[Chaennie] Không để wifey rời xa
Chap 22 - Chấp nhận buông bỏ quá khứ
Nghe Park Chaeyoung nói như vậy, lòng Kim Jennie run lên, nếu ngày đó ông bắt ép chẳng phải cô sẽ tìm đến con đường chết thật sao. Nghĩ vậy mắt lại bắt đầu đỏ lên. Park Chaeyoung sợ nàng sẽ khóc nữa cô liền xoa lưng nàng an ủi.
"Mọi chuyện đã qua hết rồi. Với lại chị đang có thai khóc nhiều sẽ không tốt cho con"
Kim Jennie nghĩ mình nghe lầm. Cố nháy mắt mấy lần, nhỏ giọng hỏi lại cô, xác định mình không nghe sai.
"Em nói chị có thai sao?"
Thấy Park Chaeyoung gật đầu nhìn nàng mỉm cười. Mắt Kim Jennie rưng rưng, hai tay đặt ngay bụng xoa nhè nhẹ. Miệng cười tủm tỉm, giọng nói không giấu nổi vui mừng hạnh phúc, nghẹn ngào.
"Có thai. Chị có thai. Là con của chúng ta"
Nàng ngốc thật hôm qua giờ buồn nôn mà có cứ nghĩ mình bị đau dạ dày. Lại còn dầm gió tuyết cả mấy tiếng.
"Chaengie, hôm qua chị bị ngất. Con chúng ta không sao chứ?" Nàng bất an lo lắng, bé con mà có vấn đề gì nàng sẽ không tha thứ cho mình.
"Con không sao. Nhưng lần sao không cho phép được hành hạ bản thân mình như vậy. Em bị chị hù dọa đến muốn điên rồi"
Kim Jennie gật đầu cam đoan.
"Sẽ không. Vì cứ nghĩ em bỏ rơi chị đi tìm Stella nên chị mới đau lòng như vậy"
" Đồ ngốc. Đến bây giờ chị còn nghi ngờ tình cảm của em đối với chị sao?"
Park Chaeyoung vừa bực mình lại vừa thương, biết là nàng ghen là vì yêu cô nhưng hôm nay nàng làm cô thật sự sợ hãi. Một lần là quá đủ rồi.
"Tuy em nói hai người không có một chút quan hệ nhưng chỉ cần nhìn cử chỉ, ánh mắt của Stella, chị cảm nhận được cô ta rất thích em"
"Đó là chuyện của cô ta. NiNi chị phải hiểu trước khi gặp chị em chưa bao giờ đặt tâm tư hay tình cảm cho một người con gái nào. Với em lúc đó chỉ có thù hận và công việc. Chị là người đầu tiên khiến em nghĩ cần bảo vệ, yêu thương rồi bất giác yêu chị từ lúc nào không hay. Thời gian bên cạnh nhau em càng hiểu rõ, không thể nào buông tay chị được nữa. Nên mới muốn kết hôn với chị, cột chặt chị bên cạnh, dù sao này chị có nhớ lại ký ức hay không chị vẫn là vợ của em. Chị phải biết, chị với con bây giờ còn quan trọng hơn cả sinh mạng của em. Nên từ nay trở về sau có chuyện gì chị phải hỏi qua em, tuyệt đối tin tưởng em. Không được như ngày hôm nay em sẽ rất lo lắng chị biết không?"
Đây là lần đầu nghe cô nói nhiều như vậy hình như hôm nay cô bị nàng hù dọa cô không ít. Lòng ngọt hơn kẹo, Kim Jennie ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó nàng nhẹ nhàng nắm chặt tay cô.
"Chaengie em và chị sắp làm ba, mẹ. Chaengie, chẳng có người mẹ nào không mong muốn tốt cho con cái mình cả. Ông cũng thế, mẹ em mất đi chị nghĩ ông là người đau lòng nhất, chị nghĩ bao năm qua sự hối hận dày vò hành hạ ông từng ngày. Chaengie, ông cũng không sống được bao lâu nữa hãy gặp ông lần cuối đi em. Chị nghĩ ba mẹ và cả chị cũng không muốn em sống trong hận thù và xem như vì chị, vì cục cưng có được không em?"
