[Chaennie] Không để wifey rời xa
Chap 13 - Kí ức của Jennie
Khi nàng nghĩ mình sẽ chết vì ngợp thở, ý thức dần mơ hồ, vào lúc đó cảm giác cơ thể được một vòng tay kéo lấy và ôm chặt. Tiếp đó là đôi môi được phong bế bởi đôi môi khác, truyền dưỡng khí cho nàng. Vòng tay ôm, hơi thở đều quen thuộc nhưng dù cố gắng nàng vẫn không thể mở mắt ra được.
Park Chaeyoung nhanh chóng bế Jennie lên bờ, dưới sự phụ giúp của mọi người. Thân thể hai người ướt đẫm. Khuôn mặt Jennie tái nhợt, cả người xụi lơ trong lòng Park Chaeyoung.
"Chuẩn bị xe" giọng nói âm lãnh đến không độ. Jane nhanh chóng thực hiện không chậm trễ một giây.
Hyeri nhanh tay đem hai cái khăn loại lớn đưa Park Chaeyoung, cô quấn chặt lên người Jennie, đặt nàng nằm ngay ngắn, làm một loạt động tác hô hấp.
Mọi người đứng xung quanh đều im lặng, không ai lên tiếng, từ đầu đến cuối khi cứu Jennie từ dưới hồ lên, lúc mọi người muốn phụ giúp bế Jennie để Park Chaeyoung lên bờ cho dễ dàng hơn, nhưng cô không cho một ai được chạm vào nàng. Khư khư ôm nàng chặt trong lòng.
Anne hai chân run rẩy tay bám vào cây nhưng vẫn đứng không vững, mặt cắt không còn chút máu.
Khi cô ta muốn thực hiện kế hoạch cô ta biết Park Chaeyoung sẽ tìm kiếm Ruby Jane. Nhưng lúc đó cô ta đã ghi âm mọi lời thú nhận của Ruby Jane. Không ngờ Ruby Jane lại bị rơi xuống nước, đúng lúc Park Chaeyoung lại xuất hiện, chẳng khác gì cô ta trở thành kẻ giết người.
Bây giờ cô ta có mười cái miệng nói cũng không ai tin, nói cô ta không cố ý muốn giết chết Ruby Jane, ai sẽ tin cô ta đây?
Trước sự kiên nhẫn, những kỹ thuật hô hấp của Park Chaeyoung thì Jennie sặc sụa nước ra ngoài .
"Jennie nhìn em. Jennie nghe em gọi không?" Giọng cô khàn khàn như kiềm nén gì đó.
Mi mắt nặng trĩu, nhịp thở bắt đầu ổn định, Jennie hé mắt từ từ mở ra, môi mấp máy "Chaengie, chị lạnh"
Ý thức bắt đầu tan rã, mắt nhắm nghiền lại, cả thân thể đều thả lỏng, nàng vừa mệt vừa lạnh, chỉ muốn ngủ một giấc thôi.
Park Chaeyoung nâng người Jennie ôm chặt vào lòng, mặt chôn vùi hỏm vai nàng. Cô cũng lạnh, cả trái tim lẫn thể xác đều lạnh, ôm nàng trong lòng cô mới cảm nhận trái tim mình đập lại, thần kinh mới được buông lỏng.
"Park tổng, xe đã đến" Jane nhẹ giọng lên tiếng.
Park Chaeyoung bế Jennie lên, không nói một lời, ánh mắt trước sau như một vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt của vợ, đi thẳng ra xe.
Cô không cần nói nhiều, Jane vẫn biết xử lý Anne như thế nào? Nhân chứng, vật chứng đầy đủ xem cô ta làm sao mà thoát tội.
Jisoo rất muốn đến gần xem Jennie nhưng cả người Park Chaeyoung đều toát ra hơi thở giết người, Jisoo thật sự rất sợ.
"Ngoan. Chúng ta về, khi nào Jennie khỏe hẳn, chị sẽ đưa chị đến thăm cô ấy"
Lisa biết Jisoo lo lắng cho Jennie, Lisa Manoban nhẹ giọng an ủi.
