[ Candyz ] Summertime Sadness

4.




Giờ giải lao , hai tiết đầu chẳng quan trọng nên học sinh đã ra ngoài hết ít có người ở lại học , lớp 2-3 trống rỗng chỉ còn những cái cặp cùng rất nhiều sách vở , con người mà cũng phải có lúc cô lập bản thân với thế giới đúng không ? Danielle cũng vậy , ước mơ sau này của nàng là trở thành một nhà văn nổi tiếng nên thích ngồi một mình ngắm biển , nó khiến cảm xúc nàng thêm dạt dào vui buồn khó tả .

Ngồi trên mép sân thượng hướng mắt ra mặt biển xa xôi ồ ạt sóng lớn tuy nắng hanh , nhưng bầu trời đang tích dần mây đen , gió lớn thổi bay mái tóc môi bất giác mỉm cười , tối hôm qua nàng đã mơ , một giấc mơ kì lạ thấy mình xuất hiện trên cánh đồng hoa Kiều Mạch trắng xoá , có người cầm trên tay bó Kiều Mạch đẹp đẽ dần bước đến không rõ mặt như ai đó cố tình không để nàng nhìn thấy , người tặng nàng bó hoa hình như còn nghe người thỏ thẻ nhưng giật mình vì trời đã sáng . Nàng nhớ cổ người ấy có choàng cái khăn choàng màu xanh lục , thân hình chỉ cao hơn nàng chút ít mãnh mai thôi và bàn tay khi trao bó hoa nàng biết chắc người ấy là con gái .

Mãi mê suy nghĩ mà trời bắt đầu đổ mưa không hay biết , vài giọt nước rớt trên vai áo và rồi mưa lớn bởi các đám may đen quá nặng nề không còn sức để giữ nổi nữa. Nàng không muốn vào , sinh vào tháng Hạ nhưng Danielle yêu các cơn mưa chẳng muốn rời đi chút nào . Tại sao ? Rốt cuộc bên ngoài kia trời đổ như trút nước mà không một hạt nào rơi trúng nàng ?

Ngẩn mặt lên , sững người có người đang nghiêng mái ô cho nàng mặc cho cả đồng phục trở nên sẫm màu , đôi mắt lúc này yếu ớt lắm nàng va phải Kang Haerin liền trở nên lặng im .

"Mưa lớn sao không tìm chỗ trú ? "

"Tớ..."

"Mau đứng lên đi nơi đó nguy hiểm" đưa tay cho nàng nắm lấy , lòng bàn tay Haerin vốn khác thường , trời lạnh nó sẽ tựng dưng nóng lên tạo thành hơi ấm sưởi ấm cả tâm hồn đắm trong mưa của người thiếu nữ vơi trái tim thuần khiết .

"Sao cậu lại nghiêng ô cho tớ...?"

"Không biết nữa , mấy cơn mưa tháng Hạ này khiến người ta buồn quá , tuy không sinh vào mùa Hạ nhưng ít nhiều tôi cũng hiểu cho những người sinh vào cái tháng hanh khô nhưng đầy rẫy cơn mưa rào " Cùng nhau ngồi xuống mái hiên nhô ra trú mưa , vào tiết rồi nhưng bỏ một tiết học sẽ chẳng sao đâu .

"Haerin này...cậu có thích biển không ?"

"Có chứ , vô cùng thích "

"Tại sao ?"

"Tại sao ư ? Thích mà cũng cần lý do sao , thích mà cần lý do là không phải thích rồi , mà là ép mình phải thích , phải yêu một cái gì đó trong khi giá trị đâu nằm ở vẻ ngoài ?"

"Tớ thật muốn biết thêm về cậu "

"Biết thêm về tôi làm gì ? Tôi tẻ nhạt giản dị chẳng có gì sâu sắc đâu"

"Không...cậu khác , từ cách cậu nói chuyện tớ cảm nhận rất rõ "

"Ta nói với nhau hơn hai mươi câu chưa ?"

"Vậy thì tìm cách cho nó nhiều hơn , từ nay chúng ta có thể trở thành bạn không Haerin ?"

"Cậu muốn trở thành bạn với tôi hả ? Nhỡ tôi không giống như cậu nhìn thấy thì sao ?"

