[ Candyz ] Summertime Sadness
3.
Chiều tan trường , Minji cậu ta nói có việc bận nên đã bỏ em đi về một mình , buổi chiều hoàng hôn đỏ rực trên mặt biển , vừa lê bước vừa ngắm nhìn khiến hồn người như lạc vào cảnh quan trong từng nốt nhạc vang lên , bỗng dưng thở dài cảm xúc bất thường làm lòng ta trầm xuống phẳng lặng như tấm kính khổng lồ không ngọn sóng , chợt nhiên tâm trí lại hiện ra khuôn mặt tuy lạ mà quen , lạ là vì chẳng biết tại sao nó lại xuất hiện , quen vì nụ cười ấy trái ngược với hoàng hôn phía xa , nó là ánh bình minh dịu dàng , lòng cưỡng cầu trỗi dậy phải chi nàng ấy có thể cười nhiều hơn , từ khi nào Haerin lại lưu tâm đến nó .Thả tâm trạng mình theo gió biển , vỉa hè làm em thích thú , xoay mặt là biển cả bao la hải âu bay lượn tuy tẻ nhạt nhưng vẻ đẹp của thiên nhiên bao cũng khiến người ra động lòng . Đi qua một nơi nhất định , có một người mặc quần áo học sinh mái tóc xoăn ngồi cặm cụi ngó nghiêng chiếc xe đạp của mình , hình như hỏng dây sên rồi . "Xe bị gì vậy ?" Không nói không rằng em khụy xuống xem xét chiếc xe giúp người đó , mấy việc sửa xe đạp này Haerin làm hoài vì cái xe của em gái hay bị đứt lắm , em hay sửa cho nó...nhưng giờ thì không còn nữa . "Xe tớ bị sứt sên rồi , tớ không biết sửa nên đứng đây , đường về nhà thì xa tớ sợ đi một mình lắm" "Nhà cậu gần đây không ?" Miệng nói tay kiểm tra tình trạng cái xe . "Nhà tớ cũng gần nhà Minji , nhưng ở đầu con dốc lận" "À vậy gần nhà tớ rồi " "Nhà cậu ở đâu , sao tớ không thấy cậu ?" "Tớ mới chuyển đến hôm qua thôi , nhà sát bên cách nhau một bức tường chung sân thượng " "Ò..hèn gì" "Rồi , xong rồi đó cậu lên chạy thử xem coi đạp được chưa" bật dậy phủi phủi bàn tay , nhớt sên đen nhẻm lem luốt đầy tay người . "Ui nhanh thế , nhưng tay cậu dính nhớt kìa " bất ngờ vì chưa đầy năm phút em đã hoàn thành xong việc sửa chữa ngưỡng mộ thật sự . "Không sao đâu với cả cái này sửa dễ mà , à mà thôi cậu nhanh về đi chứ tối rồi đó nha" nói rồi liền bỏ đi , xe đã kiểm tra xong chắc đi an toàn thì rời đi thôi , Haerin còn phải về nhà làm đồ ăn với cà chua mà mình thích nhất nữa chứ , nghĩ đến thôi mà bụng đã đánh trống , sẽ ngon lắm đây . "Ya Haerin àh , chúng ta về chung đi dù gì cũng cùng đường về nhà mà . " Dắt chiếc xe đạp của mình đuổi theo sau người ấy , tự nhiên nàng chả muốn đạp xe về nữa điều đó đối với nàng giờ vô nghĩa . "Có xe đạp sao hong đạp về cho nhanh , đi bộ chi cho mất công vậy ?" "Ờ thì...tớ thấy cậu đi một mình í , nên tớ muốn đi chung với cậu" "Haizzz thật khó hiểu , thì muốn đi thì đi " Hai đứa lội bộ cùng nhau luôn , Haerin thì đang tận hưởng cái gió trời mát mẻ ánh sáng đỏ hồng phản chiếu trong tròng mắt , đôi mắt mèo thu hút làm vẻ đẹp người trở nên độc nhất , trước giờ chưa thấy qua , giống một chú mèo xám hay sang chơi ở nhà