cô vẫn sợ, trong nội tâm một hồi ủy khuất, cảm thấy trái tim đau đớn, tay từ trong tay Phác Thái Anh rút lại, quay người muốn chạy đi, nàng không muốn Phác Thái Anh khó xử, cái gì nàng cảm thấy nên làm đều đã làm, nếu Phác Thái Anh vẫn e dè thì nàng cũng không thể cưỡng cầu, cố nén nước mắt, Kim Trân Ni quay người bỏ chạy. Phác Thái Anh nhìn tay mình bị bỏ lại, nhìn thân ảnh Kim Trân Ni chạy đi, trong nội tâm đau nhức kịch liệt, lúc này cô mới ý thức được, cô căn bản không thể không có nàng, không thể để nàng chịu ủy khuất, dù một chút, vội vàng đuổi theo kéo cánh tay Kim Trân Ni. Tay nàng bị Phác Thái Anh giữ chặt, nàng cho rằng Phác Thái Anh thương hại mới lôi kéo nàng, xoay người lại, giơ tay lên... trên mặt Phác Thái Anh xuất hiện hình dấu 5 ngón tay, rồi quay người tiếp tục chạy, Phác Thái Anh sau khi bị đánh cái gì cũng không để ý, đuổi theo Kim Trân Ni, từ phía sau ôm nàng, khóc nói:
"Trân Ni, chị hãy nghe em nói, em biết rõ biểu lộ của em vừa rồi khiến chị đau lòng, nhưng em chưa từng nghĩ muốn rời bỏ chị, em chỉ sợ em không tốt, không xứng với chị, trong lòng em chị là người ưu tú nhất, là khát vọng của đám đệ tử trong trường, là chủ tịch một tập đoàn, mà em chỉ là một sinh viên còn chưa tốt nghiệp, em biết chị tốt với em, dù là làm mặt lạnh với em tương đối nhiều, nhưng em cảm nhận được tình ý chị đối với em, em thậm chí nghĩ cố chấp ở bên cạnh bảo vệ chị, dù chỉ được nhìn thấy chị cũng tốt lắm rồi, nhưng em không quản được trái tim mình, hiện tại đến hành vi cũng không quản được.
Những ngày nghỉ này em rất nhớ chị, nhớ mỗi ngày, buổi tối ngủ đều mơ thấy chị, Trân Ni em yêu chị, không muốn mất chị, em sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ, trở thành một người có thể xứng với chị, đừng khóc Trân Ni, nghe chị khóc trái tim em tan nát rồi, từ hôm nay trở đi em sẽ không để cho chị rơi lệ vì em một lần nào nữa, em sẽ ôm chị, cưng chiều chị, mỗi ngày nấu cơm cho chị ăn" Phác Thái Anh vừa nói vừa khóc, nói xong lời cuối cùng chính mình ngồi xổm xuống bờ cát khóc.
Kim Trân Ni nghe xong lời kết của Phác Thái Anh trong nội tâm đau xót có, ngọt ngào có, nhìn Phác Thái Anh ngồi xổm trên bờ cát khóc rối lên, vội vàng đở cô đứng dậy, lau nước mắt cho cô, Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni lau nước mắt cho mình thì dùng sức kéo người trước mặt vào lòng, nói "Trân Ni, chị đừng giận em được không? Chúng ta cùng một chỗ được không? Em sẽ hảo hảo yêu thương chị"
Phác Thái Anh ôm chặt Kim Trân Ni cười nói, Kim Trân Ni bị Phác Thái Anh ôm, nghe Phác Thái Anh thổ lộ trên mặt lộ ra một nụ cười xán lạn, ngẩng đầu nhìn vào mắt Phác Thái Anh, lúc này trên mặt Phác Thái Anh lộ ra má lúm đồng tiền, trong nội tâm yêu chết người này rồi, tay xoa mặt Phác Thái Anh, tiến tới dựa vào người Phác Thái Anh, ngẩng đầu hôn lên má lúc đồng tiền, sau đó đau lòng nhìn Phác Thái Anh "Thái Anh, vừa rồi tôi đánh em đau lắm phải không? Em xem, đỏ hết rồi, rất đau phải không? Tôi xin lỗi, tôi không nên hiểu lầm em"
Nàng nói xong vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Phác Thái Anh, cô giả vờ rất đau nói "Phải, phải, rất là đau, Trân Ni hôn mới hết đau nha"
Kim Trân Ni biết rõ Phác Thái Anh là đang giả bộ đáng thương, nhưng nàng thích cái bộ dạng này của cô, đem Phác Thái Anh kéo lại hôn một chút, liếm một chút, Phác Thái Anh bị liếm đến ngứa, ha ha cười rộ lên.