"Đúng cũng được , sai cũng được vì đó là quyết định của tớ mà "

"Vậy hả , tôi là Kang Haerin rất vui được làm quen "

Hôm qua chính nàng là người làm quen trước , nhưng Haerin chỉ nói mỗi tên của em , tới hôm nay lại giới thiệu một cách đầy đủ , tiểu tiết nhỏ thôi đã khiến nàng vui vẻ vì hiểu ra dụng ý chứa trong từng lời em nói , bó gối ngồi cạnh em làm lòng nàng ngừng dậy sóng , yên bình nhưng có bao nhiêu nhịp đập vang liên hồi , nàng có nghe một câu 'tình yêu là chiếc ô nghiêng' chắc tùy trường hợp như em và nàng , có tình yêu đâu mà cái ô nó vẫn nghiêng về phía nàng đó thôi .

[...]

Tan trường mà cơn mưa vẫn lưu chân ở Busan , có người chọn đội mưa về nhà , có người đứng ở hành lang chờ mưa tạnh , Haerin thì may mắn có đem ô nhưng xuống đến tầng trệt ngó nghiêng như tìm kiếm gì đó , bước khỏi bậc tam cấp dãy đi đến hành lang phía tay phải nơi có người em đang tìm đứng ở đó , người đi xe đạp mà mưa lớn thế này sao mà về được.

Đứng nhìn ngang nhìn dọc , thở dài trời thế này chắc tối muộn mới về được đến nhà quá , đã vậy còn đi xe đạp ướt hết quần áo mất thôi . Dù sao cũng ướt , đội cặp lên đầu , chạy ra nhà xe cho nhanh , có hai phương án , một là để xe ở lại trường đi xe buýt về nhưng giờ này rời vào tan tầm đông đúc người trên xe buýt , hai là lấy xe dầm mưa về nhà như thế sẽ nhanh hơn . Danielle nghiêng về phương án thứ hai nên mới đội cặp chạy thục mạng , mới xuống khỏi bậc thềm đã va phải người nào đó , cú va rất mạnh lí ra người kia phải ngã nhưng có vẻ vô cùng vững chắc chỉ bất ngờ ôm trọn lấy nàng mà thôi .

"Chạy đâu mà vội thế ? Trời mưa trơn trượt té thì sao ?" Giọng nói , à thì ra là Haerin tưởng đụng trúng ai xa lạ thì có chết nàng không cơ chứ .

"H-haerin , là cậu hả" ngượng ngùng tách khỏi vòng tay , quán tính nàng đứng cách khá xa ra khỏi phạm vi che mưa của cái ô em đang cầm , di dời nó theo nàng để mình dính mưa .

" Í mau che cho cậu đi , đừng nghiêng cho tớ"

"Đứng gần lại thì che được cho cả hai "

Gật gù bước chân sát gần Haerin hơn không để một trong hai bị ướt .

"Làm gì mà vội vậy ?"

"Không có gì , chẳng qua tớ chỉ muốn về nhà thật nhanh"

"Vậy hả , tớ định cùng cậu về nhà nhưng chắc không được rồi" bật cười , em vốn kiệm nụ cười , không phải em cố kèm nén đâu bẩm sinh đã vậy thì biết làm sao bây giờ .

"À không , được chứ ! "

"Vậy thì vui biết mấy , mau về thôi trễ rồi"

"À mà nè "

"Hả ? "

"T-tớ có..có cái này cho cậu nè" e thẹn đưa hộp nước trái cây cho người bên cạnh , hôm qua nàng có nghe Minji và em nói chuyện về việc Haerin không dùng được sữa tươi nên nàng đã chọn hộp nước trái cây cho em ấy .

"Cảm ơn "

"K-không có gì"

"Hahaha , dễ thương"

"Hả ? Cậu vừa nói cái gì cơ ?"

"Đâu , tớ đâu có nói gì ." Nhún vai cho qua , người ta đã không nghe rồi thì thôi , nhưng mình cũng đâu muốn người ta nghe đâu .

Đi sát nhau mà về nhà , trên đường đi vẫn là cái cảnh im phăng phắc không ai nói với nhau câu nào em trầm tính chuyện im lặng là chuyện thường nhưng Danielle thì khác , nàng thân là kiểu người thần hướng ngoại , sự trống vắng làm nàng bức bối không biết nên mở lời từ đâu . Cứ lúc định quay sang lại va phải góc mặt đẹp tới điên đảo khiến Danielle như quên mất những gì mình chuẩn bị sẵn trong đầu , nàng quả thật là một tên ngốc .

