[Chaennie] Không để wifey rời xa
Chap 14 - Bắt đầu sự trả giá
Sở cảnh sát, tấp nập người ra vào.
Kim Min Ho một thân tây trang lịch thiệp, nhưng vẻ mặt đầy sự mệt mỏi, đậm phần lo lắng. Mắt thấy người tới là người mình cần tìm, là một người đàn ông trung niên khuôn mặt nghiêm nghị, mặc đồng phục cảnh sát. Kim Min Ho nhanh chóng đứng bật dậy chào hỏi.
"Cục trưởng Baek tôi có thể vào gặp con gái tôi được không?"
"Kim tổng xin lỗi ông. Vụ việc lần này vô cùng nghiêm trọng, tạm thời ông không thể gặp Kim tiểu thư"
"Tại sao không được gặp. Tôi có mời luật sư biện hộ cho con gái tôi, tôi muốn..."
"Kim tổng, nhân chứng vật chứng đầy đủ, ông muốn mời luật sư biện hộ cái gì?" Cục trưởng Baek cắt ngang lời nói của Kim Min Ho, im lặng vài giây, sau đó cau mày nói tiếp.
"Nếu ông muốn gặp, sáng mai quay lại. Còn nữa nghĩ tình chúng ta có chút quen biết. Tôi xin nhắc nhở ông, luật sư lần này Park Chaeyoung mời là Lee Hyeri, không cần nói ông cũng biết tiếng tăm lừng lẫy của cô ta rồi chứ. Tôi nghĩ việc làm khôn ngoan bây giờ ông nên gặp trực tiếp Park Chaeyoung xin cô ấy giơ cao đánh khẽ. Không phải ở đây phí thời gian, tôi có việc đi trước"
Người luật sư đi cùng Kim Min Ho mặt biến sắc. Trong giới luật đâu ai không biết tiếng tăm Lee Hyeri, chưa bao giờ thua một vụ kiện nào, trăm trận trăm thắng. Cô ta còn đường đường là tổng tài của LH.
Kim Min Ho day day trán, mệt mỏi ra khỏi cục cảnh sát. Lời cục trưởng Baek cứ văng vẳng bên tai, sao ông lại không hiểu chứ.
Nhưng khổ nổi, lúc vừa nghe tin Anne bị cảnh sát dẫn đi, hỏi mới biết rõ cớ sự, ông đã chạy đến tìm Park Chaeyoung nhưng cơ hội vào cửa cũng không có, dàn vệ sĩ bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Còn lúc ông thuê những luật sư danh tiếng, nghe vụ kiện đụng chạm đến Park Chaeyoung ai cũng không nhận lời, khó khăn lắm mới tìm được luật sư biện hộ cho Anne, liếc nhìn vẻ mặt anh ta, chắc bị cái tên Lee Hyeri hù cho thở không nổi rồi.
Ông chưa bao giờ bất lực như thế này, chẳng biết giấu được với báo chí mấy ngày đây. Sự việc lần này mà trở nên rầm rộ, thì cả công ty sẽ trở nên điêu đứng nhưng khốn khiếp nhất là Kai chẳng biết trốn đi đâu. Ông liên hệ mãi không được, nhắn tin cũng chẳng thấy trả lời.
Ông thật sự rất tức giận, tại sao Anne lại dại dột như vậy, thường ngày ông biết tính con gái ông bồng bột, nóng vội nhưng không ngờ, nó lại thiếu suy nghĩ đến mức này.
--------------------------
Park Chaeyoung từ trong phòng tắm đi ra, nhìn nàng đang cuộn tròn, ngủ say trên giường, cô nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho vợ, hôn nhẹ lên trán nàng, rồi mới ra khỏi phòng.
Jane đã ngồi đợi sẵn dưới lầu, lúc này mắt thấy Park Chaeyoung đang đi xuống, cô ấy gật đầu gọi một tiếng "Park tổng"
Park Chaeyoung gật đầu, ngồi xuống, bàn tay sạch sẽ cầm ly cafe còn đang bốc khói, uống nhẹ một ngụm.
"Mọi việc sao rồi?" Buông ly cafe đặt lên bàn.