Phác Thái Anh đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, liền nắm tay Kim Trân Ni nói "Trân Ni, chị còn chưa trả lời em nha"
Kim Trân Ni cười xấu xa, phát giác tôm luộc hôm nay hình như thông minh hơn, sau đó hôn lên khóe miệng tôm luộc một cái, nói "Đây là đáp án của tôi" nói xong quay người bỏ chạy, Phác Thái Anh vốn ngẩn người, sau đó đuổi theo Kim Trân Ni, nắm tay nàng vui vẻ níu "mặc kệ, em xem như nụ hôn vừa rồi là nụ hôn đính ước, từ giờ trở đi chị thuộc về em"
Bởi người ta nói trong tình yêu con người ta chỉ số thông minh đều bằng không a, có thể nói ra những lời thật trẻ con.
Phác Thái Anh nắm tay Kim Trân Ni đi về khách sạn của cô, thu dọn hành lý, làm thủ tục trả phòng, đi theo Kim Trân Ni về khách sạn của nàng. Chủ tịch đúng là chủ tịch, ở phải là phòng tổng thống, Phác Thái Anh nhìn căn phòng trước mắt trong nội tâm không chịu nổi ai thán một tiếng, Kim Trân Ni đương nhiên biết rõ trong lòng Phác Thái Anh nghĩ gì, đi đến ôm eo Phác Thái Anh, hôn môi cô nói "Thái Anh, tôi biết trong lòng em còn nhiều lo nghĩ, cần phải có thời gian thích ứng, tôi sẽ cho em thời gian làm quen, em đừng quá để ý những thứ phù du trước mắt này, tôi chỉ muốn em, muốn một gia đình ấm áp". Phác Thái Anh biết Kim Trân Ni quan tâm mình, trong nội tâm không khỏi cảm thấy ấm áp, có được nàng cả đời này còn cầu gì hơn.
Phác Thái Anh nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn tối, không muốn Kim Trân Ni bị đói liền dẫn nàng xuống nhà hàng dưới khách sạn ăn cơm. Trên đường đi Kim Trân Ni giống như tiểu nữ nhân dựa vào người Phác Thái Anh, Phác Thái Anh nhìn nữ nhân trong lòng vẻ mặt có chút ngượng ngùng hạnh phúc so với người ngày thường ra dáng băng sơn thiệt là tương phản rất lớn, nữ nhân luôn có một mặt dịu dàng nhất, chỉ là xem nữ nhân này thể hiện nó với ai mà thôi.
Đến nhà hàng, Phác Thái Anh để ý chọn những món Kim Trân Ni thích ăn, còn Kim Trân Ni gọi cho Phác Thái Anh một phần cơm chiên, sau khi thức ăn được dọn lên đầy đủ, Phác Thái Anh vừa ăn vừa nhìn Kim Trân Ni ngây ngô cười, Kim Trân Ni nhìn đứa ngốc vui cười, giúp cô lấy hạt cơm bên mép xuống rồi bỏ vào miệng mình, biết Phác Thái Anh thích ăn thịt, nàng cắt một miếng beefsteak đút cho Phác Thái Anh. Ăn xong đã đến 9 giờ, nhìn Phác Thái Anh chảy mồ hôi ròng ròng, Kim Trân Ni đưa tay lau mồ hôi cho cô, ha ha, tình nhân yêu nhau thật sự sẽ không cần bề ngoài hoa lệ lãng mạn, chỉ cần nghĩ đến nhau, lơ đãng làm một động tác ấm áp cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Trở lại phòng dành cho tổng thống, Phác Thái Anh vốn muốn cùng Kim Trân Ni tắm rửa, nhưng lại nghĩ như vậy có phải phát triển quá nhanh rồi không?! Liền buông tha ý nghĩ này. Kim Trân Ni cầm váy ngủ trong tay cũng suy nghĩ không biết Phác Thái Anh có muốn tắm cùng không, nhưng lời này nếu nàng nói ra sẽ rất thẹn thùng, tuy là thân thể nàng đã sớm bị Phác Thái Anh nhìn thấu, nhưng lúc này không như lúc đó. Phác Thái Anh lấy lại tinh thần xem thấy mặt Kim Trân Ni đỏ bừng lập tức hiểu được ý nghĩ của nàng, chạy như điên đến vali lấy đại một cái T-shirt cùng quần chip, lôi kéo Kim Trân Ni đi đến phòng tắm.
"Trân Ni, chúng ta cùng nhau tắm nha"
Phác Thái Anh xấu xa cười cười. Kim Trân Ni nhìn người kia cười xấu xa lại nghe được những lời khiêu khích, không chịu yếu thế hơn, nàng nâng cằm cô lên, nói "Nguyên lai Thái Anh của tôi muốn nhìn tôi như vậy a, tôi đây liền thỏa mãn nguyện vọng của em"
Nói xong tay bắt đầu cởi bỏ y phục của mình. Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni cởi áo, rồi bỏ quần, trên người chỉ còn lại cái bra cùng quần chip, thân thể không tránh khỏi bắt đầu nóng lên, nhiệt huyết sôi trào, nhìn mỹ nhân trước mắt như mặc bikini hai mảnh, Phác Thái Anh nuốt nước bọt, cô biết, nếu cô còn tiếp tục nhìn, cô sẽ muốn Kim Trân Ni, nhưng bây giờ muốn cô rời đi cô cũng không làm được.