Danielle , vừa đi vừa nghe nhạc miệng nhai kẹo cao su , trông thư giãn vô cùng . Trái hoàn toàn , Danielle là thiếu nữ mới lớn , dễ rung động với những thứ nhỏ nhặt, rung động có nhiều nghĩa khác nhau nhưng tạm thời nàng không hiểu nó là gì , lúc tủm tỉm cười , lúc ngượng ngùng đến đỏ mặt đến cả nàng còn tự đặt dấu chấm hỏi với bản thân . "Cười gì vậy ?" Quay sang , không để ý nhưng vẫn thấy mà ? "À ! À đâu có đâu !" "Ha , làm gì mà hoảng hốt dữ vậy tớ đâu có làm gì cậu ?" Thế là sau lần mỉm cười ấy không gian liền rơi vào im lặng , mặc cho tiếng xe cộ chạy ngoài đường , mặc tiếng gió rít , tròng mắt Haerin vẫn trong veo hướng đến chân trời hồng tím xa xăm , thật lạ bình thường nếu đi bộ đường về nhà sẽ xa lắm nhưng hôm nay chợt ngắn ngủi trôi nhanh bất thường , chắc tại vì con người ta càng nếu kéo thứ gì đó thì thời gian càng trôi nhanh , còn chẳng quan tâm đến , nó sẽ trôi vô cùng chậm rãi khiến người ta chán nản . Tới nhà Danielle , tạm biệt nhau Haerin thì cứ đi tiếp cho đến khi về tới cổng nhà mà không hề nhận ra vẫn còn đó ánh mắt dõi theo bóng lưng ngày nhỏ bé của mình cho tới lúc mình khuất sau cổng nhà mới thôi . Nhoẻn miệng cười , một nụ cười ngây ngốc tự vỗ trán hôm nay nàng làm sao ý , cứ lưu luyến thứ gì mãi không tìm ra . Treo cặp lên móc , trước tiên tắm rửa sạch sẽ rồi làm nấu ăn may là mẹ em là người phụ nữ của gia đình có trách nhiệm nên từ sớm bà đã dạy cho con mình cách nấu ăn để sau này Kang bé nhỏ nhà bà không bỡ ngỡ với bất cứ điều gì . Danielle không giống thế , nàng sống cùng ba mẹ , được chăm lo từ chân tơ kẽ tóc vì thân là con một , biết đó nàng trước giờ chỉ học và học mọi thứ bên ngoài đều có ba và mẹ bảo bọc , nàng chăm chỉ hay giúp làm việc nhà vì mẹ nói "con cho dù không biết nấu ăn đi nữa cũng phải dọn dẹp nhà phụ nửa kia của con sau này chứ" . Mỗi lần nghe đến nàng cứ cho là mẹ mình lo xa , nàng chỉ mới năm hai thôi mà , không cãi lời mẹ bởi bà muốn tốt cho mình , gia đình nàng hạnh phúc hơn khối người ngoài kia , nàng trân trọng hơi ấm này lắm không muốn đánh mất phần nào cả .
...Chín giờ ba mươi phút tối , ăn uống xong Haerin liền ngồi mở đèn để đọc sách , từ cửa sổ này có thể nhìn thấy các căn nhà đối diện có số đã tắt đèn nghỉ ngơi , phía đầu con dốc cũng thế , nói là đầu vậy thôi chứ cái cách nhau có bao nhiêu đâu từ nhà em còn nhìn thấy cả ô cửa sổ bên hông nhà người bạn cùng bàn nữa kìa . Chẳng quan tâm , chăm chú vào con chữ trong cuốn sách dày trang , bản nhạc được mở nhỏ ở máy phát bên cạnh , em nghe thấy tiếng sóng biển dào dạt , trăng treo trên đỉnh đầu hiếm có khó tìm ở những nơi như thành thị . Lật quyển nhật ký của mình ra , Haerin có thói quen hay ghi lại mấy trải nghiệm trong ngày vào nhật ký , để lưu trữ , em lười phải nhớ cho nên nếu quên có thể mở ra và đọc chúng .