"Kim Min Ho thuê luật sư chạy án cho Anne, sáng nay bọn họ sẽ được vào gặp"
Ánh mắt Park Chaeyoung cụp xuống nên Jane không biết cảm xúc cô như thế nào. Chỉ thấy cô nhếch môi.
"Nói với Lee Hyeri, tôi muốn Anne vĩnh viễn không thấy được ánh sáng mặt trời" rất nhẹ nhàng, hờ hững, nhưng lại chấm dứt số phận của một người.
"Park tổng. Chị yên tâm, tôi biết phải làm sao" Jane ngừng vài giây rồi nói tiếp.
"Kim tổng, sự việc Anne gây ra cho cô Jennie, không biết vì sao lại được tiết lộ với báo chí"
Sự việc lần này, chỉ có nội bộ biết đến. Park Chaeyoung không phải muốn giữ mặt mũi cho Kim Min Ho. Cô chỉ e ngại mọi việc không khéo sẽ ảnh hưởng đến vợ cô.
Chẳng gì ghê gớm bằng truyền thông, bới móc đời tư là nghề của bọn họ. Dù một chút lời không hay, cô cũng không muốn bảo bối nhà cô phải bận lòng.
Nhưng sự việc lần này đã bị cánh truyền thông biết được, đối với cô những chuyện này đều vặt vãnh, không đáng để vào mắt. Nhưng vợ cô thì khác, nàng vô cùng nhạy cảm, đặc biệt rất mềm lòng cô không muốn nàng bị vướng vào vòng xoáy của bọn nhà báo.
"Cô chủ, có người gửi thư cho cô phu nhân"
Thím Lee từ ngoài đi vào, đến gần đưa phong thư cho Park Chaeyoung. Cô nhìn xem địa chỉ, sau đó mở ra xem, chỉ thấy ánh mắt sắc lạnh lại trở nên nhu tình, bên môi còn vương ý cười. Cô nhẹ nhàng đặt phong thư xuống, đôi mắt thâm sâu nhìn Jane Kim.
"Cô chuẩn bị cho tôi hai vé máy bay đi Mỹ vào tối nay. Mọi việc ở đây giao cô xử lý, cần gì liên hệ với tôi"
Jane liếc sơ phong thư chỉ thấy địa chỉ đến từ Mỹ. Không biết trong thư viết gì, khiến tâm tình Park Chaeyoung lại trở nên vui vẻ.
Cũng tốt, Jane ngẫm nghĩ, nếu để cô Jennie xuất ngoại khi truyền thông đánh động sẽ không ảnh hưởng đến nàng. Cô ấy biết Park Chaeyoung đang suy nghĩ cho tâm tình vợ của mình.
------------------------------
Một thân mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa, Kim Min Ho day day trán, mắt nhắm lại, ngả đầu ra cạnh ghế, để nghỉ ngơi.
Jihyo mẹ của Anne đôi mắt sưng húp từ trên lầu đi xuống. Vẻ mặt đau lòng nhưng không kìm nén giận dữ. Tính tình của Anne được di truyền từ bà ta.
"Ông đi đâu giờ này mới về. Con gái tôi giờ này, không biết sống chết trong tù ra sao? Mà ông đi cả đêm không về. Người còn nồng nặc mùi rượu. Ông nói đi? Có phải ông đi tìm mấy con đàn bà đó không?"
Lời nói bén nhọn, tay chỉ về phía Kim Min Ho mắng chửi. Kim Min Ho mở mắt ra, cau mày khó chịu.
"Bà nói năng bậy bạ gì hả?"
Đúng là ông đi uống rượu, để giải sầu. Chạy cả đêm mệt mỏi, tìm kiếm nhiều mối quan hệ, nhưng ai cũng quay lưng không muốn giúp, quá chán nản ông mới tìm đến rượu. Kim Min Ho mệt mỏi đứng dậy, hậm hực muốn lên lầu, chưa đi được mấy bước đã bị bà chặn lại.