Nàng dịu dàng như nước, ngoan ngoãn hiểu chuyện. Cô may mắn bao nhiêu mới có được nàng. Từng câu từng chữ như đánh mạnh vào lồng ngực Park Chaeyoung. Nàng đang khuyên cô cũng như nói với chính mình, nàng cũng sẽ buông bỏ oán hận với Kim Min Ho. Không cần mệt mỏi thù hận, giờ nàng có cô còn có con của bọn họ. Như vậy quá đủ rồi.
Chuyện của Kim Min Ho, Park Chaeyoung luôn được Jane thông báo. Nhưng cô chưa có ý định nói nàng nghe, vì cô biết bảo bối của cô rất mềm lòng, tuy dù oán hận Kim Min Ho nhưng dù sao đi nữa ông ấy cũng là ba nàng một sự thật không bao giờ thay đổi cũng như người cô luôn hận chính là ông của cô. Ôm chặt nàng vào lòng, trán kề trán, môi kề môi, sâu sắc nhìn vào mắt nhau.
"Được. Tất cả đều nghe chị"
Cô sẽ vì nàng và vì cục cưng chấp nhận buông bỏ tất cả. Kim Jennie nhoẻn miệng cười tươi. Ôm nhau một lúc, nàng ngẩng khuôn mặt ửng hồng có phần xấu hổ.
"Hubby chị đói" Giọng nũng nịu cưng không tả xiết.
Park Chaeyoung bật cười, nhéo nhéo cái mũi xinh xắn, bế vợ xuống lầu.
"Em cũng đói chúng ta xuống ăn nào"
Hình như tâm trạng trở nên thoải mái, có cô bên cạnh nên cơn buồn nôn cũng không xuất hiện. Vì nhịn đói quá lâu nên Kim Jennie ăn rất ngon miệng nhưng có lẽ cô vui mừng quá sớm.
Sau khi ăn no Park Chaeyoung đưa nàng ly sữa uống thêm. Để lên miệng uống được một hớp, cảm giác buồn nôn dội lên cuồn cuộn. Kim Jennie vội vàng lao vào nhà vệ sinh, nôn một trận dữ dội. Park Chaeyoung hốt hoảng không rời nàng một tất, nàng nôn mà chảy cả nước mắt, làm cô đau lòng gần chết.
Tay vuốt lưng cho nàng dễ chịu, đưa nước cho nàng xúc miệng. Ăn bao nhiêu điều nôn ra hết. Cả người Kim Jennie không cần sức. Mặc để cô ôm, cô bế, Park Chaeyoung kêu May nấu cháo thịt bí đỏ cho nàng.
Cô nhẫn nại ngồi đút nàng từng muỗng, từng muỗng một. Cháo mới nấu, làm ấm dạ dày nên Kim Jennie thấy dạ dày dễ chịu không còn buồn nôn nữa. Ăn hết chén cháo, cô vắt khăn lau mặt cho nàng. Rồi mới ôm nàng yên vị nằm xuống giường.
"NiNi mang thai thì ra cực khổ như vậy" bàn tay ôn nhu thoa nhè nhẹ lên bụng nàng
"Vì em, vì con chị thấy rất đáng giá"
Park Chaeyoung im lặng không nói một lời, chỉ là môi cô tìm kiếm môi nàng, yêu thương da diết cho nàng cảm nhận cô yêu nàng và yêu gia đình của họ biết bao nhiêu.
----------------------
Sáng sớm hôm sau, Park Chaeyoung đưa Kim Jennie đến bệnh viện khám tổng quát một loạt. Khi bác sĩ nói thai nhi rất khỏe bồi bổ cho người mẹ thêm là được, lúc này Park Chaeyoung mới thả lỏng tinh thần.
Nắm chặt tay nàng ra xe, Kim Jennie cảm thấy mình mang thai mà giống như cô vậy. Cô tỉ mỉ, nhẹ nhàng chăm sóc lo lắng cho nàng, nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình. Kim Jennie hạnh phúc mỉm cười, tình yêu là thế đấy hôm qua còn đau khổ đến xé lòng hôm nay lại ngọt ngào, hạnh phúc bên nhau.
Nhìn dòng người vội vã trên phố, ai ai cũng mặc áo ấm, khi lòng người vui vẻ thì nhìn cảnh vật xung quanh nhìn cái gì cũng thấy thích thú.
"Chị nhìn gì thế?" Park Chaeyoung đưa tay nhéo má nàng.
"Không có gì" Kim Jennie cười cười, ánh mắt cong cong, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc. Cô cũng cười, chỉ cần nàng vui cô cảm thấy vui lây.