Biển động khi mưa , sóng lớn tạo bọt trắng xoá trôi dạt vào bờ cát , nơi đây có vẻ lạ lẽ thường cát trắng tại bờ đã không còn tồn tại , là một bờ cát sỏi đen làm cho hôm mưa thêm não nề buồn bã.

"Haerin này"

"Hửm ?"

"Tại sao cậu lại chuyển về Busan vậy ?"

"Vì biển ở đây rất xinh đẹp , long lanh và rạng rỡ "

"Xinh đẹp , long lanh và rạng rỡ , đâu phải cách nói hợp lý ?"

"Lời nói muôn hình vạn trạng mà , không hiểu chứ đâu phải nó sai "

Nàng im lặng , không hỏi thêm điều gì vì bận suy nghĩ câu nói của em , nó là sao ? Danielle không biết đó thôi , từ khi bước vào lớp biển cả trong mắt Haerin đã thay đổi theo cách chưa từng có , tại sao nó long lanh , tại sao nó xinh đẹp tại sao nó rạng rỡ ? Điều đó chắc chỉ có chính em mới hiểu được vì sao , muôn màu muôn vẻ ai biết được có ngày ta lại bị hớp hồn bởi người hay thứ gì đó , chỉ có ta phút giây yếu đuối để trái tim mình lạc nhịp mà thôi .

Tạm biệt nhau khi trời hoang tạnh , tới nhà vừa khoé trời cũng ngừng mưa thế lực thôi thúc Danielle vẫn nán lại nhìn theo bước chân người giống hôm qua còn người thì đâu hề hay biết . Đưa tay thu chiếc ô , đồng phục màu nâu dính nước lập tức sẫm màu vừa nhìn đã biết ngay , một vai áo của em ướt đẫm điều ấy cho nàng hiểu đã có người thầm lặng nghiêng ô , che chở lúc trời còn giông bão .

Tới nhà , em không quen ngước mắt nhìn lên cây hồng nhà Minji , có vài trái đã chín đỏ hương thơm bay khắp nơi làm em cũng muốn thưởng thức chúng . Đứng ngắm có tí mà chủ nhà đã mở cửa đi ra tỏ thái độ , cái tên khó ưa này giữa giờ do chạy nhảy quá nhiều nên vấp ngã được trường cho về sớm , trật chân còn cố thách thức em .

"Về rồi á hả ? Về với ai vậy nhờ ?"

"Về với Danielle"

"Ủa ? Tao nhớ khi hỏi khúc này lý ra mày phải ngượng ngùng rồi chạy vào nhà chứ ?"

"Ngáo !" Đá vào bàn chân đang bị thương của Minji một phát cho bỏ cái tội ảo phim .

"Ahhhh !! Mày đúng là cái đồ ác quỷ đội lớp con người ah"

"La không tao đá cho một cái nữa bây giờ !?"

Nén cơn đau không dám la thêm lời nào , hèn rồi thì nhảy một chân vào nhà mách má chứ biết làm gì bây giờ Kang Haerin là đồ ác độc nhất trên đời .

"À mà lát rao sang nhớ cho xin mấy quả hồng đấy nhá !"

"Cho cái rắm ! "

[...]


Ngày 14 tháng Sáu , bầu trời oi ả lại gom mây rì rào , tôi gặp người trên tầng thượng , bóng lưng nhỏ bé đắm mình trong mưa lớn khiến tôi bất giác muốn che chở . Người nhẹ nhàng như biển cả , đơn thuần như cánh hải âu , làm tôi có chút lưu tâm , dưới mái hên ấy chúng tôi chính thức trở thành bạn . Giờ về người do quá nhanh nên đã ngã vào lòng tôi , người bé nhỏ nên được tôi ôm trọn vào vòng tay , chẳng biết vì sao lúc ấy tim tôi trở nên loạn nhịp . Đi trên một con đường tôi mới biết rằng mình bắt đầu có chút gì đó khác lạ về cảm xúc .

Chương trước Chương tiếp
Loading...