Jisoo gật đầu rút vào lòng để Lisa ôm đi.
------------------
Cả căn phòng chìm trong bóng tối, cô không đem nàng đến bệnh viện, mà ôm hẳn về nhà, biết nàng lạnh, không một giây chậm trễ thay quần áo cho nàng, gọi Peter sang khám tổng quát, ngoài những vết cào trên cổ và cổ tay, do móng tay để lại, cơ thể kiệt sức vì nhiễm lạnh và hoảng sợ khiến nàng mệt mỏi nên ngất đi. Còn lại mọi thứ đều ổn.
Biết là nàng không sao, nhưng trái tim cô đến tận bây giờ vẫn không thể ổn định, chỉ có thể ôm cả thân thể mềm mại thật chặt, thật chặt vào lòng. Mỗi giác quan, thần kinh mới dần buông lỏng và thấy yên tâm được.
Lúc nghe tin nàng mất tích, cô biết mình sẽ tìm thấy nàng nếu nàng chưa ra khỏi sân golf vì mọi ngóc ngách đều có camera giám sát.
Cô vẫn có thể giữ bình tĩnh nổi. Nhưng khi từ xa chứng kiến cảnh cả cơ thể nàng đang cố vùng vẫy dưới nước, rồi bất lực bị dòng nước nhấn chìm, lúc đó tim cô như ngừng đập.
Không thể suy nghĩ được gì nữa ngoài lao thẳng xuống hồ. Chỉ một chút mà thôi, chỉ cần cô đến chậm một chút, cô sẽ mất nàng vĩnh viễn.
Cái suy nghĩ đó ám ảnh cô từ lúc ôm thân thể ướt đẫm của nàng từ dưới hồ lên cho đến tận bây giờ. Cô hiểu nếu lúc đó không phải là hồ nước mà là hố lửa hay cả vực thẳm, cô cũng không ngần ngại suy nghĩ mà lao xuống cùng nàng.
Họ chỉ có thể ở bên nhau, dù có sống hay chết chỉ thuộc về nhau mà thôi. Vòng tay Park Chaeyoung ngày càng siết chặt, Jennie hình như không thoải mái, mày nhíu nhíu, miệng lẩm bẩm gì đó, Park Chaeyoung cố gắng áp sát tai mình vào.
"Chaengie... cứu chị... cứu chị..."
"NiNi, không sao rồi. Đừng sợ. Em đây NiNi"
Jennie mệt mỏi mở mắt ra, vẻ mặt thất thần nhìn hình dáng khuôn mặt lờ mờ trong bóng tối.
Park Chaeyoung mắt thấy nàng đã tỉnh, cô nhanh chóng bật sáng đèn.
"NiNi, chị tỉnh rồi. Chị thấy sao? Nói em nghe nào?" Park Chaeyoung vui mừng, yêu thương vén từng sợ tóc của nàng.
Jennie vẫn nằm đó mắt nhìn cô chằm chằm, như xác định đều gì.
Không thấy nàng trả lời Park Chaeyoung sốt ruột, áp trán mình lên trán nàng, xem nàng có bị sốt không, nhiệt độ vẫn bình thường, lúc đầu Peter đã kê thuốc, phòng nàng bị sốt vì nhiễm lạnh quá lâu nên bây giờ tình trạng này không xảy ra, nhưng sao nàng không nói gì, mà im lặng nhìn cô.
"NiNi, chị sao vậy?"
"Chaengie" giọng Jennie rất nhỏ.
"Em đây". Cô khom người, bàn tay trước sau nắm chặt tay nàng. Jennie đưa bàn tay lên vuốt má cô, nhìn từng đường nét xinh đẹp trước mắt, hơi ấm từ da thịt cô tỏa ra, nàng biết mình vẫn còn sống.
Mắt ửng đỏ lên, nước mắt lăn dài trên má, cái cảm giác được thoát chết trong gan tất làm người ta vừa mừng vừa hạnh phúc, nàng thật sự rất ích kỉ, nàng không thể nào buông bỏ được người phụ nữ trước mắt, cô là của nàng chỉ có thể là của nàng.