Reng... reng... reng...
Park Chaeyoung nhìn số nhấp nháy trên màn hình. Cô tấp xe vào lề, nhận cuộc gọi.
"Tôi biết rồi. Tôi đến ngay"
Giọng cô rất bình tĩnh. Sau khi tắt máy, cô quay sang Jennie "Ông đang hấp hối. Stella gọi báo em biết"
"Chaengie nghe chị đến gặp ông đi em"
Cô nhìn nàng sâu sắc, nắm chặt tay nàng "Chị đi cùng em nhé"
Kim Jennie mỉm cười gật đầu. Park Chaeyoung quay đầu xe, cô cần nàng bên cạnh, để bỏ qua mọi chuyện xem như không có gì.
Cô thật sự làm không được nhưng để gặp ông lần cuối, cô sẽ làm để ông ra đi trong thanh thản nhưng cô muốn nàng cùng cô trở về gặp ông cũng muốn nói với ông rằng, cô đã trưởng thành, tìm được người mà mình yêu và đang rất hạnh phúc. Ông có thể yên lòng nhưng để nói lời tha thứ, xin lỗi cô thật sự không làm được.
Stella chờ đợi vừa thấy xe Park Chaeyoung, hai mắt sáng lên, khuôn mặt không giấu nỗi niềm vui, nở nụ cười ra chào đón cô. Nhưng nụ cười ấy liền tắt đi, khi thấy Park Chaeyoung mở cửa ôm Kim Jennie xuống xe, cử chỉ ân cần cưng chiều hiện rõ.
Còn với cô ta lúc nào cũng lạnh lùng xa cách. Từ nhỏ cô ta đã thích Park Chaeyoung, dù Chaeyoung luôn chán ghét cô ta. Lúc nghe tin Park Chaeyoung lấy vợ, cô ta biết tình cảm đơn phương của mình bao năm qua nên dừng lại nhưng khi gặp lại, trái tim vẫn vì Park Chaeyoung đập nhanh. Stella lấy lại cảm xúc, nhìn hai người gật đầu.
"Hai người vào đi"
"Bác sĩ nói ông rất yếu không gắng gượng được bao lâu. Chaeyoung chị hãy vào gặp ông lần cuối đi. Xem như tôi cầu xin chị". Dọc theo đường đi Stella cố gắng nói cho Park Chaeyoung nghe mong cô thay đổi quyết định dù cô ta biết rất khó.
Park Chaeyoung không trả lời đứng nhìn cửa phòng ngủ chằm chằm đến khi có bàn tay nhỏ nhắn kéo nhẹ tay cô, Park Chaeyoung nhìn sang khuôn mặt cô vợ nhỏ.
"Chaengie chúng ta vào đi em" giọng nàng nhỏ nhẹ, như tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Park Chaeyoung gật đầu nắm tay nàng mở cửa đi vào mặc khuôn mặt khó tin của Stella.
Hận thù bao nhiêu năm, Park Chaeyoung lòng dạ sắt đá, hôm qua ông lên cơn nguy kịch ai cũng van nài cô vào thăm nhưng cô chỉ đứng bên ngoài nhìn vào rồi bỏ đi.
Hôm nay chỉ một câu nói, nhỏ nhẹ của cô gái đó đã xoay chuyển được cô. Stella nở nụ cười chua chát, thì ra cô không phải lạnh lùng vô cảm với tất cả mọi người, mà vì tất cả bọn họ không phải cô gái đó. Stella cảm thấy người con gái xinh đẹp đó thật may mắn khi được cô yêu. Cô ta nên chết tâm ngay từ bây giờ.
Nằm trên giường là một ông lão tóc bạc phới, gầy yếu. Khắp nơi cắm dây chằng chịt, trên miệng còn đang thở oxy, hơi thở vô cùng yếu ớt, ánh mắt khép hờ. Tuy không phải bệnh viện nhưng được trang bị các máy điều trị đầy đủ khắp phòng.
Nghe tiếng bước chân. Mi mắt nhấp nháy, từ từ mở ra. Khi thấy người đang đứng trước mặt. Ánh mắt ông lão gắng gượng mở to hơn, hơi nước hiện lên, đỏ hoe. Một giọt nước mắt không báo trước lẵn lặng rơi xuống.