"Nói bậy bạ? Đó là bản chất của ông. Không phải sao? Nếu không như vậy, ông đã không sinh ra một đứa nghiệp chủng hại con gái tôi thê thảm như bây giờ"
Bà ta không tiếc lời mắng nhiếc. Kim Min Ho cảm thấy đầu đau như búa bổ. Ông gạt tay bà ra, quát lớn "bà còn nói nữa được sao? Không phải bà cưng chìu nó đến hư, bồng bột, nông nổi, làm gì cũng không biết suy nghĩ, nên mới ra cớ sự như ngày hôm nay"
"Ông đổ lỗi cho tôi. Có ai làm ba như ông không? Tối ngày đi đàn đúm, dám trách tôi? Ông là đồ tồi... đồ tồi mà... huhu...". Đôi mắt bà Jihyo mập mờ nước mắt, tay chân run rẩy ngồi phịch xuống cầu thang, nghẹn ngào.
"Làm sao đây? Chúng ta phải cứu con bé Anne. Phải cứu con tôi... huhu"
Nhìn vẻ thảm thương của vợ, Kim Min Ho không còn tức giận nổi. Ông cũng rất muốn cứu Anne nhưng Park Chaeyoung làm sao dễ dang bỏ qua cho con bé được. Ông không biết Park Chaeyoung có biết mối quan hệ giữa ông và Ruby Jane chưa, nhưng từ ánh mắt cũng là một người từng trải, ông hiểu được Park Chaeyoung rất coi trọng Ruby Jane.
Hai người mệt mỏi chẳng còn lời lẽ nào để tranh cãi. Bỗng hai người cùng cau mày nhìn ra cửa. Cái người chơi trò mất tích giờ lại xuất hiện. Một thân quần áo thẳng tắp, vẻ mặt bình thường không gì là lo lắng.
Kim Min Ho vừa gặp Kai bước vào cửa, cơn thịnh nộ lại nổi lên. Kim Min Ho bước xuống bậc thang, vẻ mặt tức giận nhìn Kai.
"Mày đi đâu, mà tao gọi điện không bắt máy, rồi bây giờ mới xuất hiện. Mày có biết vợ mày xảy ra chuyện không hả? Mày làm chồng kiểu gì thế?"
Không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, hắn ta làm rể Kim gia, chuyện bị chỉ vô mặt, bị xỉa xói đâu phải chưa từng, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt bọn họ mà sống đó là chuyện thường ngày của Kai. Nhưng chuyện gì cũng vậy, mọi thứ đều phải có giới hạn của nó.----------------Vote ⭐️
Kim Min Ho một thân tây trang lịch thiệp, nhưng vẻ mặt đầy sự mệt mỏi, đậm phần lo lắng. Mắt thấy người tới là người mình cần tìm, là một người đàn ông trung niên khuôn mặt nghiêm nghị, mặc đồng phục cảnh sát. Kim Min Ho nhanh chóng đứng bật dậy chào hỏi.
"Cục trưởng Baek tôi có thể vào gặp con gái tôi được không?"
"Kim tổng xin lỗi ông. Vụ việc lần này vô cùng nghiêm trọng, tạm thời ông không thể gặp Kim tiểu thư"
"Tại sao không được gặp. Tôi có mời luật sư biện hộ cho con gái tôi, tôi muốn..."
"Kim tổng, nhân chứng vật chứng đầy đủ, ông muốn mời luật sư biện hộ cái gì?" Cục trưởng Baek cắt ngang lời nói của Kim Min Ho, im lặng vài giây, sau đó cau mày nói tiếp.
"Nếu ông muốn gặp, sáng mai quay lại. Còn nữa nghĩ tình chúng ta có chút quen biết. Tôi xin nhắc nhở ông, luật sư lần này Park Chaeyoung mời là Lee Hyeri, không cần nói ông cũng biết tiếng tăm lừng lẫy của cô ta rồi chứ. Tôi nghĩ việc làm khôn ngoan bây giờ ông nên gặp trực tiếp Park Chaeyoung xin cô ấy giơ cao đánh khẽ. Không phải ở đây phí thời gian, tôi có việc đi trước"
Người luật sư đi cùng Kim Min Ho mặt biến sắc. Trong giới luật đâu ai không biết tiếng tăm Lee Hyeri, chưa bao giờ thua một vụ kiện nào, trăm trận trăm thắng. Cô ta còn đường đường là tổng tài của LH.
Kim Min Ho day day trán, mệt mỏi ra khỏi cục cảnh sát. Lời cục trưởng Baek cứ văng vẳng bên tai, sao ông lại không hiểu chứ.
