[Chaennie] Không để wifey rời xa

Chap 8 - Biết được quá khứ



Tiếng bước chân dồn dập, đi nhanh vào phòng nhìn cửa phòng tắm đóng kín.

Park Chaeyoung một thân quần áo sang trọng, nhưng sắc mặt âm trầm, vô cùng khó coi, pha lẫn lo lắng. Khi nghe điện thoại của Alison, cô không một chút đắn đo bỏ lại cuộc họp, tức tốc về nhà ngay. Nghe thím Lee nói nàng đã ở trong phòng tắm rất lâu mà không thấy ra, Park Chaeyoung lo lắng, lấy tay đập cửa phòng tắm.

"NiNi... NiNi mở cửa cho em đi. NiNi chị có nghe em nói không?"

Jennie lắng tai nghe thấy tiếng nói quen thuộc, không một giây chậm trễ, một thân trần trụi trên người còn dính đầy bọt trắng chạy nhanh ra mở cửa. Cánh cửa vừa được mở, nhìn người nàng yêu nhất đang đứng trước mặt mình, bao nỗi sợ, ấm ức, lo lắng sự yếu đuối đè nén trong lòng như vỡ vụn. Jennie như một đứa trẻ, òa lên nhào vào lòng Park Chaeyoung khóc nức nở.

"Chaengie... chị... chị sợ lắm... huhu... Chaengie"

Park Chaeyoung đau lòng ôm chặt thân thể mềm mại dính đầy bọt trắng vào lòng, tim cô như bị ai bóp chặt đau đớn không thôi. Đôi mắt Park Chaeyoung toát ra lửa hận nhưng nhìn lại bảo bối của cô bây giờ một thân trần trụi, cơ thể còn đang run rẩy, cô chỉ sợ nàng bị cảm lạnh, da thịt của nàng đều đỏ lên chứng tỏ nàng đã ngâm người trong nước đã lâu, Park Chaeyoung hít sâu để lấy lại hơi thở ổn định.

"NiNi đừng sợ, có em ở đây. Ngoan, không khóc để em tắm cho chị nha"

Thấy người trong lòng vẫn còn nức nở, gật đầu nhẹ. Park Chaeyoung bế nàng vào phòng tắm, cô cũng nhanh chóng lột sạch quần áo mình, tắm sơ nước ấm cho hai người rồi lau khô bế nàng ra, sáy khô tóc cho cả hai, vẫn lẵng lặng ôm lấy nàng, tay vỗ vỗ sau lưng như dỗ dành một đứa trẻ.

Jennie ngoan ngoãn rút vào ngực cô, để cho cô ôm, nàng lặng im ngửi mùi hương trên cơ thể cô, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của cô làm nàng cảm thấy bình yên, nỗi sợ hãi như được quét sạch. Nhưng không hiểu vì sao, từ lúc về đến giờ đầu nàng cứ đau âm ĩ và bây giờ lại đau nhiều hơn.

Jennie ngẩng mặt, bàn tay nhỏ nhắn kéo kéo cổ áo của cô.

"Chaengie... đầu chị... đau lắm"

Park Chaeyoung, nhanh chóng ngồi dậy bật sáng đèn.

"Đau sao chị, để em gọi bác sĩ"

Một người lúc nào cũng trầm ổn, bình tĩnh nhưng giờ phút này vẻ mặt lo lắng, đã bán đứng cô, khoanh tay trước ngực, nôn nóng chờ đợi bác sĩ khám cho nàng.

Qua một lúc lâu mọi khâu kiểm tra mới kết thúc.

"Peter cô ấy sao rồi?" Vị bác sĩ Peter này tầm tuổi Park Chaeyoung, là bác sĩ rất giỏi cũng là chỗ quen biết với cô, nên cô rất yên tâm khi cậu ta khám cho nàng. Mà Peter cũng chính là người điều trị cho Jennie một năm qua.