"NiNi đừng khóc. Mọi chuyện qua rồi, em sẽ không để những chuyện như thế xảy ra với chị nữa"
Cô nâng người nàng dậy, ôm chặt vào lòng. Người trong lòng ngoan ngoãn để mặc cô ôm, giờ phút này họ cần hơi ấm của nhau. Lúc cô cứ ngỡ nàng đã chìm vào giấc ngủ, thì cô lại nghe nàng lên tiếng. Giọng nàng rất nhẹ nhàng.
"Chaengie, chị đã nhớ lại tất cả rồi"
Park Chaeyoung bình tĩnh, nhẹ nhàng nhìn xuống người trong lòng, lúc này nàng cũng ngẩng mặt nhìn cô, ánh mắt nàng trong veo, cô sâu sắc nhìn vào đôi mắt phản phất bóng dáng cô trong đó. Bàn tay ấm áp miết nhẹ đôi má còn hơi tái nhợt của nàng.
"Vậy sao?"
Nàng nhớ lại kí ức, đều đó cô biết rồi sẽ đến, nhưng cô không ngờ trãi qua cú sốc tâm lí hoảng sợ nàng lấy lại kí ức nhanh như vậy. Nhưng với cô bây giờ nàng có nhớ lại hay sao đi nữa, đều không quan trọng, cô đã xác định, dù nàng là ai, thân phận như thế nào, nàng vẫn là vợ cô, là sinh mạng của cô, không gì có thể thay đổi được đều đó.
Jennie gật đầu, vươn người cho cơ thể nàng sát chặt với cơ thể Park Chaeyoung không một khe hở.
"Chị vẫn là Jennie là vợ của Park Chaeyoung này"
Nhớ lại quá khứ thì đã sao? Toàn bất hạnh và đau khổ, cuộc đời của nàng bây giờ là do cô ban tặng, nàng xem như Ruby Jane Kim ngày xưa đã chết. Trên đời này chỉ còn Kim Jennie là vợ của Park Chaeyoung mà thôi.
Park Chaeyoung hít sâu một hơi, ôm rất chặt, đầu vùi vào hõm vai nàng. Cô rất hạnh phúc vì câu nói của nàng. Hai người họ là hai thể xác lẫn tâm hồn đều liên thông đã tìm được nhau. Nàng không phải là ai nàng chỉ là cô vợ nhỏ của cô.
"Đúng vậy, chị là vợ của em" cô lẩm bẩm từng chữ, như đọc thần chú khắc sâu vào linh hồn hai người.
Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt của phòng ngủ, Jennie gối đầu trên tay Park Chaeyoung, nàng kể cho cô nghe rất nhiều chuyện tuổi thơ của nàng, qua từng giai đoạn.
Thời gian không muốn nhớ nhất là năm mười sáu tuổi nàng vào ở Kim gia. Sở dĩ nàng được vào ở, do mẹ nàng đã sử dụng thủ đoạn, dùng clip quay lại cảnh ái ân của bà ấy và Kim Min Ho trong những năm qua để uy hiếp ông chấp nhận nàng.
Với điều kiện cho nàng ăn học đàng hoàng, mỗi tháng phải trả tiền viện phí cho bà ngoại nàng, để cho an toàn bà ấy đã gửi một clip cho người chị em tốt nhất, nếu ông không muốn danh dự bị hủy hoại phải làm theo những gì bà ấy nói.
Lúc đấy Kim Min Ho vô cùng tức giận vì bị bà ấy tính kế, dù ông có mê muội sắc đẹp bà ấy đến đâu cũng không khỏi nổi giận, cho nên sau này mọi thù hận, oán giận ông đều trút lên đầu nàng.
Khi mẹ nàng thu xếp mọi việc, ba tháng sau bà ấy qua đời vì ung thư, đến lúc đó nàng mới hiểu, bà ấy biết mình sắp chết nên mới sắp xếp mọi thứ lo cho tương lai nàng, nhưng bà ấy đâu biết cuộc sống nàng sau này là những tháng ngày tăm tối, sống trong tủi nhục và nước mắt.