Nhưng khổ nổi, lúc vừa nghe tin Anne bị cảnh sát dẫn đi, hỏi mới biết rõ cớ sự, ông đã chạy đến tìm Park Chaeyoung nhưng cơ hội vào cửa cũng không có, dàn vệ sĩ bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Còn lúc ông thuê những luật sư danh tiếng, nghe vụ kiện đụng chạm đến Park Chaeyoung ai cũng không nhận lời, khó khăn lắm mới tìm được luật sư biện hộ cho Anne, liếc nhìn vẻ mặt anh ta, chắc bị cái tên Lee Hyeri hù cho thở không nổi rồi.
Ông chưa bao giờ bất lực như thế này, chẳng biết giấu được với báo chí mấy ngày đây. Sự việc lần này mà trở nên rầm rộ, thì cả công ty sẽ trở nên điêu đứng nhưng khốn khiếp nhất là Kai chẳng biết trốn đi đâu. Ông liên hệ mãi không được, nhắn tin cũng chẳng thấy trả lời.
Ông thật sự rất tức giận, tại sao Anne lại dại dột như vậy, thường ngày ông biết tính con gái ông bồng bột, nóng vội nhưng không ngờ, nó lại thiếu suy nghĩ đến mức này.
--------------------------
Park Chaeyoung từ trong phòng tắm đi ra, nhìn nàng đang cuộn tròn, ngủ say trên giường, cô nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho vợ, hôn nhẹ lên trán nàng, rồi mới ra khỏi phòng.
Jane đã ngồi đợi sẵn dưới lầu, lúc này mắt thấy Park Chaeyoung đang đi xuống, cô ấy gật đầu gọi một tiếng "Park tổng"
Park Chaeyoung gật đầu, ngồi xuống, bàn tay sạch sẽ cầm ly cafe còn đang bốc khói, uống nhẹ một ngụm.
"Mọi việc sao rồi?" Buông ly cafe đặt lên bàn.
"Kim Min Ho thuê luật sư chạy án cho Anne, sáng nay bọn họ sẽ được vào gặp"
Ánh mắt Park Chaeyoung cụp xuống nên Jane không biết cảm xúc cô như thế nào. Chỉ thấy cô nhếch môi.
"Nói với Lee Hyeri, tôi muốn Anne vĩnh viễn không thấy được ánh sáng mặt trời" rất nhẹ nhàng, hờ hững, nhưng lại chấm dứt số phận của một người.
"Park tổng. Chị yên tâm, tôi biết phải làm sao" Jane ngừng vài giây rồi nói tiếp.
"Kim tổng, sự việc Anne gây ra cho cô Jennie, không biết vì sao lại được tiết lộ với báo chí"
Sự việc lần này, chỉ có nội bộ biết đến. Park Chaeyoung không phải muốn giữ mặt mũi cho Kim Min Ho. Cô chỉ e ngại mọi việc không khéo sẽ ảnh hưởng đến vợ cô.
Chẳng gì ghê gớm bằng truyền thông, bới móc đời tư là nghề của bọn họ. Dù một chút lời không hay, cô cũng không muốn bảo bối nhà cô phải bận lòng.
Nhưng sự việc lần này đã bị cánh truyền thông biết được, đối với cô những chuyện này đều vặt vãnh, không đáng để vào mắt. Nhưng vợ cô thì khác, nàng vô cùng nhạy cảm, đặc biệt rất mềm lòng cô không muốn nàng bị vướng vào vòng xoáy của bọn nhà báo.
"Cô chủ, có người gửi thư cho cô phu nhân"
Thím Lee từ ngoài đi vào, đến gần đưa phong thư cho Park Chaeyoung. Cô nhìn xem địa chỉ, sau đó mở ra xem, chỉ thấy ánh mắt sắc lạnh lại trở nên nhu tình, bên môi còn vương ý cười. Cô nhẹ nhàng đặt phong thư xuống, đôi mắt thâm sâu nhìn Jane Kim.
"Cô chuẩn bị cho tôi hai vé máy bay đi Mỹ vào tối nay. Mọi việc ở đây giao cô xử lý, cần gì liên hệ với tôi"
Jane liếc sơ phong thư chỉ thấy địa chỉ đến từ Mỹ. Không biết trong thư viết gì, khiến tâm tình Park Chaeyoung lại trở nên vui vẻ.