Phác Thái Anh nâng cánh tay xoa xoa mặt Kim Trân Ni, tiếp theo trượt xuống cổ, bả vai, xương quai xanh, rồi xuống cánh tay, ngay cả vùng da dưới cánh tay cũng không có buông tha, đại não đã không còn chi phối được hành vi của Phác Thái Anh, lúc này không còn suy nghĩ được gì nữa rồi, tiến lên áp sát Kim Trân Ni, một tay xoa xoa lưng Kim Trân Ni, lúc đụng phải bra, nhích ngón tay một cái, nội y được mở ra, Kim Trân Ni dựa vào người Phác Thái Anh cảm nhận được sự đụng chạm của cô, cảm giác thân thể nóng như lửa, trước ngực buông lỏng lại để cho nội tâm nàng cảm thấy thẹn thùng, nàng cảm thấy hiện tại nhất định là mặt đã đỏ bừng, đoán chừng đỏ tới ngón chân luôn rồi, nàng luồng tay vào bên trong T-shirt bắt đầu vuốt ve lưng Phác Thái Anh.
Tay Phác Thái Anh chạy loạn trên người Kim Trân Ni, các ngón tay không buông tha chỗ nào, cảm thụ da thịt mềm mại càng ra sức vuốt ve nhiều hơn, từ sau lưng di chuyển lên trước ngực Kim Trân Ni, đem bra đang kẹp giữa các nàng bỏ đi, bàn tay đặt trên ngực Kim Trân Ni văn vê xoan nắn, cảm giác tiểu anh đào cương cứng thẳng đứng trong lòng bàn tay, Phác Thái Anh lại dùng lòng bàn tay cọ xát trọng tâm, thân thể Kim Trân Ni cho đến bây giờ không có bị người khác chạm qua, làm sao chịu được kích thích như vậy, liền ngâm ra một tiếng "Ưm ~ Thái... Anh..." Phác Thái Anh hôn lên môi Kim Trân Ni, đầu lưỡi không ngừng trong miệng nàng quấy phá, bàn tay không ngừng xao nắn hai khỏa đầy đặn, Kim Trân Ni lúc này đã không còn đứng vững, thân thể hoàn toàn dựa vào người Phác Thái Anh, nàng bị cô kích thích rên rỉ không ngừng.
Phác Thái Anh dùng một tay ôm Kim Trân Ni, một tay trong trượt xuống quần chip, bàn tay mơn trớn trên bụng Kim Trân Ni, Phác Thái Anh dùng chân tách hai chân Kim Trân Ni ra, đem ngón tay của mình trượt vào giữa hai chân nàng, cảm thấy phía dưới nóng ướt, ngón trỏ văn vê cánh hoa, ngón giữa kích thích hoa trạch, Kim Trân Ni chỉ cảm thấy bụng dưới càng ngày càng nóng, phía dưới cảm giác bức rức dồn nén, một loại cảm giác nói không nên lời, vừa khó chịu vừa thoải mái. Phác Thái Anh buông tha môi Kim Trân Ni sau khi cô đã gặm nhắm đến sưng đỏ, chuyển qua tai, cô lè lưỡi bắt đầu kích thích.
"Ah~ ưm~ Thái... Anh... thật kỳ quái" Kim Trân Ni lúc này đã không nói nên lời.
"Bảo bối, nghe em, ngoan ngoãn hưởng thụ" Phác Thái Anh thỉnh thoảng hướng tai Kim Trân Ni thổi nhiệt khí.
Bị kích thích như vậy Kim Trân Ni cảm thấy hạ thân ngày càng gấp, cảm giác bức rức khó chịu tràn ngập thân thể, tay ôm chặt lưng Phác Thái Anh, bụng dưới kịch liệt run rẩy... nàng đến cao trào. Phác Thái Anh vội vàng ôm lấy Kim Trân Ni, nhìn thấy nàng toàn thân vô lực xụi lơ trong lòng mình, Phác Thái Anh đem Kim Trân Ni ôm ra phòng ngủ đặt lên giường, sao đó quay lại phòng tắm mở đầy bồn nước ấm, rồi lại ôm Kim Trân Ni cho ngâm vào bồn. Sau một lúc hồi phục Kim Trân Ni tự tắm cho mình, Phác Thái Anh nhìn nàng bình thường trở lại mới đi ra ngoài vọt vào một phòng tắm khác.
Phác Thái Anh tắm rất nhanh, tắm xong leo lên giường, mở TV xem chờ Kim Trân Ni, nửa tiếng sau Kim Trân Ni một thân váy ngủ chầm chậm đi ra.
Phác Thái Anh nhìn thấy bảo bối của mình liền nhảy vội xuống giường ôm nàng, kết quả bị Kim Trân Ni cho ngã lên trên giường, Phác Thái Anh không rõ lắm nằm trên nhìn Kim Trân Ni, Kim Trân Ni chống tay hai bên đầu Phác Thái Anh nói "Thái Anh, vừa rồi nhìn em rất thích a, nói tôi nghe một chút, vì cái gì thủ pháp thuần thục như vậy?"Vote ⭐️ nhé 🫶