Trong tình yêu bà ấy là người thất bại khi yêu nhầm một người đàn ông không xứng đáng và chấp nhận làm người thứ ba bị xã hội khinh rẻ. Nhưng nghe bà ngoại nàng kể lại, khi yêu Kim Min Ho mẹ nàng không biết Kim Min Ho đã có gia đình.
Tình yêu lún sâu, đến lúc mang bầu nàng, mọi việc mới vỡ lẽ thì đã muộn màng. Lúc đấy Kim Min Ho muốn bà ấy phải phá thai, nhưng bà ấy một mực không đồng ý, muốn sinh nàng ra. Vì chuyện này hai người chia tay nhau một thời gian.
Sau đó Kim Min Ho dùng mọi cách, lời ngon ngọt hứa hẹn đủ đều, nối lại tình xưa với bà ấy, biết là không đúng, phải sống trong bóng tối, nhưng vì quá yêu người đàn ông đó, bà ấy chấp nhận làm người thứ ba. Khi biết mẹ nàng mất, ông ta không may mảy đau lòng, một chút xót thương trên gương mặt cũng không có, nếu có thì là một chút hả dạ, thờ ờ.
Khi đó nàng khóc rất nhiều, đau lòng vì cái chết quá đột ngột của mẹ, và thương xót cho số phận của bà ấy. Mẹ nàng trong mắt người ngoài là một người xấu xa, nhưng trong mắt nàng bà ấy là một người mẹ tốt nhất. Cái gì cũng có thể thiếu thốn nhưng tình thương người mẹ bà ấy chưa bao giờ để nàng phải túng thiếu.
Đêm dài cứ lẵng lặng trôi qua, Park Chaeyoung khắc ghi từng câu từng chữ nàng kể. Cô im lặng, lắng nghe nàng nói. Cô muốn biết mọi thứ, chuyện nhỏ nhặt nhất của vợ cô. Càng nghe, lòng cô như ngàn con kiến gặm nhắm, đau đớn, trăm bề cảm xúc. Lúc nghe nàng kể quỳ xuống xin tiền Kim Min Ho mổ cho bà ngoại, chẳng những ông ta không cho, còn mắng chửi nàng trước mặt bao nhiêu người.
Nhưng đau đớn nhất là bà ngoại nàng không đợi được. Cả cơ hội gặp mặt lần cuối cũng không có. Người thân duy nhất của nàng cũng đã ra đi, nàng chẳng còn thiết tha gì cuộc sống này nữa.
Nàng trở về Kim gia dọn lấy hành lý định rời đi, nhưng không may, xém chút nữa là bị Kai cưỡng bức, rồi Anne lao vào đánh nàng tới tấp.
Đau khổ, tủi nhục mọi thứ như vỡ òa, nàng bỏ chạy ra khỏi cửa Kim gia, cứ thế lao vào cơn mưa, cả thể xác và tinh hồn đều kiệt sức, không xác định phương hướng. Khi đó nàng nghĩ chỉ cần rời khỏi nơi tàn nhẫn đó đi đâu cũng được, vì mưa quá lớn trời lại tối nên nàng đã đâm sầm vào xe Park Chaeyoung.
Hơi thở cô trở nên khó khăn, vòng tay cô siết chặt, ánh mắt nhu tình trở nên sắt bén, Jennie còn cảm thấy đau. Nàng biết cô đang tức giận, đang đau lòng vì nàng. Bàn tay nhắn vuốt nhẹ chân mày đang nhíu chặt của cô.
"Chaengie, chị không sao. Bây giờ có em thế là đủ. Dù bao năm qua chị có cực khổ cũng xứng đáng" Kim Jennie chân thành bộc bạch lòng mình.
Park Chaeyoung để trán kề trán, mũi kề mũi. Ánh mắt nhìn nàng đầy dịu dàng, áp sát môi mình lên môi nàng. Trước khi ngất ngây với nụ hôn nồng cháy của cô, nàng vẫn nghe được giọng nói lùng bùng của cô.