Cũng tốt, Jane ngẫm nghĩ, nếu để cô Jennie xuất ngoại khi truyền thông đánh động sẽ không ảnh hưởng đến nàng. Cô ấy biết Park Chaeyoung đang suy nghĩ cho tâm tình vợ của mình.
------------------------------
Một thân mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa, Kim Min Ho day day trán, mắt nhắm lại, ngả đầu ra cạnh ghế, để nghỉ ngơi.
Jihyo mẹ của Anne đôi mắt sưng húp từ trên lầu đi xuống. Vẻ mặt đau lòng nhưng không kìm nén giận dữ. Tính tình của Anne được di truyền từ bà ta.
"Ông đi đâu giờ này mới về. Con gái tôi giờ này, không biết sống chết trong tù ra sao? Mà ông đi cả đêm không về. Người còn nồng nặc mùi rượu. Ông nói đi? Có phải ông đi tìm mấy con đàn bà đó không?"
Lời nói bén nhọn, tay chỉ về phía Kim Min Ho mắng chửi. Kim Min Ho mở mắt ra, cau mày khó chịu.
"Bà nói năng bậy bạ gì hả?"
Đúng là ông đi uống rượu, để giải sầu. Chạy cả đêm mệt mỏi, tìm kiếm nhiều mối quan hệ, nhưng ai cũng quay lưng không muốn giúp, quá chán nản ông mới tìm đến rượu. Kim Min Ho mệt mỏi đứng dậy, hậm hực muốn lên lầu, chưa đi được mấy bước đã bị bà chặn lại.
"Nói bậy bạ? Đó là bản chất của ông. Không phải sao? Nếu không như vậy, ông đã không sinh ra một đứa nghiệp chủng hại con gái tôi thê thảm như bây giờ"
Bà ta không tiếc lời mắng nhiếc. Kim Min Ho cảm thấy đầu đau như búa bổ. Ông gạt tay bà ra, quát lớn "bà còn nói nữa được sao? Không phải bà cưng chìu nó đến hư, bồng bột, nông nổi, làm gì cũng không biết suy nghĩ, nên mới ra cớ sự như ngày hôm nay"
"Ông đổ lỗi cho tôi. Có ai làm ba như ông không? Tối ngày đi đàn đúm, dám trách tôi? Ông là đồ tồi... đồ tồi mà... huhu...". Đôi mắt bà Jihyo mập mờ nước mắt, tay chân run rẩy ngồi phịch xuống cầu thang, nghẹn ngào.
"Làm sao đây? Chúng ta phải cứu con bé Anne. Phải cứu con tôi... huhu"
Nhìn vẻ thảm thương của vợ, Kim Min Ho không còn tức giận nổi. Ông cũng rất muốn cứu Anne nhưng Park Chaeyoung làm sao dễ dang bỏ qua cho con bé được. Ông không biết Park Chaeyoung có biết mối quan hệ giữa ông và Ruby Jane chưa, nhưng từ ánh mắt cũng là một người từng trải, ông hiểu được Park Chaeyoung rất coi trọng Ruby Jane.
Hai người mệt mỏi chẳng còn lời lẽ nào để tranh cãi. Bỗng hai người cùng cau mày nhìn ra cửa. Cái người chơi trò mất tích giờ lại xuất hiện. Một thân quần áo thẳng tắp, vẻ mặt bình thường không gì là lo lắng.
Kim Min Ho vừa gặp Kai bước vào cửa, cơn thịnh nộ lại nổi lên. Kim Min Ho bước xuống bậc thang, vẻ mặt tức giận nhìn Kai.
"Mày đi đâu, mà tao gọi điện không bắt máy, rồi bây giờ mới xuất hiện. Mày có biết vợ mày xảy ra chuyện không hả? Mày làm chồng kiểu gì thế?"
Không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, hắn ta làm rể Kim gia, chuyện bị chỉ vô mặt, bị xỉa xói đâu phải chưa từng, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt bọn họ mà sống đó là chuyện thường ngày của Kai. Nhưng chuyện gì cũng vậy, mọi thứ đều phải có giới hạn của nó.----------------Vote ⭐️