Park Chaeyoung đứng đó thu tất cả vào mắt nhưng vẫn im lặng không nói gì. Ông lão giơ cánh tay yếu ớt lên. Stella hiểu ý đi nhanh về phía giường, đem ống thở gỡ xuống. Không có máy hỗ trợ, hơi thở ông càng yếu ớt.
"Chaeyoung... Chaeyoung..." Ông mấp máy môi, thì thào trong vô vọng, gọi tên đứa cháu gái mà mình mong chờ từng ngày.
"Xin... xin lỗi..."
Hơi thở như thiếu hụt. Giọng ông rất nhỏ nhưng hai người họ nghe rất rõ. Kim Jennie cảm nhận được cả cơ thể cô cứng ngắt. Kim Jennie nắm tay cô kéo cô đến gần chiếc giường, mỉm cười ngọt ngào.
"Ông ngoại. Xin chào ông. Cháu tên là Jennie là vợ của Chaeyoung"
Lúc này ông lão mới dời mắt sang người con gái đứng kế cháu gái mình. Ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, đầu gật nhẹ. Cánh tay gầy guộc gắng gượng đưa lên hướng về phía Park Chaeyoung muốn được chạm vào cô lần cuối.
Cứ ngỡ cô sẽ đứng im không nhúc nhích. Nhưng cô lại giơ tay nắm lấy bàn tay nhăn nheo trước sự kinh ngạc mừng rỡ của mọi người, dù cô không nói gì nhưng cũng làm ông lão mãn nguyện trước khi ra đi. Nước mắt ông lão lại lăn dài, cơ thể nhẹ nhàng buông lỏng, mắt nhắm nghiền, ra đi trong trong nụ cười nhạt còn vươn lại trên môi.
----------------------
Ba ngày sau khi dự đám tan của ông. Hai người họ cũng rời Mỹ trở về nước.
Kim Jennie vẫn còn chưa biết nhiều việc sóng gió đã thay đổi khi nàng không ở đây.
Từ ngày cô mang thai Park Chaeyoung một tất không rời khỏi. Cả khi đi làm cô cũng dẫn nàng theo. Giờ cô mới cảm nhận hai người thật sự là của nhau.
Chứng kiến Tập đoàn hoành tráng của Park Chaeyoung. Kim Jennie phải cảm thán, thì ra bao năm qua nàng quá ngu ngơ không hề biết gì về cô. Hubby của nàng thật không hề đơn giản như trong tưởng tượng của nàng.----------------Vote ⭐️
"Mọi chuyện đã qua hết rồi. Với lại chị đang có thai khóc nhiều sẽ không tốt cho con"
Kim Jennie nghĩ mình nghe lầm. Cố nháy mắt mấy lần, nhỏ giọng hỏi lại cô, xác định mình không nghe sai.
"Em nói chị có thai sao?"
Thấy Park Chaeyoung gật đầu nhìn nàng mỉm cười. Mắt Kim Jennie rưng rưng, hai tay đặt ngay bụng xoa nhè nhẹ. Miệng cười tủm tỉm, giọng nói không giấu nổi vui mừng hạnh phúc, nghẹn ngào.
"Có thai. Chị có thai. Là con của chúng ta"
Nàng ngốc thật hôm qua giờ buồn nôn mà có cứ nghĩ mình bị đau dạ dày. Lại còn dầm gió tuyết cả mấy tiếng.
"Chaengie, hôm qua chị bị ngất. Con chúng ta không sao chứ?" Nàng bất an lo lắng, bé con mà có vấn đề gì nàng sẽ không tha thứ cho mình.
"Con không sao. Nhưng lần sao không cho phép được hành hạ bản thân mình như vậy. Em bị chị hù dọa đến muốn điên rồi"
Kim Jennie gật đầu cam đoan.
"Sẽ không. Vì cứ nghĩ em bỏ rơi chị đi tìm Stella nên chị mới đau lòng như vậy"
" Đồ ngốc. Đến bây giờ chị còn nghi ngờ tình cảm của em đối với chị sao?"
Park Chaeyoung vừa bực mình lại vừa thương, biết là nàng ghen là vì yêu cô nhưng hôm nay nàng làm cô thật sự sợ hãi. Một lần là quá đủ rồi.