"Sẽ không. Em sẽ không để chị phải chịu tủi hờn gì nữa. Em yêu chị... rất yêu chị"
Jennie nhắm mắt, nhẹ nhàng hưởng trọn nụ hôn của cô.
Đêm nay họ chỉ hôn nhau, ôm nhau, lắng nghe nhịp tim, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
-------------------Vote ⭐️
Park Chaeyoung nhanh chóng bế Jennie lên bờ, dưới sự phụ giúp của mọi người. Thân thể hai người ướt đẫm. Khuôn mặt Jennie tái nhợt, cả người xụi lơ trong lòng Park Chaeyoung.
"Chuẩn bị xe" giọng nói âm lãnh đến không độ. Jane nhanh chóng thực hiện không chậm trễ một giây.
Hyeri nhanh tay đem hai cái khăn loại lớn đưa Park Chaeyoung, cô quấn chặt lên người Jennie, đặt nàng nằm ngay ngắn, làm một loạt động tác hô hấp.
Mọi người đứng xung quanh đều im lặng, không ai lên tiếng, từ đầu đến cuối khi cứu Jennie từ dưới hồ lên, lúc mọi người muốn phụ giúp bế Jennie để Park Chaeyoung lên bờ cho dễ dàng hơn, nhưng cô không cho một ai được chạm vào nàng. Khư khư ôm nàng chặt trong lòng.
Anne hai chân run rẩy tay bám vào cây nhưng vẫn đứng không vững, mặt cắt không còn chút máu.
Khi cô ta muốn thực hiện kế hoạch cô ta biết Park Chaeyoung sẽ tìm kiếm Ruby Jane. Nhưng lúc đó cô ta đã ghi âm mọi lời thú nhận của Ruby Jane. Không ngờ Ruby Jane lại bị rơi xuống nước, đúng lúc Park Chaeyoung lại xuất hiện, chẳng khác gì cô ta trở thành kẻ giết người.
Bây giờ cô ta có mười cái miệng nói cũng không ai tin, nói cô ta không cố ý muốn giết chết Ruby Jane, ai sẽ tin cô ta đây?
Trước sự kiên nhẫn, những kỹ thuật hô hấp của Park Chaeyoung thì Jennie sặc sụa nước ra ngoài .
"Jennie nhìn em. Jennie nghe em gọi không?" Giọng cô khàn khàn như kiềm nén gì đó.
Mi mắt nặng trĩu, nhịp thở bắt đầu ổn định, Jennie hé mắt từ từ mở ra, môi mấp máy "Chaengie, chị lạnh"
Ý thức bắt đầu tan rã, mắt nhắm nghiền lại, cả thân thể đều thả lỏng, nàng vừa mệt vừa lạnh, chỉ muốn ngủ một giấc thôi.
Park Chaeyoung nâng người Jennie ôm chặt vào lòng, mặt chôn vùi hỏm vai nàng. Cô cũng lạnh, cả trái tim lẫn thể xác đều lạnh, ôm nàng trong lòng cô mới cảm nhận trái tim mình đập lại, thần kinh mới được buông lỏng.
"Park tổng, xe đã đến" Jane nhẹ giọng lên tiếng.
Park Chaeyoung bế Jennie lên, không nói một lời, ánh mắt trước sau như một vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt của vợ, đi thẳng ra xe.
Cô không cần nói nhiều, Jane vẫn biết xử lý Anne như thế nào? Nhân chứng, vật chứng đầy đủ xem cô ta làm sao mà thoát tội.
Jisoo rất muốn đến gần xem Jennie nhưng cả người Park Chaeyoung đều toát ra hơi thở giết người, Jisoo thật sự rất sợ.
"Ngoan. Chúng ta về, khi nào Jennie khỏe hẳn, chị sẽ đưa chị đến thăm cô ấy"
Lisa biết Jisoo lo lắng cho Jennie, Lisa Manoban nhẹ giọng an ủi.
Jisoo gật đầu rút vào lòng để Lisa ôm đi.