Peter gật đầu ra hiệu cho Park Chaeyoung, cô hiểu ý, gật đầu nhẹ. Peter quay sang nói cười với Jennie.

"Không sao đâu. Tôi sẽ kê thuốc uống vào sẽ đỡ thôi, cô ngủ một chút cho tinh thần ổn định nhé"

Park Chaeyoung kéo nhẹ chăn đắp kín lại cho nàng, hôn nhẹ lên trán vợ.

"Chị nằm nghỉ một chút đi. Em tiễn Peter về rồi quay lại với chị"

"Dạ"

Jennie gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đến khi cửa phòng đóng lại, nàng nhẹ nhàng mở mắt ra, nàng biết Peter muốn nói chuyện riêng với Chaeyoung.

"Chaeyoung, Jennie đang trong quá trình đang hồi phục lại kí ức" Peter quan sát sắc mặt người đối diện.

"Cậu nói tiếp đi"

Vẻ bình tĩnh của cô làm Peter hơi ngạc nhiên. Anh biết được Park Chaeyoung rất lo lắng nếu Jennie nhớ lại...

Anh còn nhớ ngày đó Park Chaeyoung còn hỏi anh ta "Có cách nào cho cô ấy vĩnh viễn quên đi kí ức nhưng không tổn hại gì đến sức khỏe không?" Dĩ nhiên câu trả lời là không, nhưng bây giờ biết được Jennie đang dần hồi phục trí nhớ nhưng thay độ của cô không mảy may lo lắng.

"Cậu đã biết, máu bầm trong não của cô ấy đã tan hết vào nửa năm trước. Mình cũng đã từng nói với cậu sở dĩ cô ấy không thể nhớ lại vì do chính bản thân cô ấy không muốn nhớ có lẽ vì một nguyên nhân nào đó, như trong quá khứ, cô ấy sống không hạnh phúc hay nỗi sợ tìm ẩn hoặc quá đau lòng chẳng hạn. Nhưng cô ấy không thể trốn tránh suốt đời được khi mà cô Jennie bị ai đó kích thích các giác quan cảm xúc, mà người đó sẽ khơi gợi những chuyện trong quá khứ, hay một phần trí nhớ mà cô ấy cất giấu, sẽ làm các dây thần kinh được hồi phục và lấy lại trí nhớ từ từ. Giống như con ốc, luôn núp trong vỏ bọc, nếu được sự kích thích từ ai đó hoặc môi trường xung quanh, nó sẽ tự nhiên bò ra khỏi vỏ ốc"

"Uhm. Mình hiểu rồi, cám ơn cậu"

Park Chaeyoung kiên nhẫn nghe Peter nói hết, nhưng đều làm Peter rất ngạc nhiên thần sắc của Park Chaeyoung rất trầm ổn. Cậu không kiềm chế được tò mò.

"Chaeyoung, cậu không lo lắng sao?"

Park Chaeyoung ngồi thẳng người, uống một ngụm trà, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

"Mình chỉ lo cô ấy nhớ lại, thì sẽ đau lòng mà thôi"

Chân mày Peter nhíu lại, đôi mắt đăm chiêu.

"Cậu đã điều tra ra được lai lịch của cô ấy"

Park Chaeyoung không trả lời mà chỉ gật đầu nhẹ.

Peter xem như đã hiểu, quen biết Park Chaeyoung đã lâu, cô là người khó gần, xa cách lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh.

Nhưng giờ được chứng kiến Park Chaeyoung phải lo lắng, quan tâm từng cung bật cảm xúc của cô vợ nhỏ, thật khiến anh ta phải cảm thán!

Tiễn Peter đi rồi, Park Chaeyoung cầm ly nước và thuốc mở cửa bước vào phòng, thay vì lúc này vợ cô phải nằm trên giường chìm vào giấc ngủ, nhưng không. Lúc này nàng đang ngồi trên giường, ôm lấy cái gối trong lòng.