"Tuy em nói hai người không có một chút quan hệ nhưng chỉ cần nhìn cử chỉ, ánh mắt của Stella, chị cảm nhận được cô ta rất thích em"
"Đó là chuyện của cô ta. NiNi chị phải hiểu trước khi gặp chị em chưa bao giờ đặt tâm tư hay tình cảm cho một người con gái nào. Với em lúc đó chỉ có thù hận và công việc. Chị là người đầu tiên khiến em nghĩ cần bảo vệ, yêu thương rồi bất giác yêu chị từ lúc nào không hay. Thời gian bên cạnh nhau em càng hiểu rõ, không thể nào buông tay chị được nữa. Nên mới muốn kết hôn với chị, cột chặt chị bên cạnh, dù sao này chị có nhớ lại ký ức hay không chị vẫn là vợ của em. Chị phải biết, chị với con bây giờ còn quan trọng hơn cả sinh mạng của em. Nên từ nay trở về sau có chuyện gì chị phải hỏi qua em, tuyệt đối tin tưởng em. Không được như ngày hôm nay em sẽ rất lo lắng chị biết không?"
Đây là lần đầu nghe cô nói nhiều như vậy hình như hôm nay cô bị nàng hù dọa cô không ít. Lòng ngọt hơn kẹo, Kim Jennie ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó nàng nhẹ nhàng nắm chặt tay cô.
"Chaengie em và chị sắp làm ba, mẹ. Chaengie, chẳng có người mẹ nào không mong muốn tốt cho con cái mình cả. Ông cũng thế, mẹ em mất đi chị nghĩ ông là người đau lòng nhất, chị nghĩ bao năm qua sự hối hận dày vò hành hạ ông từng ngày. Chaengie, ông cũng không sống được bao lâu nữa hãy gặp ông lần cuối đi em. Chị nghĩ ba mẹ và cả chị cũng không muốn em sống trong hận thù và xem như vì chị, vì cục cưng có được không em?"
Nàng dịu dàng như nước, ngoan ngoãn hiểu chuyện. Cô may mắn bao nhiêu mới có được nàng. Từng câu từng chữ như đánh mạnh vào lồng ngực Park Chaeyoung. Nàng đang khuyên cô cũng như nói với chính mình, nàng cũng sẽ buông bỏ oán hận với Kim Min Ho. Không cần mệt mỏi thù hận, giờ nàng có cô còn có con của bọn họ. Như vậy quá đủ rồi.
Chuyện của Kim Min Ho, Park Chaeyoung luôn được Jane thông báo. Nhưng cô chưa có ý định nói nàng nghe, vì cô biết bảo bối của cô rất mềm lòng, tuy dù oán hận Kim Min Ho nhưng dù sao đi nữa ông ấy cũng là ba nàng một sự thật không bao giờ thay đổi cũng như người cô luôn hận chính là ông của cô. Ôm chặt nàng vào lòng, trán kề trán, môi kề môi, sâu sắc nhìn vào mắt nhau.
"Được. Tất cả đều nghe chị"
Cô sẽ vì nàng và vì cục cưng chấp nhận buông bỏ tất cả. Kim Jennie nhoẻn miệng cười tươi. Ôm nhau một lúc, nàng ngẩng khuôn mặt ửng hồng có phần xấu hổ.
"Hubby chị đói" Giọng nũng nịu cưng không tả xiết.
Park Chaeyoung bật cười, nhéo nhéo cái mũi xinh xắn, bế vợ xuống lầu.
"Em cũng đói chúng ta xuống ăn nào"
Hình như tâm trạng trở nên thoải mái, có cô bên cạnh nên cơn buồn nôn cũng không xuất hiện. Vì nhịn đói quá lâu nên Kim Jennie ăn rất ngon miệng nhưng có lẽ cô vui mừng quá sớm.
Sau khi ăn no Park Chaeyoung đưa nàng ly sữa uống thêm. Để lên miệng uống được một hớp, cảm giác buồn nôn dội lên cuồn cuộn. Kim Jennie vội vàng lao vào nhà vệ sinh, nôn một trận dữ dội. Park Chaeyoung hốt hoảng không rời nàng một tất, nàng nôn mà chảy cả nước mắt, làm cô đau lòng gần chết.
Tay vuốt lưng cho nàng dễ chịu, đưa nước cho nàng xúc miệng. Ăn bao nhiêu điều nôn ra hết. Cả người Kim Jennie không cần sức. Mặc để cô ôm, cô bế, Park Chaeyoung kêu May nấu cháo thịt bí đỏ cho nàng.