------------------
Cả căn phòng chìm trong bóng tối, cô không đem nàng đến bệnh viện, mà ôm hẳn về nhà, biết nàng lạnh, không một giây chậm trễ thay quần áo cho nàng, gọi Peter sang khám tổng quát, ngoài những vết cào trên cổ và cổ tay, do móng tay để lại, cơ thể kiệt sức vì nhiễm lạnh và hoảng sợ khiến nàng mệt mỏi nên ngất đi. Còn lại mọi thứ đều ổn.
Biết là nàng không sao, nhưng trái tim cô đến tận bây giờ vẫn không thể ổn định, chỉ có thể ôm cả thân thể mềm mại thật chặt, thật chặt vào lòng. Mỗi giác quan, thần kinh mới dần buông lỏng và thấy yên tâm được.
Lúc nghe tin nàng mất tích, cô biết mình sẽ tìm thấy nàng nếu nàng chưa ra khỏi sân golf vì mọi ngóc ngách đều có camera giám sát.
Cô vẫn có thể giữ bình tĩnh nổi. Nhưng khi từ xa chứng kiến cảnh cả cơ thể nàng đang cố vùng vẫy dưới nước, rồi bất lực bị dòng nước nhấn chìm, lúc đó tim cô như ngừng đập.
Không thể suy nghĩ được gì nữa ngoài lao thẳng xuống hồ. Chỉ một chút mà thôi, chỉ cần cô đến chậm một chút, cô sẽ mất nàng vĩnh viễn.
Cái suy nghĩ đó ám ảnh cô từ lúc ôm thân thể ướt đẫm của nàng từ dưới hồ lên cho đến tận bây giờ. Cô hiểu nếu lúc đó không phải là hồ nước mà là hố lửa hay cả vực thẳm, cô cũng không ngần ngại suy nghĩ mà lao xuống cùng nàng.
Họ chỉ có thể ở bên nhau, dù có sống hay chết chỉ thuộc về nhau mà thôi. Vòng tay Park Chaeyoung ngày càng siết chặt, Jennie hình như không thoải mái, mày nhíu nhíu, miệng lẩm bẩm gì đó, Park Chaeyoung cố gắng áp sát tai mình vào.
"Chaengie... cứu chị... cứu chị..."
"NiNi, không sao rồi. Đừng sợ. Em đây NiNi"
Jennie mệt mỏi mở mắt ra, vẻ mặt thất thần nhìn hình dáng khuôn mặt lờ mờ trong bóng tối.
Park Chaeyoung mắt thấy nàng đã tỉnh, cô nhanh chóng bật sáng đèn.
"NiNi, chị tỉnh rồi. Chị thấy sao? Nói em nghe nào?" Park Chaeyoung vui mừng, yêu thương vén từng sợ tóc của nàng.
Jennie vẫn nằm đó mắt nhìn cô chằm chằm, như xác định đều gì.
Không thấy nàng trả lời Park Chaeyoung sốt ruột, áp trán mình lên trán nàng, xem nàng có bị sốt không, nhiệt độ vẫn bình thường, lúc đầu Peter đã kê thuốc, phòng nàng bị sốt vì nhiễm lạnh quá lâu nên bây giờ tình trạng này không xảy ra, nhưng sao nàng không nói gì, mà im lặng nhìn cô.
"NiNi, chị sao vậy?"
"Chaengie" giọng Jennie rất nhỏ.
"Em đây". Cô khom người, bàn tay trước sau nắm chặt tay nàng. Jennie đưa bàn tay lên vuốt má cô, nhìn từng đường nét xinh đẹp trước mắt, hơi ấm từ da thịt cô tỏa ra, nàng biết mình vẫn còn sống.
Mắt ửng đỏ lên, nước mắt lăn dài trên má, cái cảm giác được thoát chết trong gan tất làm người ta vừa mừng vừa hạnh phúc, nàng thật sự rất ích kỉ, nàng không thể nào buông bỏ được người phụ nữ trước mắt, cô là của nàng chỉ có thể là của nàng.
"NiNi đừng khóc. Mọi chuyện qua rồi, em sẽ không để những chuyện như thế xảy ra với chị nữa"
Cô nâng người nàng dậy, ôm chặt vào lòng. Người trong lòng ngoan ngoãn để mặc cô ôm, giờ phút này họ cần hơi ấm của nhau. Lúc cô cứ ngỡ nàng đã chìm vào giấc ngủ, thì cô lại nghe nàng lên tiếng. Giọng nàng rất nhẹ nhàng.