Thấy cô vào, đôi mắt mở to nhìn cô, ánh mắt sáng trong, đơn thuần, không chứa một chút tạp chất, chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó thôi, nàng không cần làm gì cũng đã khiến cô muốn đem cả thế giới này cho nàng.

Park Chaeyoung để nước và thuốc lên tủ, leo lên giường bế nàng lên đùi, hôn nhẹ lên gò má trắng mịn của nàng.

"Sao thế? Chờ em à?"

Jennie xoay người ôm cổ Park Chaeyoung. Ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn cô, môi mấp máy nhưng rồi cũng nhỏ nhẹ nói với cô, nét mặt đượm buồn, trông rất đáng thương, như đứa trẻ bị lạc đường, cần người dẫn dắt.

"Chaengie... Peter nói gì với em? Em nói cho chị biết có được không? Em đừng giấu chị, chị rất khó chịu, từ chiều đến giờ có những hình ảnh cứ mập mờ ẩn hiện trong đầu chị... còn... còn nữa "hắn ta" là cái người hồi chiều chị gặp ở tiệm bánh. Hắn ta nói chị tên là Ruby Jane, đây là người thứ hai đã gọi chị cái tên này.

Còn nữa hắn ta một mực bảo chị là vợ chưa cưới của hắn ta. Nhưng chị biết không phải, chị biết hắn ta nói dối vì chị chẳng có cảm xúc gì vì người đó. Chị rất sợ ánh mắt của hắn ta, chị ghê tởm sự đụng chạm của hắn ta, ánh mắt hắn ta nhìn chị rất ác ý. Nhưng từ hành động của hắn ta chị nghĩ trong quá khứ mình biết người này, nhưng không thể nhớ hắn ta là ai. Đúng rồi hắn ta nói tên là Kai. Chị cố gắng suy nghĩ nhưng mọi thứ đều rất mơ hồ"

Park Chaeyoung không ngăn cảng nàng nói, lẵng lặng ôm nàng vào lòng, nghe nàng nói lên suy nghĩ của mình.

Giống như Peter nói nếu có người kích thích cảm xúc, trí nhớ nàng sẽ hồi phục. Nhưng điều cô muốn ở đây, người làm đều đó không phải ai khác mà chính là cô. Cô sẽ không để những kẻ có dã tâm nham hiểm, lợi dụng nàng mất trí nhớ nói nhăn nói cụi. "Kai" cái tên lòng lan dạ thú, cô sẽ không bỏ qua cho hắn ta, bảo bối của cô, rất kích động khi gặp hắn ta. Là phụ nữ làm sao cô không hiểu, dã tâm của cô hắn ta.

Thay vì để nàng mệt mỏi, lo lắng thì cô sẽ cùng nàng đối diện và cùng nàng tìm lại trí nhớ, có đau lòng hay sao? Thì bây giờ cũng đã có cô bên cạnh. Bàn tay ôn nhu, xoa nhẹ mái tóc nàng.

"NiNi, chị có tin em không?"

"Chị tin"

Nàng không do dự trả lời ngay, trên đời này, cô là người yêu thương nàng nhất, nếu không tin cô, nàng không biết phải tin ai, ánh mắt nhìn cô đầy kiên định và tin tưởng, vòng tay Park Chaeyoung càng siết chặt.

"Đúng vậy. Peter nói, chị bắt đầu có những tiến triển tìm lại trí nhớ, sẽ sớm thôi, chị sẽ nhớ ra tất cả"

"........"

"Sao vậy? Chị không vui sao?"

Nàng vẫn im lặng nhìn cô, ánh mắt chất chứa nỗi buồn khó tả. Sau đó nàng cuối đầu, giọng nói hơi nghẹn lại, nhưng cô nghe rất rõ.

"Họ không cần chị, vì nếu họ yêu thương chị, họ đã tìm kiếm chị hơn một năm trước rồi. Với lại..."

Nàng ngừng vài giây, ngẩng mặt lên nhìn cô, nhẹ nhàng nói tiếp.