Cô nhẫn nại ngồi đút nàng từng muỗng, từng muỗng một. Cháo mới nấu, làm ấm dạ dày nên Kim Jennie thấy dạ dày dễ chịu không còn buồn nôn nữa. Ăn hết chén cháo, cô vắt khăn lau mặt cho nàng. Rồi mới ôm nàng yên vị nằm xuống giường.
"NiNi mang thai thì ra cực khổ như vậy" bàn tay ôn nhu thoa nhè nhẹ lên bụng nàng
"Vì em, vì con chị thấy rất đáng giá"
Park Chaeyoung im lặng không nói một lời, chỉ là môi cô tìm kiếm môi nàng, yêu thương da diết cho nàng cảm nhận cô yêu nàng và yêu gia đình của họ biết bao nhiêu.
----------------------
Sáng sớm hôm sau, Park Chaeyoung đưa Kim Jennie đến bệnh viện khám tổng quát một loạt. Khi bác sĩ nói thai nhi rất khỏe bồi bổ cho người mẹ thêm là được, lúc này Park Chaeyoung mới thả lỏng tinh thần.
Nắm chặt tay nàng ra xe, Kim Jennie cảm thấy mình mang thai mà giống như cô vậy. Cô tỉ mỉ, nhẹ nhàng chăm sóc lo lắng cho nàng, nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình. Kim Jennie hạnh phúc mỉm cười, tình yêu là thế đấy hôm qua còn đau khổ đến xé lòng hôm nay lại ngọt ngào, hạnh phúc bên nhau.
Nhìn dòng người vội vã trên phố, ai ai cũng mặc áo ấm, khi lòng người vui vẻ thì nhìn cảnh vật xung quanh nhìn cái gì cũng thấy thích thú.
"Chị nhìn gì thế?" Park Chaeyoung đưa tay nhéo má nàng.
"Không có gì" Kim Jennie cười cười, ánh mắt cong cong, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc. Cô cũng cười, chỉ cần nàng vui cô cảm thấy vui lây.
Reng... reng... reng...
Park Chaeyoung nhìn số nhấp nháy trên màn hình. Cô tấp xe vào lề, nhận cuộc gọi.
"Tôi biết rồi. Tôi đến ngay"
Giọng cô rất bình tĩnh. Sau khi tắt máy, cô quay sang Jennie "Ông đang hấp hối. Stella gọi báo em biết"
"Chaengie nghe chị đến gặp ông đi em"
Cô nhìn nàng sâu sắc, nắm chặt tay nàng "Chị đi cùng em nhé"
Kim Jennie mỉm cười gật đầu. Park Chaeyoung quay đầu xe, cô cần nàng bên cạnh, để bỏ qua mọi chuyện xem như không có gì.
Cô thật sự làm không được nhưng để gặp ông lần cuối, cô sẽ làm để ông ra đi trong thanh thản nhưng cô muốn nàng cùng cô trở về gặp ông cũng muốn nói với ông rằng, cô đã trưởng thành, tìm được người mà mình yêu và đang rất hạnh phúc. Ông có thể yên lòng nhưng để nói lời tha thứ, xin lỗi cô thật sự không làm được.
Stella chờ đợi vừa thấy xe Park Chaeyoung, hai mắt sáng lên, khuôn mặt không giấu nỗi niềm vui, nở nụ cười ra chào đón cô. Nhưng nụ cười ấy liền tắt đi, khi thấy Park Chaeyoung mở cửa ôm Kim Jennie xuống xe, cử chỉ ân cần cưng chiều hiện rõ.
Còn với cô ta lúc nào cũng lạnh lùng xa cách. Từ nhỏ cô ta đã thích Park Chaeyoung, dù Chaeyoung luôn chán ghét cô ta. Lúc nghe tin Park Chaeyoung lấy vợ, cô ta biết tình cảm đơn phương của mình bao năm qua nên dừng lại nhưng khi gặp lại, trái tim vẫn vì Park Chaeyoung đập nhanh. Stella lấy lại cảm xúc, nhìn hai người gật đầu.
"Hai người vào đi"
"Bác sĩ nói ông rất yếu không gắng gượng được bao lâu. Chaeyoung chị hãy vào gặp ông lần cuối đi. Xem như tôi cầu xin chị". Dọc theo đường đi Stella cố gắng nói cho Park Chaeyoung nghe mong cô thay đổi quyết định dù cô ta biết rất khó.