"Chaengie, chị đã nhớ lại tất cả rồi"
Park Chaeyoung bình tĩnh, nhẹ nhàng nhìn xuống người trong lòng, lúc này nàng cũng ngẩng mặt nhìn cô, ánh mắt nàng trong veo, cô sâu sắc nhìn vào đôi mắt phản phất bóng dáng cô trong đó. Bàn tay ấm áp miết nhẹ đôi má còn hơi tái nhợt của nàng.
"Vậy sao?"
Nàng nhớ lại kí ức, đều đó cô biết rồi sẽ đến, nhưng cô không ngờ trãi qua cú sốc tâm lí hoảng sợ nàng lấy lại kí ức nhanh như vậy. Nhưng với cô bây giờ nàng có nhớ lại hay sao đi nữa, đều không quan trọng, cô đã xác định, dù nàng là ai, thân phận như thế nào, nàng vẫn là vợ cô, là sinh mạng của cô, không gì có thể thay đổi được đều đó.
Jennie gật đầu, vươn người cho cơ thể nàng sát chặt với cơ thể Park Chaeyoung không một khe hở.
"Chị vẫn là Jennie là vợ của Park Chaeyoung này"
Nhớ lại quá khứ thì đã sao? Toàn bất hạnh và đau khổ, cuộc đời của nàng bây giờ là do cô ban tặng, nàng xem như Ruby Jane Kim ngày xưa đã chết. Trên đời này chỉ còn Kim Jennie là vợ của Park Chaeyoung mà thôi.
Park Chaeyoung hít sâu một hơi, ôm rất chặt, đầu vùi vào hõm vai nàng. Cô rất hạnh phúc vì câu nói của nàng. Hai người họ là hai thể xác lẫn tâm hồn đều liên thông đã tìm được nhau. Nàng không phải là ai nàng chỉ là cô vợ nhỏ của cô.
"Đúng vậy, chị là vợ của em" cô lẩm bẩm từng chữ, như đọc thần chú khắc sâu vào linh hồn hai người.
Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt của phòng ngủ, Jennie gối đầu trên tay Park Chaeyoung, nàng kể cho cô nghe rất nhiều chuyện tuổi thơ của nàng, qua từng giai đoạn.
Thời gian không muốn nhớ nhất là năm mười sáu tuổi nàng vào ở Kim gia. Sở dĩ nàng được vào ở, do mẹ nàng đã sử dụng thủ đoạn, dùng clip quay lại cảnh ái ân của bà ấy và Kim Min Ho trong những năm qua để uy hiếp ông chấp nhận nàng.
Với điều kiện cho nàng ăn học đàng hoàng, mỗi tháng phải trả tiền viện phí cho bà ngoại nàng, để cho an toàn bà ấy đã gửi một clip cho người chị em tốt nhất, nếu ông không muốn danh dự bị hủy hoại phải làm theo những gì bà ấy nói.
Lúc đấy Kim Min Ho vô cùng tức giận vì bị bà ấy tính kế, dù ông có mê muội sắc đẹp bà ấy đến đâu cũng không khỏi nổi giận, cho nên sau này mọi thù hận, oán giận ông đều trút lên đầu nàng.
Khi mẹ nàng thu xếp mọi việc, ba tháng sau bà ấy qua đời vì ung thư, đến lúc đó nàng mới hiểu, bà ấy biết mình sắp chết nên mới sắp xếp mọi thứ lo cho tương lai nàng, nhưng bà ấy đâu biết cuộc sống nàng sau này là những tháng ngày tăm tối, sống trong tủi nhục và nước mắt.
Trong tình yêu bà ấy là người thất bại khi yêu nhầm một người đàn ông không xứng đáng và chấp nhận làm người thứ ba bị xã hội khinh rẻ. Nhưng nghe bà ngoại nàng kể lại, khi yêu Kim Min Ho mẹ nàng không biết Kim Min Ho đã có gia đình.