"Đối với chị mà nói bây giờ chuyện nhớ lại hay không? Chẳng còn quan trọng nữa. Chị chỉ muốn bình yên sống với em như vậy đến hết cuộc đời. Chỉ cần em không bỏ rơi chị như cách họ cũng không cần chị vậy là đủ rồi"

Nói đến đây mắt nàng đỏ lên. Park Chaeyoung đau lòng, nói rõ từng tiếng.

"Em sẽ không như họ. Em cần chị, rất cần chị. NiNi! Chị có biết chị quan trọng với em như thế nào không? Em không cho phép chị có suy nghĩ bậy bạ như vậy hiểu không?"

Jennie cảm động, nước mắt rưng rưng rút vào lòng Park Chaeyoung, gật đầu, nàng tin chứ, tin cô yêu nàng, cô sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng.

"Chaengie, cái người có tên Kai đó không phải là chồng chưa cưới của chị đúng không?"

"Uhm. Chị chỉ cần biết chị có một người 'chồng' duy nhất là Park Chaeyoung em, còn người lừa đảo đó chị không cần quan tâm. Hãy để em xử lí"

Cô bá đạo tuyên bố. Vợ cô là của riêng cô, nên khen Kai gan hắn ta quá lớn hay hắn ta đang không biết mình đụng phải ngòi nổ.

"Sao em biết hắn ta lừa đảo?"

Jennie thoát khỏi vòng ôm của Park Chaeyoung, ngồi thẳng dậy khó hiểu cau mày nhìn cô.

Park Chaeyoung nắm lấy tay nàng, cô quyết định nói rõ cho nàng biết, để không xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, cũng sẽ không ai có thể lợi dụng hay tổn thương nàng được, cô nghĩ nàng có quyền biết tất cả.

"NiNi, em xin lỗi đã giấu chị. Em đã điều tra ra được lai lịch và quá khứ của chị"

Jennie rất bình tĩnh, không cáu giận hay gì khác chỉ lẵng lặng nhìn cô, nhẹ giọng nói với cô.

"Chaengie nói chị biết hết tất cả sự thật được không?"

Park Chaeyoung kéo nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng.

"Được"

Park Chaeyoung đem những gì cô biết, kể một lượt cho nàng nghe, vừa quan sát sắc mặt của nàng.

"NiNi, chị không sao chứ?"

Jennie nhẹ nhàng lắc đầu, ôm lấy thắt lưng của cô, giọng dịu dàng nhưng từng câu từng chữ lại làm cô đau nhói.

"Nói không đau lòng là gạt người. Nhưng có lẽ chị không nhớ gì hết nên cảm giác đau lòng cũng ít đi. Thì ra quá khứ của chị, đầy rẫy toàn những đau khổ và bất hạnh như thế"

Nàng nhìn cô mỉm cười, nhưng nụ cười đó rất chua chát.

"Mẹ mất, ba không thương, sống như một người giúp việc cho vợ con của ba mình. Còn gì đau lòng hơn như vậy. Chị chỉ tự hỏi là một người ba sao ông ta có thể tàn nhẫn với con gái mình như thế"

"Đừng nghĩ nhiều nữa. Bây giờ chị đã có em, em sẽ không để ai có quyền làm tổn thương chị nữa"

Jennie gật đầu, để mặc cô ôm, vòng tay ngày càng siết chặt, nàng không nói với cô, nàng cảm thấy mình may mắn khi bị mất trí nhớ, nhờ vậy nàng mới gặp cô, được cô yêu thương. Có lẽ chính ông trời cũng xót thương cho số kiếp của nàng. Đau lòng thì sao? Không phải nàng nên cảm thấy may mắn hơn sao? Nếu biết trước được gặp cô, làm vợ cô thì cho nàng trả giá như thế nàng cũng sẽ chấp nhận.

Vote ⭐️

Chương trước Chương tiếp
Loading...