Park Chaeyoung không trả lời đứng nhìn cửa phòng ngủ chằm chằm đến khi có bàn tay nhỏ nhắn kéo nhẹ tay cô, Park Chaeyoung nhìn sang khuôn mặt cô vợ nhỏ.
"Chaengie chúng ta vào đi em" giọng nàng nhỏ nhẹ, như tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Park Chaeyoung gật đầu nắm tay nàng mở cửa đi vào mặc khuôn mặt khó tin của Stella.
Hận thù bao nhiêu năm, Park Chaeyoung lòng dạ sắt đá, hôm qua ông lên cơn nguy kịch ai cũng van nài cô vào thăm nhưng cô chỉ đứng bên ngoài nhìn vào rồi bỏ đi.
Hôm nay chỉ một câu nói, nhỏ nhẹ của cô gái đó đã xoay chuyển được cô. Stella nở nụ cười chua chát, thì ra cô không phải lạnh lùng vô cảm với tất cả mọi người, mà vì tất cả bọn họ không phải cô gái đó. Stella cảm thấy người con gái xinh đẹp đó thật may mắn khi được cô yêu. Cô ta nên chết tâm ngay từ bây giờ.
Nằm trên giường là một ông lão tóc bạc phới, gầy yếu. Khắp nơi cắm dây chằng chịt, trên miệng còn đang thở oxy, hơi thở vô cùng yếu ớt, ánh mắt khép hờ. Tuy không phải bệnh viện nhưng được trang bị các máy điều trị đầy đủ khắp phòng.
Nghe tiếng bước chân. Mi mắt nhấp nháy, từ từ mở ra. Khi thấy người đang đứng trước mặt. Ánh mắt ông lão gắng gượng mở to hơn, hơi nước hiện lên, đỏ hoe. Một giọt nước mắt không báo trước lẵn lặng rơi xuống.
Park Chaeyoung đứng đó thu tất cả vào mắt nhưng vẫn im lặng không nói gì. Ông lão giơ cánh tay yếu ớt lên. Stella hiểu ý đi nhanh về phía giường, đem ống thở gỡ xuống. Không có máy hỗ trợ, hơi thở ông càng yếu ớt.
"Chaeyoung... Chaeyoung..." Ông mấp máy môi, thì thào trong vô vọng, gọi tên đứa cháu gái mà mình mong chờ từng ngày.
"Xin... xin lỗi..."
Hơi thở như thiếu hụt. Giọng ông rất nhỏ nhưng hai người họ nghe rất rõ. Kim Jennie cảm nhận được cả cơ thể cô cứng ngắt. Kim Jennie nắm tay cô kéo cô đến gần chiếc giường, mỉm cười ngọt ngào.
"Ông ngoại. Xin chào ông. Cháu tên là Jennie là vợ của Chaeyoung"
Lúc này ông lão mới dời mắt sang người con gái đứng kế cháu gái mình. Ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, đầu gật nhẹ. Cánh tay gầy guộc gắng gượng đưa lên hướng về phía Park Chaeyoung muốn được chạm vào cô lần cuối.
Cứ ngỡ cô sẽ đứng im không nhúc nhích. Nhưng cô lại giơ tay nắm lấy bàn tay nhăn nheo trước sự kinh ngạc mừng rỡ của mọi người, dù cô không nói gì nhưng cũng làm ông lão mãn nguyện trước khi ra đi. Nước mắt ông lão lại lăn dài, cơ thể nhẹ nhàng buông lỏng, mắt nhắm nghiền, ra đi trong trong nụ cười nhạt còn vươn lại trên môi.
----------------------
Ba ngày sau khi dự đám tan của ông. Hai người họ cũng rời Mỹ trở về nước.
Kim Jennie vẫn còn chưa biết nhiều việc sóng gió đã thay đổi khi nàng không ở đây.
Từ ngày cô mang thai Park Chaeyoung một tất không rời khỏi. Cả khi đi làm cô cũng dẫn nàng theo. Giờ cô mới cảm nhận hai người thật sự là của nhau.
Chứng kiến Tập đoàn hoành tráng của Park Chaeyoung. Kim Jennie phải cảm thán, thì ra bao năm qua nàng quá ngu ngơ không hề biết gì về cô. Hubby của nàng thật không hề đơn giản như trong tưởng tượng của nàng.----------------Vote ⭐️