Tình yêu lún sâu, đến lúc mang bầu nàng, mọi việc mới vỡ lẽ thì đã muộn màng. Lúc đấy Kim Min Ho muốn bà ấy phải phá thai, nhưng bà ấy một mực không đồng ý, muốn sinh nàng ra. Vì chuyện này hai người chia tay nhau một thời gian.
Sau đó Kim Min Ho dùng mọi cách, lời ngon ngọt hứa hẹn đủ đều, nối lại tình xưa với bà ấy, biết là không đúng, phải sống trong bóng tối, nhưng vì quá yêu người đàn ông đó, bà ấy chấp nhận làm người thứ ba. Khi biết mẹ nàng mất, ông ta không may mảy đau lòng, một chút xót thương trên gương mặt cũng không có, nếu có thì là một chút hả dạ, thờ ờ.
Khi đó nàng khóc rất nhiều, đau lòng vì cái chết quá đột ngột của mẹ, và thương xót cho số phận của bà ấy. Mẹ nàng trong mắt người ngoài là một người xấu xa, nhưng trong mắt nàng bà ấy là một người mẹ tốt nhất. Cái gì cũng có thể thiếu thốn nhưng tình thương người mẹ bà ấy chưa bao giờ để nàng phải túng thiếu.
Đêm dài cứ lẵng lặng trôi qua, Park Chaeyoung khắc ghi từng câu từng chữ nàng kể. Cô im lặng, lắng nghe nàng nói. Cô muốn biết mọi thứ, chuyện nhỏ nhặt nhất của vợ cô. Càng nghe, lòng cô như ngàn con kiến gặm nhắm, đau đớn, trăm bề cảm xúc. Lúc nghe nàng kể quỳ xuống xin tiền Kim Min Ho mổ cho bà ngoại, chẳng những ông ta không cho, còn mắng chửi nàng trước mặt bao nhiêu người.
Nhưng đau đớn nhất là bà ngoại nàng không đợi được. Cả cơ hội gặp mặt lần cuối cũng không có. Người thân duy nhất của nàng cũng đã ra đi, nàng chẳng còn thiết tha gì cuộc sống này nữa.
Nàng trở về Kim gia dọn lấy hành lý định rời đi, nhưng không may, xém chút nữa là bị Kai cưỡng bức, rồi Anne lao vào đánh nàng tới tấp.
Đau khổ, tủi nhục mọi thứ như vỡ òa, nàng bỏ chạy ra khỏi cửa Kim gia, cứ thế lao vào cơn mưa, cả thể xác và tinh hồn đều kiệt sức, không xác định phương hướng. Khi đó nàng nghĩ chỉ cần rời khỏi nơi tàn nhẫn đó đi đâu cũng được, vì mưa quá lớn trời lại tối nên nàng đã đâm sầm vào xe Park Chaeyoung.
Hơi thở cô trở nên khó khăn, vòng tay cô siết chặt, ánh mắt nhu tình trở nên sắt bén, Jennie còn cảm thấy đau. Nàng biết cô đang tức giận, đang đau lòng vì nàng. Bàn tay nhắn vuốt nhẹ chân mày đang nhíu chặt của cô.
"Chaengie, chị không sao. Bây giờ có em thế là đủ. Dù bao năm qua chị có cực khổ cũng xứng đáng" Kim Jennie chân thành bộc bạch lòng mình.
Park Chaeyoung để trán kề trán, mũi kề mũi. Ánh mắt nhìn nàng đầy dịu dàng, áp sát môi mình lên môi nàng. Trước khi ngất ngây với nụ hôn nồng cháy của cô, nàng vẫn nghe được giọng nói lùng bùng của cô.
"Sẽ không. Em sẽ không để chị phải chịu tủi hờn gì nữa. Em yêu chị... rất yêu chị"
Jennie nhắm mắt, nhẹ nhàng hưởng trọn nụ hôn của cô.
Đêm nay họ chỉ hôn nhau, ôm nhau, lắng nghe nhịp tim, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
-------------------Vote ⭐️